Hôn Hôn Đã Say

Chương 10



Editor: PNam Tiểu Thư

Hứa Mịch nghe Du Ninh Trạch nói xong, lập tức nhìn Lộ Tri Ngôn với cặp mắt vô cùng căm phẫn, “Cũng là anh tốt hơn người nào đó! Bọn em nói chuyện vui vẻ như vậy mà anh ta lại nói là cảm thấy đau đầu, đây là đả kích nhiệt tình của bọn em. Tâm hồn của em bị thương nghiêm trọng rồi, vất vả lắm em mới có thể đi Hồng Kông một chuyến, anh ta không cho em cảm nhận được mùa xuân ấm áp em còn chưa tính, lần này còn bày ra cái mùa đông lạnh giá để chiêu đãi em nữa! Đúng là khốn kiếp!” 

Trương Mộng thở dài tiếp lời: “Loại tàn nhẫn này hệt như gió thu cuốn hết lá vàng, hiu quạnh quá.”

Lộ Tri Ngôn: "..."

Phương Diệc Mông hùa theo: “Đúng là...”

Ánh mắt nhẹ nhàng của Lộ Tri Ngôn thoáng nhìn qua, Phương Diệc Mông lập tức biến thành con đà điểu, gắp miếng đậu hủ trong chén đưa đến bên miệng Trương Mộng, “Mộng nhi ~ miếng đậu hủ này rất là ngon, cậu nếm thử đi ~.”

Trương Mộng giận dữ đẩy tay Phương Diệc Mông ra, khinh bỉ cô ấy: “Cậu thật là không có tiền đồ!”

Ăn uống xong xuôi, Lộ Tri Ngôn đưa đoàn người Hứa Mịch đến sân bay. Anh muốn chạy xe vào trong, nhưng Phương Diệc Mông lại phồng má bắt anh đứng ở ngoài, không được đi vào.

Lộ Tri Ngôn ngồi ở trong xe, nhìn Phương Diệc Mông kéo Hứa Mịch nhanh chóng khuất khỏi cửa lớn sân bay. Cô ấy đã là mẹ của hai đứa nhỏ, vậy mà vẫn ngây thơ như thế. Lộ Tri Ngôn nhìn mà không khỏi bật cười, được rồi, dạo gần đây anh quản cô ấy rất nghiêm, thôi thì bây giờ để cô ấy như thế cũng tốt.

Vào trong, Hứa Mịch đưa giấy tờ cho Du Ninh Trạch, anh phải giúp cô hoàn tất các thủ tục đăng ký.

“Ôi, Phương Diệc Mông, tớ nói cậu sao hôm nay lương tâm cậu lại quay về, lần này lại muốn đưa tớ lên máy bay. Trước kia sống chết cũng không chịu đưa tớ đi kia mà.”

“Ai bảo cậu lần này đi cũng vội vội vàng vàng như vậy. Ba người chúng ta còn chưa kịp chơi đùa vui vẻ bên nhau nữa!” Phương Diệc Mông quả thật muốn khóc, “Mang thai thật sự rất khổ, thời gian qua tớ bị Lộ Tri Ngôn quản rất là gắt gao. Mỗi ngày sống giống như là dầu sôi lửa bỏng, không được làm cái này không được làm cái kia. Đến bây giờ đã sinh con xong, vậy mà anh ta cũng còn muốn quản đủ chuyện của tớ nữa. Các cậu vất vả lắm mới đến đây, còn chưa kịp vui mừng xong thì cậu lại phải đi gấp rồi.”

“Ngày mai Trương Mộng cũng phải rời đi. Các cậu đi rồi, tớ liền mất hết hi vọng, sẽ không còn ai chơi cùng nữa.”

Dứt lời xong thì Trương Mộng cũng không nhịn được nữa mà vỗ một cái vào ót Phương Diệc Mông mắng: “Không phải cậu đã kết hôn rồi sao hả! Bà đây kết hôn cũng không có bi kịch giống như cậu, không thì tự mình kiếm việc mà làm đi chứ!” 

“Mẹ chồng tớ không thích để tớ ra ngoài đi làm, càng không thích tớ đi nơi này chạy nơi khác. Trừ khi là Lộ Tri Ngôn đưa tớ ra ngoài, nếu không bà ấy sẽ đến trông chừng nhắc nhở tớ. Bây giờ sinh con rồi mới có chút thời gian tự do thôi, ngày trước thời điểm tớ mang thai, ngoại trừ định kỳ bảo mẫu sẽ đưa tớ ra công viên tản bộ, những thoiừ gian khác bà ấy sẽ bắt tớ ở nhà! Di động và máy tính đều không được dùng, cũng không được nhìn nữa đó.” Phương Diệc Mông nói hết lời rồi, đôi mắt liền ửng đỏ lên.

Sau khi Phương Diệc Mông kết hôn, cô ấy định cư ở Hồng Kông, Hứa Mịch qua lại với cô ấy cũng không nhiều, chỉ là ngẫu nhiên điện thoại nói chuyện một chút. Mà trước đến nay Phương Diệc Mông chưa từng nói với các cô về mẹ chồng của mình, đây là lần đầy tiên Hứa Mịch thấy Phương Diệc Mông có rất nhiều phản đối đối với mẹ chồng của mình. 

Cảm xúc của Phương Diệc Mông đến nhanh như vậy, khiến cho Trương Mộng cũng phải ngây ra một lúc, “Gì hả? Cũng không cho cậu đi làm luôn?”

Hứa Mịch cũng giật mình, tuy rằng cô biết gia đình hào môn rất là khó sống, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô nghe được những chuyện này, “Lộ Tri Ngôn cũng theo ý mẹ anh ta?” Lúc trước hai người muốn kết hôn, mẹ của Lộ Tri Ngôn kịch liệt phản đối. Phải một thời gian sau cuối cùng bà mới đồng ý, cứ tưởng như vậy là bà ấy đã nhận Phương Diệc Mông rồi.

“Anh ta cũng nói giúp mẹ chồng tớ. Tớ cảm thấy chỉ có một mình tớ là người chiến đấu rất hăng hái.”

Hứa Mịch và Trương Mộng một bên liếc mắt nhìn nhau, cô chau mày mở miệng hỏi: “Vậy sao trước kia cậu chưa từng nói với bọn tớ, chẳng lẽ giữa chúng ta còn có điều gì không nói ra được sao? Giờ có gì không vui thì cậu cứ trực tiếp nói hết ra đi!”

“Bởi vì bà ấy là mẹ của Lộ Tri Ngôn. Tớ cảm thấy nói chuyện này sau lưng bà thật sự là không tốt. Gần đây việc này càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên tớ mới chịu không nổi mà nói ra. Đặc biệt là đoạn thời gian tớ mang thai, cái gì cũng bắt ép không cho làm, bà còn ám chỉ tớ, nói tớ phải ở nhà mà dưỡng thai, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài làm việc. Bà nói nhà họ Lộ không có tớ đi làm cũng không thiếu tiền, thật là tức chết tớ. Sinh đứa bé xong, Lộ Tri Ngôn còn muốn quản thúc tớ, quản đủ mọi chuyện, tớ không nói được gì cả, bọn họ rất quá đáng!” Phương Diệc Mông nói còn chưa hết, cô ấy càng nói càng thấy ủy khuất, đến cuối cùng cũng rơi nước mắt.

Hứa Mịch và Trương Mộng bị nước mắt của Phương Diệc Mông mà choáng váng. Phương Diệc Mông luôn luôn như thế, Hứa Mịch biết rằng khi cô ấy kết hôn rồi sẽ không còn được tự do như lúc trước độc thân nữa. Nhưng mà cô cũng không nghĩ đến tình huống của cô ấy lại đến mức này. Hơn nữa theo lý thuyết thì, dù cho Lộ Tri Ngôn có muốn quản thúc cô ấy như thế nào đi chăng nữa cũng không thể ép đến độ không ra dáng người như thế.

Nhưng cho dù là giận thay cho bạn thân mình ra sao, Hứa Mịch cũng không rõ ràng cụ thể nguyên nhân là như thế nào, cho nên cô chỉ biết tạm thời an ủi nói: “Có thể là ở phương diện nào đó cậu không làm tốt, cho nên Lộ Tri Ngôn mới như vậy, tuy rằng mẹ chồng tương đối khó chơi đó, nhưng tớ cũng không nghĩ anh ta sẽ không về phía cậu. Còn về phần mẹ chồng thì cậu tìm thời gian nói cho Lộ Tri Ngôn nghe là được rồi.”

“Có bao giờ anh ta chịu nghe tớ nói đâu, lúc nào cũng muốn bắt phạt tớ, làm sao tớ có thể nói cho anh ta được!” Khuôn mặt Phương Diệc Mông ướt đẫm nước mắt.

“Không thể vì thế mà cậu không nói cho anh ta được! Cậu không nói thì làm sao biết anh ta có chịu nghe cậu không?” Hứa Mịch nhịn xuống cơn điên trong lòng, nhẫn nại nói. 

“Dù sao thì tớ cũng hiểu anh ta nghĩ gì trong lòng, cậu thì không hiểu!” Phương Diệc Mông quay mặt đi.

Phương Diệc Mông luôn giấu diếm chuyện của bản thân cho các cô, đến bây giờ mới chịu nói ra một chút, vốn là trong lòng Hứa Mịch đã có tức giận, hiện giờ nhìn thấy Phương Diệc Mông chỉ biết để tâm đến chuyện không đâu không chịu nghe khuyên bảo, Hứa Mịch không nhịn được phát bạo, cô cả giận quát: “Không có việc gì thì anh ta phạt cậu làm quái gì! Nếu cậu không chịu nói chuyện với anh ta, vậy thì trực tiếp viết đơn ly hôn rồi gả cho người khác là được. Chẳng phải trước kia có chuyện gì cũng đều tự mình giải quyết với anh ta sao? Hiện giờ kết hôn rồi ngược lại chẳng dám nói là sao hả? Cậu chỉ biết khóc khóc khóc, khóc rồi thì có giải quyết được cái gì không! Là do chính cậu dễ dãi cho nên anh ta mới như vậy, đàn ông là không được dễ dãi! Nếu cậu không dám nói, vậy đi, tớ giúp cậu nói với anh ta!”

“Còn nữa, cậu một mình gả đến Hồng Kông, cuộc sống xa lạ không quen không thân, gặp phải phiền toái là chuyện bình thường. Hiện giờ nín không nổi nên mới khóc đó hả? Bọn tớ cậu để ở đâu? Bao nhiêu năm làm bạn, trong lòng không thoải mái thì phải đến tìm bọn tớ chứ, có gì cậu cũng chỉ biết tự nhịn trong bụng, không chịu nói ra! Tuy rằng tớ không nói, nhưng trong lòng tớ từ lâu đã cảm thấy cậu có Lộ Tri Ngôn rồi lập tức quên luôn bọn tớ, một ngàn năm mới thấy cậu tìm đến, cậu là một đứa không có lương tâm!”

Phương Diệc Mông bĩu môi, đôi mắt hồng hồng trừng Hứa Mịch, yên lặng không nói lời nào. Sau một lúc lâu sau, cô ấy mới than thở nói: “Làm gì tới tận ngàn năm.” 

“Tớ dùng phép nói quá* có được không!” Hứa Mịch nóng người rống to, giọng hét như sấm vang vọng khắp nơi.

(*Phép nói quá: nguyên gốc là "Nói khoa trương".)

Phương Diệc Mông tái mặt, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, tớ biết rồi.” 

“Được rồi.” Trương Mộng kéo tay Hứa Mịch, “Cậu không để ý đến đây là nơi công cộng hả, chú ý đừng gây ảnh hưởng có được không?”

“Cậu ấy chính là muốn tìm mắng!” Hứa Mịch mắng xong lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái, tâm tình tốt lên rất nhiều.

Hứa Mịch hừ mũi, nhìn thoáng qua Du Ninh Trạch đã đứng cách bọn họ không xa, cô quay đầu lại nói với Phương Diệc Mông: “Cậu trở về mà tỉnh lại đi, sau đó gọi điện thoại nói cho tớ rõ ràng sự tình.”

“Còn cậu nữa.” Hứa Mịch quay sang Trương Mộng, “Buổi tối khai thông cậu ấy cho tốt đó!”

“Thật sự là không khiến cho người ta yên tâm chút nào mà. Tớ phải đi rồi, trở về thì gọi điện thoại với nhau nhé.” Hứa Mịch buồn buồn thở dài, cô nâng tay xoa đầu Phương Diệc Mông, giống như ngày trước luôn an ủi cô ấy như vậy. Tuy rằng Hứa Mịch nhỏ hơn Phương Diệc Mông một chút, nhưng cô luôn thành thục, tỏ ra trưởng thành hơn so với Phương Diệc Mông. Cô ấy rất trẻ con, có nhiều lúc Hứa Mịch còn muốn cùng Trương Mộng lấy roi giáo dục cô ấy nữa.

Lúc này Phương Diệc Mông cũng thấy Du Ninh Trạch đứng cách đó không xa, cô chun mũi nức nở nói với Hứa Mịch: “A Mịch, nếu anh ta có khi dễ cậu, cậu nhớ phải đến Hồng Kông tìm tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu.” 

Hứa Mịch biết tính tình mình không tốt, nếu gặp chuyện ấm ức không chịu nổi, lập tức sẽ nổi đóa mà gây chuyện. Qua nhiều năm rồi, thật ra có rất nhiều lần Phương Diệc Mông và Trương Mộng nhường nhịn tính khí không tốt của cô.

Mà Phương Diệc Mông cũng là một người không thèm để tâm chuyện gì cả. Rõ ràng vừa rồi Hứa Mịch còn nổi giận với cô ấy, vậy mà lúc nào hệt như là quên hết tất cả, hiện giờ chỉ muốn quan tâm đến Hứa Mịch thôi. Cô bật cười ôm lấy Phương Diệc Mông, “Được, tớ biết rồi. Vừa rồi tớ cũng không muốn nổi nóng với cậu.”

“Không có gì, tớ biết cậu là muốn tốt cho tớ. Cậu cũng yêu tớ lắm mà, không phải sao?” Phương Diệc Mông tựa đầu vào vai Hứa Mịch cười tủm tỉm.

Hứa Mịch buông cô ấy ra, một phen nhéo nhéo mặt Phương Diệc Mông khinh thường nói: “Hừ, lại bắt đầu không biết xấu hổ. Cậu vẫn nên ngẫm nghĩ lát nữa ra ngoài phải giải thích với Lộ Tri Ngôn vì sao đôi mắt này ửng đỏ như vậy đi.”

“Trương Mộng, Phương Diệc Mông ngu ngốc này giao cho cậu đó. Đừng có nhớ tớ quá nha, tớ đi đây.”

Hứa Mịch nói rồi đi nhanh đến chỗ Du Ninh Trạch, lôi kéo tay anh về phía cửa kiểm an bên kia, “Mau đi thôi, trễ giờ rồi.”

Đi đến cửa kiểm an, Hứa Mịch lấy giấy tờ từ tay Du Ninh Trạch, cô mỉm mỉm nói: “Được rồi, anh trở về đi. Thật là hạnh phúc ghê, đây là lần đầu tiên em lên máy bay mà có nhiều người đưa tiễn em như vậy.”

Du Ninh Trạch đứng thẳng người, anh đưa túi xách cho Hứa Mịch, sau đó đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, môi anh khẽ mím lại, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện. “Em vào đi, đến nơi nhớ gọi cho anh đấy.”

“Du Ninh Trạch, đột nhiên em không muốn đi nữa, phi thường phi thường không muốn đi.”

“Vậy thì không cần đi nữa.”

“Nhưng mà nếu như không đi, ngày mai em sẽ không kịp đi làm, sau đó em sẽ bị tổng giám đốc sa thải, sau đó mất đi bát cơm, sau đó sẽ bị lưu lạc đầu đường, sau đó sẽ trải qua đủ loại thê thảm.”

“Không sao cả, anh nuôi em.” Du Ninh Trạch thuận miệng nói ra.

“Ai, bỏ đi, đầu năm nay kiếm ăn cũng chẳng dễ dàng gì.” Hứa Mịch gục đầu xuống, đôi vai mảnh khảnh nhún lên máy cái, sau đó xám xịt quay đầu đi vào cửa.

Qua cửa kiểm an xong, Hứa Mịch đứng ở bên trong vẫy vẫy tay với Du Ninh Trạch, “Tạm biệt.”

Du Ninh Trạch mỉm cười đứng ở cửa nhìn Hứa Mịch, tận đến khi bóng dáng xinh đẹp của cô biến mất mới thôi. Đúng là không có lương tâm gì cả. Đi cũng không biết tặng cho anh mấy cái ôm ấp, vừa rồi anh cũng quên luôn bản thân phải ôm cô nữa, hiện giờ Hứa Mịch đi rồi, Du Ninh Trạch cảm thấy vô cùng vô cùng hối hận. Không được, chờ khi nào trở về nhất định phải lấy thời gian nói chuyện riêng với cô cho tốt mới được, hừ hừ.

Nhất định phải giáo dục vấn đề này cho tốt! Du Ninh Trạch hạ quyết tâm, cuối cùng chỉ biết thở dài xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.