Tần Trăn Trăn mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cô thấy Lục Như Vân, cô đi theo sau Lục Như Vân nói lời xin lỗi, Lục Như Vân quay đầu đi, phớt lờ cô, cô tức giận gọi tên Lục Như Vân để Lục Như Vân đứng lại, Lục Như Vân đứng lại nhưng lại đánh cô một trận!
Cô sững sờ mắng Lục Như Vân bị điên, mắng xong cô vẫn không cam lòng tỏ ra yếu kém nên đánh nhau với Lục Như Vân. Hai người đánh tới đánh lui đánh tới phòng ngủ, cũng không biết ai dừng lại trước, hai người ở trên giường ngẩn ra.
Cô bắt đầu nói xin lỗi.
Một lần rồi lại một lần.
Lục Như Vân xoay người ôm lấy cô, sau đó ôm cô ra ngoài bỏ vào trong hồ nước!
'Khụ khụ khụ!"
Tần Trăn Trăn bất ngờ ho khan, hai tay giùng giằng muốn đứng lên, tay vịn lên cạnh bồn tắm nhưng trơn trượt khiến cô suýt chút té xuống.
Lục Như Vân nghe thấy tiếng ho liền quay đầu nhìn, Tần Trăn Trăn vừa mới dựa lên bồn tắm đã tuột xuống, cô vội vàng đưa tay đỡ lấy, hai tay cô vừa mới luồng dưới nách Tần Trăn Trăn ôm lấy thì Tần Trăn Trăn chậm rãi mở mắt ra.
Cô chớp chớp mắt, cồn làm cho đầu óc tê dại, trong nhất thời cô không kịp phản ứng.
"Tần Trăn Trăn, vẫn ổn chứ?"
Lục Như Vân khẽ hỏi, lúc này Tần Trăn Trăn từ trong cơn ngỡ ngàng hoàn hồn, giật mình nhìn chằm chằm Lục Như Vân, buột miệng hét lên:
"A...a..."
Sau đó miệng nhanh chóng bị người ta bụm lại, giọng của Lục Như Vân vẫn khẽ khàng vang bên tai cô:
"La nữa là tôi buông tay để mặc cô."
Tần Trăn Trăn cúi đầu nhìn, một tay của Lục Như Vân còn đỡ eo mình, cô vội quơ chân múa tay để thoát khỏi nhưng ót lại đập ngay vào cạnh bồn tắm, đau đến cô nhe răng trợn mắt, thoáng chốc trong đôi mắt đã ngân ngấn nước mắt.
Cú đập đầu này làm cô hoàn toàn tỉnh táo.
Lục Như Vân nhìn sắc mặt của Tần Trăn Trăn dần dần tỉnh táo liền buông tay ra, nói:
"Cô tỉnh thì tự cởi đồ, quần áo ở phía trên, tự mình thay đi."
Lục Như Vân nói xong liền đứng dậy rời khỏi nhà vệ sinh, Tần Trăn Trăn cúi đầu nhìn, quần đã bị cởi ra nhưng quần lót vẫn còn, cô thở phào, gương mặt lại đỏ ửng làm cho người ta không rõ là do cồn hay vì xấu hổ.
Cô nhanh chóng tắm rửa sạch bọt trắng trên người, Lục Như Vân chuẩn bị áo choàng tắm cho cô, đồ lót bên trong không biết có phải của Lục Như Vân hay không nhưng lớn hơn cô một số, mặc không quá vừa người, cô cầm lấy đồ lót, không mặc còn tốt hơn.
Đầu óc cô vẫn mơ màng, cô đang nghĩ nên làm thế nào thì lúc này cửa nhà vệ sinh bị gõ, Lục Như Vân hỏi:
"Cô xong chưa?"
Tần Trăn Trăn thu hồi suy nghĩ, nói:
"Rồi, xong rồi."
Quần áo cô mặc không phải của mình, ở cũng không phải ở nhà mình nên lúc mở cửa liền lúng túng không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào, cũng may Lục Như Vân không có quấn lấy cô nhiều, chỉ thản nhiên liếc nhìn cô, nói:
"Không có phòng khách, cô có thể lựa chọn ngủ sofa hoặc phòng sách."
Tần Trăn Trăn quét mắt nhìn khắp căn nhà, nhà lớn như vậy lại không có phòng khách??
Cô ấy không muốn cô ở lại đây cũng không tìm được một lý do hay hơn, cô xoa xoa mái tóc còn ướt, nói:
"Không cần đâu, tôi gọi cho Quý Lộ để chị ấy tới đón tôi."
Lục Như Vân giơ tay chỉ về phía đồng hồ:
"Bây giờ là 3 giờ sáng, cô chắc chắn không?"
"Trễ... trễ vậy à? Sao tôi đến đây được?"
Lục Như Vân nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn đen như mực, cô mở miệng nói:
"Quý Lộ đưa tới."
Quý Lộ đưa tới.
Tần Trăn Trăn nghe thấy câu trả lời này thì ho khẽ, mặt càng đỏ hơn.
"Xin lỗi, làm phiền cô rồi."
Lục Như Vân hờ hững nhìn Tần Trăn Trăn, Trần Trăn Trăn mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc dài ướt rũ phía sau, gương mặt mộc, da thịt mịn màng, phát sáng dưới ánh đèn.
"Không cần khách sáo."
Cô xoay người đi lên lầu, cầm tấm chăn mỏng xuống thảy lên sofa, cánh môi khẽ mấp máy:
"Ngủ ngon."
Tần Trăn Trăn nhìn loạt hành động của Lục Như Vân, hai bàn tay đan vào nhau, khóe miệng ngập ngừng, cô nhớ mang máng mình say rượu, đòi Quý Lộ đưa mình tới để xin lỗi.
Vậy cô có xin lỗi chưa?
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, nhìn thấy Lục Như Vân đặt chăn xuống, chuẩn bị rời đi cô liền thốt lên:
"Tôi say rượu có nói gì với cô không?"
Lục Như Vân dừng bước, quay đầu lại, sắc mặt như thường:
"Có."
Trái tim Tần Trăn Trăn phút chốc đập nhanh hơn, trên mặt mang theo chút khẩn trương.
Nói rồi.
Có lẽ cô nói xin lỗi.
Ánh mắt của Tần Trăn Trăn nhìn chằm chằm Lục Như Vân, Lục Như Vân quay đầu tiếp tục lên lầu, bỏ lại một câu với giọng lạnh nhạt:
"Cô nói tôi bị điên."
Tần Trăn Trăn đứng ở cạnh sofa đờ người ra.
Mãi cho đến khi cửa phòng trên lầu khép lại cô mới vỗ miệng mình hai cái, ai bảo nói lung tung!
Không nên nói đều nói hết!
Nên nói thì một câu cũng chưa nói!
Tần Trăn Trăn ngồi trên sofa, động tĩnh trên lầu chỉ mấy phút sau liền không còn, cô cho rằng Lục Như Vân đã ngủ, không ngủ sao được, đã ba giờ sáng rồi, đổi lại là cô bình thường đã sớm ngủ mất tiêu rồi.
Cũng chỉ vì chăm sóc con ma men như cô mới không ngủ.
Nhưng cô thật sự chưa xin lỗi sao?
Tại sao cô cảm thấy cô nói rất nhiều lời với Lục Như Vân?
Chẳng lẽ cô nói trong mơ?
Tần Trăn Trăn ngồi trên sofa than ngắn thở dài một phen mới ôm chăn nhắm mắt.
Ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người người đang ngủ trên sofa, lúc này người này mới cảm thấy chói mắt nên xoay người, định kéo chăn đắp qua đỉnh đầu, chuẩn bị ngủ tiếp thì nghe thấy có tiếng người bước trên bậc thang.
Cô mở mắt ra, từ mép sofa nhìn sang, Lục Như Vân từ trên lầu đi xuống, cô ấy mặc váy ngủ lụa mỏng, ngủ qua một đêm mái tóc dài lại không rối loạn, vẫn suông mượt ở phía sau, mi thanh mục tú linh động như nước, phong thái nhã nhặn.
Tần Trăn Trăn theo bản năng kéo chăn kẹp giữa hai chân ra, từ từ đắp lên người mình.
Lúc Lục Như Vân từ nhà vệ sinh đi ra thì Tần Trăn Trăn đã tỉnh, hai người hai cặp mắt nhìn nhau, Lục Như Vân bèn nói:
"Cô đi rửa mặt đi, đồ rửa mặt mới ở trong ngăn kéo, quần áo là..."
Tần Trăn Trăn ngồi trên sofa một lúc mới đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong liền ngồi trên bồn cầu.
Xin lỗi không?
Nên xin lỗi, không chỉ trước đó mà còn cả tối hôm qua.
Sau khi nói xin lỗi thì nên cư xử như thế nào?
Tần Trăn Trăn cảm thấy say rượu không làm cô đau đầu, ngược lại, những vấn đề này mới làm cho huyệt thái dương của cô đập thình thịch.
Cô nghĩ đến khoảng thời gian trước đây các cô ở căn cứ quay chương trình, trong đầu hiện lên một ý nghĩ trong đầu.
Nếu không---cứ thử xem?
Lục Như Vân đã nói có chút thiện cảm với cô mà nhỉ?
Dù sao--- dù sao cô cũng có chút thích cô ấy.
Tần Trăn Trăn nghĩ vậy chợt nở nụ cười, vội vàng che miệng đứng lên, nhìn mình ở trong gương mặt mày hớn hở, đôi mắt lấp lánh đầy hưng phấn, gò má ửng đỏ, nhìn qua chính là dáng vẻ ngượng ngùng.
Cô tạt nước lạnh lên mặt mới có thể làm giảm nhiệt độ xuống, nửa tiếng sau, cô từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, Lục Như Vân đã làm xong đồ ăn sáng, nhìn thấy Tần Trăn Trăn bèn nói:
"Qua đây ăn sáng."
Tần Trăn Trăn ừm một tiếng, đi tới ngồi xuống đối diện Lục Như Vân, sau đó ngập ngừng nói:
"Xin lỗi."
m thanh quá nhỏ, Lục Như Vân không nghe thấy, Tần Trăn Trăn nhìn thấy vẻ mặt đó của Lục Như Vân liền mím môi, gia tăng âm lượng:
"Xin lỗi, đêm qua tôi chỉ muốn tới nói lời xin lỗi cô, tôi..."
Đương nhiên không chấp nhận rồi, ai quy định cô nói lời xin lỗi thì người ta phải chấp nhận?
Hơn nữa, trước đây sau khi hiểu lầm người ta, cô còn nói rất nhiều lời khó nghe.
Tần Trăn Trăn cúi đầu nghĩ cách cứu vãn, Lục Như Vân chậm rãi ăn bánh mì, uống nửa ly sữa tươi rồi nói:
"Tôi không chấp nhận là vì cô không cần thiết xin lỗi."
"Chuyện video tuy không phải tôi làm nhưng quả thật nó có liên quan đến chúng tôi, cô không cần nói lời xin lỗi."
"Về chuyện ở chỗ quay chương trình, tôi thật sự chưa từng nghĩ trả thù cô nhưng tôi tiếp cận cô là có mục đích, tôi ích kỷ muốn lợi dụng cô để thoát khỏi Chu Dao."
"Trăn Trăn, ngày đó cô mắng xong tôi thở phào nhẹ nhõm, thật tốt khi cô luôn xem nó như trò chơi, không bởi vì sự ích kỷ của tôi mà bị tổn thương."
Tần Trăn Trăn nghe xong lời Lục Như Vân nói, cô há miệng muốn nói nhưng lời cắm ở cổ họng, nửa ngày mới nói:
"Nhưng ngày đó ở chỗ đậu xe..."
"Ngày đó tôi chỉ giận cô hiểu lầm tôi muốn trả thù cô."
"Thật ra sau này khi nghĩ lại, cách tôi làm và trả thù có gì khác nhau, cho nên Trăn Trăn, xin lỗi nha."
Cô nâng ly ra dấu với Tần Trăn Trăn.
Tay Tần Trăn Trăn Trăn cầm ly khẽ run lên, sau đó siết chặt lại, đầu ngón tay trắng bệch, cô miễn cưỡng cười cười:
"Không có gì, dù sao tôi cũng không thật sự muốn vậy."
Cô nói xong liền nâng ly, nhìn Lục Như Vân, đôi mắt sáng trong veo, lấp lánh:
"Như vậy chúng ta có xem là xử lý xong không?"
Cằm dưới của Lục Như Vân cương cứng, lời nói đến đầu môi bị cô nuốt xuống, đôi môi khẽ mở:
"Xử lý xong."
Cô dứt lời cũng ngửa đầu uống hết nửa ly sữa tươi còn lại, Tần Trăn Trăn cũng uống phần còn lại, vừa đặt ly xuống chuông cửa liền vang lên, Lục Như Vân đi mở cửa, Quý Lộ cầm theo hai cái túi xách đi vào.
Từ sau khi rời khỏi nhà của Lục Như Vân, Quý Lộ cẩn trọng quan sát sắc mặt của Tần Trăn Trăn. Sắp đến trường quay cô mới dám nhỏ giọng hỏi:;
"Trăn Trăn, em giận chị hôm qua bỏ em ở bên nhà Lục lão sư à?"
"Không có."
Tần Trăn Trăn thản nhiên mở miệng, chỉ đơn giản hai chữ.
Quý Lộ nhíu mày:
"Không phải chị không muốn dẫn em đi, chỉ là tối qua em sống chết không chịu rời khỏi."
Tần Trăn Trăn quay đầu nhìn Quý Lộ:
"Cảm ơn chị."
Quý Lộ ngỡ ngàng:
"Hả?"
Tần Trăn Trăn vỗ vỗ vai Quý Lộ, nói:
"Cảm ơn chị."
Quý Lộ nhìn Tần Trăn Trăn với vẻ mặt không hiểu chuyện gì, cũng không dám tùy tiện nói, chỉ đành gãi gãi đầu.
Xe nhanh chóng chạy đến trường quay, Tống Hạc đã sớm thay xong trang phục diễn, đang một mình luyện tập, lúc Tần Trăn Trăn đi qua hắn đang đọc lời thoại với không khí, anh ta nhìn thấy Tần Trăn Trăn liền vội hỏi:
"Trăn Trăn, em mau thay đồ diễn đi, chúng ta thử diễn cảnh này."
Tần Trăn Trăn xem kịch bản của mình, là cảnh diễn của cô ở lãnh cung.
"Được."
Cô đi vào trong phòng thay đồ, nhắm mắt lại, xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, toàn tâm toàn ý đặt vào trong vai diễn.
Quý Lộ phát hiện từ sau khi Tần Trăn Trăn rời khỏi nhà Lục Như Vân thì có điểm khác lạ, nhưng cụ thể là gì thì cô không nói rõ được, chỉ cảm thấy dường như Tần Trăn Trăn không thích cười, có khi ba bốn ngày cô cũng chưa từng thấy Tần Trăn Trăn cười qua dù chỉ một lần.
Thậm chí lúc nghỉ trưa Tần Trăn Trăn cũng ở bên cạnh diễn thử, mô phỏng tình tiết nội dung kịch bản, có đôi khi ngay cả cơm cũng quên ăn.
Cô lo lắng nhìn gương mặt rõ ràng đã gầy đi của Tần Trăn Trăn, cô thầm nghĩ lát nữa diễn xong sẽ đi mua đồ tẩm bổ cho Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn diễn xong đi ra thì Tống Hạc đi theo bên cạnh cô, hỏi:
"Lát nữa đi ăn với nhau nha?"
Cô lắc đầu:
"Không được, lát nữa em còn phải nói chuyện với Hồ đạo."
Cô cầm kịch bản trên tay, giống như có chỗ không hiểu, Tống Hạc nghe vậy cũng không miễn cưỡng, quay đi cùng nhanh viên công tác của mình đi ăn.
Vai diễn của Tôn Cầm đã kết thúc, nhân vật của Tôn Cầm là người đầu tiên Tần Trăn Trăn đối phó sau khi hắc hóa, sớm nhận cơm hộp*, tối hôm qua Tôn Cầm còn ở trên Weibo nói giỡn với Tần Trăn Trăn cơm hộp rất thơm ngon dẫn tới Weibo nháo nhào một phen.
*Nhận cơm hộp: nhân vật chết sớm
Tần Trăn Trăn cũng mấy ngày không lên Weibo không lên mạng, mấy ngày nay phần diễn của cô rất nặng, mỗi ngày chỉ chăm chú hình dung kịch bản, không có thời gian quan tâm đến cái khác.
Đúng rồi, Tần Trăn Trăn theo bản năng liếc nhìn đoàn phim cách đó không xa, thật ra cô muốn bản thân bận rộn, bận rộn đến mức không để ý những thứ khác.
"Trăn Trăn, ăn cơm."
Quý Lộ cầm cơm hộp đi đến bên cạnh Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn nhìn thấy Hồ đạo ở cách đó không xa đang đi tới, cô bảo Quý Lộ chờ một chút sau đó cầm kịch bản đi qua.
"Hồ đạo!"
Tần Trăn Trăn gọi, Hồ đạo quay đầu lại:
"Trăn Trăn? Có chuyện gì sao?"
"Hồ đạo cảnh quay này có chút vấn đề, đúng không?"
Tần Trăn Trăn chỉ vào một đoạn trong kịch bản cho Hồ đạo xem, Hồ đạo nghiêm túc nhìn, lông mày nhíu lại:
"Cái này để lát nữa tôi hỏi biên kịch, sao em chưa ăn nữa."
Tần Trăn Trăn mím môi:
"Em ăn ngay đây."
Hồ đạo nhìn dáng vẻ giả vờ thoải mái của cô, nghiêm giọng nói:
"Không sao đâu, chuyện qua rồi, diễn xuất của em cũng không tệ sẽ có tài nguyên thôi."
Tần Trăn Trăn nghe Hồ đạo bất ngờ an ủi mình liền ngỡ ngàng, ngược lại cô cũng không nói gì, chỉ cười cười, Hồ đạo vỗ vỗ vai cô rồi quay đầu rời đi.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Hồ đạo, Tần Trăn Trăn mới cầm điện thoại gọi cho Mạnh Hân.
"Chị Mạnh."
Phía Mạnh Hân rất yên tĩnh, lúc này là giờ ăn, trong trí nhớ của Tần Trăn Trăn, bữa ăn của Mạnh Hân luôn không thể diễn ra bình thường, lúc này yên tĩnh hơi quá mức.
"Sao vậy?" giọng của Mạnh Hân hơi khàn khàn, Tần Trăn Trăn suy nghĩ một hồi, hỏi: "Trịnh đạo lại buông lời gì à?"
Mạnh Hân:
"Em nghe ai nói?"
Thông tin cô đã bưng bít rất kín, nhưng lại truyền đến phía Tần Trăn Trăn, cô cụp mắt nhìn mặt đất, giọng Tần Trăn Trăn thản nhiên truyền đến:
"Là thật sao?"
Mạnh Hân chìm trong im lặng, hồi lâu mới nói:
"Chuyện này chị sẽ sắp xếp, trước tiên em đừng vội vàng, yên tâm quay phim đi."