Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân kết hôn đã lâu nhưng Mạnh Hân lần đầu đến nhà của các cô, sợ làm phiền họ cũng sợ Lục Như Vân ngại. Dù sao trước đây hai bên fan của Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân xé nhau cũng do cô không ít lần góp sức cho nên cô vẫn hơi gượng gạo khi đối mặt với Lục Như Vân.
Cũng may cô nhanh chóng khai thông cho chính mình, chung quy phải gặp mặt huống chi lúc Trăn Trăn và Lục Như Vân kết hôn cô vẫn chưa kịp tặng gì, nghĩ tới nghĩ lui cô quay xe đi mua quà.
Tần Trăn Trăn biết Mạnh Hân thích ăn lẩu nhúng. Lúc Lục Như Vân mua đồ ăn trở về đúng lúc cô vừa vào cửa. Đồ ăn Lục Như Vân mua đều là món ăn gia đình, cũng có thể nhúng lẩu, chỉ thiếu thịt viên. Lục Như Vân và Hạ Song Song thì thầm vài câu, Hạ Song Song liền ra cửa đi mua.
Chờ đến khi Mạnh Hân đến thì Hạ Song Song cũng vừa về.
Hai người vào nhà, Tần Trăn Trăn nghe thấy tiếng động liền đi ra, nhìn thấy hai người họ đi vào trò chuyện với nhau.
"Chị Mạnh."
Ở đây Mạnh Hân lớn tuổi nhất cho nên Lục Như Vân cũng theo đó gọi chị Mạnh.
Mạnh Hân nghe thấy liền hít thở không thông, vội cười nói:
"Gọi Mạnh Hân là được."
Tần Trăn Trăn nhìn ra được Lục Như Vân ngượng ngùng nên kéo tay cô, điệu bộ rất thân thiết. Mạnh Hân cũng bớt xấu hổ hơn, cô đưa quà đến:
"Hai đứa kết hôn chị chưa kịp tặng gì, đây là quà bổ sung."
Cô vừa nói vừa đưa hộp quà cho Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân nhìn nhau, ánh mắt đôi bên đều vui vẻ.
"Để chị Mạnh tốn kém rồi." Tần Trăn Trăn không quá khách sáo với Mạnh Hân, nhận lấy hộp quà liền mở ra xem, là cặp dây chuyền tình nhân, mặt dây chuyền có chỗ hơi khác nhưng rõ ràng là một cặp.
Tần Trăn Trăn cười tươi như hoa:
"Cảm ơn chị Mạnh."
Mạnh Hân không biết nội tình trước đây giữa các cô nhưng lời chúc phúc này là từ trong thâm tâm. Đây cũng là món quà kết hôn đầu tiên Tần Trăn Trăn nhận được, trước đó kết hôn vội vàng, hơn nữa lại là Lục Như Vân nên không ít bạn bè đều ngỡ ngàng, mặc dù sau này fan của cô có tặng quà bổ sung nhưng chỉ lác đác không có bao nhiêu cho nên tính là bạn thân thì đây là món quà đầu tiên.
Tất nhiên Tần Trăn Trăn vui vẻ, Hạ Song Song liếc nhìn cặp dây chuyền mà âm thần sầu não, cô không xứng với chức vụ, tự nhiên quên tặng quà.
Trong lúc cô đang nghĩ nên cứu vớt thế nào thì Lục Như Vân khẽ đẩy cô:
"Ăn thôi."
Nồi lẩu đang trên bếp sôi ùng ục. Thịt viên được Tần Trăn Trăn bỏ trước đó đã nổi lên, rau củ đã được rửa sạch thả một bên, Mạnh Hân sau khi ngồi xuống Tần Trăn Trăn liền đưa ly nước đá cho Mạnh Hân, lát nữa Mạnh Hân phải lái xe còn cô ngày mai vẫn có cảnh quay nên đều không thể uống rượu. Lục Như Vân và Hạ Song Song cũng là người không thích uống rượu cho nên trước nồi lẩu bốn người chỉ uống đồ uống.
Vốn dĩ ở trên bàn ăn Mạnh Hân muốn cùng Tần Trăn Trăn thảo luận sơ về vấn đề thông cáo và đại diện quảng cáo nhưng ngại Lục Như Vân và Hạ Song Song đều ở đây nên cô không tiện nói, đành buông chuyện này xuống chuyên tâm ăn lẩu.
Đây là nồi lẩu uyên ương, một bên lẩu thanh một bên lẩu cay. Tần Trăn Trăn muốn ăn cay nhưng lại sợ dạ dày khó chịu nên thỉnh thoảng chỉ gắp một viên thịt ăn đỡ thèm, Mạnh Hân thì không cay là không vui, hơn nữa đồ uống lạnh lạnh mát mát, bữa lẩu này cực kỳ thỏa mãn.
Lục Như Vân lâu lâu sẽ ngẩng đầu nhìn Tần Trăn Trăn.
Cô không phải người hiếu khách, cũng không thích người khác bước vào nhà mình cho nên từ khi mua đến nay, ngoại trừ Hạ Song Song và Chương Y Dao thì chưa từng có người khác đến.
Lúc Tần Trăn Trăn nói mời Mạnh Hân đến cô đã do dự vài giây nhưng vẫn đồng ý.
Không có khó chịu như trong tưởng tượng, không có bất an, trước mặt là Tần Trăn Trăn mỉm cười, bên tai là giọng nói trong trẻo của em ấy, không quá ngọt ngào nhưng từng tiếng như gõ vào lòng cô, nổi lên vô số tiếng vọng.
Dạ dày ấm áp, lòng ấm áp và viền mắt cũng nóng lên.
Tần Trăn Trăn kể vài chuyện thú vị ở đoàn phim với Mạnh Hân, Hạ Song Song thỉnh thoảng ngắt lời, thỉnh thoảng chê cười cô, bầu không khí rất bình yên hòa thuận, thời gian thật tốt đẹp.
Lục Như Vân lắng nghe cuộc tán gẫu giữa họ, tiếng cười đùa, bất giác khóe môi giương lên.
"Như Vân." Tần Trăn Trăn ngồi bên cạnh cô chợt nhỏ giọng gọi, Lục Như Vân nghiêng đầu, trong đôi mắt còn ngân ngấn nước mắt, đôi con ngươi đen láy. Tần Trăn Trăn đối diện với ảnh mắt đó bất giác đỏ mặt: "Lát nữa bàn chuyện thông cáo, chị giúp em cân nhắc nha."
Lục Như Vân nhìn vào đôi mắt ấy, dần dần thu lại cảm xúc đang lan tràn của mình, sắc mặt cũng từ từ trở lại bình thường, gật cô đầu:
"Được."
Giọng ấm áp, trước sau như một khiến Tần Trăn Trăn mặt mày hớn hở, trong lòng lâng lâng. Cô đặt đũa xuống, quan sát Hạ Song Song và Mạnh Hân vẫn đang trò chuyện về chương trình, bàn tay đang thả ra kia khẽ chạm vào eo Lục Như Vân, Lục Như Vân quay sang, cô mỉm cười tay trái nắm tay Lục Như Vân đặt lên đùi.
Hai người mười ngón tay đan xen, cảm giác ngọt ngào từ đầu ngón tay ngấm vào trong cơ thể, Tần Trăn Trăn bất giác siết chặt tay hơn.
Sau khi ăn xong Hạ Song Song chủ động nhận lấy công việc dọn dẹp. Tần Trăn Trăn dẫn theo Mạnh Hân vào phòng sách, Lục Như Vân thông báo với Hạ Song Song sau đó cũng vào theo.
Trong phòng sách, ánh đèn vàng được bật lên, chỉ nhìn sơ cũng cảm nhận được bố trí rất ấm áp. Mạnh Hân cũng không vòng vo nhiều, đi thẳng vào vấn đề, lấy ra hai tờ danh sách đưa cho Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn líu lưỡi:
"Nhiều vậy sao?"
Mạnh Hân gật đầu:
"Những cái này đều đã sàng lọc, điện thoại gọi đến càng nhiều hơn."
Tần Trăn Trăn nhìn Lục Như Vân, gật đầu:
"Để em xem."
Lục Như Vân ngồi xuống cạnh cô.
Hai người nhìn danh sách, có vài chương trình đang nổi, cả đại diện cho thương hiệu, ngoại trừ khá xa xỉ cũng có những bên khác đều nổi tiếng trong giới. Tần Trăn Trăn cũng không ngờ sau MV giá trị của mình như diều gặp gió, đã vượt quá giá trị tiêu chuẩn.
Tần Trăn Trăn vẫn chưa quyết định được, cuối cùng Lục Như Vân phân tích lợi và hại cho cô.
Làm đại diện thương hiệu không cần thiết lắm. Chỉ cần một thương hiệu lớn là đủ rồi, còn về phần chương trình ngược lại có thể chọn nhiều hơn, cô có Lãnh cung sắp lên sóng, thuận thế tạo nhiệt vẫn cần thiết. Dạ tiệc thì Lục Như Vân chọn mấy cái quan trọng còn những cái còn lại cô nói:
"Những cái này không cần thiết, đi cũng không tạo ra cơ hội gì mà có thể làm lỡ lịch trình."
Mạnh Hân nhìn danh sách cuối cùng do Lục Như Vân sàng lọc, cũng gần giống như mình nghĩ. Nhưng ban đầu cô định cho Tần Trăn Trăn tham gia nhiều chương trình vì Lãnh cung sắp lên sóng nên thu hút sự chú ý sẽ giúp ích cho tuyên truyền.
Lục Như Vân không đồng ý với quan điểm này. MV sau này không chỉ ở trong nước, nghe nói đoàn đội của Giản Mộc đã dùng ca khúc mới đi tham dự lễ hội âm nhạc hằng năm ở nước ngoài cho nên về tuyên truyền mà nói thì hoàn toàn không cần lo lắng.
Tần Trăn Trăn ngồi trên thảm nhìn Lục Như Vân và Mạnh Hân bàn bạc trước sau ổn thỏa, bình tĩnh phân tích vấn đề một phát trúng đích, chú ý mọi mặt. Ánh mắt của cô bất giác hướng lên cao, giống như đang nhìn thần tượng vậy, tỏa sáng.
Mặc dù Lục Như Vân đang nói chuyện với Mạnh Hân nhưng ánh mắt vẫn len lén nhìn biểu cảm của Tần Trăn Trăn, cô phát hiện trong đôi mắt trong trẻo kia có chút sùng bái. Trái tim cô chợt nhanh hơn hai nhịp, bên tai đỏ ửng, cô khẽ ho nhẹ rồi tiếp tục thảo luận với Mạnh Hân.
Trăn Trăn nghe thấy tiếng ho này liền hoàn hồn.
Lúc Hạ Song Song mang trái cây vào thì cuộc thảo luận đã gần như hoàn tất, Mạnh Hân thống kê lại:
"Vậy tạm thời quyết định như vậy, còn lại để chị về công ty thương lượng với giám đốc."
"Dạ."
Tần Trăn Trăn đồng ý, ánh mắt chợt nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng Mạnh Hân:
"Tuyết rơi rồi."
Mạnh Hân ngoảnh đầu lại, nhìn bông tuyết bay bay ngoài cửa sổ.
Thành phố A khá lạnh rồi, mùa đông hàng năm sẽ có tuyết rơi nhưng năm rồi thì đến gần tết âm lịch mới có, ngược lại năm nay lại đến sớm hơn. Tần Trăn Trăn đi đến bên cửa sổ, mở ra, gió lạnh thổi vào mặt, cả những bông tuyết đang tung bay nữa. Có lẽ lúc các cô ăn lẩu tuyết đã rơi, mặt đất đã ẩm ướt.
Lục Như Vân lo lắng Tần Trăn trúng gió sẽ bị bệnh, cô từ phía sau đóng cửa lại. Mạnh Hân cảm thán:
"Một năm lại trôi qua."
Hạ Song Song nhìn sắc trời bên ngoài, phụ họa:
"Đúng vậy, một năm lại trôi qua."
Bốn người nhìn về phía cửa sổ, Lục Như Vân đứng phía sau Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn thuận thể dựa vào lòng cô, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi của cô. Lưng của cô dựa sát vào lòng Lục Như Vân, mềm mại dụi vào vô cùng thoải mái.
Một hồi chuông điện thoại ngắt ngang bầu không khí ấm áp này. Tần Trăn Trăn thấy Lục Như Vân cầm điện thoại, cô liếc nhìn màn hình thì thấy hai chữ: Dao Dao.
Cô cố ý né qua bên cạnh, kéo Mạnh Hân nói chuyện phiếm, Hạ Song Song thấy dĩa trái cây đã hết liền chuẩn bị mang đi.
"Ừ, không đâu."
"Dao Dao, cậu đừng nên nghĩ như vậy."
"Ừ, mình sẽ nói với Trăn Trăn."
Không biết Chương Y Dao ở đầu bên kia điện thoại nói gì, Lục Như Vân đứng bên cửa sổ:
"Mình vừa thấy, ừm."
Tần Trăn Trăn nhận thấy Lục Như Vân còn định nói nữa nên dẫn Mạnh Hân rời khỏi phòng sách. Sau khi giải quyết xong Mạnh Hân muốn đi nhà vệ sinh, Tần Trăn Trăn sợ cô không biết chỗ nên đi theo dẫn đường.
Không ngờ nhà vệ sinh đóng cửa, bên trong có ánh đèn chiếu ra, Tần Trăn Trăn đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa:
"Song Song?"
Bên trong truyền tới tiếng của Hạ Song Song:
"Chờ chút."
Tần Trăn Trăn vội nói:
"Chị dùng trước đi."
Cô nói xong liền nghĩ tới trước đây Lục Như Vân có nói với cô về chuyện tách thêm nhà vệ sinh, cô nói với Mạnh Hân:
"Mình qua nhà vệ sinh khác, vừa..."
Tần Trăn Trăn đẩy cửa nhà vệ sinh, đèn trong phòng khách chiếu vào, mọi thứ bên trong rất mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ dây thừng và roi mỏng treo trên vách tường. Cô thoáng nhíu mày, chưa kịp hỏi đó là gì liền thấy đồ vật bày trên bàn trang điểm. Tuy không biết rõ nhưng đại khái nhìn ra đường nét của nó, sắc mặt cô phút chốc đỏ bừng, lui về sau hai bước.
Đèn vẫn chưa mở, Mạnh Hân đứng ở sau lưng cô, thấy cô lui ra sau liền hỏi:
"Em sao vậy?"
Mặt Tần Trăn Trăn đỏ bừng lên, cô cấp tóc khép cửa lại trả lời:
"Không... không có gì, chưa sửa xong nữa."
Cô vừa nói xong cửa nhà vệ sinh bên cạnh liền mở ra, Hạ Song Song từ bên trong đi ra, hỏi:
"Trăn Trăn cần dùng à?"
Tần Trăn Trăn bối rối:
"Không có, là chị Mạnh."
Mạnh Hân mỉm cười lướt qua Hạ Song Song, đi vào nhà vệ sinh.
Lục Như Vân nói chuyện điện thoại xong đi ra thì đúng lúc Mạnh Hân và Hạ Song Song đều phải đi. Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn đứng ở cửa tiễn Mạnh Hân và Hạ Song Song, Tần Trăn Trăn hơi lơ đãng, sau khi tiễn hai người kia rồi Lục Như Vân nhìn cô:
"Trăn Trăn?"
Tần Trăn Trăn ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Lục Như Vân trời sinh nghiêm túc, cô hơi đau đầu ấn ấn huyệt thái dương: Phải làm sao đây, bây giờ cô không có cách nào nhìn thẳng Như Vân!
Lục Như Vân nhìn gương mặt xinh đẹp nhíu chặt, bất giác cũng nhíu mày:
"Em sao vậy?"
Tần Trăn Trăn lắc đầu:
"Em không sao."
Cô nói xong vội chui vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, cắn đầu ngón tay suy nghĩ: Lục Như Vân còn có sở thích này sao? Nhưng cô thì không! Vậy giữa các cô có vì vậy mà mâu thuẫn không?
Tần Trăn Trăn vẫn đang phiền não, ngồi xổm trong WC hơn nửa tiếng vẫn không ra ngoài. Lục Như Vân chỉ đành gõ cửa, nghe bên trong bảo chờ chút cô đành lắc đầu xoay người đi vào nhà vệ sinh kia.
Ba phút sau.
Lục Như Vân nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Hạ-Song-Song, đó là cái gì?"
Hạ Song Song nghe ra Lục Như Vân tức giận có hơi ngỡ ngàng, chớp chớp mắt:
"Hả?"
Lục Như Vân vẫn nghiến răng nghiến lợi:
"Nhà vệ sinh."
Hạ Song Song chợt hiểu, ồ lên một tiếng:
"Cái đó hả, là quà tân hôn cho cậu."
Lục Như Vân:...
Vừa cúp máy, Tần Trăn Trăn từ nhà vệ sinh đi ra. Hai người đối diện nhau, khá lúng túng. Lục Như Vân vừa định giải thích chuyện nhà vệ sinh thì nghe Tần Trăn Trăn nhỏ giọng nói:
"Như Vân."
"Em đã cân nhắc qua, em tôn trọng sở thích của chị, hay là một tuần chúng ta thử một lần?"
Mặt Lục Như Vân chợt đen xuống, mím môi, không nói được lời nào.
Tần Trăn Trăn lại hiểu sai ý, ngập ngừng nói tiếp: