Hôn Hôn Buồn Ngủ (Hôn Hôn Dục Thụy)

Chương 68: Đã lâu không rung động



Tần Trăn Trăn bị hành động bất ngờ của Lục Như Văn khuấy đảo, khiến tim loạn nhịp. May là sau một hồi cố gắng đã có chút hiệu quả, khi Dư đạo nói bắt đầu cô liền vứt bỏ tạp niệm, nhanh chóng nhập vai.

Dư đạo nhìn hai người trong màn hình không khỏi gật đầu.

Trước đó hắn đã nghĩ đúng.

Tính thích ứng của Tần Trăn Trăn quả nhiên cao.

Hắn không chút hối hận khi trước đó đã trách mắng cô. Tuy lời của hắn khó nghe nhưng đều là sự thật, nếu như Tần Trăn Trăn ngay cả bị phê bình cũng không tiếp nhận được thì tương lai chẳng còn gì để nói, chỉ có thể giậm chân tại chỗ, qua mấy bộ phim tạm bợ.

Cũng may, Tần Trăn Trăn lại một lần nữa chứng minh ý nghĩ, cách nhìn người của hắn không hề sai.

Trong ánh mắt Dư Trường Lâm có chút tán thưởng, Lục Như Vân nhìn ra được, cảm giác vinh quang trong lòng cũng đâm chòi, cô biết Tần Trăn Trăn chỉ cần vượt qua hố sâu này thì sẽ trở thành ngôi sao chói lọi.

Có lẽ là người nổi bật nhất.

Trong mắt cô ánh lên niềm vui thản nhiên.

Cảnh quay cuối cùng vẫn NG hai lần, có liên quan đến lời thoại, Dư Trường Lâm cũng không có ý trách họ, chỉ dùng vẻ mặt ôn hòa nói:

"Tiếp tục."

Thợ trang điểm nhanh chóng trang điểm thêm cho họ, lần thứ ba thuận lợi vượt qua, Dư Trường Lâm đứng trước màn hình, nói với Lục Như Vân ở bên cạnh:

"Ngày đó nhận được điện thoại của cô, tôi còn tưởng rằng là cô muốn tới thử vai, có hối hận không?"

Lục Như Vân cười cười:

"Không có gì phải hối hận, cơ hội nên trao cho người cần, đúng không Dư đạo?"

Dư Trường Lâm nhìn nét mặt thản nhiên của cô, gật đầu.

Thật ra lúc ban đầu cũng không phải hắn hợp tác với Đường Á, trước đây lựa chọn trong lòng hắn là Lục Như Vân, kịch bản và chi tiết đều đã quyết định. Hắn từng gặp Lục Như Vân, cũng xem như hài lòng, chỉ là sau khi gặp Đường Á hắn mới hiểu, quay phim chỉ hài lòng cũng vô dụng, nhìn thấy người thích hợp mới có linh cảm sung sướng dâng trào.

Hắn từ chối Lục Như Vân chọn người mới là Đường Á. Tất cả mọi người nói hắn điên rồi, không bàn đến chuyện diễn xuất của Đường Á mà là người mới vốn không có duyên khán giả, trong khi hắn muốn dùng bộ phim điện ảnh này để bùng nổ và tăng độ nổi tiếng thì tuyển chọn Lục Như Vân là tốt nhất.

Nhưng hắn không tin những chuyện tà đạo, vẫn dùng Đường Á, thậm chí không tiếc xé rách mặt với nhà đầu tư, cuối cùng Lục Như Vân chủ động từ bỏ, xem như cho hắn mặt mũi, cho nên từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy thiếu Lục Như Vân một ân tình, sau đó nói chuyện với cô, khi cần có thể tìm cô bất cứ lúc nào.

Dĩ nhiên bộ phim cô từ bỏ đại bạo, là bộ phim hắn hài lòng nhất từ trước tới nay, được nhiều cư dân mạng khen là tác phẩm nghệ thuật kinh điển, Đường Á thì vì bộ phim này nhảy vọt, trở thành nhân vật truyền kỳ đến bây giờ.

Sau này hắn nghĩ lại, nếu ban đầu là Lục Như Vân diễn có thể trở thành kinh điển hay không? Thực tế hắn cũng không chắc chắn. Hắn chỉ biết điện ảnh và diễn viên hỗ trợ lẫn nhau, Đường Á tạo thành bộ phim kinh điển, mà bộ phim kinh điển cũng tạo nên cô của bây giờ.

Ánh mắt của hắn chuyển từ màn hình sang Tần Trăn Trăn cách đó không xa, cảm giác như vậy giống như bây giờ.

Tần Trăn Trăn sau khi kết thúc cảnh quay cũng hơn mười hai giờ, ban đầu còn định cùng Lục Như Vân đi ra ngoài ăn cơm trưa nhưng một giờ lại phải quay, không có thời gian cho nên để Lục Như Vân ở trong trường quay ăn cơm hộp với cô.

Hạ Song Song và Quý Lộ ngồi chung với nhau ở cách đó không xa, ánh mắt hai người nhìn chằm chằm hai người đang cúi đầu ăn cơm. Quý Lộ khá xấu hổ, nếu đối mặt với Lục Như Vân cô còn cả cảm thấy chột dạ thì đối mặt với Hạ Song Song chỉ có xấu hổ.

Lúc hai người choảnh nhau đừng nói là chính diện, mà còn lén lúc lên Wechat chửi đối phương cho nên lúc ngồi ăn chung, quả thật hơi ngượng ngùng.

Tuy trước đó các cô đã từng ngồi ăn chung vài lần.

"Ý Lục lão sư là sao?" Quý Lộ chọt đũa vào chén cơm, vẫn không nhịn được hỏi. Hạ Song Song cúi đầu ăn, nghe vậy chỉ giật nhẹ khóe miệng:

"Không biết nữa."

Quý Lộ liếc liếc cô:

"Tôi thấy bây giờ trên Weibo không còn tin đồn kết hôn giả nữa, Trăn Trăn nên dọn về đúng không?"

Hạ Song Song chợt ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn Quý Lộ, Quý Lộ cho rằng người này sẽ nói gì ai, không ngờ chỉ có ba chữ:

"Tôi không biết."

Quý Lộ nhìn chằm chằm cái gương mặt thiếu đấm kia, nhíu mày:

"Cô là cái máy đọc lại à? Chỉ biết nói không biết!"

Hạ Song Song mở miệng phản kích:

"Vậy cô là mười vạn câu hỏi vì sao à?"

Quý Lộ khẽ cắn môi, phản xạ theo quán tính của cô là mỗi lần nghe thấy Hạ Song Song nói cô đều muốn đánh người.

Hai người đều trừng mắt nhìn đối phương, Hạ Song Song chuyển tầm mắt sang chỗ khác, chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên xem, sau đó bực mình tắt máy rồi ném vào trong túi, mặt lạnh xuống.

Ở cách đó không xa, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân vừa ăn xong, Tần Trăn Trăn rút khăn giấy lau khóe miệng, hỏi:

"Lát nữa trở về không?"

Lục Như Vân suy nghĩ một chút, nói:

"Chờ cô về chung."

Tần Trăn Trăn sững sờ mấy giây:

"Nhưng tôi còn lâu lắm, có lẽ bốn giờ mới kết thúc."

Lục Như Vân vẫn bình thản:

"Không sao."

Tần Trăn Trăn nhìn chằm chằm sườn mặt Lục Như Vân một lúc, cô vẫn không đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Nếu chỉ đến nói cảm ơn Dư đạo thì hiển nhiên đã nói rồi, bây giờ lại chần chừ không đi là sao?

Cả hành động vừa rồi, Tần Trăn Trăn theo bản năng liếm liếm môi, ánh mắt trong giây lát trở nên mơ màng.

Sau khi ăn trưa xong, Lục Như Vân nhận được tin nhắn của Thẩm Hải Đường, hỏi buổi tối các cô có thể đến không, Lục Như Vân nhớ đến cô bé Đậu Đậu mặt mày liền vui vẻ, cô gởi tin nhắn đi: Buổi tối gặp.

Thẩm Hải Đường cũng nhanh chóng trả lời cô: Buổi tối gặp.

Hai người ăn xong thì có nhân viên đến gõ cửa, nhắc Tần Trăn Trăn chuẩn bị, Tần Trăn Trăn khoác áo khoác đứng lên, Lục Như Vân ở bên cạnh cô cũng cất điện thoại. Vừa mở cửa Tần Trăn Trăn đã nhảy mũi mấy cái liền, Lục Như Vân nhíu mày nhìn cô.

Bởi vì buổi chiều Tần Trăn Trăn muốn đi sớm cho nên cô diễn những cảnh quay đầu, cũng may cảnh quay bây giờ của cô đều quay trong nhà trọ có hệ thống sưởi nên không quá lạnh, chỉ là thỉnh thoảng ra ngoài vẫn bị lạnh đến run lập cập. Lục Như Vân đứng gần đó, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Hạ Song Song.

Nửa tiếng sau, Hạ Song Song cầm ly giữ nhiệt trong tay đưa cho Lục Như Vân, còn tiện thể quan tâm hỏi:

"Cậu bị sao? Cảm à?"

Lục Như Vân lắc đầu, sắc mặt thản nhiên:

"Trăn Trăn bị cảm nhẹ."

Hạ Song Song giựt giựt khóe miệng, giọng điệu tự nhiên thái độ tự nhiên của Lục Như Vân khiến cô nghẹn một bụng như vẫn lặng lẽ rời đi.

Sau khi Tần Trăn Trăn diễn xong, Lục Như Vân đưa ly giữ nhiệt cho cô, Trần Phong ở bên cạnh trêu ghẹo:

"Trăn Trăn quả là có phúc."

"Không có." Tần Trăn Trăn bối rối nhận lấy ly trên tay Lục Như Vân, nhận lấy ánh mắt chú ý của mọi ngưởi, nhỏ giọng hỏi:

"Đây là cái gì?"

Lục NHư Vân đứng bên cạnh cô, mở nắp:

"Thuốc cảm, nhân lúc còn nóng uống đi."

Tần Trăn Trăn nhấp môi, nước không quá nóng rất vừa phải, cảm giác ấm áp xông vào trong cơ thể, như chồi non hạnh phúc nảy mầm trong lòng cô, nhanh chóng nở ra hoa.

Thỉnh thoảng có nhân viên đi ngang qua chỗ các cô, nhưng ai quấy rầy sự yên tĩnh của các cô.

Buổi chiều Tần Trăn Trăn sớm kết thúc phần quay của mình, cũng có thể Dư Trường Lâm cảm nhận được cô có chút không thoải mái nên để cho cô trở về nghỉ ngơi thật tốt, sau khi nghe xong lời dặn của Dư đạo cô liền theo Lục Như Vân rời đi.

Quý Lộ tất nhiên muốn theo sau nhưng bị Tần Trăn Trăn cho tan tầm trước. Quý Lộ u oán nhìn theo bóng lưng của Tần Trăn Trăn, trong đầu có cảm giác bị vứt bỏ.

Sau khi lên xe của Lục Như Vân, Tần Trăn Trăn có cảm giác mê man, không biết có phải vì uống thuốc nên có cảm giác cả người không chút sức lực. Hạ Song Song lái xe, trời lạnh, bên ngoài những bông tuyết vẫn còn bay bay, Hạ Song Song chạy khá chậm, xe chuyển động qua lại đến nửa đường Tần Trăn Trăn đã gục đầu trên vai Lục Như Vân.

Lúc này Lục Như Vân đang cúi đầu nhìn máy tính bảng, trên vai chợt nặng, cô nghiêng đầu nhìn thấy Tần Trăn Trăn đang tựa lên vai cô, tóc dài che khuất gương mặt của cô ấy, thân xe lắc lư, đầu cô ấy cũng nhẹ nhàng lắc lư. Cô nhìn nửa này say đó nhích người để Tần Trăn Trăn thuận người dựa vào gần hơn, nửa người trên dựa hẳn vào cô, đầu lại đặt vào vị trí trước ngực cô, cô cúi đầu liền nhìn thấy được vòng xoáy trên đỉnh đầu của cô ấy.

Cô sợ Tần Trăn Trăn khó chịu, cô nhờ Hạ Song Song chuyền cho mình cái gối đầu và tấm chăn mỏng. Bởi vì trước đó quay phim nên trong xe của cô đều có những thứ này, Hạ Song Song đưa tay lấy đồ ở chỗ kế ghế lái đưa cho cô, cô giơ tay đỡ đầu Tần Trăn Trăn, kê gối phía dưới rồi lấy chăn đắp lên người Tần Trăn Trăn. Tần Trăn Trăn dựa lên gối nhưng vẫn dụi về phía trước, Lục Như Vân cảm thấy trước ngực mình bị ma sát, cả người đều nóng lên.

Ánh mắt của cô có chút thay đổi, những ngón tay đặt trên chăn chậm rãi siết lại.

Lúc đến nhà, trên người cô đã đầy mồ hôi, Hạ Song Song nhìn thấy hai người vẫn chưa xuống nên quay đầu hỏi:

"Như Vân, đến rồi."

Lục Như Vân gật đầu:

"Cậu lái xe khác về trước đi."

Hạ Song Song còn tính mở miệng nhưng nhìn thấy Tần Trăn Trăn dăng dựa lên người Lục Như Vân ngủ nên đem những lời ở cửa miệng nuốt xuống, sửa lời:

"Ừ, lịch trình..."

"Mình nhất định sẽ gởi lại cho cậu." Lục Như Vân ngắt lời cô, ánh mắt ra dấu cho cô rời đi trước, cô há miệng sau đó nói:

"Cũng được."

Sau khi Hạ Song Song xuống xe, Lục Như Vân dựa lên ghế, xe vẫn chưa tắt máy, hệ thống sưởi vẫn còn mở, tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tần Trăn Trăn càng trở nên rõ ràng trong bầu không khí yên tĩnh trên xe. Lục Như Vân cúi đầu nhìn, ngón tay vô thức vén mái tóc dài của cô ấy ra, góc nghiêng hoàn mỹ hiện ra, cô bình thản nhìn, rất lâu cũng không dời tầm nhìn.

Có lẽ hệ thống sưởi trong xe mở vừa phải, hoặc vì cơn cảm mạo nên đôi gò má Tần Trăn Trăn ửng đỏ, giống như uống rượu vậy. Lục Như Vân giơ tay sờ trán cô ấy, nhiệt độ bình thường, cô thoáng yên tâm, chỉ là trong đôi mắt của cô là hình ảnh Tần Trăn Trăn đang ngủ bình yên.

Từ vầng trán nõn nà đến đôi môi hé mở, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, chạm vào làn da trắng nõn kia, xúc cảm ấm áp khiến cô ngay lập tức co tay lại, nhích người khẽ ho đôi tiếng.

Tần Trăn Trăn bị hành động này đánh thức, lông mày nhíu lại, từ từ mở mắt, đôi lông mi thật dài vạch ra một vòng cung trong không trung, cũng vạch ra cảm giác rung động mà Lục Như Vân vẫn luôn đè nén, chúng cứ tranh nhau từ vết rạch đó nhảy ra ngoài, xâm chiếm cô, làm cho trái tim đã bình ổn của cô bùng cháy trở lại.

Tại sao rõ ràng người bị cảm là Tần Trăn Trăn nhưng cảm giác phát sốt lại là cô?

- -----Hết chương 68-----

Ps. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.