Đầu tháng 9, tiết trời đã dần rút đi sự nóng nực, thay vào đó là lạnh lẽo. Tối hôm qua Tần Trăn Trăn mất ngủ đến nửa đêm, đầu hơi đau, cô ở trong phòng thay đồ nhìn chính mình trong gương, mí mắt đã có quầng thâm nhàn nhạt, cô giơ tay xoa xoa, bất ngờ cửa phòng có người gõ cửa:
"Trăn Trăn."
Tần Trăn Trăn quay đầu nhìn, Quý Lộ mang theo cơm hộp đi vào.
"Em chưa ăn sáng, chị chắc bây giờ em đang đói bụng, dùng mấy món này lót dạ trước đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm trưa."
Quý Lộ vừa nói vừa đặt lên bàn bên cạnh, năm sáu loại xem ra rất đa dạng, Tần Trăn Trăn nhìn sau đó cụp mắt.
"Em không muốn ăn."
"Em sao vậy?"
"Tối qua bị cảm nên không có khẩu vị?"
Quý Lộ lo lắng đặt tay lên trán Tần Trăn Trăn, cảm nhận nhiệt độ bình thường mới thở phào.
Tần Trăn Trăn kéo tay cô xuống:
"Em ngủ không ngon thôi, đừng chuyện nhỏ xé to."
Quý Lộ:
"Hay là em ngủ chút đi, chị thấy cảnh này có thể dời lại."
Tần Trăn lắc đầu:
"Không cần đâu, để họ vào trang điểm đi."
Cô nói xong liền dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, quầng thâm nhàn nhạt đọng trên da thịt trắng nõn cực kỳ bắt mắt. Quý Lộ hậm hực:
"Không biết mấy người liều mạng như vậy làm gì."
"Trăn Trăn, em cũng vậy, Lục lão sư cũng vậy, nghe nói tối hôm qua quay cả đêm, mới vừa về."
"Cơ thể nào chịu nổi?"
Quý Lộ cứ lẩm bẩm mắng, bởi vì gần đây Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân ở chung cũng khá ổn, thường xuyên cùng nhau liên hoan, ăn uống, còn cùng nhau tham gia chương trình, cô cho rằng quan hệ giữa họ đã dịu rồi, lúc này mới lắm lời nói đôi câu.
Tần Trăn Trăn nghe vậy, đôi mắt nhắm chặt chợt rung động, đôi mi thanh tú nhíu lại, chỉ là không trả lời Quý Lộ.
Quý Lộ thấy vậy đành đem đồ ăn đặt qua một bên, rồi ra ngoài gọi thợ trang điểm vào.
Thay xong đồ diễn, trang điểm cũng che đi quầng thâm trên mặt Tần Trăn Trăn, cũng che giấu đi sự mệt mỏi của cô, thợ trang điểm nhìn cô trong gương nói:
"Trăn Trăn, làn da này của em rất căng mọng, chị nhìn cũng rất hâm mộ."
Tần Trăn Trăn sờ mặt mình:
"Đâu có..."
Cô còn chưa nói xong liền nghĩ tới đêm trước khi bị tập kích, Phó Trừng nói với cô, Trăn Trăn làn da của chị giống như làm bằng nước, lúc đó cô còn nói đùa vài câu, sau đó Vương Tử nói gì?
Cậu ta nói sắc mặt Lục lão sư không tốt, Lục Như Vân cũng vui đùa rằng cậu ta nói quá.
Lục Như Vân.
Tại sao lại là Lục Như Vân.
Tần Trăn Trăn thở ra một hơi, cô quét sạch hình ảnh trong đầu mình.
Chờ Tống Hạc và Hồ Tĩnh diễn xong, Hồ đạo sai người vào thông báo cho Tần Trăn Trăn chuẩn bị, chuẩn bị thì cô đã sớm chuẩn bị, nghe thấy thông báo liền nâng váy đi về phía cung điện quay phim.
Bây giờ nàng là phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất, dùng toàn đồ tốt nhất trong thiên hạ, khoác trên người Hoa phục* được dệt từ tơ vàng, vạt áo thêu hoa mẫu đơn, rõ ràng là sủng phi, vị trí còn muốn cao hơn hoàng hậu, trước sau đều không ít thái giám nha hoàn.
*Hoa phục: đầy đủ là trang phục truyền thống của các dân tộc Trung Quốc trong suốt 5000 năm lịch sử, trang phục cổ trang cũng gọi là Hoa phục
Tần Trăn Trăn bước trên thềm đá, ẩn bên trong Hoa phục là dáng người nổi bật, trên đầu cài trâm, trâm đính ngọc theo chuyển động của cô mà lắc lư, làm người ta lóa mắt.
Trang điểm hoàn mỹ, ngay cả cọng tóc cũng toát ra vẻ xinh đẹp, bước chân chậm rãi, mỗi bước nở hoa.
Có người trong nhóm nhân viên công tác đang ở sau lưng Tần Trăn Trăn ở cách đó không xa nhỏ giọng nói:
"Trăn Trăn!"
Tần Trăn Trăn quay đầu nhìn thấy Hà Điềm nắm tay cổ vũ:
"Cố lên!"
Cô cụp mắt cười cười, vài nhân viên công tác đứng bên cạnh Hà Điềm hít vào mấy hơi.
Thật sự là:
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son*
*Trích trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, do Tản Đà dịch
Hà Điềm vịn vai người bên cạnh:
"Móa ơi, nụ cười của Trăn Trăn làm cho hồn tôi bay mất rồi."
"Yêu tinh! Đúng là yêu tinh!"
"Bây giờ tôi vô cùng mong chờ Nguyên Ngọc hắc hóa* sau này! Nhất định rất xuất sắc!"
*"Hắc hóa" là một "đặc sản" của phim Trung, dùng để chỉ nhân vật sau thời gian dài bị "đày đọa", áp lực, dồn nén đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa thì sẽ thay đổi tính cách
Mọi người mồm năm miệng người thảo luận, Hồ đạo ở cách đó không xa đã hô:
"Chuẩn bị!"
Tần Trăn Trăn đứng ở cửa Sấu Phương Trai*, Hồ đạo và Tống Hạc đã đi tới, Hồ đạo chỉ một chỗ gần đó, nói:
"Trăn Trăn, lát nữa quỳ ở bên đó."
*漱芳斋 chữ 漱 trong chữ 漱芳斋 đều có 3 cách đọc là Sấu, Thấu và Tâu cho nên có thể đọc là Sấu Phương Trai hoặc là Thấu Phương Trai
Tần Trăn Trăn gật đầu.
Cảnh quay hôm nay là Nguyên Ngọc biết được Vệ Uyên vì mình đại náo điện Kim Loan, bị hoàng thượng nhốt vào đại lao, nàng cố ý đi cầu tình.
Mặt trời đã lên cao, trong màn hình, phía sau Nguyên Ngọc ngoại trừ nha hoàn thì còn có vài thái giám, mấy người đi tới sừng sững đứng ở cửa Sấu Phương Trai, thái giám tổng quản Lý công công cũng đang đứng ở đó.
Nguyên Ngọc không hề liếc nhìn hắn chuẩn bị trực tiếp đi vào, Lý công công vội giơ tay ngăn cản nàng:
"Ngọc phi nương nương, ngài làm gì vậy?"
Giọng hắn chói tai, không hề có ý tốt, kế sách này là chính hắn hiến cho hoàng thượng, bây giờ dùng được rồi, không nói việc hoàng thượng kính trọng hắn vài phần còn xem hắn như tâm phúc duy nhất, dù sao hắn cũng phải thể hiện thật tốt.
Việc Ngọc phi đến cầu tình hắn đã sớm đề cập qua với hoàng thượng, thái độ của hoàng thượng là để hắn đuổi người, cho nên lúc này hắn mới dám làm càn.
Tuy Nguyên Ngọc rất tức giận nhưng không đến mức thất lễ, nàng hạ giọng:
"Làm phiền Lý công công thông báo một tiếng, nô tỳ có việc bẩm báo."
Tiếng cười tiếng nói chói tai của Lý công công như kim châm đâm vào màng nhĩ của nàng, hắn cúi đầu dáng vẻ như cung kính, nói:
"Nương nương, hoàng thượng vừa ngủ rồi."
"Nô tài khuyên ngài một câu, có một số việc nên mắt nhắm mắt mở thì hơn, đừng cố chấp đến cùng thì không còn lại gì."
"Nô tài biết ngài muốn cầu tình cho Vệ tướng quân, ngài xem, sáng sớm đến giờ đã bốn vị đại thần đến, hoàng thượng đang nóng giận, ngài đừng cố làm ơn để rồi mắc oán."
Thái độ ngạo mạn của hắn không hề để Nguyên Ngọc trong mắt, biểu hiện châm chọc, cười như không cười.
Nguyên Ngọc nắm chặt nắm tay, gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ dứt khoát:
"Nếu hoàng thượng không muốn gặp nô tỳ, nô tỳ sẽ quỳ đến khi hoàng thượng bằng lòng gặp mới thôi.
Trên gương mặt nàng ngoại trừ phẫn nộ còn có bi thương không có sức chống cự.
Tiến cung làm phi không phải mong muốn của nàng, nhưng không thể không làm, hoàng thượng nắm trong tay mạch sống của quý phủ, nàng hết cách đành tiến cung, vốn nghĩ hi sinh chính mình, bảo vệ người nhà cùng Vệ Uyên được bình an, nào ngờ Vệ Uyên lại làm chuyện ngu ngốc kia.
Sao nàng không sốt ruột chứ.
Nguyên Ngọc quỳ trên mặt đất, chỗ đất này trước đó Hồ đạo đã nhờ người che cho nên không nóng lắm nhưng không có vật che chắn, chẳng bao lâu Tần Trăn Trăn đã cảm thấy hai đầu gối đau nhức.
Nha hoàn sau lưng nàng gấp đến cuống cuồng quay quanh:
"Nương nương, ngài đừng như vậy."
"Nương nương, ngài làm vậy không hợp lễ nghĩa, lát nữa hoàng thương đi ra sẽ nổi giận!"
Bởi vì mặt đất nóng,Tần Trăn Trăn cố chịu đựng, trên trán rịn mồ hôi, mặt căng cứng dường như rất đau khổ:
"Không hợp lễ nghĩa."
"Nửa đời của ta cẩn trọng tuân theo lễ nghĩa, chưa bao giờ làm những chuyện vượt quá giới hạn, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu nhưng tuy là vậy, ta nhận được gì?"
Nàng nói xong chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt xen lẫn mồ hôi rơi xuống, ướt cả vạt áo của nàng, dáng vẻ đó của nàng làm cho nha hoàn không đành lòng khuyên lơn dù nửa câu, chỉ đành cùng nàng quỳ trên mặt đất.
Lý công công ở gần đó lại cong khóe môi vẽ nên nụ cười lạnh lùng, hắn đè giọng:
"Nương nương, ngài làm gì vậy, ngài làm thế là muốn lão nô khó xử sao?"
Giọng thì khó xử nhưng ánh mắt đầy hả hê, sắc mặt còn hiện ra vẻ vui vẻ, vênh váo tự đắc.
Nguyên Ngọc vẫn cúi đầu, sắc mặt càng tái nhợt, cơ thể run rẩy, nàng bắt lấy cổ tay nha hoàn, dần dần siết chặt lại, nha hoàn bị đau nhưng vẫn chịu đựng không phát ra tiếng.
Mọi người giằng co.
Một thân ảnh màu vàng từ Sấu Phương Trai bước ra, Nguyên Ngọc ngước mắt nhìn:
"Hoàng thượng!"
Nàng nhúc nhích hướng về thân ảnh màu vàng ở bên cạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, người đầy mồ hôi, dáng vẻ chật vật, nàng mới nhích hai bước phút chốc liền ngã xuống bên cạnh, nha hoàn đưa tay đỡ lấy nàng:
"Nương nương!"
Tiếng kêu của nha hoàn làm cho Tống Hạc cúi đầu nhìn, nhìn thấy sắc mặt Nguyên Ngọc gần như tuyệt vọng lại đáng thương. Nguyên Ngọc kéo vạt áo hắn, Tống Hạc cúi đầu liếc nhìn chỉ bằng nửa con mắt, hắn bật cười hất vạt áo ra, mặt lạnh lùng nói với Nguyên Ngọc:
"Ngọc phi đang làm gì?"
"Chẳng lẽ nàng nghĩ ta có thể khoan nhượng nàng cầu tình cho gã nam nhân khác?"
Nguyên Ngọc bị hất tay ram nàng lại nắm lấy, dường như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ánh mắt tuyệt vọng ngút trời:
"Hoàng thượng, cầu ngài! Cầu xin ngài! Ngài muốn nô tỳ làm gì cũng được, cầu ngài thả Vệ tướng quân, hắn chỉ là..."
Tống Hạc không để ý bàn tay nắm lấy vạt áo của mình, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay nắm cầm Nguyên Ngọc:
"Chỉ là?"
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là thầm nghĩ nữ nhân của trẫm? Chỉ là mắng trẫm nói không giữ lời? Chỉ là ở điện Kim Loan quơ kiếm mưu đồ gây rối với trẫm?"
"Ngọc Phi, nàng nói xem, hắn làm vậy sao trẫm có thể dễ dàng tha thứ cho qua?"
Ánh mắt hắn đầy sắc bén, mặt trầm xuống, không còn kiên nhẫn:
"Người đâu!"
"Cắt!"
Tần Trăn Trăn nghe Hồ đạo hô cắt cơ thể suýt chút nữa không chống đỡ nổi, cô xoa đầu gối, đau đến nhe răng trợn mắt, Hồ đạo đi đến bên cạnh họ, nói:
"Tống Hạc, biểu cảm vừa rồi của cậu không đúng."
"Cậu phải vừa phẫn nộ vừa hả hê, còn nữa..."
Tần Trăn Trăn lắng nghe Hồ đạo dặn dò vừa xoa đầu gối, Quý Lộ vội đi tới giương dù che nắng cho cô, Hồ đạo và Tống Hạc nói xong cũng quay qua nhìn Tần Trăn Trăn:
"Trăn Trăn chuẩn bị nha, chúng ta quay lại lần nữa."
Thợ trang điểm nhanh chóng đi qua trang điểm thêm cho họ, Quý Lộ nhờ một nhân viên thay mình che dù, sau đó nhanh chóng đi lấy đồ mang qua cho Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn cúi đầu nhìn, là bao đầu gối.
Có đôi khi cảnh quay quỳ để bảo vệ đầu gối vẫn nên dùng đến bao đầu gối, mặt đất lại nóng cho nên Quý Lộ mới đi tìm một cái mang qua, Tần Trăn Trăn lắc đầu, nói:
"Không cần đâu."
Quý Lộ:
"Sao vậy? Chị thấy em quỳ rất khó chịu."
Đúng là không thoải mái nhưng cảm giác sẽ chân thật hơn, cô diễn tự nhiên hơn, Tần Trăn Trăn xua tay:
"Trả lại đi."
Quý Lộ cũng hết cách, gật đầu:
"Ừm."
Cảnh quay nhanh chóng bắt đầu lại, bởi vì nha hoàn lại bị 'Cắt', một cảnh quay quay đến gần mười hai giờ mới kết thúc, lúc Tần Trăn Trăn thay đồ liền nhìn thấy đầu gối đỏ lên, cũng may đồ diễn dày nếu không sẽ không phải chỉ đỏ vậy thôi.
Quý Lộ đau lòng nhìn đầu gối của Tần Trăn Trăn, cô chỉ tiếc mình không thể thay Tần Trăn Trăn chịu đựng, Tần Trăn Trăn nhìn vẻ mặt khoa trương của Quý Lộ thì cười nói:
"Được rồi, chờ lát nữa sẽ biến mất, vẻ mặt này của chị là sao đây."
"Trăn Trăn, cơ thể là thứ quan trọng nhất của diễn viên, nếu em va đạp hoặc có sẹo ở đâu đó thì sao đây? Chị không muốn..."
Tần Trăn Trăn ngắt lời cô:
"Quý Lộ."
Quý Lộ Ừm một tiếng, cảm thấy khó hiểu nhìn Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn tiếp tục nói:
Đối với diễn viên thì quan trọng nhất là diễn xuất, nếu như em chỉ vì một chút thương tích nhỏ hay sẹo nhỏ mà không có cách nào diễn thì điều đó cho thấy là vấn đề của em."
Quý Lộ chép miệng:
"Trăn Trăn, chị không có ý đó."
Tần Trăn Trăn mím môi:
"Thay đồ thôi."
Tuy rằng cô biết Quý Lộ không có ý đó nhưng cô biết, nhiều người đều cho là như vậy, ngay cả người trong đoàn làm phim cũng nghĩ như vậy.
Bình hoa, dựa vào mặt kiếm cơm, không biết diễn, không có linh khí, cô biết vô số người nghĩ như vậy nhưng may mắn, Hồ đạo không cho là vậy.
Hồ đạo chỉ xem cô như diễn viên bình thường, thường xuyên răn dạy, chỉ bảo, thậm chí nghiêm khắc hơn tất cả mọi người, cho nên dù cô bị chút thương tích cô cũng nguyện ý.
Điều này là cô kính nghiệp.
Quý Lộ tự biết đã nói bậy, cả buổi trưa cũng không dám nói chuyện với Tần Trăn Trăn, chỉ là thỉnh thoảng hướng ánh mắt về phía Tần Trăn Trăn, trộm nhìn Tần Trăn Trăn có giận hay không.
Buổi trưa các cô theo đoàn làm phim ra ngoài ăn ở nhà hàng Thiên Tuyền gần đó, Tần Trăn Trăn sáng không có ăn, quay tới trưa, theo lý đã rất đói nhưng cô lại không hề muốn ăn, chỉ vội vàng ứng phó vài miếng rồi buông đũa.
Tôn Cầm ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy cô buông đũa liền quay qua hỏi:
"Em sao vậy? Không hợp khẩu vị?"
Tần Trăn Trăn lắc đầu:
"Trời quá nóng, em ăn không nổi."
Tôn Cầm gật đầu:
"Đúng vậy, hôm nay không hề mát mẻ, nhưng buổi chiều em còn hai cảnh quay nữa, không ăn sẽ đói đó."
Tần Trăn Trăn nghe vậy miễn cưỡng bản thân ăn thêm vài đũa, còn chưa buông đũa, Hà Điềm ngồi bên cạnh Quý Lộ cầm điện thoại nói:
"Ô, chương trình ra review rồi nè!"
Cô vừa nói xong tất cả mọi người đều đặt ánh mắt trên người cô, Tống Hạc hỏi:
"Review thế nào?"
Hà Điềm nhìn chằm chằm điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên, trả lời:
"Là Tổng động viên, chương trình của Trăn Trăn và Lục lão sư, ngắn lắm, chỉ ba phút à."
Tần Trăn Trăn nghe vậy đặt đũa xuống, nhìn một nửa người trên bàn ăn đều cầm điện thoại, hai cô gái bên cạnh Hà Điềm cũng chụm đầu xem màn hình.
"Ngọt ngào vậy sao?"
"Tấm này ánh mắt của Lục lão sư ấm áp quá!"
"Trăn Trăn rất ngoan ha ha ha."
Âm thanh đứt quãng truyến tới chỗ Tần Trăn Trăn, thậm chí ngay cả Quý Lộ cũng cầm điện thoại bắt đầu xem video, Tần Trăn Trăn cụp mắt, buông đũa, cầm điện thoại lên.
Video là đoạn review, chỉ có ba phút.
Hai phút là review nội dung chương trình, một phút là review trứng màu.
Lúc cô nhìn thấy hai chữ 'Yêu đương' hồng nhạt bên cạnh trứng màu thì ánh mắt trầm xuống, review chương trình chỉ trích ra đoạn ngắn tinh hoa nhất, còn trứng màu đều là cô và Lục Như Vân.
Cô thấy còn đặc biệt tag tên sáu người bọn họ, đã có không ít fan đến chi viện.
- Tiêu rồi, tôi sợ mình phải phản bội thôi, tôi xem trứng màu liền cảm thấy Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân rất ấm áp, hai người quá ngọt ngào á, tôi thề tôi không phải fan của hai người!
- Chẹp, đây chính là cảm giác yêu đương, hai người họ đã tốt hơn nhiều so với cặp diễn nào đó.
- Lầu trên nói Trần Mạt hả, ha ha ha, Tuyên bố yêu đương bốn năm, ngày nào cũng đăng bài ân ái tạo nhiệt, đến khi truyền thông hỏi chuyện kết hôn thì im lặng, nhìn Tần Trăn Trăn nhà người ta kìa, thoải mái thừa nhận, ân ái cũng danh chính ngôn thuận!
- Fan Trăn Trăn tới rồi!!! A a a a a nữ thần em muốn sinh hầu tử cho chị! Chị đẹp quá! Ngầu tới xịt máu luôn!
- Không được, xem trứng màu của họ tôi lại muốn yêu đương.
Đoạn review này vừa tung ra ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trứng màu, ngược lại nội dung chương trình bị lãng quên, đây là chương trình đầu tiên Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân tham gia sau khi cưới, không chỉ truyền thông, ánh mắt sáng như đuốc của cư dân mạng nhìn chằm chằm, họ muốn moi móc ra điểm bất hòa giữa hai người, bởi vì nguyên nhân mục đích kết hôn quá kín đáo, thậm chí họ đã chuẩn bị xong phân tích hành động ánh mắt và biểu cảm của Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân.
Nhưng không ngờ tới sau khi trứng màu được tung ra, nhìn thấy họ liền bất giác mỉm cười hài lòng vui vẻ theo.
Phân tích gì đó, mắt sáng như đuốc gì đó, muốn xem rốt cuộc vì sao họ kết hôn gì đó.
Mẹ nó xem đi, là bởi vì yêu đó.
Cư dân mạng càng muốn khai quật chân tướng thì càng chăm chú vào trong video, cuối cùng bọn họ đều đã quên mong muốn ba đầu, lúc này đều gõ chữ: Khi nào chương trình phát sóng!
- Tôi muốn xem chương trình hoàn chỉnh! Nghe nói ghi hình ba ngày hai đêm, có thể chiếu cho chúng tôi xem ba ngày hai đêm luôn không?
- Cho dù không chiếu ba ngày hai đêm, hai ngày tôi cũng không để ý!
- Tại sao chương trình Tổng động viên lại ngắn như vậy? Kiên quyết đề nghị đạo diễn tăng thêm thời gian!!!
Review tung ra chưa được nửa tiếng, trên mạng đã ồn ào náo nhiệt, cư dân mạng và fan đều tập trung bên dưới Weibo của chương trình, không bao lâu review đều rực hồng.
Trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt, Tần Trăn Trăn bị mọi người vây lấy, không thể uống rượu thì bị mọi người bắt uống đồ uống mua vui, Hà Điềm cười vui vẻ nhất, chỉ hận không thể xem chương trình ngay và luôn, ánh mắt lưu luyến không rời điện thoại, không chịu buông điện thoại, nhìn thấy Weibo chuyển tiếp.
(Link) @Tổng động viên: Cái này mọi người thỏa mãn không? Trứng màu cảnh khám phá phòng ngủ ban đêm nha!
Hà Điềm xem tin này, kéo cô gái ở bên cạnh thầm kêu lên: