Hôn Hôn Buồn Ngủ (Hôn Hôn Dục Thụy)

Chương 89: Trăn Trăn, cảm ơn em



Bữa cơm tối cũng xem là vui vẻ, trong lúc đó Tần Trăn Trăn đã biết không ít chuyện trước kia của họ, hơn một nửa là do Hạ Song Song nói. Cô cũng không ngờ Lục Như Vân cũng có lúc 囧, đến lúc cuối trên bàn ăn vẫn tràn ngập tiếng cười đùa.

"Thật đó, Trăn Trăn để nói cho em biết, lần kia qua chọc đạo diễn cười quá trời."

Hạ Song Song ôm bụng cười rất thoải mái:

"Còn có lần diễn vai phụ nữ mang thai..."

Lục Như Vân ho khẽ:

"Mình đi nhà vệ sinh."

Tần Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn Lục Như Vân, nhìn mặt Lục Như Vân ửng đỏ, cô nắm lấy mu bàn tay Lục Như Vân, Lục Như Vân cúi đầu nhìn đôi bàn tay đặt chung một chỗ cười nói:

"Em ngồi ở đây đi, chị sẽ quay lại ngay."

Hạ Song Song chậc lưỡi:

"Giọng điệu dịu dàng này mình chịu không nổi, sau này yêu đương mình sẽ không như vậy!"

Tần Trăn Trăn thấy Lục Như Vân đã rời khỏi phòng, cô thản nhiên đáp lại:

"Trước tiên hãy tìm được người để yêu đương đã."

Hạ Song Song bị chặn họng, muốn ná thở:

"Quá đáng!"

Cô nói xong liền kéo góc áo của Chương Y Dao ở bên cạnh:

"Dao Dao, người này ăn hiếp mình!"

Chương Y Dao liếc nhìn Hạ Song Song, không chút lưu tình, không chừa chút mặt mũi:

"Do cậu vô dụng."

Hạ Song Song bị hai bên đã kích nặng nề, tự kỷ luôn.

Lục Như Vân đi ra ngoài chưa được hai phút, Chương Y Dao cũng đứng lên:

"Em đi nhà vệ sinh."

Đoàn Thu Hàn ngẩng đầu lên nhìn Chương Y Dao:

"Em khoác áo của anh đi, hành lang có gió."

Chương Y Dao mỉm cười:

"Không cần đâu."

Cô nói xong liền lắc eo rời khỏi phòng.

Tần Trăn Trăn thấy Chương Y Dao đi rồi mới hớp một ngụm canh, sau đó hỏi:

"Đoàn đạo, nghe nói anh và cô Chương mến nhau đã nhiều năm nhỉ?"

Đoàn Thu Hàn nghe vậy liền cười, chưa kịp lên tiếng thì nghe Hạ Song Song nói:

"Nhiều năm? Em nhớ thì anh và Như Vân quay bộ phim kia đã thường xuyên qua lại, sau đó hai người liền tiến triển hơn phải không?"

"Đúng, đã nhiều năm rồi sao?"

"Sao vậy?"

Tần Trăn Trăn vội lắc đầu:

"Không có gì, em cũng rất hâm mộ hai người có thể cùng nhau đi qua mưa gió nhiều năm như vậy."

Đoàn Thu Hàn thẳng thắn nói:

"Em với Như Vân mới làm người ta hâm mộ, trước đây anh và Dao Dao..."

Anh ta còn chưa nói hết đã lắc đầu cười yếu ớt.

Tần Trăn Trăn chớp chớp mắt cúi đầu uống canh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa.

Cô biết Chương Y Dao và Đoàn Thu Hàn bên nhau nhiều năm, biết rõ quan hệ giữa hai người kia chỉ là quan hệ bạn thân nhưng chung quy cô vẫn mang lòng nghi ngờ đối với Chương Y Dao, điều này khiến cho cô khó mà xem Chương Y Dao như Hạ Song Song, đối đãi thành thật chân thành.

Tần Trăn Trăn thở dài, thu hồi ánh mắt.

Trong nhà vệ sinh.

Lục Như Vân đang rửa tay, nghe thấy chỗ cửa có tiếng động cô liền quay sang nhìn, nhìn thấy Chương Y Dao đứng ở cửa.

Hai người bèn nhìn nhau cười, Lục Như Vân gọi:

"Dao Dao."

"Tối nay tâm trạng của cậu không được tốt, cậu sao vậy?"

Chương Y Dao rất ngạc nhiên, cô ta rất sợ Lục Như Vân nhận ra khác thường của bản thân, cô ta cúi đầu nói:

"Không có gì, mình chỉ hơi mệt."

Lục Như Vân nhìn cô ta, chờ đến khi cô ta đi đến chỗ vách ngăn mới hỏi:

"Vì chuyện của Thu Hàn sao?"

Không có ánh mắt tinh tường của Lục Như Vân, phút chốc Chương Y Dao thả lỏng hơn, cô ta nghe thấy tên Đoàn Thu Hàn liền mím môi, ánh mắt ảm đạm:

"Đừng nói về mình nữa, gần đây cậu thế nào? Mình thấy tình cảm giữa các cậu rất tốt nhỉ?"

Lục Như Vân nghe hỏi về Tần Trăn Trăn khóe môi giương lên, giọng vui vẻ:

"Ừ, mình với Trăn Trăn đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ."

Bên trong vách ngăn phát ra tiếng 'ầm', dường như có vật rơi xuống đất, Lục Như Vân không hiểu chuyện gì, cô bèn gọi:

"Dao Dao?"

Chương Y Dao mím môi: "Tổ chức hôn lễ?" Ngón tay ghim vào lòng bàn tay: "Nhưng không phải các cậu ký..."

"Dao Dao." Lục Như Vân ngắt lời: "Đó là chuyện trước kia."

"Đừng nhắc lại."

Chương Y Dao nghe vậy bất giác hoảng hốt.

Chuyện trước kia.

Đừng nhắc lại.

Cô cũng thuộc về trước kia sao?

Trong lòng Chương Y Dao nhảy dựng lên, rất hoảng hốt, cô ta không ngừng lục lọi túi xách, khi sờ được lọ thuốc mới ngừng tay, đầu ngón tay cũng chạm vào đồ vật lạnh lẽo kia.

Cô lấy ra xem, trái tim dần bình tĩnh lại.

Đây là chìa khóa nhà của Lục Như Vân.

Kết hôn thì đã sao, tổ chức hôn lễ thì đã sao, bên cạnh Như Vân vốn không chứa chấp người khác, bọn họ đừng mong có đêm tân hôn.

Chương Y Dao nghĩ đến đây sắc mặt dần khôi phục lại như bình thường, Lục Như Vân lo lắng gõ lên vách ngăn, Chương Y Dao ôn hòa nói:

"Tổ chức hôn lễ cũng được, mình muốn làm phụ dâu."

Lục Như Vân cười cười:

"Ừ, cậu và Song Song sẽ làm phụ dâu."

Chương Y Dao ở trong vách ngăn lục lọi một hồi, cụp mắt nói:

"Như Vân, mình muốn hỏi cậu một chuyện."

Lục Như Vân tò mò:

"Là chuyện gì?"

Trong ánh mắt Chương Y Dao lóe lên tia âm hiểm, giọng ôn hòa trở nên sắc bén:

"Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn còn nhớ chuyện kia không?"

Lục Như Vân nghe thấy câu hỏi, sắc mặt trầm xuống, cô lui về sau một bước, cơ thể áp lên gạch men lạnh lẽo, hai tay dần siết chặt lại, không hề hé răng.

Chương Y Dao không nghe thấy câu trả lời, có chút hài lòng liền ấn xả nước bồn cầu. Cô ta ra cửa, nhìn thấy Lục Như Vân đang đứng ở bên cạnh, trong ánh mắt vẫn không che giấu được sự hoảng hốt. Chương Y Dao quan tâm nói:

"Xin lỗi cậu, mình không cố ý nhắc tới chuyện kia, tháng trước mình có trở về, nhìn thấy mẹ của cậu."

"Bà ấy nói- rất nhớ cậu."

Lục Như Vân nhắm mắt lại, cơ thể căng cứng, hàm dưới nghiến chặt, môi mím thẳng:

"Đi thôi, mọi người chờ chúng ta lâu rồi."

Chương Y Dao lo lắng kéo tay cô:

"Như Vân."

"Cậu không thể trốn tránh như vậy, cậu còn nhớ rõ lần trước nhập viện không? Viện phó Đinh nói nếu muốn chữa lành phải tích cực đối mặt. Như Vân, cậu đã trốn tránh nhiều năm, nên đối mặt rồi."

"Huống chi cậu và Trăn Trăn sẽ tổ chức hôn lễ, cậu không muốn chữa lành bản thân sao?"

Lục Như Vân hất tay Chương Y Dao ra, Chương Y Dao không đứng vững nên ngã ra sau. Lục Như Vân sững sờ sau đó nhanh chóng nắm lấy cổ tay Chương Y Dao, hai người cùng ngã xuống sàn nhà.

Cửa phòng riêng phát ra tiếng động, Tần Trăn Trăn quay sang nhìn, nhìn thấy Lục Như Vân đỡ eo Chương Y Dao đi vào.

Hai người đầu sát đầu, Lục Như Vân nhỏ giọng nói:

"Cậu đi chậm thôi."

Chương Y Dao nắm tay Lục Như Vân, nhỏ giọng trả lời:

"Xin lỗi Như Vân, mình không cố ý nhắc đến chuyện kia, mình chỉ muốn cậu bước ra ngoài."

Bàn tay Lục Như Vân đang đỡ Chương Y Dao chợt cương cứng, sắc mặt cô trắng bệch:

"Mình biết."

"Không sao đâu."

Ba người ngồi ở bàn ăn đều ngạc nhiên sau đó đó đứng lên, Đoàn Thu Hàn vội đi đến bên cạnh hai người, đỡ lấy Chương Y Dao, hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Như Vân muốn lên tiếng nhưng Chương Y Dao tranh nói trước:

"Không sao, nhà vệ sinh quá trơn, em bị ngã."

Đoàn Thu Hàn nghe xong thì đôi mày kiếm nhíu lại:

"Em đau ở đâu? Chúng ta đi bệnh viện xem thử."

Chương Y Dao vội lắc đầu:

"Không cần, chỉ té một cái, nghỉ ngơi hai ngày là ổn."

Đoàn Thu Hàn đỡ Chương Y Dao ngồi xuống ghế, Tần Trăn Trăn luôn nhìn Lục Như Vân, cô phát hiện sắc mặt Lục Như Vân lúng túng, cơ thể căng chặt, lúc cô chạm vào Lục Như Vân, Lục Như Vân theo phản xạ thoát khỏi tay cô, cô sững sờ, Lục Như Vân khẽ run rẩy.

Đoàn Thu Hàn và Hạ Song Song đang lo cho Chương Y Dao nên không nhìn thấy hành động của các cô, Chương Y Dao lại thu hết cảnh này vào trong mắt, khóe môi thoáng giương lên.

Bởi vì Chương Y Dao bị thương, họ sớm tách ra, Chương Y Dao được đỡ lên xe, Hạ Song Song vẫn không yên tâm:

"Thật sự không cần đi bệnh viện sao? Bệnh viện ở phía trước không xa, chúng ta đi chụp phim xem thử?"

Chương Y Dao lắc đầu từ chối:

"Thật sự không cần, không động đến gân cốt, chụp làm gì."

Hạ Song Song nghe giọng Chương Y Dao kiên quyết như vậy nên nhất thời cũng không biết nói gì, đành đứng yên, Chương Y Dao ngước nhìn Lục Như Vân ở phía sau lưng Hạ Song Song:

"Như Vân."

Lục Như Vân đi về trước, ngồi xổm trước mặt Chương Y Dao, nghe cô ta nói:

"Những lời vừa rồi mình hi vọng cậu nghĩ kỹ, nếu một mình cậu thật sự không vượt qua được, bất cứ lúc nào mình cũng có thể đi cùng cậu."

"Không cần." sắc mặt Lục Như Vân trở lại bình thường, mây đen trong ánh mắt như ẩn như hiện: "Cậu mau sớm về nghỉ ngơi, hai ngày này đừng đi lung tung."

Chương Y Dao cử động chân, mồ hôi trên trán rịn ra, cô gật đầu:

"Ừ."

Hạ Song Song đứng phía sau các cô, nhìn thấy Chương Y Dao nhíu mày khó chịu liền nói:

"Dao Dao, cậu ở nhà một mình ổn không?"

"Tiếc là trong khoảng thời gian này mình bận rộn nhiều việc, không đến nhà cậu được."

Cô nói xong ngẩng đầu nói với Đoàn Thu Hàn:

"Thu Hàn, hay hai ngày này anh nghỉ rồi ở cùng Dao Dao."

Đoàn Thu Hàn do dự, có chút ray rứt lắc đầu. Chương Y Dao giải thích:

"Ngày mai anh ấy xuất ngoại, hai ngày này không ở thành phố A."

"Mình thật sự không sao, không tin mình xuống đi cho mọi người xem."

Cô ta vừa nói vừa chuẩn bị xuống xe thật, khi đầu ngón chân chưa chạm đất đã rên rỉ đau đớn, Đoàn Thu Hàn liền đau lòng nói:

"Bà cô nhỏ ơi, em đừng cử động, anh lùi lại hai ngày nữa xuất cảnh."

"Không cần đâu, khó khăn lắm anh mới sắp xếp ổn thỏa lịch trình, đừng trì hoãn."

Lục Như Vân lắng nghe cuộc đối thoại giữa họ sau đó nói:

"Để mình."

Cô dứt lời liền liền thấy Tần Trăn Trăn quay đầu nhìn mình, cô nói với Thu Hàn:

"Trước năm mới em rảnh, em đi chăm sóc Dao Dao."

Chương Y Dao cười nói:

"Vậy làm phiền Như Vân."

Đoàn Thu Hàn thấy là Lục Như Vân nên khá yên tâm, anh ta quay sang áy náy nói với Lục Như Vân:

"Như Vân, cảm ơn em, anh sẽ nhanh chóng trở về."

Lục Như Vân gật gật đầu:

"Không cần khách sáo, vốn dĩ là em nên chăm sóc cậu ấy."

Năm người ở cửa tiệm tách ra mỗi người một ngã. Hạ Song Song đứng bên cạnh Lục Như Vân, cô liếc nhìn Tần Trăn Trăn:

"Hay tạm thời ngừng công việc ở phòng làm việc mấy ngày, mình đi chăm sóc Dao Dao?"

Lục Như Vân mím môi lắc đầu:

"Không cần, mình đã hứa với Thu Hàn, huống chi cuối năm cậu còn bận chuyện trong nhà sao?"

Hạ Song Song mấp máy môi, còn định phản ứng lại nhưng nghĩ đến chuyện trong nhà, cô gật đầu cam chịu:

"Ừ."

Tần Trăn Trăn đứng phía sau hai người, cảm giác như một người ngoài, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh Lục Như Vân gạt tay cô ra, trong lòng âm ỉ bất an.

Hạ Song Song cũng không ở lại lâu, chào hỏi các cô rồi rời đi. Tần Trăn Trăn đi theo Lục Như Vân lên xe, hai người không ai nói gì. Qua mấy đèn giao thông Tần Trăn Trăn mới nhịn không được hỏi:

"Như Vân, vừa rồi chị bị sao vậy?"

Lục Như ngồi ở kế bên ghế lái, nghe Tần Trăn Trăn hỏi thì ngoáy đầu lại nhìn.

Đèn đường lúc sáng lúc tối chiếu vào xe, ánh sáng loang lổ. Tần Trăn Trăn ngước mắt nhìn về con đường ở phía trước, sắc mặt nghiêm túc, Lục Như Vân nhìn chằm chằm sườn mặt Tần Trăn Trăn, lúc lâu sau mới lên tiếng:

"Vừa rồi... xin lỗi em."

Tần Trăn Trăn sửng sờ, chìm vào suy nghĩ trong giây lát sau đó cô đậu xe sát ven đường, cô quay sang nhìn Lục Như Vân:

"Chị xin lỗi cái gì?"

Lục Như Vân dựa lưng vào ghế, ngón tay đan vào nhau, nét mặt bất an, cô nhắm mắt lại:

"Vừa rồi chị nghĩ đến chuyện trước kia, chị..."

Tần Trăn Trăn giơ tay nắm lấy bàn tay Lục Như Vân, ngắt lời:

"Được rồi."

Thật ra cô nên nghĩ ra sớm, Lục Như Vân chỉ có nghĩ đến chuyện trước kia mới có thể ruột gan rối bời, hoàn toàn khác với bình thường. Tần Trăn Trăn nắm tay Lục Như Vân, sát đến bên gò má Lục Như Vân nói lời chân thành:

"Như Vân, không có chuyện trước kia, chúng ta chỉ có bây giờ và tương lai."

"Đừng nghĩ đến những chuyện trước kia, được không?"

Lục Như Vân quay đầu nhìn Tần Trăn Trăn, ánh đèn nghiêng nghiêng chiếu vào, đôi mắt của Tần Trăn Trăn càng phát sáng hơn, lấp lánh, chỉ là cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn:

"Em không muốn biết chuyện gì sao?"

Tần Trăn Trăn ra sức nắm lấy tay cô, khẽ chớp mắt, gật đầu thành thật nói:

"Muốn, em rất muốn."

"Nhưng nếu vì những chuyện kia làm chị bị thương lần nữa, em nguyện không biết gì hết."

Lục Như Vân nghe những lời này trái tim liền xao động, cô giơ tay ôm lấy Tần Trăn Trăn, trong xe có hai người ôm chặt lấy nhau. Tần Trăn Trăn vỗ về cô, giọng của cô càng khàn khàn hơn:

"Trăn Trăn, cảm ơn em."

- --Hết chương 89---

Ps. Chúc mọi người buổi tối tốt lành!^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.