Hôn Hôn Đã Say

Chương 22



Editor: PNam Tiểu Thư

Còn nửa tháng nữa là rời khỏi công ty, tính ra thời gian Hứa Mịch có cũng thật là ít, trên đầu còn một một đống việc còn chưa xong, hơn nữa còn phải đi ra ngoài bàn việc với đối tác khách hàng. Khỏi cần nghĩ Hứa Mịch cũng đoán được thời gian đến cô phải nỗ lực gấp bội để hoàn thành hết mọi việc.

Cũng may mà bản thân cô cũng đã sớm quen thuộc những công việc này, cho nên chỉ cần nhanh tay một chút là xong.

Thời điểm dùng cơm trưa, Hứa Mịch nhận được cuộc điện thoại của Lữ Quỳnh Mai. Cô và Lữ Quỳnh Mai hình như là chẳng có mấy điểm chung, hơn nữa cũng chẳng có mấy thời gian giáp mặt, thời gian trò chuyện với nhau vì thế mà đã ít nay còn ít hơn. Sau khi làm lễ kết hôn rồi, Lữ Quỳnh Mai có gọi cô, đó cũng là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau. Bởi vì hai người không thường gặp, nói chuyện không nhiều, cho nên hiện giờ có thời gian cô với bà cùng hàn thuyên một chút. Về sau mỗi tuần Hứa Mịch đều gọi cho Lữ Quỳnh Mai một lần, đó xem như là một loại tôn trọng của cô đối với bà vậy.

Vì chuyện ngày hôm qua với Du Ninh Trạch, nay Hứa Mịch nhận điện thoại Lữ Quỳnh Mai lòng cô lập tức lộp bộp mấy cái, không biết mẹ chồng tìm cô có chuyện gì không nữa. Kết quả là Lữ Quỳnh Mai chỉ hỏi chuyện mai thai của cô như thế nào rồi, nói cô không cần mang áp lực mang thai, chỉ cần dưỡng thai cho tốt là được rồi, còn nói sau này bảo mẫu của nhà bà sẽ đến giúp hai bên chăm sóc cô.

Tắt điện thoại rồi, đột nhiên Hứa Mịch cảm thấy mình như lọt vào sương mù. Cô biết ba mẹ Du Ninh Trạch là giáo sư trường đại học trọng điểm có tiếng, là dòng dõi thư hương điển hình. Thời điểm cô còn đi học, thành tích điểm thi luôn ở loại trình độ trung bình, khi vào trung học cũng vào trường điểm trung bình, cho dù học cách mấy cũng là bùn nhão nâng không thành tường, chỉ có thể vào đại học loại trung. Cũng bởi vì như vậy, cho nên cô mới vô cùng kính nể ba mẹ của Du Ninh Trạch. 

Theo Hứa Mịch nghĩ, giáo sư gì cũng đều là loại chức nghiệp thượng đẳng cao ngạo đáng nể phục; giáo sư dạy thường, giáo sư nghiên cứu khoa học, giáo sư thần tượng. Ôi, ba mẹ chồng cô là giáo sư đại học trọng điểm đó, quả thật Hứa Mịch cảm thấy rất là tuyệt vời! Chỉ có điều hiện giờ cô mới phát hiện, ba mẹ chồng cô còn lợi hại hơn cô nghĩ rất nhiều. Hai người đều là được các trường nước ngoài gửi lời mời đến giảng dạy! Như thế là có bao nhiêu tài giỏi, bao nhiêu cao cấp! Loại học sinh cặn bã như Hứa Mịch hoàn toàn không thể hiểu được. Nhưng là do bản thân không hiểu mà người khác lại thấu, cho nên loại tình cảm ngưỡng mộ của Hứa Mịch đối với ba mẹ chồng là cuồn cuộn như nước sông kéo dài không dứt. 

Nhưng mà ngưỡng mộ qua đi, đột nhiên Hứa Mịch lại cảm thấy vô cùng áp lực. Về sau sẽ ở chung với người mình ngưỡng mộ như vậy, có thể không áp lực được sao?! Thời điểm buổi tối nói chuyện điện thoại với Du Ninh Trạch, Hứa Mịch trực tiếp truyền đạt hết mọi sầu lo của mình đến anh.

Ở phương diện mà cô lo lắng này, Du Ninh Trạch tỏ vẻ rất là không cần thiết. Anh nói ba mẹ anh thật ra rất là bình thường, mọi khi đều vội vội vàng vàng làm việc riêng, hoặc là thường xuyên đi công tác khắp nơi, thời gian ở chung lại rất ngắn, cho nên cô hãy cứ an tâm đi.

Bầu trời kéo mây rời đi, cuối cùng cũng đến cuối tháng, Hứa Mịch chính thức tạm biệt nhà ở và công ty. Mấy ngày nay cô đều lục đục mang đồ từ công ty trở về nhà, cũng giành thời gian dùng bữa cuối với các đồng nghiệp và cấp dưới của mình.

Hôm nay là ngày cuối cùng Hứa Mịch đi làm, đột nhiên cô nhớ tới hai năm trước thời điểm rời khỏi công ty ở thành phố B, cô và đồng nghiệp đều ôm nhau khóc đến chết đi sống lại. Vốn tưởng rằng lần này cũng sẽ vô cùng vô cùng luyến tiếc nhớ nhung, kết quả là sau khi tan tầm đi ra khỏi cửa lớn của công ty, Hứa Mịch lại phát hiện hóa ra bản thân cô cũng không phải như tưởng tượng là khó lòng ra đi như trước.

Hừm, ngẫm lại thì cũng thấy bình thường. Tuy rằng đều cùng là một đại tổ chức công ty, nhưng mà thành phố A vốn đã khác thành phố B rất nhiều. Năm cô mới vừa ra ngoài xã hội đã chân ướt chân ráo bước vào phân nhánh công ty ở thành phố B, khi đó cô đem gần hết tất cả nhiệt huyết niềm tin đổ vào đó, cảm tình tự nhiên phải thâm sâu hơn nhiều so với công ty ở thành phố A rồi.

Qua hai ngày nữa là Hứa Mịch sẽ khởi hành đi thành phố B, cho nên tối hôm nay cô cùng ba mẹ Hứa trở về nhà ông bà dùng bữa.

Ngồi xuống là ba Hứa vẫn như thường ngày giáo dục cô, “Ông bà thương con, đi thành phố B rồi nhớ phải gọi cho ông bà nhiều một chút biết chưa.”

Hứa Mịch khoát tay vâng dạ liên tục.

Hứa Mịch có một người em trai họ tên là Hứa Vĩ, nói đến cảm tình thì hai người cùng nhau lớn lên, cho nên quan hệ đặc biệt tốt. Khi biết tin Hứa Mịch muốn chuyển đến thành phố B ở, Hứa Vĩ buồn bã luyến tiếc không thôi. Trước đây lúc cô đi công tác ở thành phố B, Hứa Vĩ ở nhà chỉ trông ngóng cô mau trở về để chơi với cậu. Tuy rằng hiện giờ đường xá giao thông thuận tiện, nhưng dù sao cũng là hai thành phố khách nhau, hành trình đi đường cũng khá xa, vì vậy mà khoảng cách với người trong nhà không tránh khỏi phải kéo ra xa.

“Em cũng muốn đi thành phố B chơi.” Hứa Vĩ bĩu môi, một mặt không tình nguyện cách xa cô.

Hứa Mịch cười ha hả, “Cũng đã cuối cấp ba rồi, hai tháng nữa là thi cao đẳng, em còn muốn đi chơi nữa sao?”

Hứa Vĩ nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, ngả đầu tựa vào vai Hứa Mịch, “Học kết hợp với chơi mà.”

“Hiện giờ em đang học, cho nên không cần phải chơi gì hết!”

“Thật ra là chị sợ em đi thành phố B sẽ trở thành cái bóng đèn giữa chị với anh rể có phải không? Hừ, đừng cho là em không biết ý đồ của chị, chị thật nhẫn tâm!” Hứa Vĩ giành lấy cái điều khiển ti vi trong tay Hứa Mịch, còn không quên hét lên bốn chữ*: “Trọng sắc khinh em trai!”

(*Bốn chữ gốc là “Trọng sắc khinh đệ”.)

Hứa Mịch vươn tay đến cướp điều khiển về, “Em muốn đi thành phố B thì thi vào trường đại học B đi, đến lúc đó chị chẳng quản em nữa. Độ sáng của cái bóng đèn như em, thật sự là khiến cho chị phải xem nhẹ.” Nhớ đến lúc trước mức độ chăm chỉ của bản thân Hứa Mịch đúng là không thể so sánh với mức độ chăm chỉ của Hứa Vĩ được. Năm đó Hứa Mịch còn chăm hơn gấp mấy lần Hứa Vĩ, cày ngày cày đêm cuối cùng lại chỉ có thể vào được trường trung bình. Mà hiện giờ nhìn lại đứa em Hứa Vĩ này xem, theo như chủ nhiệm của cậu nói, nếu không có chuyện gì đột ngột xảy ra làm gián đoạn nửa chừng, thì lấy thành tích hiện giờ của cậu thi điểm có thể dư sức vào trường trọng điểm. Cái gì vậy hả, rốt cuộc là ông trời có mắt hay không. Ai ôi, suy cho cùng Hứa Mịch vẫn không có đầu óc học tốt được mà.

“Vậy nếu em vào được đại học B, nghỉ hè em muốn đến nhà anh chị ở.” Hứa Vĩ không phục nói, “Bóng đèn em đây rất sáng, thậm chí còn sáng hơn mười bóng đèn pha xe của bố chị.”

“Em có trình độ sao?” Hứa Mịch phì mũi khinh thường, “Không thành vấn đề, chị đây bao ăn bao ở bao chơi luôn.” 

Chỉ là hơn hai tháng sau, thời điểm Hứa Vĩ ở nhà làm cái bóng đèn lớn đến mức Du Ninh Trạch cũng phát điên lên, Hứa Mịch cảm thấy cực kỳ hối hận vì lúc đó đã lớn giọng với đứa em thân yêu này của mình. Ai... thôi thì loại chuyện buồn này để sau rồi nói tiếp. 

.........

Thời điểm Hứa Mịch mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, trên người được đắp một cái áo ngoài tây trang thơm tho sạch sẽ. Cô nằm ở chỗ ghế phụ lái, hơi ngửa đầu nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài cửa sổ u ám, lại quay đầu nhìn về phía Du Ninh Trạch đang lái xe bên cạnh, cất giọng khàn khàn khô khốc hỏi: “Còn bao lâu nữa mới đến?”

Du Ninh Trạch nghe thấy lập tức nghiêng đầu nhìn cô một chút, anh hạ tay lấy bình nước giữ nhiệt đặt cạnh mình đưa cho cô nói: “Em uống nước chút đi. Vừa rồi chạy được một giờ đồng hồ trên đường cao tốc, bây giờ vẫn còn trên đường, khoảng chừng hai giờ nữa thì sẽ đến nơi.”

Hứa Mịch chống tay ngồi dậy, nhận lấy bình giữ nhiệt của anh, mở nắp đổ ra một cái ly. Hơi nước mỏng nhẹ nhàng bốc lên, cô thổi thổi một chút, cảm thấy độ ấm vừa rồi mới uống hết ly nước.

Uống xong rồi Hứa Mịch lại đổ thêm một ly nước nữa, cô đưa đến bên miệng Du Ninh Trạch nói: “Anh cũng uống nước đi.”

Du Ninh Trạch không khát, nhưng anh lại không muốn cự tuyệt cô, cho nên mắt anh vẫn nhìn thẳng, đầu hơi nghiêng qua một chút nắm lấy tay cô, một hơi uống sạch ly nước. 

Hứa Mịch cười nói: “Vừa rồi là anh nuốt nước miếng của em. Người xưa hay nói, nuốt nước miếng của ai thì phải nghe lời người đó.” 

Du Ninh Trạch nhoẻn miệng phản bác: “Em cũng đã từng nuốt nước miếng của anh rồi.”

Hứa Mịch nghĩ một chút, hình như là có thật, “Được rồi, chúng ta hòa.”

Du Ninh Trạch: “Em có muốn ngủ tiếp nữa không?”

Hứa Mịch lấy gối dựa đầu kéo lên trên chỉnh lại cho vừa mình, cô nói: “Đã ngủ lâu vậy rồi, em không muốn ngủ nữa, giờ nói chuyện với anh. Ba em nói anh lái xe lâu sẽ dễ buồn ngủ, lúc đi còn dặn em phải nói chuyện với anh cho tốt.”

Du Ninh Trạch bật cười vạch trần cô, “Vậy sao em lại không nghe lời ba, vừa lên xe đã ngủ rồi.”

Hứa Mịch ôm lấy tây trang của Du Ninh Trạch cắn môi phản bác: “Em muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Du Ninh Trạch lại cười: “Em lại không biết xấu hổ.”

Hứa Mịch ngáp một cái, “Sự thật thôi, đương nhiên là không cần phải xấu hổ rồi.”

Hứa Mịch cựa người một chút rồi than thở: “Đi đường dài thật là mệt quá mà...”

Du Ninh Trạch lườm Hứa Mịch qua kính chiếu hậu một cái, “Mệt thì còn không mau ngủ đi, đến nơi rồi anh sẽ gọi em.”

Hứa Mịch: “Không sao, em nằm nói chuyện với anh. Hì hì, em sẽ săn sóc cho anh.”

Du Ninh Trạch: “Ừ, săn sóc cho anh.”

Hứa Mịch: “Du Ninh Trạch, thật ra anh không cần phải chở em về như vậy. Em có thể ngồi máy bay hoặc đi là bắt xe đi cũng được mà.” 

Du Ninh Trạch: “Em đi một mình anh không thể không lo, hơn nữa đồ em nhiều như vậy, vẫn là anh lái xe thì tốt hơn.”

Hứa Mịch: “Em lớn vậy rồi, anh còn lo cái gì nữa chứ.” Nói là nói thế thôi, nhưng trong lòng Hứa Mịch thật ra là rất vui. Phụ nữ mà, thích nhất là khẩu thị tâm phi.

Du Ninh Trạch nghe thế chỉ yên lặng mím môi cười, lúm đồng tiền đẹp đẽ hiện rõ trên má anh thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.