Hôn Hôn Đã Say

Chương 33



Hứa Mịch về nhà ngủ một giấc, lúc ngủ dậy đã là hơn bốn giờ. Cô nằm trên giường một lúc lâu, đến khi chán rồi mới đứng dậy, dự tính đi ra chợ gần đây mua đồ về nấu cơm. Tuy rằng nghĩ là ra ngoài ăn, nhưng mà giờ lại không muốn như vậy nữa, nhớ tới mẹ cô có nói, ăn cơm ở ngoài như là người không có nhà vậy.

Cô ở đây cũng đã một thời gian, nhưng mà vẫn chưa thấy có cảm giác cái nhà, cảm giác như nơi này chỉ là nơi ở tạm thời vậy. Đúng là lời mẹ nói hôm qua đã đánh thức cô rồi. Bọn họ hai ngày rồi ăn cơm ở ngoài, ăn xong rồi về, đây chẳng giống nhà ở, mà là giống cái trọ hơn. Hai vợ chồng ở đỡ qua ngày, như khách cũng không khác mấy.

Bị mẹ dạy dỗ rồi, Hứa Mịch tính toán đổi nết một phen. Nói thật là cô cũng không phải chán ghét chuyện xuống bếp, thật ra cô còn rất thích cái cảm giác thành tựu làm ra các món ăn mĩ vị nữa. Trước kia ở nhà, lúc cô hứng trí thì sẽ xuống bếp ở cả một ngày, nghiên cứu từng món ăn nấu như thế nào. Chẳng qua là gần đây tỷ lệ lười nhác tăng cao, nên cô không muốn động tay động chân thôi.

Lúc Du Ninh Trạch tan tầm về nhà, vừa mới mở cửa ra, anh đã nghe thấy mùi vị thịt thơm lừng lan khắp cả nhà. Vốn dĩ là anh không thấy đói, nhưng mà mùi hương này lại khiến cho bụng anh kêu gào lên đòi ăn ầm ĩ. Du Ninh Trạch thay giày, nhanh chóng đi xuống phòng bếp.

Quả nhiên, Hứa Mịch đang mang tạp dề đứng đó, trước là nồi thịt đang sôi, mùi hương thơm ngon đó là từ nồi thịt của cô bay ra.

Du Ninh Trạch liếm liếm môi: “Thơm quá.”

Hứa Mịch nghe được tiếng nói, quay đầu lại nhìn anh một cái, sau đó đem lực chú ý quay lại trong nồi, cô vừa cầm đồ đảo thịt nướng vừa nói: “Hôm nay anh có lộc ăn.”

Du Ninh Trạch nhìn thấy một màn Hứa Mịch thuần thục đảo bếp, mắt anh mở to kinh hãi đến lắp bắp: “A Mịch, anh không hề biết em có thể nấu cơm.” Lúc còn ở thành phố A, anh đều là thấy mẹ Hứa hoặc bà nấu cơm, sau khi đến thành phố B, hai người cũng là ra ngoài ăn thôi, đây là lần đâu tiên anh nhìn thấy Hứa Mịch xuống bếp. Từ trước tới nay anh còn cảm thấy rằng Hứa Mịch là loại hai tay không dính dương xuân thủy(1).

(1) Hai tay không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt

Hứa Mịch cười khinh bỉ: “Đó là do anh không biết nhiều về em thôi. Anh có xem Chu Tinh Trì (Trù Thần) không, em chính là Trù Thần đó.”

Du Ninh Trạch yên lặng hất cho nàng một gáo nước lạnh: “Anh không nhìn ra em có dáng vẻ đó.”

Hứa Mịch giận, lập tức xoay người trợn mắt mắng: “Không nhìn ra cái đầu anh đấy. Anh đợi đi, em không cho anh ăn nữa, em ăn hết phần anh luôn!”

Du Ninh Trạch vì cái bụng của mình, nhanh chóng cười tủm tỉm lấy lòng: “Anh nhìn ra rồi, em là Trù Thần của Trù Thần.”

Hứa Mịch hừ một cái xem như vừa lòng gật đầu, cô nghiêng người mở nắp nồi ra rồi múc một muỗng nước bên trong ra chén để nếm thử.

Du Ninh Trạch tò mò đi qua nhìn, hóa ra là cô đang nấu canh gà, trong canh còn có thứ gì đó màu trắng nữa, anh hỏi: “Màu trắng là gì vậy?”

Bởi vì canh còn rất nóng, Hứa Mịch một bên thổi nhẹ, một bên trả lời: “Đó là lòng heo. Anh có ăn canh gà lòng heo bao giờ chưa?”

Ánh mắt Du Ninh Trạch sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nồi canh, mùi tiêu nồng đậm hòa với mùi lòng heo nhẹ nhàng tản đến, anh hít sâu một chút thì có thể ngửi hết, “Không, anh chưa từng ăn, đây là lần đầu tiên nghe thấy đó.”

“À.” Hứa Mịch cười tủm tỉm, “Lúc trước bà em hay làm cho em ăn lắm.”

Hứa Mịch uống một ngụm, hương vị vừa rất vừa miệng, cô bỏ thêm chút gia vị cuối cùng, lại quay qua đảo thịt nướng bên kia, thịt băm lạn, nước canh cũng đã vừa cạn, Hứa Mịch tắt bếp rồi mang ra ngoài bàn, “Anh đi thay đồ đi, em làm thêm hai món nữa, đợi chút là có thể ăn cơm.”

Du Ninh Trạch lưu luyến không muốn rời khỏi phòng bếp, vào phòng ngủ thay bộ đồ ngủ ở nhà.

Lúc anh ra khỏi phòng, Hứa Mịch đã đặt một chén canh gà trên bàn, cô nói: “Anh uống canh trước đi.” Nói xong xoay người xuống bếp lại.

Du Ninh Trạch ngồi trên bàn cơm, miệng uống canh mà trong lòng cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Lòng heo vô cùng ngon miệng, thịt gà tươi cũng vô cùng ngon miệng, nước canh nồng đậm mùi vị trong veo thơm ngọt, xem lẫn trong đó là mùi tiêu cay và cả mùi thơm từ những gia vị khác nhau.

Canh gà lòng heo thuần vị thơm ngon, béo mà không ngấy, thịt mềm nhưng không nát, thịt nướng nồng mà không mặn, cá cà tím đậm vị nhưng không tanh, bắp cải xào trong veo ngon miệng. Hai người nhất trí nghiêm cẩn ăn cơm, ngẫu nhiên sẽ cùng nhau nói vài câu, trên bàn cơm thi thoảng sẽ có tiếng đũa vô tình chạm nhau âm vang, bàn cơm yên tinh nhưng ngập tràn ấm áp.

Đồ ăn rất ngon miệng, không khí lại rất hài hoài, Du Ninh Trạch phá lệ ăn hai chén cơm, uống tận hai chén canh, như vậy còn cảm thấy chưa hết thỏa mãn.

Hôm nay Hứa Mịch cũng ăn không ít, khi sớm ở nhà cô đã ăn, hiện giờ lại ăn thêm chén cơm đầy cùng hai chén canh, nhưung bụng lại không no mãnh liệt, cô còn có cảm giác như vân chưa ăn gì nữa...

Chảy nước mắt mất, bây giờ cô mới phát hiện ra sau khi mang thai khẩu vị của cô càng lúc càng tốt, lúc nào cũng cảm thấy đói bụng như chưa ăn gì hết, vì thế mới có thể ăn không ngừng. Chẳng phải người ta luôn nói thời kì đầu mai thai luôn sẽ nôn nghén, ăn không vô gì đó sao, sao khẩu vị cô lại tốt như vây. Có đôi khi Hứa Mịch thật sự rất sợ, ăn nhiều như vậy có khi nào sẽ trở về bộ dáng lúc trước hay không đây.

Hứa Mịch nhìn thoáng qua cái bàn hỗn độn chén đĩa, lại nhìn qua bộ mặt thỏa mãn của Du Ninh Trạch, cô đá đá chân anh nói: “Sau này em nấu cơm, còn anh phải rửa chén.”

Tròng mắt Du Ninh Trạch sáng lên, bắt ngay trọng điểm: “Sau này sẽ ăn ở nhà sao?”

Hứa Mịch liếc anh một cái rồi cười: “Anh cảm thấy ănh ở nhà được hơn hay ăn ở ngoài?”

Du Ninh Trạch trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là ăn ở nhà.” Anh tách riêng với ba mẹ rất sớm, bản thân ở một mình, về nhà ở lạnh tanh, anh cũng lười nấu cơm ăn, cho nên mọi khi đói thì ra ngoài ăn cho nhanh gọn, qua là được rồi, không cần phải có hương vị nhiều làm chi. Nhiều năm trôi qua như vậy, anh cũng đã sớm chán ghét kiểu cuộc sống như vậy, anh dần dần sinh ra cảm giác mong muốn có một gia đình, êm ấm như vậy là tốt rồi.

Có gia đình rồi, sẽ không còn cảm giác một mình độc lập ở ngoài xã hội chìm nổi. Trước kia anh chỉ biết máy móc đi làm rồi tan tầm, dốc hết sức vào sự nghiệp, thời gian trôi qua cũng không để ý lắm. Hiện giờ kết hôn rồi, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái tâm tình đi làm chỉ mong tan tầm sớm để về nhà. Bởi vì bây giờ trong nhà còn có người trong nhà đang chờ anh về.

Hứa Mịch chống cằm cười nói: “Muốn ăn ở nhà thì phải phụ trách việc rửa chén.”

Nụ cười bên môi Du Ninh Trạch lộ ra núm đồng tiền, anh ôn hòa nói: “Được.”

Hứa Mịch không nghĩ Du Ninh Trạch sẽ đồng ý nhanh như vậy, vốn là cô còn đang chuẩn bị một đống lí do để thoái thác thuyết phục anh nữa. Rất nhiều người đàn ông không đồng ý làm chuyện nhà cửa, còn cảm thấy chuyện đó là chuyện của phụ nữ. Cô hoàn toàn không đồng ý với cái tư tưởng này chút nào, cô cảm thấy giữa vợ chồng, chuyện nhà cửa là phải chia sẻ với nhau. Lúc trước xung quanh cô cũng không ít loại đàn ông còn cái tư tưởng này, đều là mong muốn phụ nữ sau khi kết hôn thì có thể an nhàn ở nhà làm bà chủ nhà chăm lo cho con nhỏ thôi.

Giống như trước đây, khi ở cùng với Giang Tự, anh ta cũng là loại đàn ông có tư tưởng này, lúc đó không thiếu lần nào cô cùng anh ta tranh luận, bất quá anh ta có thái độ nhận sai cũng không sao, sau này cũng dần dần chấp nhận tư tưởng của cô. Khi đó ở chung, việc nhà anh ta sẽ có giúp cô làm vài việc, nếu không thì là bản thiếu gia chỉ muốn vươn tay há mồm ăn chứ chẳng muốn làm gì cả.

Hứa Mịch nhìn trên mặt Du Ninh Trạch cũng không có biểu cảm miễn cưỡng hay không muốn gì, ngược lại chỉ tồn tại thần sắc nhu hòa, cô vô cùng hài lòng nói: “Tốt lắm, giác ngộ rất cao, vô cùng vô cùng tốt.”

Du Ninh Trạch hỏi: “Giác ngộ cái gì?”

Hứa Mịch cười mà không nói: “Anh chỉ cần hiểu thế là được rồi.”

Du Ninh Trạch nhìn vẻ mặt bí hiểm của Hứa Mịch, cười nhạo cô: “Còn ra vẻ thần bí nữa.”

Hứa Mịch cười ha ha: “Vốn cũng thần bí lắm. Anh đi rửa chén nhanh đi, rồi chúng ta đi siêu thị. Trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi.”

Du Ninh Trạch nói: “Gần đây dì cũng chưa đến quét dọn nhà, cho nên trong tủ lạnh cũng không có đồ mua thêm, em có muốn ngày mai gọi dì đến một chút không?” Anh không thích trong nhà có người ngoài, lúc trước dì đến toàn là thời điểm anh không có ở nhà. Sau khi Hứa Mịch đến, cơ bản là đều ở nhà hết, anh biết cô cũng không thích thế, cho nên anh mới nói dì tạm thời quãng thời gian này khoan hãy đến.

Hứa Mịch: “Ừm, nhờ dì đến giúp dọn nhà một chút. Còn đồ này nọ thì vẫn là chúng ta đi mua đi, em thích đi dạo phố.”

Du Ninh Trạch bật cười: “Ừ.”

Chờ cho Du Ninh Trạch rửa chén xong, hai người phải đi siêu thị một chuyến. Hứa Mịch ở quầy hàng nhìn xem ở nhà cần có thứ gì, Du Ninh Trạch thì đứng một bên phụ đẩy xe. Thi thoảng cô còn quay qua hỏi ý kiến của anh.

Ngẫu nhiên có vài người đi bên cạnh họ, có lẽ là thấy bầu không khí xung quanh hai người quá mức hài hòa, lại có lẽ là thấy tuấn nam mĩ nữ ân ái phối hợp đẹp đôi, người qua đường đi ngang qua không khỏi liếc mắt đánh giá một chút, thậm chí còn có vài ngày quay đầu lại nhìn nữa.

Hứa Mịch đang xem đồ cho nên không phát hiện ra, mà Du Ninh Trạch thì lại chú ý tới. Anh thản nhiên nhận hết các loại ánh mắt này, lần đầu tiên anh phát hiện ra, nhận lấy chú ý của người khác cũng thật không tệ. Bởi vì trong mắt của người qua đường, A Mịch với anh là một đôi, như thế là quang minh chính đại biểu hiện quan hệ của bọn họ trong đó, làm cho anh mừng thầm không thôi.

Trong lòng Du Ninh Trạch vui vẻ rạo rực, hóa ra dạo phố lại không như tưởng tượng là không thú vị như vậy, cùng vợ mình ra ngoài dạo dạo cũng thật là tốt.

Lúc đi ngang qua khu hoa quả, Hứa Mịch nhìn đến chỗ tản ra mùi sầu riêng thơm đậm, nhất thời thèm đến chảy nước miếng, cô níu tay Du Ninh Trạch nói: “Chúng ta có nên mua sầu riêng về không anh?”

Một mặt Du Ninh Trạch vô cùng ghét bỏ: “Không cần đâu, sầu riêng thối lắm.”

Hứa Mịch phản bác: “Thối cái gì mà thối, đợi tới lúc anh ăn rồi anh mới biết nó thơm cỡ nào.”

Du Ninh Trạch đứng cách sầu riêng rất xa, anh nhíu mày, loại mùi như vậy đứng xa còn nghe mùi, ăn vào thì làm sao có thể thơm được chứ.

Hứa Mịch: “Ây ây ây, ánh mắt kia của anh là ánh mắt gì đó hả!”

Du Ninh Trạch nói thẳng: “Ánh mắt ghét bỏ.”

Hứa Mịch mặc kệ anh, cô đi thẳng đến quầy sầu riêng, nhìn nhìn muốn chọn một trái mang về ăn. Bên cạnh cũng có người đang chọn sầu riêng, Hứa Mịch cũng không để ý lắm, cảm thấy sầu riêng bên này không được ngon, cô lập tức nhìn qua bên cạnh. Đầu vừa nghiêng qua, thời điểm mắt vừa lơ đãng ngẩng lên đã phát hiện người chọn sầu riêng bên cạnh là người quen của cô.

“Đan Đan!” Hứa Mịch kích động hô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.