Sau khi trở về nhà, Tần Trăn Trăn liền đá bay giày cao gót, lười biếng nằm trên sofa, rõ ràng cả người hoàn toàn thả lỏng nhưng trong đầu cô lại rất loạn.
IP hải ngoại, Hạ Song Song.
Trăn Trăn, tin đồn hôm nay cho dù không phải do Lục Như Vân làm nhưng nhất định cô ấy không thoát khỏi liên quan.
Sao cô không biết.
Thật ra sau khi video kia tung ra người bị nghi ngờ đầu tiên chính là Lục Như Vân, bởi vì trong đó có cảnh cô ấy lộ hàng, nếu như để người khác bắt được, tung clip lộ hàng ra thì hiệu quả bạo hơn rất nhiều so với cái cảnh cô đánh người.
Cho nên, tin tức này nhất định là cô ấy tự tung tự nổi thì xác suất lớn hơn. Nhưng sau đó cô ấy lại mang video giao cho cô, còn chân thành nói xin lỗi.
Chính câu xin lỗi đó ngay lập tức đập tan sự nghi ngờ của cô.
Cho nên nói: cô ấy diễn quá tốt?
Lừa cô?
Nhưng làm vậy có ý gì?
Bảo vệ hình tượng cô ấy không bị sụp đổ?
Tần Trăn Trăn thở dài, từ sofa đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, ngồi lên nắp bồn cầu, vừa suy nghĩ vừa mở nước tắm, mãi cho đến khi nước trong bồn tắm tràn ra ngoài cô mới hoàn hồn.
Bỏ đi, trước đó mình đã nói với Lục Như Vân xóa bỏ toàn bộ chuyện trước kia, bây giờ lại băng khuâng chuyện kia thì ra thể thống gì, cho dù cô chất vấn Lục Như Vân xong, kết quả đúng là cô ấy làm thì sao.
Vào lúc này cô không thể đi kiện.
Tần Trăn Trăn an ủi bản thân, chỉ là ở lồng ngực có một thứ gì đó chặn lại, làm cô khó thở, khó chịu.
Cô đập đập lên lồng ngực, cố gắng để oán khí thoát ra, cởi quần áo bước vào bồn tắm lớn, nước ấm chậm rãi bao lấy cơ thể, cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Điện thoại đặt trên bàn trà cách cô một bức tường bị tắt tiếng, lúc này màn hình sáng lên, bên trên hiện từ tên của mẹ đến Lục Như Vân.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Như Vân đến nhà Tần Trăn Trăn, điều kiện ở thành phố B khá tốt: mấy tiểu khu có trị an tốt đều khá gần nhau cho nên tiểu khu cô và Tần Trăn Trăn cách nhau không xa.
Lúc các cô mới gặp nhau cô cũng từng tiện đường đưa cô ấy về, dù chỉ là nửa đường đã thả người nhưng rốt cuộc cũng xem là cô đưa cô ấy về. Cho nên cô biết vị trí tiểu khu của Tần Trăn Trăn.
Nhưng không biết cụ thể vị trí số nhà.
Lục Như Vân ngồi trong xe, chờ Hạ Song Song ở bên ngoài gọi điện thoại, mấy phút sau quay lại xe, nói:
"Như Vân, hỏi rồi là lầu 13 phòng 209."
"Lên xe đi."
Lục Như Vân nói ngắn gọn ba chữ sau đó ẩn mình trong xe, bóng tối che giấu cảm xúc trên gương mặt của cô, Hạ Song Song sau khi lên xe thì không nhịn được đem một đống câu hỏi muốn hỏi từ sớm trong đầu tuông ra:
"Không đúng, rốt cuộc hai người gặp phụ huynh khi nào, còn nữa, cậu đến nhà cô ấy? Chuyện này sao mình không biết, còn nữa..."
Cô thao thao bất tuyệt một loạt câu hỏi, Lục Như Vân ở trong bóng tối quay qua nhìn cô, đôi mắt trong veom giọng lạnh nhạt, cắt lời:
"Được rồi."
Một đống câu hỏi thao thao bất tuyệt của Hạ Song Song bị ngưng lại, hai chữ của Lục Như Vân giống như cắt dứt dây thanh đới của cô, khiến cho cô khó chịu khi phát ra tiếng.
Cô nén giận, giọng khó chịu:
"Được thôi."
Lục Như Vân thấy Hạ Song Song mở miệng nói vậy, cô bèn nói:
"Song Song, cậu thừa biết mình không thích giải thích."
Hạ Song Song im lặng vài giây, khi xe chạy đến tòa 13, cô mới lên tiếng:
"Như Vân, cậu nói thật đi, có phải cậu vẫn còn nghi ngờ video lần trước là do mình tung ra?"
"Có phải ở trong lòng cậu, mình đã không còn đang tin nữa?"
Lục Như Vân nghe Hạ Song Song hỏi mình, cô chỉ cụp mắt, trong xe tối đen, giọng cô cực kỳ rõ ràng:
"Song Song, mình nghi ngờ cậu nhưng mình càng tin tưởng cậu."
"Cậu nói không làm."
"Mình tin cậu không làm."
Nói xong câu đó, Lục Như Vân bước xuống xe, Hạ Song Song ngồi ở trên xe nhìn chằm chằm tấm lưng mảnh khảnh của Lục Như Vân thất thần, mãi cho đến khi bóng lưng đó biến mất trong thang máy, mới hoàn hồn định xuống xe.
Cô vừa nhích người thì nghe thấy tiếng chuông tin nhắn điện thoại, cô nhìn là tin nhắn của Lục Như Vân gởi cho cô: Ở dưới lầu chờ mình.
Đầu ngón tay của Hạ Song Song đặt trên màn hình, ngập ngừng sau đó gõ xuống: Ừ.
Lúc Lục Như Vân nhấn chuông cửa thì Tần Trăn Trăn vẫn còn đang tắm, cô đang dựa người lên bồn tắm thư giãn, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô liền giật mình, bất ngờ tỉnh táo lại.
Nước đã nguội, cô nhảy mũi hai cái liên tục mới từ trong bồn tắm đi ra, cô khoác áo ngủ không quan tâm những giọt nước trên người chảy xuống bước ra khỏi nhà vệ sinh.
"Ai đó?"
Tần Trăn Trăn đứng ở cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy Lục Như Vân đứng bên ngoài.
Cô theo bản năng nhíu mày, mở cửa:
"Sao cô lại tới đây?"
Lục Như Vân nghe thấy giọng của Tần Trăn Trăn bất giác thở phào, thật ra trước khi tới đây cô vẫn luôn lo lắng trong lòng, khá lâu không thấy tin tức của cô ấy, không biết có phải vì buổi trưa cô và cô ấy ở chung với nhau làm cho cô ấy gặp phải 'hậu di chứng' không may không.
Cho nên suốt dọc đường cô mới bồn chồn, thậm chí không có tâm trạng giải thích với Song Song về chuyện cô đến nhà Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn thấy Lục Như Vân không nói lời nào, chỉ nhìn mình chằm chằm, vùng chân mày của cô nhíu chặt hơn:
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Lục Như Vân cầm điện thoại:
"Tôi gọi điện cho cô sao lại không nghe?"
Tần Trăn Trăn vội quay đầu nhìn về phía điện thoại trên bàn trà, sau đó rầu rĩ giải thích:
"Tôi tắt tiếng, vừa mới tắm."
Lục Như Vân khẽ gật đầu, Tần Trăn Trăn thấy vậy cũng dứt khoát mở cửa:
"Cô vào đi."
Tần Trăn Trăn vừa tắm xong, ngăm nước lâu, mùi hương trên người đậm hơn, tóc dài vẫn còn ướt, gương mặt mộc xinh đẹp, làn da non nớt như trứng gà bóc, trơn nhẵn trắng ngần.
Cô đi đến chỗ bàn trà, cầm điện thoại lên xem, trừ cuộc gọi của Lục Như Vân còn có cả của mẹ cô không nghe.
Trưa nay mẹ cô gọi cho cô, vốn dĩ trò chuyện rất bình thường, nhưng không biết làm sao hai người biết được chuyện cô kết hôn, mẹ cô không vui vì cô giấu chuyện kết hôn cộng thêm thái độ thờ ơ của cô làm bà tức giận, hai người cãi nhau mấy câu.
Chuyện này cũng bình thường, cãi nhau thì cãi nhau cũng không có gì to tát hơn, mà cứ vì chuyện kết hôn, cô càng nghĩ càng cảm thấy mình đuối lý, muốn nhận lỗi với mẹ thì trùng hợp ngay lúc quay phim cho nên nghĩ tối sẽ nói.
Nhưng sau khi quay xong, cô lại nghe thấy tin tức từ Mạnh Hân, đầu óc hoãn loạn, quên luôn chuyện gọi lại cho mẹ.
Có lẽ mẹ cô cứ chờ điện thoại từ cô, kết quả không chờ được, buổi chiều hai người vừa cãi nhau cho nên mới đứng ngồi không yên bảo Lục Như Vân gọi điện thoại.
Tần Trăn Trăn hiểu được nguyên nhân kết quả cho nên nói với Lục Như Vân:
"Xin lỗi, làm phiền cô chạy tới đây một chuyến rồi."
Lục Như Vân ngồi trên sofa nghe thấy Lục Như Vân nói vậy liền nói:
"Không có gì."
Tần Trăn Trăn thấy Lục Như Vân ngồi thì đứng lên rót ly trà cho Lục Như Vân, vừa quay lại sofa thì màn hình điện thoại sáng lên, là mẹ cô gọi video Wechat tới, cô vội đồng ý.
Doãn Lan Phương lo lắng cả buổi chiều, lúc này Tần Trăn Trăn vừa bắt máy bà liền nói:
"Tần Trăn Trăn! Con làm cái gì vậy hả? Cô nhất định phải để mẹ lo tới chết mới bằng lòng hả?"
Tần Trăn Trăn sợ hãi, rụt vai lại:
"Dạ không, vừa rồi con có việc."
Cơn giận của Doãn Lan Phương vẫn chưa tiêu tan:
"Có việc? Có việc không thể gọi lại cho mẹ một cuộc điện thoại hả? Con có biết mẹ gọi bao nhiêu cuộc không? Con không biết mẹ lo lắng hả? Con có biết mẹ phải liên lạc với con không được mẹ lo thế nào không hả, con!!!!:
Bà càng nói càng nghẹn ngào.
Buổi chiều bà và Tần Trăn Trăn cãi nhau một trận lớn vì chuyện Tần Trăn Trăn kết hôn, miệng không lựa lời, nói mấy câu tàn nhẫn, định chờ buổi tối Tần Trăn Trăn gọi lại sẽ bình tĩnh trò chuyện.
Nhưng lại không liên lạc được.
Lúc đó bà rất hoang mang.
Tần Trăn Trăn nhìn thấy vành mắt mẹ mình đỏ bừng, trong lòng cũng không chịu nổi, cắn môi. Lục Như Vân ngồi bên cạnh cô rất hiểu chuyện, cầm lấy điện thoại trên tay cô nói:
"Mẹ, là con."
Doãn Lan Phương len lén lau nước mắt, miễn cưỡng cười cười:
"Như Vân hả, con về nhà rồi à?"
Lục Như Vân dạ một tiếng, nhìn Tần Trăn Trăn, mở miệng giải thích:
"Vừa rồi Trăn Trăn đi tắm nên để điện thoại ở ngoài, vô tình để chế độ yên lặng, từ trước tới nay em ấy hay lơ đễnh, không phải cố ý, mẹ đừng so đo với em ấy."
Doãn Lan Phương nhìn gương mặt như ngọc của Lục Như Vân, ăn nói nhã nhặn, bà thở dài:
"Quên đi."
Tần Trăn Trăn nhìn thấy mẹ mình nóng tính, cô vội lấy lại điện thoại trên tay Lục Như Vân, làm nũng:
"Mẹ, đừng mặc kệ con, mẹ tính toán với con đi, tính thế nào cũng được."
"Mẹ đừng nóng giận, con biết sai rồi."
Cô chỉ thiếu điều nắm lỗ tai của mình.
Lục Như Vân liếc mắt nhìn Tần Trăn Trăn, nghĩ đến lời của Tần Trăn Trăn nói với Chu Dao trong nhà vệ sinh, thái độ kiêu căng kia hoàn toàn không giống với lúc này.
Lúc này, Tần Trăn Trăn giống như cô mèo lớn lười biếng chỉ biết làm nũng, ngoắc đuôi với điện thoại, làm bộ đáng thương.
Lục Như Vân bị tưởng tượng của mình chọc cười, khóe môi bất giác cong lên, đôi lông mày cũng nhuốm màu vui vẻ, Doãn Lan Phương nhìn người mặt dày trong màn hình rốt cuộc không chịu được nói:
"Bỏ đi, nếu có lần sau con cẩn thận da của con!"
Tần Trăn Trăn vội lấy lòng:
"Không có đâu, con thề!"
Cô ngồi gần Lục Như Vân, lúc giơ tay lướt qua những sợi tóc dài tản ra của Lục Như Vân, cô lại không biết nên quấn lấy một lọn nhỏ lắc lắc:
"Mẹ, đừng giận nữa nha."
Lục Như Vân quay đầu nhìn về phía ngón tay của Tần Trăn Trăn, sắc mặt thả lỏng.
Doãn Lan Phương nhìn cảnh hai người cực kỳ hòa hợp trong màn hình, bà hừ hừ nói:
"Được rồi, không còn sớm, hai đứa cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Tần Trăn Trăn vội gật đầu:
"Dạ."
Doãn Lan Phương suy nghĩ một chút, nói:
"Ba mẹ không ở bên cạnh hai đứa, hai đứa phải chăm sóc nhau nhiều hơn, Như... Như Vân à, Trăn Trăn rất nhiều tật xấu, nóng nảy lại xấu tính, còn hiếu thắng, con bao dung con bé nhiều hơn nha."
Trên gương mặt như ngọc Lục Như Vân nở nụ cười khẽ, nhìn về phía màn hình nói:
"Dạ."
Doãn Lan Phương dường như còn muốn nói nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ nói tạm biệt Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân sau đó tắt video.
Video đã tắt, màn hình đen lại, bên trong là hình bóng cô và Lục Như Vân, tay cô còn lắc lắc đuôi tóc của Lục Như Vân, tay cô cứng đờ, vội thả tóc người ta ra, nói:
"Xin lỗi."
Lục Như Vân hất tóc:
"Không sao."
Hai người ngượng ngùng ngồi trên sofa, Tần Trăn Trăn cố kéo ra khoảng cách với Lục Như Vân, nhìn thấy ly trà trước mặt Lục Như Vân đã hết, cô bèn đứng lên nói:
"Tôi đi rót nước cho cô."
Lục Như Vân nắm lấy cổ tay Tần Trăn Trăn:
"Không cần."
Cổ tay Tần Trăn Trăn thon gầy, không khí trong phòng khá lạnh, phả lên làm cho tay Tần Trăn Trăn có chút lạnh lẽo, ngược lại lòng bàn tay của Lục Như Vân ấm áp hơn nhiều.
Phòng khách yên lặng, hai người duy trì tư thế đó vài phút thì Lục Như Vân mới thu tay lại, cười nói:
"Được rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước."
Tần Trăn Trăn gật đầu:
"Ừm."
Cô tiễn Lục Như Vân ra cửa, ngẫm lại rồi nói:
"Hôm nay cảm ơn cô."
Lục Như Vân đứng ở cửa, đối diện với đôi mắt trong trẻo kia:
"Ý cô là buổi trưa hay mới vừa rồi."
Tần Trăn Trăn do dự một lúc:
"Cho dù buổi trưa hay buổi tối, tôi đều nên cảm ơn cô."
Lục Như Vân gật đầu:
"Ừm, cảm ơn thì không cần, thật sự có thành ý thì ngày mai mời tôi đi ăn."
Tần Trăn Trăn sửng sốt:
"Đi ăn?"
Lục Như Vân cười cười, ngũ quan dịu dàng, chưa kịp mở miệng đã nghe Tần Trăn Trăn lên tiếng:
"Ăn thì cũng không là gì, bình thường Lục lão sư bận rộn như vậy, tôi nghĩ đừng nên lãng phí thời gian cùng tôi dùng bữa."
Nụ cười trên mặt Lục Như Vân cương cứng. cô nhìn về phía Tần Trăn Trăn, ánh mắt vẫn trong treo, mặt mỉm cười. chỉ là trong nụ cười thêm chút xa lạ trước đây không có.