Tần Trăn Trăn và Lục Như Văn ăn xong lẩu nhịp tim vẫn đập ở một trăm hai, cô biết Lục Như Vân chưa bao giờ nói suông, chính vì vậy tim cô mới đập thình thịch, có một loại cảm xúc mạnh mẽ nhanh chóng tràn ngập khắp người cô.
Câu nói của Lục Như Vân đốt lên ngọn lửa nhỏ cô che giấu trong lòng, làm bùng cháy cả người cô, khiến cho cả đôi mắt cũng ửng đỏ, cô gật đầu:
"Vậy làm phiền Lục lão sư."
"Không cần khách sáo."
Vẫn là sự bình chân như vại thường thấy, thậm chí âm điệu cũng chưa từng lên xuống quá nhiều nhưng Tần Trăn Trăn bắt được sự khác thường nho nhỏ bên trong sự bình tĩnh đó, cô quay đầu nhìn thật sâu vào mắt Lục Như Vân, hai người nhìn nhau cười.
Sau khi rời khỏi tiệm lẩu đã hơn mười giờ, người đi đường rất ít, hai người họ chỉ đội nón, Tần Trăn Trăn hít thở không khí lành lạnh, thật hay điều hòa được sự khô nóng trong người cô, rất thoải mái.
Lục Như Vân đi bên cạnh cô, ánh đèn đường vàng vàng chiếu lên người hai người, kéo ra chiếc bóng thật dài, chiếc bóng của hai người càng lúc càng gần, rúc vào nhau.
"Lục lão sư thích tản bộ không?" Sau khi đi được một lúc, Tần Trăn Trăn mới mở miệng hỏi.
Lục Như Vân ngừng bước:
"Cũng bình thường."
Bên dưới vành nón là nét mặt vui vẻ hài lòng của Tần Trăn Trăn, cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Lục Như Vân:
"Cô không cảm thấy tản bộ rất thoải mái sao?"
Vừa thoải mái vừa thanh thản dễ chịu. Bốn bề vắng vẻ, thỉnh thoảng ở phía xa xa truyền tới tiếng chó sủa, đèn đường chiếu lên dáng người thướt tha, đôi mắt sáng như sao như ngọc của cô khiến cho Lục Như Vân khi đối diện, quỷ thần xui khiến bèn gật đầu:
"Ừ."
Tần Trăn Trăn bật cười, lấy nón xuống, thuận tay hái một bông hoa trong vườn hoa cài lên một bên tai, nhìn về phía Lục Như Vân:
"Đẹp không?"
Lục Như Vân nhìn Tần Trăn Trăn còn xinh hơn hoa, cô như bị lây nhiễm bởi người này, đôi môi giương lên nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt đẹp cũng nhuộm ý cười:
"Đẹp."
Tần Trăn Trăn nháy mắt:
"Lục lão sư khi cười cũng rất đẹp."
Nét mặt Lục Như Vân cương cứng lại, cô đưa tay sờ mặt mình, sự tươi cười biến mất.
Sau khi trở về nhà, Tần Trăn Trăn vỗ vỗ bụng, ngồi trên sofa mở Weibo, nhìn thấy Trịnh Thiếu Nguyên đăng thanh minh xin lỗi, mặc dù là xin lỗi nhưng toàn lấp lửng nước đôi.
Hắn nói nữ minh tinh lúc trước Weibo của hắn đề cập tới không phải ám chỉ Tần Trăn Trăn, Tần tiểu thư là một diễn viên rất có thiên phú, hơn nữa rất cố gắng, tâng bốc cô sau đó xin lỗi mấy ngày nay vì hắn khiến cho cô gặp phải rắc rối không cần thiết, lần này hắn rất có lỗi, mặt khác hắn dẫn Uy An vào phòng thật ra là đi tìm biên kịch thảo luận kịch bản của phim mới, không tồn tại bê bối gì đó, hi vọng fan của hắn có thể ủng hộ hắn nhiều hơn.
Thanh minh xin lỗi buồn cười thế này tất nhiên chẳng nói được lời hay ho gì, Tần Trăn Trăn nhìn bình luận phía dưới, đều là chửi mắng, chẳng khác cảnh lúc trước cô gặp phải là bao, Uy An cũng bị liên lụy, bị chửi xối xả.
Thậm chí không ít cư dân mạng tuyên bố tẩy chay phim điện ảnh của Trịnh Thiếu Nguyên, đối với chuyện này Tần Trăn Trăn chỉ xem sơ rồi tắt màn hình.
Bây giờ điều cô quan tâm là phía Dư Trường Lâm.
Dư Trường Lâm lựa chọn diễn viên đều bảo mật, hơn nữa gần đây chuyện của Trịnh Thiếu Nguyên khiến cho cư dân mạng vẫn chưa biết 'cường cường hợp tác' mà họ mong chờ đã đổi thành cô và Dư đạo hợp tác.
Tần Trăn Trăn tắt điện thoại, cô đã có thể tưởng tượng được ngày mai sẽ tạo nên sóng to gió lớn như thế nào.
Lục Như Vân nhìn Tần Trăn Trăn yên vị trên sofa ngây người hỏi:
Dường như cô còn muốn nói gì, ánh mắt của Lục Như Vân vẫn bình tĩnh nhìn cô, nhưng cô chỉ cười cười nói:
"Không có gì, tôi đi rửa mặt trước."
Lục Như Vân hắng giọng vài tiếng, nhìn theo người kia đi vào phòng sách ôm đồ ngủ đi vào nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng đóng cửa cô mới thả lỏng bờ vai cương cứng nãy giờ.
Tin nhắn điện thoại vang lên, là Hạ Song Song gởi tin nhắn cho cô.
- Như Vân, tìm được người chụp hình rồi.
Lục Như Vân ngồi ngay ngắn, vội gọi điện cho Hạ Song Song:
"Là ai?"
Hạ Song Song có chút do dự:
"Người chụp hình là một thám tử tư."
Lục Như Vân cụp mắt xuống:
"Thám tử tư? Trịnh Thiếu Nguyên?"
Hạ Song Song cắn môi nói:
"Không phải, là Chu Dao."
Chu Dao?
Lục Như Vân đã rất lâu không nghe tới cái tên này, trước đó Chu dùng lý do sức khỏe không đảm bảo để từ chối diễn, hai tháng nay cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào, còn tưởng rằng người này đã biến mất khỏi cuộc sống của cô, không ngờ, lại quay lại.
Nghĩ cũng biết, trước đây Chu Dao gần như điên cuồng, sao có thể nói thu tay là thu tay liền được.
Cho nên hai tháng nay Chu Dao bày ra chuyện này?
Lục Như Vân dựa lên sofa, giọng nhỏ xuống:
"Mạnh Hân biết chuyện này không?"
"Vẫn chưa kịp nói với chị ấy, mình cũng mới tra được." Hạ Song Song còn thêm một câu: "Cần liên lạc với chị ấy không?"
Lục Như Vân từ chối:
"Không cần."
Bây giờ cả cư dân mạng đều hướng sự chú ý về Trịnh Thiếu Nguyên, họ tin rằng chuyện kết hôn giả là hắn tạo thành, mặc dù Trịnh Thiếu Nguyên có lòng muốn phản bác nhưng với chuyện xấu hắn đã làm thì nói ra chẳng ai tin.
Ngược lại còn vẽ rắn thêm chân* cho nên đánh nát răng cũng nuốt vào trong bụng, một mình gánh chịu chuyện này.
*Vẽ rắn thêm chân: vẽ vời vô ích; làm những chuyện vô ích. (Do tích người nước Sở đi thi vẽ rắn, đã vẽ xong trước tiên. Nhưng trong khi chờ lãnh thưởng, lại ngứa tay, vẽ thêm chân cho rắn. Kết quả, chân vẽ chưa xong thì người khác đã vẽ xong và lấy mất phần thưởng. Ngụ ý là làm những chuyện vô ích.
Tần Trăn Trăn là một người bị hại hoàn hảo.
Chuyện này cô ấy đóng vai là một người bị đạo diễn ngay thẳng bất khuất ngáng chân, bị chơi lén, bất kể là trước đó bôi nhọ cô ấy hay fan của cô ấy, lần này đều không tìm được lý do mắng cô ấy nữa, có thể nói chuyện này sau khi bùng ra, danh tiếng của cô ấy đã được nâng lên mấy bậc.
Trong tình huống này tung ra là Chu Dao làm thì thật sự không ổn thỏa.
Chuyện vốn dĩ đã rõ ràng lại bắt đầu khó bề phân biệt, cư dân mạng không có nhiều thời gian tự ngẫm, họ chỉ đơn giản là cần một kết quả.
Bây giờ kết quả chính là Tần Trăn Trăn chống lại Trịnh Thiếu Nguyên và bị oan ức.
Nếu như thêm Chu Dao cùng với các dây mơ rễ má tình cảm sẽ phá hư hình tượng người bị hại hoàn hảo của Tần Trăn Trăn.
Đặc biệt ngày mai còn là ngày bộ phim điện ảnh của Tần Trăn Trăn khai máy.
Lục Như Vân cầm điện thoại, suy nghĩ kỹ rồi mới nói:
"Theo dõi sát cô ta, mua hotsearch một tháng cho cô ta."
Hạ Song Song nhíu mày:
"Tại sao?"
Lục Như Vân vừa cúp máy, Tần Trăn Trăn đã từ nhà vệ sinh đi ra, cô đã tẩy trang, gương mặt trắng noãn ửng đỏ, áo ngủ tơ tằm dán lên vóc dáng yêu kiều, làm cho đường cong hoàn mỹ hiện ra trước mắt Lục Như Vân.
Da thịt trắng hơn cả tuyết, gương mặt xinh đẹp như ngọc, cổ tay mảnh khảnh kéo khăn lông xuống, mái tóc dài đen như mực thoáng chốc rối tung xõa sau lưng, người này tùy ý hất tóc, sắc mặt như thường lại khiến Lục Như Vân siết chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch nhưng vẫn chưa nhận ra.
Cô chỉ cảm thấy người trước mắt như một yêu tinh, tỏa ra sự mê hoặc chết người.
Tần Trăn Trăn ném khăn lên sofa, ngồi xuống không câu nệ, tự nhiên thoải mái nói:
"Ngày mai Lục lão sư quay trở lại đoàn phim nhỉ?"
Lục Như Vân nghe Tần Trăn Trăn hỏi vội hoàn hồn, có chút nóng vội trả lời:
"Không, ngày kia đi."
Tần Trăn Trăn mím môi cười cười, ngồi bên cạnh Lục Như Vân nói:
"Vậy thì tốt quá, ngày mai cô theo tôi ra ngoài."
Cô vừa tắm xong, mùi hương trên người thơm ngát, hai người lại ngồi gần nhau, cánh tay trong lúc hất tóc tình cờ sẽ chạm lên người Lục Như Vân, Lục Như Vân lại nhích sang bên cạnh một chút:
"Ngày mai?"
Tần Trăn Trăn quay đầu, đôi mắt sáng trong trẻo:
"Đúng vậy, ngày mai tôi muốn đi mua ít đồ sửa phòng sách, tôi nghĩ dù sao cũng là nhà của cô, mua gì thì cũng nên trải qua sự đồng ý của cô, thay vì tôi gởi hình chụp hay gọi điện thoại chi bằng chúng ta cùng đi, cô thấy sao?"
Tần Trăn Trăn vẫn vô tư, điệu bộ phóng khoáng, Lục Như Vân quay sang nhìn sau đó đứng lên nói:
"Không cần, phòng sách đã giao cho cô, cô muốn sửa sao cũng được."
Tần Trăn Trăn vui vẻ gật đầu:
"Được, ngày mai tôi dời tủ sách ra ngoài hết."
Lục Như Vân đang bước về phía cầu thang chợt khựng lại, quay đầu lại hỏi:
"Tại sao?"
Tần Trăn Trăn nhún vai:
"Chờ tôi sửa xong nhất định Lục lão sư không muốn đi vào."
Lục Như Vân thu hồi ánh mắt, sắc mặt lãnh đạm: "Không đâu." Cô chỉ làm như không thấy.
Tần Trăn Trăn khẳng định:
"Có, Lục lão sư, tôi chưa nói cho cô biết tôi có rất nhiều sở thích nho nhỏ sao?"
Chân Lục Như Vân đang bước lên cầu thang chợt lảo đảo, cơ thể ngả nghiêng, cô vội vịn tay vịn cầu thang, Tần Trăn Trăn đang ngồi trên sofa nghe thấy giọng Lục Như Vân rõ ràng hơi trầm xuống: "Ngày mai tôi đi với cô." khóe môi Tần Trăn Trăn giương lên, ý cười tràn dâng trong đôi mắt.
Chờ Lục Như Vân đi vào phòng đóng cửa lại, cô mới quay về phòng sách, nằm trên chiếc giường tatami, bốn bề yên tĩnh, lúc cô sắp ngủ thì nghe thấy có tiếng rầm trên lầu, giống như có vật gì đó ném xuống sàn nhà, cô kìm nén cảm xúc muốn đứng dậy, lấy tai nghe phía dưới gối mang vào, ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Cô mở to mắt nhìn về phía trước, trong lỗ tai là tiếng bài hát ầm ĩ, trước mắt lại hiện lên hình ảnh Lục Như Vân yếu ớt tựa ở góc phòng, đôi tay ôm lấy chính mình run rẩy, cô cảm thấy phiền muộn, nhắm mắt lại, trở mình, xua tan hình ảnh trong đầu.
Đêm nay, nhất định rất dài.
Tần Trăn Trăn không nhớ được từ khi nào mình chìm vào giấc ngủ, lúc cô tỉnh dậy phía chân trời đã lóe sáng, chuông điện thoại không ngừng vang lên, cô ỉu xìu nghe máy:
"A lô."
Giọng Quý Lộ từ đầu bên kia truyền tới:
"Trăn Trăn, em dậy chưa? Chị trực tiếp qua nhà Lục lão sư đón em, có muốn chị mang bữa sáng qua luôn không?"
Một đống câu hỏi khiến cho Tần Trăn Trăn vừa dậy lại trở nên mơ màng.
"Đón em? Ừm, chị qua đi."
Quý Lộ nghe Tần Trăn Trăn nói chuyện cũng không rõ ràng bèn cười cười:
"Ừ, chị hiểu rồi."
Tần Trăn Trăn cúp máy, nhìn điện thoại một hồi, đã sáu giờ rưỡi rồi, cô vò đầu xuống giường, thả hồn ra ngoài, mới vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm, cô nghiêng đầu nhìn, trên bàn bữa sáng đã xong xuôi: sữa tươi, bánh mì còn có chân giò hun khói, trứng chần nước sôi. Tần Trăn Trăn dụi mắt nhìn về phía bếp, không nhìn thấy người.
Cô nghi ngờ quay đầu nhìn về phía trên lầu, cửa phòng đã đóng.
Đây là do Lục Như Vân làm?
Sáng sớm sáu giờ đã dậy làm điểm tâm?
Tần Trăn Trăn nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo, cô nhìn phòng khách không có ai liền đi thẳng vào nhà vệ sinh giải quyết chuyện lớn của cuộc đời.
Cô vừa mở cửa liền sững sờ vài giây, sau đó lạch cạch đóng cửa lại!
Lục Như Vân đang thay quần áo bị dọa đến tay run rẩy, suýt chút nữa quần áo rớt xuống sàn nhà, ngoài cửa Tần Trăn Trăn đã lui ra hai bước, mặt đỏ bừng, cô hít sâu mấy hơi, thầm mắng mình bị điên, người thay quần áo không phải là mình, cần gì khẩn trương đến vậy!
Còn kích động đóng cửa lại!
Ngu xuẩn! Rất ngu xuẩn!
Cơ hội vừa rồi tốt như vậy cô lại không nhìn nhiều hơn vóc dáng của Lục Như Vân!