Hôn Hôn Buồn Ngủ (Hôn Hôn Dục Thụy)

Chương 58: Lúc đó các cô đều sai



Lúc Tần Trăn Trăn trở về thì các diễn đàn lớn trên mạng và Weibo đều tràn ngập tên cô và Dư Trường Lâm, khí phách của Dư Trường Lâm hỏi vặn lại khiến phóng viên á khẩu không trả lời được cũng làm cho kha khá cư dân mạng khen ngợi.

- Vốn là mấy tin sai sự thật, người như Dư đạo còn mượn các người lăng xê? Hơn nữa còn là cô ta đích thân đề cập với Đường Á, nếu Dư đạo đúng là lăng xê thì cũng không chờ tới bây giờ.

- Ôm Đường Á của tụi này đi! Cô ấy và Dư đạo chỉ là bạn thân nhiều năm, nói không chừng chỉ là bạn bè gặp mặt, vốn chẳng phải thử vai gì, mặt khác chúc cho Sơn nữ của Dư đạo đại thắng! Tần Trăn Trăn và Trần Phong lão sư cố lên!

- Hai năm qua trong nước gần như không có phim gì hay ho, ban đầu còn cho rằng Đường Á và Dư đạo hợp tác còn có thể xem, không ngờ diễn viên kia lại là Tần Trăn Trăn, bỏ đi, khỏi xem.

- Không xem thì không xem, tôi chấp nhận mua vé xem cho Tần Trăn Trăn cũng không muốn mua cho đống rác Trịnh Thiếu Nguyên và Uy An!

- Tôi thấy Tần Trăn Trăn cũng khá lắm, diễn xuất không tốt có thể từ từ luyện tập, tôi thấy hình ảnh trong phim Lãnh cung cũng đâu tệ, rất có khí phách của Nguyên Ngọc, hi vọng bộ phim này cũng khá khẩm hơn.

So với hồi xác định nữ chính Lãnh cung bị mắng xối xả thì xem ra bây giờ đã khen ngợi không ngừng, đương nhiên phần lớn công lao là Trịnh Thiếu Nguyên dâng hiến, các fan hâm mộ của cô rất vui, một phần antifan tát vào mặt nói cô không diễn được phim điện ảnh, một phần vội vàng giúp cô tuyên truyền bộ phim điện ảnh mới này.

Tuy ngày càng nhiều cư dân mạng nói sẽ chờ đợi hiệu ứng của bộ phim này nhưng danh tiếng của Tần Trăn Trăn càng lúc càng đi lên là sự thật. Từ hôm qua phản chiến trực diện với Trịnh Thiếu Nguyên nên lượng fan của cô đang tăng lên theo một đường thẳng tắp.

Số lượng tăng lên còn có cả tổng động viên.

Tần Trăn Trăn ngồi trên xe, liếc nhìn bên ngoài, nhìn thấy sắp đến nhà cô liền cất điện thoại, Quý Lộ sát đến hỏi:

"Trăn Trăn, em đẩy hoạt động chiều nay sao?"

Đáng lẽ có một quảng cáo.

Tần Trăn Trăn nhúc nhích người:

"Phải, buổi chiều em có việc, lát nữa chị cùng Tiểu Vũ trở về đi, không cần chờ em."

Quý Lộ lẩm bẩm trong lòng nhưng vẫn gật đầu:

"Ừm."

Hai người tách ra ở cửa nhà, Tần Trăn Trăn mở cửa liền thấy Lục Như Vân đang ngồi trên sofa, trên tay cầm một quyển sách, những ngón tay mảnh khảnh đặt trên bìa sách cực kỳ nổi bật.

Tần Trăn Trăn đứng ở cửa, nhìn thấy Lục Như Vân cùng với ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, không hiểu sao nó làm cho tâm trạng của cô rất tốt.

Lục Như Vân nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu nhìn, ánh mắt chạm nhau với Tần Trăn Trăn, cô chỉ hỏi:

"Kết thúc rồi sao?"

Tần Trăn Trăn từ trong mộng hoàn hồn:

"Ừ, kết thúc rồi."

Tần Trăn Trăn vẫn mặc váy dài khoác áo ngoài cộc tay, váy dài ôm lấy cơ thể, tôn lên vòng eo chưa đầy một nắm tay, dáng người thướt tha, trước vẻ đẹp đó trong ánh mắt của Lục Như Vân lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó cô chậm rãi cụp mắt xuống:

"Cô ăn chưa?"

Tần Trăn Trăn đá rơi giày cao gót, mang dép vào, vì cô mới chuyển đến nên dùng đôi này của Lục Như Vân, màu sắc chững chạc, không hề phù hợp với bộ đồ trên người cô.

"Chưa nữa." Tần Trăn Trăn trả lời qua loa, tay ở trên đầu chơi đùa, một lúc sau lấy xuống kẹp tóc và đồ buộc tóc, nhìn thấy Lục Như Vân nhìn mình, cô thản nhiên hỏi: "Cô ăn chưa?"

"Chưa ăn thì chờ chút nữa cùng nhau ra ngoài ăn, tôi đói lắm!"

Giọng điệu giả vờ đáng thương của người này làm cho câu nói 'Ăn rồi' của Lục Như Vân đến bên miệng đành nuốt ngược vào trong, cô im lặng, Tần Trăn Trăn thì cho rằng cô ngầm thừa nhận chưa ăn, vui vẻ cười híp mắt đi vào phòng sách.

Dây dưa cỡ nửa tiếng Tần Trăn Trăn mới từ phòng sách đi ra, gương mặt đã không còn trang điểm đậm như trước, váy cũng đổi thành quần áo thường ngày, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, lắc lư sau ót, lộ ra gương mặt xinh đẹp với nụ cười khẽ, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân, tựa như mới tốt nghiệp đại học, tinh thần phấn chấn.

Lục Như Vân theo phản xạ cúi đầu người quần áo nghiêm túc mình đang mặc trên người, ngón tay siết chặt quyển sách.

Tần Trăn Trăn ra khỏi phòng còn mang theo một chiếc túi, cô bước nhanh đến bên cạnh Lục Như Vân, đưa cho Lục Như Vân chiếc túi này:

"Lục lão sư, cô có để bụng chuyện thay quần áo khác không?"

Lục Như Vân nhìn cô đầy ngạc nhiên, lại nhìn chiếc túi cô đưa tới, khẽ mím môi nhận lấy, mở ra xem, là bộ đồ thể thao cùng kiểu dáng với Tần Trăn Trăn đang mặc trên người.

Tần Trăn Trăn thấy Lục Như Vân không nhúc nhích bèn mở miệng giải thích:

"Đây là đồ chị Mạnh chuẩn bị, chúng ta..."

"Chờ tôi chút."

Lục Như Vân ngắt lời cô, cầm theo chiếc túi vào nhà vệ sinh, Tần Trăn Trăn vốn đã chuẩn bị một đống lời thuyết phục nhưng chưa kịp phát huy tác dụng, cô gãi gãi đầu, chợt cảm thấy Lục Như Vân bắt đầu chịu hợp tác rồi.

Hai người ra khỏi nhà cũng gần hơn một tiếng đồng hồ, Lục Như Vân chạy xe, Tần Trăn Trăn ngồi ở ghế kế bên ghế lái, cô nhìn ngã ba phía trước, nói:

"Phía trước rẽ qua."

"Chúng ta đi ăn trước." Cô hạ cửa sổ xe, nhìn quán cơm nhỏ cách đó không xa: "Chỗ đó."

Lục Như Vân lái xe đến bãi xe gần đó đậu, cùng Tần Trăn Trăn xuống xe, lúc này không phải giờ cao điểm ăn cơm nên trong tiệm không nhiều người, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân vẫn đội nón đeo khẩu trang, may là trời lạnh, cũng không ai chú ý tới hai người.

Hai người ngồi xuống chỗ ở trong cùng, Tần Trăn Trăn gọi hai phần mì và một ít món ăn kèm, nhân viên là một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi, giọng lanh lảnh:

"Được, xin quý khách chờ chút."

Tần Trăn Trăn gật đầu, nhân viên nhanh chóng rời đi.

Lục Như Vân quan sát xung quanh, đây là tiệm kế tiếp tiệm lẩu mà Tần Trăn Trăn dẫn cô đến, lần này là một tiệm mì, trong tiệm đồ đạc rất giản dị, tường trắng, trên vách treo đầy các tấm biển món ăn, nền nhà lắp gạch men sứ màu xám tro nhạt, tổng thể nhìn rất sạch sẽ.

Người trong ngồi trong tiệm ăn mì đa phần là các cô cậu mười sáu mười bảy tuổi, cũng chỉ là người làm công, vừa xem điện thoại vừa ăn mì, thỉnh thoảng cũng trò chuyện vui vẻ với người đối diện.

Tần Trăn Trăn chờ nhân viên đưa miếng lên rồi nói với Lục Như Vân:

"Ăn thôi."

"Đây là tiệm hồi đi học tôi hay đến, mùi vị rất ngon, Lục lão sư nếm thử đi."

Cô đưa cho Lục Như Vân đôi đũa và cái muỗng nhỏ, Lục Như Vân nhìn cô nhìn mình nhận lấy muỗng, khuấy cho nước dùng và mì hòa vào nhau, cô tháo khẩu trang xuống, nhấp miệng, gia vị đậm đà, át đi vị ngon vốn có của nước dùng, cũng không phải quá ngon.

Nhưng nhận thấy ánh mắt bắn ra từ Tần Trăn Trăn, cô vẫn khẽ gật đầu:

"Tạm được."

Tần Trăn Trăn mỉm cười:

"Đúng vậy, mùi vị khá lắm."

Lục Như Vân dùng đũa gắp mì, chưa kịp ăn thì nghe Tần Trăn Trăn nói:

"Giữ yên, đừng nhúc nhích."

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Tần Trăn Trăn cầm điện thoại hướng về phía mình, người này loay hoay vài giây rồi đứng lên, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô thoáng nhíu mày, vẫn chưa mở miệng đã cảm thấy đầu vai nặng nặng, cô liếc nhìn, Tần Trăn Trăn đã tựa lên vai cô, còn nghe người này nói với giọng hưng phấn:

"Cười lên nào."

Lục Như Vân theo bản năng mỉm cười.

Năm phút sau, Tần Trăn Trăn soạn tin đăng trên Weibo.

@Trăn Tâm Trăn Ý: Hôm nay rất vui vẻ, không chỉ sắp được hợp tác với Dư Trường Lâm lão sư mà lượng fan còn đột phá sáu mươi triệu, quan trọng nhất là vợ cùng tôi trải nghiệm cảm giác mới yêu. Phúc lợi đây (hình minh họa) (hình minh họa)

Trong hai tấm hình, Tần Trăn Trăn cười rất vui vẻ, tay còn ra dấu, Lục Như Vân cũng giương khóe môi, hiển nhiên tâm trạng khá tốt.

Hai người đều mặc đồ thể thao, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm nhạt, thoạt nhìn giống như các cô gái trẻ mới lên đại học, gương mặt căng bóng, đầy hơi thở thanh xuân.

Fan của Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân ngay lập tức bùng nổ.

- Má ơi! Tự nhiên so ra hai người còn giống học sinh cấp ba hơn tôi nữa.

- Điêu quá, rõ ràng là học sinh cấp ba mà, trộm vía làn da mịn màng này, hâm mộ chảy nước miếng!

- A a a a Trăn Trăn à, chúc chị và Dư đạo hợp tác vui vẻ, cùng Vân Tiên trường trường cửu cửu! Còn nữa, phúc lợi như vậy mỗi ngày đều cho tụi em đều được không?

- Mỗi ngày Trăn Trăn đều phải vui vẻ như vậy nha, đừng để đám rác rưởi kia ảnh hưởng tâm trạng, yêu chị, yêu Vân Tiên! Moa moa moa moa moa! Chị sẽ càng ngày càng tuyệt hơn! Trăn fan luôn bên chị.

Tần Trăn Trăn đăng xong Weibo liền nhận được cơn mưa bình luận bày tỏ, cô xem một chút rồi đặt điện thoại xuống, bắt đầu ăn tô mì đã nguội, Lục Như Vân ngồi đối diện cô, cụp mắt hỏi:

"Bác sĩ Đinh nói gì với cô?"

"Hả?" Tần Trăn Trăn bất ngờ về cô hỏi này, ngón tay còn quẹt màn hình.

"Buổi tối đi tản bộ, ăn lẩu, ăn mì, ra ngoài." Cô không phải kẻ ngốc, không nhìn ra ý đồ của Tần Trăn Trăn: "Còn gì nữa?"

Tần Trăn Trăn cố gắng lừa dối đến cùng:

"Mấy điều đó có vấn đề gì? Hay là cô không thích? Nếu cô không thích, sau này tôi không rủ cô nữa."

Lục Như Vân bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sáng quắc khiến cho da đầu cô tê dại:

"Được rồi, cô không cần nói, bác sĩ Đinh chỉ là nói với tôi chút bệnh tình của cô."

"Còn gì nữa không." Lục Như Vân cúi đầu húp nước dùng.

Tần Trăn Trăn đặt đũa xuống, sắc mặt nghiêm túc nhìn Lục Như Vân:

"Bác sĩ Đinh nói lòng cô phòng bị quá chặt chẽ, phải thường cùng cô ra ngoài, để cô tiếp xúc nhiều hơn giữa người với người, không nên bức bách ở trong nhà, như vậy bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn."

Lục Như Vân im lặng cụp mắt xuống, thật ra tối qua Tần Trăn Trăn kéo cô ra ngoài ăn lẩu cô đã cảm thấy chuyện này không bình thường, chẳng qua lúc đó không nghĩ nhiều, tối qua cô ấy dùng lý do quá tệ hẹn cô ra ngoài, cô mới cảm giác mình không hiểu sai.

"Lục lão sư..."

Lục Như Vân ngẩng đầu lên, sắc mặt lãnh đạm:

"Trăn Trăn, tôi biết đó là ý tốt của cô, chỉ là tôi và cô không có quan hệ gì, không cần hao tổn tâm trí."

"Tin đồn kết hôn giả tôi nghĩ cũng sẽ nhanh chóng bị đập tan, chúng ta cũng không cần dính líu quá nhiều sẽ tốt hơn."

"Mấy năm nay tôi rất tốt."

Tần Trăn Trăn lắng nghe giọng điệu lãnh đạm của Lục Như Vân, cũng không cảm nhận được người này mất hứng, cô ngước mắt nhìn cô ấy:

"Tốt chỗ nào? Không được lên chương trình, phim không quay được, mỗi ngày trốn trong lồng kia, đó là điều cô cho là tốt sao?"

Lục Như Vân rõ ràng không vui:

"Cho nên? Những điều đó có liên quan gì đến cô? Tại sao phải phí thời gian giúp tôi?"

Đôi mắt sáng tỏ trong trẻo của Tần Trăn Trăn không hề bị làn khí lạnh tỏa ra từ trên người Lục Như Vân làm tổn thương, cô vẫn bình tĩnh nói:

"Vậy Lục lão sư thì sao? Vì sao giúp tôi định vị, giúp tôi dán lên cái tên mới?"

"Tôi..."

Đôi môi Lục Như Vân khẽ mở, cổ như bị người ta bóp lại, không phát ra tiếng, Tần Trăn Trăn tiếp tục nói:

"Nguyên nhân của Lục lão sư là gì thì nguyên nhân của tôi chính là như vậy."

Cô vô tư, chính nghĩa hiên ngang, cả nửa ngày Lục Như Vân mới tìm được âm thanh của mình:

"Tôi chỉ không đành lòng để người tốt như cô bị mai một, nếu để cô hiểu lầm, xin lỗi, tôi thu hồi lời đã nói trước đó."

Tần Trăn Trăn khẽ gật đầu, che giấu nỗi u buồn trong ánh mắt, giọng thả lỏng hơn:

"Tôi không có hiểu lầm, giống như lời Lục lão sư nói, cô không đành lòng nhìn thấy hạt giống tốt như tôi bị mai một, tôi cũng đồng dạng không hi vọng một ngôi sao như cô ngã xuống, cho nên chúng ta hợp tác là điều tốt nhất cho đôi bên, không phải sao?"

Lục Như Vân đối diện với đôi mắt trong trẻo kia, cô chợt nghĩ đến quẻ xăm ở Thiên Duyến Tự.

Số mạng có nạn, vận rủi quấn người. Muốn phá kiếp nạn, hai người thành hôn.

Có lẽ lúc đó các cô đều sai, các cô không phải kiếp nạn của đối phương mà là đến giúp nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Lục Như Vân cụp mắt trong giây lát, sau đó khàn khàn nói:

"Làm phiền cô rồi."

Lúc này Tần Trăn Trăn thở phào, mặt cười tươi như hoa:

"Không phiền, chỉ là mong Lục lão sư sau này thành thật thẳng thắn, tài nguyên của Dư đạo là cô bày cho Tống Hạc giúp tôi đúng không?"

Lục Như Vân ngập ngừng:

"Sao cô biết?"

Tần Trăn Trăn nháy mắt:

"Tôi lừa cô." Dù sao trước đó cô có nghi ngờ, hơn nữa Dư đạo nói rất dễ đoán, không ngờ là thật.

Lục Như Vân:...

- -----Hết chương 58-----

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.