Hôn Hôn Đã Say

Chương 17



Editor: PNam Tiểu Thư

Hứa Mịch cầm một miếng khoai tây đưa đến bên miệng Du Ninh Trạch nói: “Anh ăn thử một chút thôi, thật ra thì khoai tây rất là tốt đó nha. Phư phư, em hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao đến tận bây giờ anh vẫn chưa một lần ăn KFC.”

Nhìn dáng vẻ kiên trì của Hứa Mịch như vậy, khuôn mặt Du Ninh Trạch nhăn lại không tình nguyện ăn miếng khoai tây kia.

Khó có khi Du Ninh Trạch bày ra bộ dáng cô dâu nhỏ như thế này, tâm tình Hứa Mịch nháy mắt tốt lên. Cô bắt đầu toét miệng chỉ huy anh ăn cái này ăn cái kia.

Cuối cùng kết quả là, trước cô vợ Hứa Mịch thao thao bất tuyệt uy hiếp nước miếng bay đầy trời thì Du Ninh Trạch cũng nhét đầy bụng đồ ăn KFC trên bàn.

Hai người ăn xong phần cuối cung, Hứa Mịch mới nhìn anh hỏi: “Ăn no chưa?”

Vẻ mặt Du Ninh Trạch vô cùng nghiêm túc gật đầu: “No rồi.”

Hứa Mịch: “Anh chính là giả vờ đứng đắn, ngay lúc đầu còn nói không ăn, cuối cùng hiện giờ chẳng phải là ăn sạch sẽ hết rồi.”

Du Ninh Trạch mạnh miệng phản bác cô, “Là do em ép anh ăn!”

Hứa Mịch nở nụ cười gian trá nói: “Thật không? Đừng có làm con vịt đực mạnh miệng nữa! Em chỉ ép anh lúc mới bắt đầu thôi, về sau là tự anh ăn hết. Anh thừa nhận ăn ngon một chút là sẽ chết sao? Đúng là khẩu thị tâm phi.”

(Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đàng, tâm nghĩ một nẻo)

Du Ninh Trạch nghe Hứa Mịch nói thế thì không khỏi ngượng ngùng. Trước kia bởi vì mẹ anh có dạy, hơn nữa trong lòng có chút bài xích, cho nên đến tận bây giờ anh vẫn chưa từng bước chân đến KFC hay Mc Donalds. Hôm nay nếm thử với cô, mới phát hiện thì ra món ăn ở đây mùi vị cũng không tệ lắm. Nhưng mà chỉ nhìn đến vẻ mặt chế giễu của Hứa Mịch, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận ý nghĩ trong lòng.

Anh cố gắng dùng bộ mặt nghiêm túc nói: “Tuy rằng món ăn ở đây có thể ăn, nhưng vấn đề vệ sinh vẫn là quan trọng nhất. Chúng ta không nên ăn nhiều quá.”

“Lại nữa!”

Du Ninh Trạch hắc hắc nở nụ cười, mặt mày anh vui vẻ cong cong, lộ cái lúm đồng tiền thật sâu. Bởi vì bên ngoài anh khoác áo khoác màu trắng trẻ trung, cho nên nhìn qua anh thật sự là có mười phần giống sinh viên.

Nhìn anh coi như là cảnh đẹp ý vui làm cho tâm tình tốt lên không ít, Hứa Mịch nhân nhượng không so đo với anh nữa, cô nhanh tay xếp gọn đồ bên ghế một chút nói: “Chúng ta về nhà nghỉ ngơi một chút, thuận tiện dọn dẹp hành lý rồi ra sân bay luôn.”

Du Ninh Trạch đứng lên cầm lấy đồ trên tay Hứa Mịch cười, “Ừ.”

“Để em xách một ít, đồ rất nhiều đó.” Nhìn Du Ninh Trạch xách hết số túi đồ, Hứa Mịch có chút băn khoăn, đồ vừa nhiều vừa nặng đó.

“Không sao, anh có thể xách được mà.” Du Ninh Trạch không thèm để ý, anh híp mắt cười.

“Vậy được, anh xách hết đi.” Hứa Mịch ôm một bên tay Du Ninh Trạch, còn không quên ăn chút đậu hủ của anh. Hai tay cô luồng vào áo, một phen sờ soạng bụng Du Ninh Trạch, ôi phình lên này, quả nhiên là ăn no thật.

Du Ninh Trạch từ trên cao ghé mắt nhìn Hứa Mịch, ý bảo cô nên thu liễm lại một chút đi, ở đây nhiều người như vậy mà...

Hứa Mịch cười giả lả lấy lòng nói: “Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.” Ngoài ý muốn không khống chế được tay mình ấy mà.

Hứa Mịch luôn biết thế giới này rất là nhỏ, khi còn học trung học sau khi chia tay với Dư Đồng Nam mà vẫn thường xuyên trùng hợp gặp anh ta là đủ biết. Hiện giờ ở cửa KFC còn gặp được Lí Phỉ, cô lại chắc chắn cho rằng, thế giới này không phải là nhỏ bình thường.

Thật tình Hứa Mịch không có cảm giác bản thân muốn gặp Lí Phỉ hay tặng cho cô ta mấy lời chào hỏi. Cô chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, dường như xem cô ta là không khí mà kéo Du Ninh Trạch tránh xa cô ta.

Hứa Mịch yên lặng nghĩ, cô chắc chắn sẽ tặng cho cô ta một bộ mặt lãnh diễm cao quý.

Nhưng mà rất hiển nhiên, người nào đó không hề biết nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc. Còn muốn làm thể mặt nóng áp mông lạnh.

“Không chỉ có dáng người thay đổi, mà ngay cả khẩu vị cũng thay đổi luôn rồi. Trâu già gặm cỏ non, đúng là thức ăn ngon mà khó lòng cưỡng lại rồi.”

Hứa Mịch còn chưa đi bao xa, giọng nói không lớn không nhỏ của Lí Phỉ đã truyền đến tai cô. Hứa Mịch lập tức dừng bước.

Lí Phỉ vốn nghĩ, sau nhiều năm như vậy gặp lại Hứa Mịch, tối thiểu cô ta sẽ duy trì bộ mặt ôn hòa nói chuyện với nhau, không giống như trước kia luôn tỏ thái độ không tốt với cô. Nhưng mà không ngờ đến Hứa Mịch lại không biết cảm kích? Không nhìn cô ta một cái sao? Nếu đã như thế thì cô ta cũng không cần thiết gì phải giả vờ cả, dù sao trước kia cô ta và Hứa Mịch luôn đối với nhau như thù với địch mà.

Vương Nhã Huy đứng bên cạnh Lí Phỉ không nhịn được mà kéo kéo tay cô ta. Vương Nhã Huy hoàn toàn không đoán trước được là Lí Phỉ đột nhiên muốn gây chuyện với Hứa Mịch.

Cho đến tận bây giờ, Hứa Mịch không phải là người biết nín thở nhường nhịn người khác. Người kính cô một thước cô kính người một trượng. Ngược lại cũng thế, người đã muốn tìm việc xé rách bộ mặt nhau ra, vậy thì đừng nghĩ cô sẽ cho người sắc mặt tốt.

Cô buông tay Du Ninh Trạch ra, xoay người khí thế sải bước thật dài đi đến trước mặt Lí Phỉ, “Cô Lí, có phải thời trung học tôi nhường nhịn cô nhiều quá, cho nên cô mới cảm thấy cô có thể năm lần bảy lượt động chạm muốn trèo lên đầu tôi không?”

Ở trung học, Lí Phỉ thích nhất là lúc chọc cho Hứa Mịch tức giận đến sôi gan, hiện giờ nhìn rõ lửa giận trong mắt Hứa Mịch, Lí Phỉ lập tức phát hiện được tâm tình bản thân trở nên tốt hơn rất nhiều, “Cuối cùng cũng nhớ đến tôi rồi à? Không phải là quý nhân nên cô hay quên tôi lắm sao? Hay là giảm béo xong rồi nên đầu óc cũng không còn nữa?”

Hứa Mịch nhếch môi, “Chà... Xem cô không phải không có đầu óc thì cũng biến thành đần độn rồi? Hay là cô yêu tôi đến chết đi sống lại cho nên bất kể là trước kia hay là ở hiện tại, khi gặp tôi cô đều cố tình gây chú ý để tôi biết đến sự tồn tại của cô?”

“Nói trước kia cô nhắm vào tôi tôi còn chưa tính, mẹ nó hiện giờ tôi với cô hoàn toàn không có quan hệ, cô nghĩ thế giới này xem cô là mẹ mà lúc nào cũng bày vẽ đủ trò như vậy à? Tôi giảm hay không giảm thì liên quan cái gì đến cô hả? Cô không quen nhìn thấy bộ dáng của tôi đẹp hơn cô sao? Hay là không quen nhìn thấy tôi ở khắp mọi nơi? Tôi nói cho cô biết, cho dù có là trước kia, cô còn kém hơn tôi rất nhiều, cô không biết cô còn cách xa tôi mấy con phố đấy sao!”

Lí Phỉ không nghĩ đến Hứa Mịch cư nhiên lật bàn xé mặt mặt cô ta như vậy, lại càng không nghĩ tới cô còn trực tiếp mắng cô đến mức này! Hứa Mịch đến cùng là lấy can đảm ở đâu cơ chứ? Còn dám nói trước kia còn xinh đẹp hơn cô ta? Ở trường học cũ ai mà chẳng biết ban bảy có con bé béo ú đáng sợ kia chứ?

Lúc này bỗng nhiên cô ta nhìn thấy người đàn ông luôn đi cùng với Hứa Mịch bước đến. Ngũ quan người đàn ông thanh tú nho nhã, đôi mắt thâm thúy sáng như sao, môi mỏng khẽ nhếch, quần jeans sáng màu, hơn nữa phối hợp với áo sơ mi trắng, tất cả khiến cho cả người anh đều tràn ngập ánh nắng mặt trời, làm cho tinh thần con người phấn chấn tỉnh táo. Cho dù bên tay mang theo một đống túi xách cũng không thể che giấu khí chất thanh tao tận xương tủy phát ra của anh.

Một người đàn ông như vậy, trong mắt lại chỉ có một mình Hứa Mịch. Ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người cô. Rõ ràng là Hứa Mịch so ra còn kém hơn cô ta, vì sao những người ưu tú như vậy đều chỉ thích mỗi có Hứa Mịch?

Người đàn ông kia đi đến bên người Hứa Mịch, chỉ nhẹ nhàng liếc qua cô ta một cái, sau đó lại ôn nhu nhìn Hứa Mịch, giọng điệu dịu dàng, một bộ là quan tâm che chở cho cô, “A Mịch.”

Có một số người chính là không thể nhìn ra được người khác hoàn hảo hơn mình, chỉ biết mỗi chuyện ngớ ngẩn ảo tưởng. Du Ninh Trạch lơ đãng bỏ qua hành vi kích thích Hứa Mịch rõ ràng của Lí Phỉ.

Lí Phỉ cảm thấy bản thân mình không được người đàn ông kia để vào mắt, cô không để ý Du Ninh Trạch ở một bên, không đắn đo mà mở miệng nói: “Đúng vậy. Công phu trên giường của cô đúng là hơn hẳn tôi mấy con phố. Bằng không thì cô làm sao có thể hết đổi người đàn ông này rồi đến người đàn ông khác được. Hiện giờ lại còn bó tuổi, đi cắn dê non. Cô cắn được sao? Cẩn thận đi, đừng có để sau này bị người khác tố cáo, nói cô bắt cóc người ở tuổi vị thành niên!”

Cô ta vừa nói xong, sắc mặt Du Ninh Trạch lập tức trầm xuống, tận đáy mắt phát ra ý lạnh làm cho lòng Lí Phỉ nhảy dựng. Vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng người này sẽ có tính tình hòa nhã thân sĩ, không ngờ tới khi tức giận lại dùng ánh mắt đe dọa này để nhìn cô ta.

Du Ninh Trạch đi lên một bước, vừa định mở miệng đã bị Hứa Mịch kéo lại, cô nói: “Người như thế này để em giải quyết, anh nói với cô ta chỉ cảm thấy bản thôi.”

Hứa Mịch nói rồi nhìn đến Lí Phỉ, “Người là của tôi, tôi cắn hay không cắn cô có thể biết được sao? Còn muốn phải trợn mắt nói dối à? Không phải là cô ghen tị tôi có đàn ông còn cô thì không? Chà... tiếc quá, từ trước đến nay sức quyến rũ của tôi lớn, người khác tình nguyện đi theo tôi, cô đừng có ganh đua quá. Thiếu đàn ông khiến cho nội tiết bị mất cân đối dẫn đến hỗn loạn cảm xúc, một loại bệnh rất là nghiêm trọng đó nha. Không nghĩ tới nhiều năm như vậy rồi mà cô còn chưa chữa được bệnh, bệnh viện hôm nay lại phép như thế nào, lại để cho một bệnh nhân như cô ra ngoài hại người vậy hả?”

Hứa Mịch quay đầu nói với Du Ninh Trạch: “Nói không chừng còn đợi lúc chúng ta không chú ý mà đến cắn đấy, mau đi thôi, đừng để bị truyền nhiễm.”

Nụ cười trên môi Du Ninh Trạch tỏa ra ngàn tia ấm áp, trong mắt chỉ có tán thưởng nhìn Hứa Mịch, “Được.”

Lí Phỉ bị Hứa Mịch mắng đến mức mơ hồ. Cô ta không hề đoán được Hứa Mịch là nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Cô ta thở phì phò, ngực phập phồng liên tục. Lớn đến như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác châm chọc đến mức này, trước kia chỉ toàn là cô ta mắng chửi châm chọc người khác, bây giờ bị Hứa Mịch nói vậy thật sự là giận đến phát run.

Cô ta lửa giận công tâm, tận đến lúc Hứa Mịch và Du Ninh Trạch đã đi mất dạng nhưng vẫn không thể hạ hỏa được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.