Tần Trăn Trăn cúi đầu, khóe môi mỉm cười, mặc dù có vài phần men say trong người nhưng bây giờ đầu óc cô tỉnh táo không tả được, cơ thể như ẩn chứa một đốm lửa, gió càng thổi lửa càng bùng lên.
Lục Như Vân khẽ giật mình, dường như hoàn toàn không ngờ Tần Trăn Trăn sẽ nói không.
Hai người đều không lên tiếng, Tần Trăn Trăn khẽ ho khan một tiếng:
"Lục lão sư, chị không nghe thấy câu hỏi của em sao?"
Ánh mắt của Lục Như Vân trở nên ảm đạm:
"Tôi cho rằng..."
Cô cho rằng ý nghĩ của cô và Tần Trăn Trăn giống nhau cho nên hai ngày trước Tần Trăn Trăn mới hỏi cô như vậy, cuộc gọi kia thì ra là cô nghĩ sai sao?
"Xin lỗi, tôi đi trước."
Lục Như Vân nói xong cũng xoay người, Tần Trăn Trăn ngay lập tức nắm lấy tay cô, nhào người vào lòng cô, cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo cô, vòng eo thon này cảm xúc thật tuyệt, nhịn không được ôm chặt hơn, hít sâu một hơi:
"Chị ngốc à?"
"Tôi..."
Lục Như Vân còn chưa nói xong đã bị Tần Trăn Trăn ngắt lời:
"Ai bảo hai ngày nay chị không để ý em, cũng không gọi điện cho em, chị biết em chờ đợi trong lo lắng thế nào không!?"
Cô rất sợ mình hiểu sai ý, cũng sợ Lục Như Vân đổi ý.
Nếu hai khả năng này là thật thì toàn bộ cố gắng của cô trong mấy tháng này như công dã tràng, thậm chí quan hệ giữa hai người sẽ càng lúng túng hơn trước, cô ôm tâm tư này trải qua suốt hai ngày, không hề dễ chịu.
Lục Như Vân nghe vậy cảm thấy áy náy, ôm ngược lại cô, tay còn lại vuốt ve mái tóc dài của cô:
"Xin lỗi, chị chỉ muốn tạo bất ngờ cho em."
Dáng vẻ xin lỗi chân thành của Lục Như Vân làm Tần Trăn Trăn bật cười:
"Bất ngờ?"
Cô ở trong lòng Lục Như Vân ngửa đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, tình ý trong ánh mắt quấn quýt lấy nhau, Lục Như Vân thu hết biểu cảm trong ánh mắt của cô. Ánh đèn chiếu lên người các cô, kéo dài bóng các cô đến vô tận.
Đôi bên nhìn nhau, một lúc lâu Tần Trăn Trăn mới chậm rãi lên tiếng:
"Lục lão sư, em đồng ý."
Nếu như vừa rồi Lục Như Vân như bị gió lạnh thổi tứ phía thì bây giờ thì ngay lập tức như được tắm trong gió xuân ấm áp, vạn vật sống lại, cảm giác ấm áp từ trong lòng ồ ạt đổ ra theo mạch máu lưu chuyển toàn thân.
Cô thỏa mãn ôm Tần Trăn Trăn, nhịn không được siết chặt hơn nữa.
Tần Trăn Trăn bị cô ôm suýt thở không nổi, khẽ ngẩng đầu muốn nói thì trong nháy mắt đôi môi được ấm áp bao phủ, ngũ quan của Lục Như Vân gần ngay trước mắt, đôi mắt hơi khép hờ, lông mi khẽ rung động, cả gương mặt trắng bệch vì bị gió lạnh lùa qua.
Trái tim cô chợt nhũn ra, nhịp tim càng đập nhanh hơn, cô ngẩng đầu nhắm mắt lại.
Đây không phải lần đầu tiên các cô hôn nhau.
Lần trước trong lúc quay chương trình từng một lần hôn môi như chuồn chuồn lướt nước nhưng khi đó tâm tình hoàn toàn khác với bây giờ. Tần Trăn Trăn say rượu đầu óc chỉ hốt hoảng trong phút chốc, Lục Như Vân chỉ cùng cô môi chạm môi không nhúc nhích, cô theo bản năng hé miệng, dùng đầu lưỡi liếm cánh môi Lục Như Vân.
Lục Như Vân giống như được cổ vũ, một tay đỡ eo, tay kia đỡ ót cô, từ khi cô hé miệng liền công phá thành trì.
Tần Trăn Trăn bị hôn đến chân nhũn ra, cả người đều dựa vào Lục Như Vân, hai tay từ eo vòng qua cổ Lục Như Vân, đôi gò má ửng đỏ, chạm vào mặt Lục Như Vân có chút nóng bỏng.
"Chậm... chậm chút." Tần Trăn Trăn thở hổn hển đẩy Lục Như Vân ra, cánh môi đã hơi sưng lên: "Em sắp thở không nổi rồi."
Lục Như Vân mím môi, không lên tiếng.
...
Tần Trăn Trăn đi hơi lâu, đồ còn để trên ghế. Mạnh Hân không yên lòng nên để Quý Lộ đi tìm, Giản Mộc loáng thoáng nghe thấy hai người nói chuyện bèn hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Mạnh Hân mỉm cười:
"Không có gì."
Cô không thể nói Tần Trăn Trăn giữa bữa tiệc rời đi quá lâu, như vậy ngược lại có vẻ thiếu tôn trọng khi các cô là người mời khách.
Giản Mộc nghe vậy hỏi tiếp:
"Trăn Trăn đâu?"
Mạnh Hân ngập ngừng:
"Em ấy đi vào nhà vệ sinh."
Giản Mộc gật đầu, Mạnh Hân vội đẩy đẩy Quý Lộ ra dấu cho cô cầm theo đồ đi tìm người. Quý Lộ ôm đồ chạy như một làn khói, Giản Mộc ngồi một lúc sau đó đứng lên rời khỏi phòng.
Hành lang khá lạnh, Giản Mộc thấy cửa sổ bị mở, anh ta vừa lấy gói thuốc lá trong túi ra vừa đi tới trước cửa sổ, chưa kịp châm điếu thuốc thì lúc nhìn xuống liền thấy hai người dưới ánh đèn.
Một người trong đó anh ta rất quen thuộc, chính là Tần Trăn Trăn.
...
Mặt Tần Trăn Trăn còn đỏ hơn lúc uống say nhưng vẫn không quên nhiệm vụ tối nay, cô nói với Lục Như Vân:
"Lát nữa em mới đi được, chị ở khách sạn nào? Hay tối nay em qua tìm chị?"
Cô không hề phát giác lời mình có gì không đúng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Lục Như Vân nhịn thở vài giây, sau đó mới hỏi:
"Tối nay đi tìm chị?"
Tần Trăn Trăn cười cười:
"Sao vậy?"
Lục Như Vân cúi đầu:
"Trăn Trăn, chúng ta chỉ mới xác định quan hệ, chuyện này... có nhanh quá không."
Tần Trăn Trăn chớp chớp mắt, lập tức hiểu ý Lục Như Vân, gương mặt đang đỏ lúc này càng phát nhiệt hơn.
"Chị nghĩ gì vậy!"
"Em chỉ sợ chị lại phát bệnh."
Nói xong cô vội che miệng, màu đỏ trên gương mặt chợt rút đi, đôi mắt hiện lên vẻ áy náyt:
"Em xin lỗi."
Ngược lại Lục Như Vân rất thản nhiên nói:
"Không sao."
"Trăn Trăn!"
Tiếng Quý Lộ ở cách đó không xa vang lên, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân quay lại, thấy Quý Lộ cầm áo đi tới, cô kinh ngạc há hốc miệng, không dám tin:
"Lục... Lục lão sư?"
Lục Như Vân gật đầu cười cười, Quý Lộ vẫn còn ngỡ ngàng, cô chớp mắt mấy cái, Tần Trăn Trăn cầm lấy áo khoác khoác lên người Lục Như Vân, hai người không chênh lệch bao nhiêu nên Lục Như Vân mặc rất vừa người.
Quý Lộ nhìn hai người, cảm thấy bầu không khí là lạ nhưng không dám hỏi, chỉ nói với Tần Trăn Trăn:
"Trăn Trăn, chị Mạnh bảo em vào kìa."
Tần Trăn Trăn gật đầu, hôm nay cô và Mạnh Hân mời khách, chủ nhân bữa tiệc như cô rời đi thì không hợp lý, cô quay sang nói với Lục Như Vân:
"Hay chị đi khách sạn chờ em?"
Lục Như Vân lắc đầu:
"Chị đi với em."
Tần Trăn Trăn ngẩn ngơ, sau đó nở nụ cười rạng rỡ:
"Được."
Cô nói xong rất tự nhiên nắm tay Lục Như Vân, mười ngón tay đan vào nhau. Quý Lộ nhìn chằm chằm đôi bàn tay nắm lấy nhau kia, cô đứng yên hoang mang, cô đã bỏ lỡ chuyện gì sao??
Tần Trăn Trăn dắt Lục Như Vân lên lầu, đi vào phòng. Không ít người bắt đầu vui đùa:
"Kìa kìa, vợ Trăn Trăn tới rồi."
"Lục lão sư!"
"Lục lão sư, em cực kỳ thích vai Bạch Liên Hoa của chị, chị ký tên cho em được không?"
"Vân Tiên, em là fan của chị!"
Lúc này bầu không khí trong phòng được hâm nóng, vốn dĩ mấy ngày nay Tần Trăn Trăn ở chung với nhân viên công tác rất hòa hợp cho nên dẫn theo Lục Như Vân đến cũng không cảm thấy ngượng ngùng, huống hồ hôm nay sinh nhật cô, vợ đến mừng sinh nhật quá là tự nhiên.
Mấy cô gái trước kia nói Tần Trăn Trăn và Giản Mộc xứng đôi nay ghé tai nhau nói:
"Tôi thấy Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn xứng đôi hơn."
"Trước kia chưa thấy được người thật, bây giờ thấy khí chất của hai người rất hợp nhau."
"Có tướng vợ vợ!"
Thỉnh thoảng vài tiếng cười đùa truyền đến, sau khi Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân ngồi xuống thì phát hiện bên cạnh có một chỗ trống, Tần Trăn Trăn thắc mắc:
"Giản Mộc đâu?"
Trợ lý của Giản Mộc vội cười nói:
"Vừa rồi anh Giản nói uống rượu đầu hơi choáng nên về trước rồi."
Tần Trăn Trăn gật đầu:
"Vậy tối nay anh chăm sóc anh ấy nha."
Trợ lý hắng giọng:
"Ừ."
Anh ta tiếp tục:
"Đúng rồi, anh Mộc nhờ tôi kính hai cô một ly, chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân nhìn nhau cười, nhận lấy ly rượu của anh ta:
"Cảm ơn anh."
Chuyện Lục Như Vân đến thành phố M cô chỉ vừa mới biết, Giản Mộc không lý do gì lại biết sớm hơn cô, khả năng là anh ta vừa thấy các cô, kết hợp với bây giờ anh ta nói về nghỉ, trong lòng Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân đều đã rõ nhưng không nói ra.
Sau khi trợ lý mời rượu thì cũng có vài người đến mời, trước đó Tần Trăn Trăn đã uống không ít, bây giờ bị chuốc rượu nên hơi choáng, Lục Như Vân thấy vậy bèn cản giúp không ít.
Sau bữa tiệc, mọi người không quên chụp hình chung, đạo diễn và phó đạo diễn cùng các nhân viên nòng cốt trong đoàn đều đăng Weibo.
@Hậu hoa viên của Giản Mộc: Quay MV kết thúc tốt đẹp, đồng thời, chúc Trăn Trăn sinh nhật vui vẻ @Trăn Tâm Trăn Ý.
Bởi vì không có mặt Giản Mộc nên đoàn đội hợp tác đăng hai tấm ảnh chụp chung sau đó còn đăng thêm mấy tấm ở trường quay, đều là ảnh chụp chung của Tần Trăn Trăn và Giản Mộc, đẹp trai xinh gái nên chói mắt người ta.
Quả nhiên, sau bài đăng thì có rất nhiều fan gào thét:
- WOW WOW WOW, anh Giản và Tần Trăn Trăn xứng quá đi à!
- Chờ mong MV! Tôi thấy phải đẩy thuyền cặp đôi mới rồi!
- Tự đẩy tự đu thôi, không liên quan đến người thật, đây là cặp đôi mà tôi đẩy thuyền!
Tần Trăn Trăn thấy vậy cũng đăng bài, là ảnh chụp chung của cô và Lục Như Vân.
@Trăn Tân Trăn Ý: Cảm ơn mọi người cùng tôi trải qua ngày sinh nhật, có thể hợp tác với anh Giản quả thật có ích cho tôi lắm, mong chờ lần hợp tác tiếp theo. Phúc lợi sinh nhật, vợ vội tới chúc mừng sinh nhật tôi nè! Vui vẻ xoay vòng vòng! (Chia sẻ lại) @Hậu hoa viên của Giản Mộc: Quay MV kết thúc tốt đẹp, đồng thời, chúc Trăn Trăn sinh nhật vui vẻ @Trăn Tâm Trăn Ý.
Tần Trăn Trăn đăng chưa được bao lâu thì Lục Như Vân cũng đăng.
@Lục Như Vân: Sau này mỗi năm đều quây quần bên nhau. (chia sẻ) @Trăn Tâm Trăn Ý: Cảm ơn mọi người cùng tôi trải qua ngày sinh nhật, có thể hợp tác với anh Giản quả thật quá có ích cho tôi, mong chờ lần hợp tác tiếp theo. Phúc lợi sinh nhật, vợ vội tới chúc mừng sinh nhật nè! Vui vẻ xoay vòng vòng! (chia sẻ) @Hậu hoa viên của Giản Mộc: Quay MV kết thúc tốt đẹp, đồng thời, chúc Trăn Trăn sinh nhật vui vẻ @Trăn Tâm Trăn Ý.
Fan của hai bên phấn khích gõ chữ:
- Để tôi phiên dịch ý của Vân Tiên nha: sau này mỗi năm chị đều ở bên em, cùng em trải qua ngày sinh nhật. Trời đất ơi, Vân Tiên à, chị lãng mạn quá!
- Phiên dịch đầy đủ là đồng thời Trăn Trăn đáng yêu chết đi được, đáng yêu rớt nước mắt!
- Dữ thiệt, Vân Tiên và Trăn Trăn thả tim cho phiên dịch!
Weibo reo hò, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân đã rời khỏi nhà hàng, bữa liên hoan kết thúc tốt đẹp. Vốn dĩ Tần Trăn Trăn muốn đến khách sạn của Lục Như Vân nhưng bị Lục Như Vân cản lại, hai người đều uống nhiều rượu, lúc này đều choáng váng, thật sự không thích hợp đi tới đi lui.
Cuối cùng Lục Như Vân nhờ Hạ Song Song mang hành lý của mình qua khách sạn của Tần Trăn Trăn.
Hai ngày nay Tần Trăn Trăn và Quý Lộ đều ngủ cùng phòng của Quý Lộ, bây giờ Lục Như Vân và Hạ Song Song tới chắc chắn không thích hợp, cô đắn đo:
"Tầng trên cùng còn một phòng trống."
Là phòng do đoàn đội của Giản Mộc sắp xếp, cô tránh hiềm nghi nên không đi, bây giờ Lục Như Vân đến rồi, không cần lo nữa. Cô bảo Quý Lộ lấy thẻ phòng, kéo vali chuẩn bị cùng Lục Như Vân rời đi thì Quý Lộ ở phía sau ngẩn ngơ nhìn Hạ Song Song:
"Còn cô ấy?"
Hạ Song Song cũng nhìn về phía Lục Như Vân.
Tần Trăn Trăn thản nhiên nói:
"Nếu cô không muốn hành tới hành lui thì chen chung với Quý Lộ nha."
Hạ Song Song:...
Cô định từ chối sắp xếp này thì đã thấy Tần Trăn Trăn nắm tay Lục Như Vân rời khỏi. Hai người đi vào thang máy, gương mặt Tần Trăn Trăn đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh, cực kỳ quyến rũ.
Lục Như Vân liếc xéo cô, cô vội thu hồi ánh mắt, nhận lấy hành lý từ tay Lục Như Vân, Tần Trăn Trăn cũng không phản đối, sau khi thang máy đến nơi hai người họ liền đi thẳng về phòng.
Gian phòng bên cạnh có chút tiếng động, sau khi Tần Trăn và Lục Như Vân đi vào phòng thì cứ ngồi trên sofa, trước đó Tần Trăn Trăn có muôn vàn lời muốn nói nhưng khi ở chung cô chỉ sợ Lục Như Vân phát bệnh.
Lúc này hai người ở chung một phòng, rõ ràng căn phòng rộng rãi nhưng thoáng trở nên chật hẹp, không khí dần dần loãng đi, cô cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh hơn, trên người rịn mồ hôi, vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tần Trăn Trăn chợt nhíu mày.
Ở tầng cao nhất ngoại trừ cô và Giản Mộc thì chỉ còn lại đạo diễn và phó đạo diễn, vừa rồi họ lại đi nơi khác chơi tiếp thì tầng này chỉ còn lại Giản Mộc, không còn ai.
Cô đứng lên định đi mở cửa, Lục Như Vân kéo tay cô lại:
"Em đi tắm rửa đi, chị đi mở cửa."
Tần Trăn Trăn khựng lại:
"Ừm."
Lục Như Vân mặc lại chiếc áo khoác vừa cởi, chỉnh đốn lại rồi đi đến cửa, vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng của một người đàn ông:
"Trăn Trăn."
Lục Như Vân ngẩng đầu mỉm cười:
"Anh Giản."
Giản Mộc không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm áo khoác cô mặc trên người, là áo của Tần Trăn Trăn.
Lục Như Vân cũng không vội vàng, để mặc cho anh ta quan sát, mấy giây sau anh ta mới cười nói:
"Cô Lục."
"Có chuyện gì sao?"
Giọng Lục Như Vân thản nhiên, sắc mặt bình tĩnh, đối mặt với Giản Mộc cũng rất tự nhiên chuyên nghiệp, khí thế không chút ngông nghênh.
Trên tay Giản Mộc cầm hộp quà:
"Không có gì, trước đó đi vội nên tôi quên đưa quà."
Lục Như Vân nhận lấy quà của anh ta:
"Cảm ơn anh."
Giản Mộc:
"Có tiện nói vài lời không?"
Lục Như Vân lãnh đạm:
"Xin lỗi, không tiện lắm."
Cô ngẩng đầu, khóe môi giương lên:
"Trăn Trăn vừa rồi uống nhiều rượu, tắm lâu sẽ bị choáng, tôi đi gọi em ấy."
Giản Mộc nhìn cô thật lâu, gương mặt tuấn tú nở nụ cười tươi:
"Cô rất thú vị."
"Giúp tôi nói lời tạm biệt với Trăn Trăn."
Lục Như Vân gật đầu:
"Ngủ ngon."
Giản Mộc không trả lời cô, chỉ quay đầu đi về phòng mình, khi cửa khép lại phía sau Lục Như Vân có người dán đến:
"Lục lão sư muốn gọi sao đây?'
Lục Như Vân quay đầu lại, nhìn Tần Trăn Trăn tựa lên vai mình:
"Em chưa đi tắm à?"
Tần Trăn Trăn lắc đầu:
"Vẫn chưa."
Cô không yên tâm về Lục Như Vân, sợ hai người có mâu thuẫn nên đi đến, không ngờ ngồi xổm góc tường cũng có lợi, lời của Lục Như Vân làm cô rất hài lòng.
Lục Như Vân đi vào phòng khách, ngồi xuống sofa, nhìn Tần Trăn Trăn dùng đôi mắt trong trẻo nhìn mình, cô vỗ chỗ bên cạnh, nói:
"Không muốn nghỉ ngơi sao?"
Tần Trăn Trăn lắc đầu, lúc này trong đầu cô rất hưng phấn, chẳng thể ngủ được, Lục Như Vân gật đầu:
"Đến đây, chúng ta đối diễn."
"Hả?" Tần Trăn Trăn bối rối: "Đối diễn?"
Lục Như Vân nghiêm túc:
"Chị cảm thấy có chỗ em diễn chưa được nhuần nhuyễn lắm, cần luyện tập nhiều hơn."