Những ngày tháng bảy, tháng tám luôn nóng bức, nắng như đổ lửa, trên không trung dường như ẩn chứa một ngọn lửa vô hình, quét sạch toàn bộ thành phố A.
Tần Trăn Trăn vội vàng bước ra khỏi trường quay, khi lên xe bảo mẫu, hai má hơi ửng đỏ, trán đổ mồ hôi, Quý Lộ đúng lúc đưa nước đá, Tần Trăn Trăn vừa uống vừa nói: "Một lát nữa có phải không còn lịch trình gì phải không? "
Quý Lộ gật đầu.
Tần Trăn Trăn đậy nắp cốc nước đá lại: "Ngày mai thì sao?"
Quý Lộ ngước mắt lên nhìn nàng, do dự muốn nói lại thôi, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn thành thật nói: "Lịch trình ngày mai đã bị hủy, Mạnh tỷ nói cho em nghỉ phép một thời gian."
Bước chân lên xe của Tần Trăn Trăn dừng lại một lúc, đôi mắt phượng híp lại: "Nghỉ phép?"
Sắc mặt nàng hơi trầm, nụ cười cũng thêm mấy phần lãnh đạm, Quý Lộ bị nàng nhìn chằm chằm như vậy chỉ cảm thấy không khí quanh người loãng đi. Sau khi lên xe, cô mới ừ một tiếng tưởng chừng như không thể nghe thấy.
Đôi mắt trong veo của Tần Trăn Trăn lóe lên những cảm xúc lẫn lộn, nhưng thực sự quá mới lạ, nàng đã xuất đạo ba năm rồi, số ngày nghỉ từ trước đến nay có thể đếm bằng mười đầu ngón tay, nhưng bây giờ Mạnh Hân cư nhiên lại hào phóng cho nàng một kỳ nghỉ.
Thực sự khiến nàng vừa tức giận vừa buồn cười.
Nghĩ đến yêu cầu nghỉ phép một ngày của khi bộ phim truyền hình trước đó gây được tiếng vang lớn bị từ chối ba lần bảy lượt, giờ lại được cho nghỉ dài ngày vì tạm thời 'thất thế', trong lòng Tần Trăn Trăn đột nhiên nổi lên mấy phần chua xót.
Quý Lộ nhìn thấy vẻ mặt của nàng liền an ủi: "Không sao đâu, Trăn Trăn, không phải lúc trước em nói mệt sao, đúng lúc nghỉ ngơi một chút."
Tần Trăn mím môi.
Ban đầu nàng muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hiện tại bị ép buộc phải nghỉ ngơi như thế này, bản chất của hai việc này hoàn toàn khác biệt.
Nghĩ đến đây, nàng có chút đau đầu mở miệng: "Máy tính."
Quý Lộ cẩn thận liếc mắt nhìn nàng rồi đưa máy tính bảng.
Màn hình máy tính bảng vẫn còn hiện lên trang Weibo của nàng, tin tức mới nhất là về 【 Thời quang nộ phóng 】, được phát hành một tháng trước.
@Trăn Tâm Trăn Ý: Điều quan trọng nhất hôm nay là cùng các bạn xem phim 【 hình ảnh 】
Weibo vừa phát ra liền nhận được một đống bình luận -- thả tim cho Trăn Trăn! Vất vả rồi!
—— Yêu chị a Trăn Trăn, phim này nhất định xem rồi!
—— Trăn nữ thần nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.
Bốn ngày sau khi phim ra mắt, chiều hướng dư luận trên Weibo về nàng đột nhiên thay đổi, từ giới phê bình phim đến nhiều cư dân mạng đều chỉ trích tạo hình và kỹ thuật diễn xuất của nàng trong【 Thời quang nộ phóng 】không ra gì. Mạnh Hân cho rằng đó là một trận hắc bình thường của antifan, còn bận rộn đi mua thủy quân cùng fans đè dư luận xuống, không ngờ những cư dân mạng này càng trấn áp thì họ càng ngoan cố hơn. Họ không chỉ chỉ chỉ trích bộ phim này của cô mà còn kéo thêm nhiều bộ phim truyền hình trước đó của nàng lôi ra nói một lượt.
Không kỹ năng diễn xuất, không hiểu biết, dùng thế thân, chơi đại bài, kém nổi tiếng, phẫu thuật thẩm mỹ.
**Chơi đại bài: Ý chỉ những nhân vật tự cho mình là ghê gớm, tài giỏi và khinh thường, gây khó dễ cho những người khác, có thể hiểu là kiêu căng ngạo mạn
Gần nửa tháng nay, phàm là tin tức về nàng thì đều là mấy chuyện này, 【 Thời quang nộ phóng 】cũng xán lạn được bốn ngày liền bị mắng đến mức hạ nhiệt trước kỳ hạn, đáng tiếc bộ phim vừa hạ nhiệt, Lục Như Vân cũng thu về mấy tin tức không mấy tốt đẹp, có những chất vấn về ánh mắt chọn kịch bạn của cô, một số nói rằng cô chỉ có thể đóng những bộ phim về nỗi đau thanh xuân này, một số mắng mỏ cô chỉ biết bán hình tượng, thậm chí còn tự hỏi danh tiếng tốt trong quá khứ của cô là làm thế nào mà có được.
Ngay khi biết tin này, fans của Lục Như Vân đã không thể ngồi yên, ai cũng biết chuyện Tần Trăn Trăn bị toàn thể cư dân mạng hắc thành cái dạng gì, chắc rằng fans của nàng đã vây Lục cứu Tần, muốn lợi dụng phương pháp này để dời đi sự chú ý của cư dân mạng.
Cho dù không phải fan của nàng làm chuyện này thì cũng bởi vì nàng mà bị liên lụy.
Vì vậy, họ tràn đầy sự phẫn nộ chính đáng và cố gắng hết sức để bôi đen Tần Trăn Trăn.
Những fan vì Tần Trăn Trăn anh dũng ra trận thấy vậy thì hết sức tức giận, họ bắt đầu đào ra những tư liệu đen về Lục Như Vân, càng ngày càng điên cuồng, fans của Lục Như Vân đều không nhượng bộ, cố gắng hết sức để tìm kiếm lịch sử đen của Tần Trăn Trăn.
Cứ như thế này, fans hai nhà này hoàn toàn rơi vào thế giằng co.
Quần chúng ăn dưa giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng nhiều, càng lăn càng lớn, bọn họ như thể không biết mệt dặm mắm thêm muối, hăng hái đổ xăng vào lửa, bày ra hết màn này đến màn khác, trò hề này vào đêm hôm trước triệt để lên đến đỉnh điểm.
Bởi vì đêm hôm trước.
Nàng đánh Lục Như Vân.
- -------------------
Tần Trân Trân đóng máy tính bảng lại, nhiệt độ điều hòa trong xe hơi thấp, nàng kéo áo khoác sang một bên để che chân, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại hỏi Quý Lộ: "Ngôi chùa lần trước chị nhắc đến là ở đâu?"
Quý Lộ sửng sốt trước câu hỏi của nàng, một lúc sau, anh quay đầu lại nói: "Chùa? Thiên Duyên Tự?"
Tần Trăn Trăn mở mắt, ánh mắt quét trên người Quý Lộ, môi mỏng khẽ mở: "Chính chị nói có thể đi chùa giải xui"
Quý Lộ vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, chính là chỗ đó, đặc biệt linh nghiệm, còn rất nổi tiếng ở chỗ của chúng ta, Trăn Trăn, để chị nói em biết..."
Tần Trăn Trăn nhẹ gật đầu ngắt lời cô: "Cứ đến đó đi."
Quý Lộ ngây người nhìn cô, chần chừ hai giây mới mở miệng: "Cái gì?"
Còn có thể là cái gì nữa?
Đến đó đi, nghĩa trên mặt chữ.
Nghe không hiểu?
Tần Trăn Trăn quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi Quý Lộ, Quý Lộ kinh ngạc gãi đầu: "Không phải, ở đó tương đối xa, nếu bây giờ chúng ta đến đó phỏng chừng buổi tối mới có thể đến."
Tần Trân Trân dựa vào sau lưng ghế nhắm mắt lại: "Đi bây giờ đi."
Quý Lộ sững sờ: "Được."
Cô dùng ngón tay chọc vào lưng Tiểu Vũ trên ghế lái, Tiểu Vũ gật đầu ra hiệu rằng anh đã biết, Quý Lộ mới ngồi thẳng lưng lên, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, Quý Lộ cầm áo gió lên khoác trên bả vai Tần Trăn Trăn.
Xe vội vã đi trên đường, thổi lên chút bụi bay lại rất nhanh rơi xuống, ngoài cửa xe không có gió, chỉ có nhiệt độ tăng cao cùng không khí nặng nề, mùa hè này nóng nực đến mức làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thời tiết càng nắng nóng, cỏ cây hai bên đường sinh trưởng càng tươi tốt, với những mảng xanh tím rực rỡ.
Quý Lộ đưa mắt từ ngoài cửa xe ra đằng trước.
Thiên Duyên Tự ở một thành phố lân cận, gần quê hương của cô, cô đã bị mê hoặc từ khi còn nhỏ, nghe được rất nhiều sự tích vì vậy khi Trăn Trăn không ngừng gặp chuyện xúi quẩy, cô đã đề xuất nên đi cúng bái một chút, nhưng lúc ấy Trăn Trăn bận đến sứt đầu mẻ trán, trực tiếp cự tuyệt.
Không ngờ bây giờ nàng lại chủ động nhắc đến.
Có thể -- bị Mạnh tỷ cùng cư dân mạng làm tức giận đến điên rồi đi.
Quý Lộ nhìn thấy Tần Trăn Trăn đang ngủ say, cô lặng lẽ mở máy tính bảng, nhìn thấy trang Weibo còn chưa thoát ra, khu bình luận đã bị xé đến nổi lên gió tanh mưa máu, hai bình luận được đẩy lên cao nhất là:
—— dựa vào đâu lại đánh nữ thần của tôi! Ai cho cô mặt mũi! Mau ra xin lỗi đi!
—— tin tưởng Trăn Trăn, hẳn là có hiểu lầm.
- ------------------------
Khi Tần Trăn Trăn tỉnh dậy, hoàng hôn đã đỏ rực trên bầu trời, không có mặt trời thiêu đốt, không khí trở nên mát mẻ hơn, nàng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh liền thấy Quý Lộ đã tựa vào cửa xe ngủ thiếp đi.
Nàng hơi sững sờ, trong tiềm thức muốn đẩy Quý Lộ ra để hỏi lịch trình cuộc tiếp theo, khi đưa tay nắm lấy cánh tay Quý Lộ, nàng mới nhớ ra mình đang bị cho nghỉ phép.
Ánh mắt của nàng đã rõ ràng hơn một chút.
Tần Trăn Trăn thu tay về, mở cửa sổ xe, cảm giác được luồng nhiệt chui vào từ khe hở, trong không khí vẫn nặng nề trước sau như một.
Tiểu Vũ đang lái xe nhìn thấy động tác của cô từ gương sau liền quan tâm hỏi: "Cô Tần say xe à? Có muốn tôi giảm tốc độ không?"
Tần Trăn Trăn xua tay: "Không, cứ lái thế này đi."
Nàng nói rồi đóng cửa sổ lại.
Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen lướt qua cửa sổ xe của nàng, cửa sổ xe mở một nửa, có thể nhìn thấy người ngồi phía sau xe đang nói chuyện điện thoại.
"Được rồi, mình đã biết."
"Mình sẽ đến ngay."
"Sẽ không, Song Song biết đường."
"Không tin? Vậy để mình chụp ảnh cho cậu nhé?"
Lục Như Vân khẽ cười bất lực cúp máy, Hạ Song Song nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: "Là Dao Dao sao?"
"Ừ."
Hạ Song Song đưa tầm mắt trở lại trước mặt: "Cũng không thể trách Dao Dao không tin, nếu không phải mình áp giải cậu tới đây, cậu bây giờ có lẽ vẫn đang ở trong nhà dưỡng sinh."
Lục Như Vân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.
Hạ Song Song tiếp tục: "Bất quá nhắc đến cũng kỳ quái, cậu nói xem cậu cùng Tần Trăn Trăn có phải hay không có mệnh tương khắc nga, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy việc xúi quẩy đến vậy."
Ngay cả khi nhắc đến tên Tần Trăn Trăn bây giờ, nàng cũng có chút rùng mình.
Lục Như Vân liếc nàng một cái rồi đặt điện thoại xuống nói: "Xúi quẩy hay không xúi quẩy cái gì, đừng nói bậy."
Hạ Song Song biết tính tình của Lục Như Vân trước nay không bao giờ tin vào những chuyện ma quỷ này, nếu cô không phải vì nàng và Dao Dao năn nỉ ỉ ôi, cô ấy còn khuya mới tới nơi này.
Nhưng vì cô ấy đã ở đây, nàng sẽ đưa cô cẩn thận đi cúng bái giải hạn.
Nửa giờ sau, Hạ Song Song lái xe đến cổng chùa, sắc đỏ phía chân trời dần dần biến thành đen như mực, gió thổi lên sóng nhiệt trên không truyền đến trên mặt người, Lục Như Vân mang vào khẩu trang cùng kính râm bước xuống xe, ngẩng đầu, nhìn trước mắt là tôn nghiêm trang nghiêm.
Ngay khi Hạ Song Song chuẩn bị xuống xe, nàng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, vừa xuống xe liền nhấc điện thoại: "Alo, mẹ."
"Cái gì? Bao nhiêu? Nói lại xem?"
Giọng nàng đột nhiên cất cao lên, Lục Như Vân nhìn qua thấy Hạ Song Song sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nhìn cô cười cười, Lục Như Vân hiểu rõ: "Mình đi vào trước?"
Hạ Song Song che điện thoại: "Đi vào cửa thứ hai là được."
Lục Như Vân gật đầu, che người kín mít đi vào cửa lớn, vài phút sau, một chiếc xe bảo mẫu màu xám dừng lại bên cạnh xe của Hạ Song Song, một nữ nhân có vóc người trông có vẻ rất đẹp bước xuống xe, cũng trang bị đầy đủ mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang cùng kính râm.
Hạ Song Song tập trung toàn bộ sự chú ý vào điện thoại di động, vội vàng nói: "Con nói không là không!"
"Một đồng cũng không thể đầu tư!"
"Đúng! Con máu lạnh!"
"Em trai cái chó gì, để cho nó cút đi! "
"Nó không cút thì con cút! "
Hạ Song Song tức giận ném điện thoại của mình sang một bên, vỗ tay vào vô lăng, tức thì vang lên tiếng còi chói tai, Quý Lộ vẫn đang ngủ trong xe bảo mẫu nghe một tiếng liền giật mình tỉnh lại.
Cô ngơ ngác nhìn về phía trước rồi lại nhìn xung quanh, ngây người hỏi: "Trăn Trăn đâu?"
Tiểu Vũ vặn vẹo sống mũi: "Cô Tần vào rồi,"
Quý Lộ dụi dụi mắt: "Vào rồi?"
Tiểu Vũ chỉ vào ngôi chùa bên cạnh: "Vừa mới vào."
Quý Lộ vội vàng mở cửa xông vào, khi đi ngang qua chiếc xe bên cạnh, cửa xe đang đóng bỗng chốc được mở, từ trong đó có một người bước ra, cô không kịp né trực tiếp đụng vào.
Cả hai đều lùi lại hai bước.
"Tôi xin lỗi."
"Tôi xin lỗi."
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Quý Lộ và Hạ Song Song đều ngẩng đầu đưa tay: "Không sao..."
Quý Lộ hét lên trong cổ họng: "Hạ Song Song!"
Hạ Song Song cũng ngạc nhiên: "Quý Lộ!"
"Sao cô lại ở đây?"
"Sao cô lại ở đây?"
Hai người nín thở lại đồng thời hỏi: "Tần Trăn Trăn đâu?"
"Lục Như Vân đâu?"
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía chùa, Hạ Song Song cắn răng: "Mẹ kiếp!"
Quý Lộ cũng tái mặt, thân thể chấn động, trên trán viết hai chữ.