Vốn rằng hôm kia Du Ninh Trạch có chuyến công tác đến Hồng Kông, trùng hợp hai ngày này anh có một cuộc nghiệp vụ qua lại với Lộ thị, cho nên vừa lúc bị kéo đi tham dự tiệc mừng tuổi này.
Mà Du Ninh Trạch thuộc loại bạn bè đối tác buôn bán, dĩ nhiên anh sẽ phải ngồi ở bàn cách xa bàn Hứa Mịch rất nhiều.
Ngay từ lúc bắt đầu buổi tiệc, Du Ninh Trạch lướt mắt từ phía xa đã nhìn được bóng lưng tựa như của Hứa Mịch rất mờ nhạt, nhưng anh cũng chẳng để ý mấy. Đến khi thời điểm Hứa Mịch đi ra khỏi đại sảnh, cùng lúc Du Ninh Trạch vô tình ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp mà mình luôn mong nhớ, anh nhịn không được mới chạy ra ngoài đánh một cuộc gọi cho cô.
Lúc này bỗng nhiên Du Ninh Trạch thật muốn cảm ơn Từ Khiêm. Vỗn dĩ thông thường mấy việc ngoại giao này của công ty đều là từ Từ Khiêm cả, nhưng mà lần này không biết nghĩ gì mà Từ Khiêm lại nói muốn rèn luyện thêm kĩ năng cho anh, bắt anh phải đi Hồng Kông tiếp nhận vụ này. Cũng bởi vì lần trước phải tổ chức đám cưới với Hứa Mịch, mọi chuyện công ty đều giao hết cho Từ Khiêm, Du Ninh Trạch cảm thấy cũng hơi có lỗi, cho nên việc lần này anh mới miễn cưỡng nhận lời Từ Khiêm, đi Hồng Kông một chuyến.
Du Ninh Trạch mỉm cười nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên tâm trạng kích động của Hứa Mịch lập tức bay mất, cô thở ra một hơi, tiến lên ôm chặt lấy anh, đôi môi đỏ mọng cọ cọ ở bên tai Du Ninh Trạch, giọng nói nhỏ nhẹ nỉ non: “Du Ninh Trạch, nhớ anh chết đi được.”
Thân hình mềm mại của cô ngã vào lòng Du Ninh Trạch, anh phát hiện tâm can bản thân cũng bị cô làm cho mềm nhũn. Du Ninh Trạch vòng tay ôm cô lại, cúi đầu hít hà mùi hương của cô vợ nhỏ nhà mình: “Anh cũng rất nhớ em.”
“Cái gì đây hả, tôi đang nhìn thấy cái gì đây? Hứa Mịch, cậu dám ở sau lưng em rể tớ mà ở chỗ này ngoại tình hả!”
Hứa Mịch nghe giọng nói vang lên từ phía sau, cô vội vàng buông Du Ninh Trạch ra. Hứa Mịch xoay người, lập tức nhìn thấy Phương Diệc Mông đang hùng hùng hổ hổ đứng sau lưng mình, cô ấy trừng mắt nhìn hai người Hứa Mịch, bộ dạng giống như vừa phát hiện ra cô đang làm cái chuyện tày trời gì đó.
Bởi vì Phương Diệc Mông vừa qua thời ở cữ, cho nên thời điểm đi kính rượu đều dùng nước trái cây thay thế rượu thường. Uống nước trái cây nhiều quá, đồ uống thêm thêm bớt bớt mấy phần, nhịn không nổi nữa cô mới bỏ chạy đi toilet. Kết quả vừa chạy ra liền thấy một màn Hứa Mịch cư nhiên dám ôm một người đàn ông tình tình tứ tứ đứng ở đây, mà điều đáng nói hơn cả là người đàn ông này rất là xa lạ, cô còn chưa từng thấy qua một lần trong đời.
Thời điểm Hứa Mịch buông người đàn ông kia ra, Phương Diệc Mông liếc mắt nhìn lướt qua một lượt đáng giá anh ta. Người này khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc ngắn gọn gàng, lông mày rậm dài tinh xảo, đôi mắt sâu thẫm thâm thúy, cánh mũi cao thẳng, làn da trắng nõn gần bằng Hứa Mịch càng làm nổi bật bờ môi nhạt màu phấn nhạt. Một thân người tây trang tuấn tú, cả người toát ra vẻ nho nhã cao quý, không kém mấy phần tươi khỏe trẻ trung.
Ấy trời, đây là một người đàn ông nhan sắc thuộc loại thượng đẳng nha, khó trách cái đứa sắc nữ Hứa Mịch kia lại nổi máu thú tính lên như vậy. Nhưng mà nghĩ trong lòng là một chuyện, ngoài miệng Phương Diệc Mông lại nói ra chuyện khác, cô cau mày nhìn Hứa Mịch trách cứ: “Chẳng lẽ cậu đói bụng đến mức này rồi sao hả Hứa Mịch? Người này đoán chừng còn nhỏ hơn cậu mấy tuổi đó, vậy mà cậu cũng có thể xuống tay cho được, hơn nữa cậu còn là người đã có chồng rồi nha! Không lẽ bởi vì rời xa chồng lâu quá, cậu lại lên cơn khát máu sao!”
Lời nói của Phương Diệc Mông rõ ràng đã kích thích Hứa Mịch, cô giận dữ rống lên: “Tớ như vậy khi nào hả!” Cô quay lại chỉ tay vào mặt Du Ninh Trạch hét: “Cậu nhìn sao mà nói anh ta nhỏ tuổi hơn tớ!”
Phương Diệc Mông cười ha hả trong lòng, quả nhiên tuổi vẫn là nhược điểm trí mạng của người phụ nữ mà, “Cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là cậu dám vượt tường sau lưng em rể của tớ!”
Vẻ mặt Hứa Mịch chảy đầy vạch đen.
Đúng lúc này, Du Ninh Trạch đột nhiên bước lên mấy bước, chắn trước mặt Hứa Mịch nho nhã lễ độ chào Phương Diệc Mông: “Xin chào, tôi là Du Ninh Trạch.”
Người đối với trai đẹp luôn luôn không thể nào miễn dịch được, Phương Diệc Mông tạm thời quên đi việc phải tiếp tục khiển trách Hứa Mịch, cô nở nụ cười xinh đẹp đáp trả: “Chào anh.”
Ối, nhưng mà sao nghe tên này có vẻ quen tai quá nhỉ? Đầu óc Phương Diệc Mông bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Hứa Mịch thấy thế thò đầu ra giễu: “Cẩn thận tớ đi mách với Lộ Tri Ngôn đó, đã là mẹ của hai đứa con rồi, vậy mà mắt vẫn nhìn chằm chằm đàn ông khác không chịu tha.”
Khóe miệng Phương Diệc Mông kéo lên nói: “Tớ đây là đang cứu người ra khỏi chốn biển lửa, không thể để cho cậu lại nhúng chàm một đóa hoa của tổ quốc này được!”
“Ồ, sau đó cậu sẽ đem đóa hoa này cướp đi đúng không?” Hứa Mịch như giật mình bừng tỉnh, cô ra vẻ đăm chiêu nói: “Ngày nào đó tớ phải tâm sự với Lộ Tri Ngôn thật tốt mới được. Mới mấy ngày trước anh ta còn nói với tớ cậu đã bắt đầu lạnh nhạt với anh rất nhiều, hiện giờ xem ra tớ đã tìm ra được nguyên do vì sao rồi.”
Trước kia Phương Diệc Mông đã lĩnh giáo qua rất nhiều thủ đoạn của Hứa Mịch rồi. Bây giờ nghe được cô nói vậy, nhất thời Phương Diệc Mông cảm giác muốn rơi nước mắt. Vẻ mặt cô nháy mắt rầu rĩ, đáng thương níu lấy tay Hứa Mịch cầu xin: “Hứa Mịch tớ sai rồi, cậu ngàn vạn lần đừng nói với Lộ Tri Ngôn chuyện này, bằng không tớ sẽ chịu không nổi mà chết mất. Cậu có biết không, tớ ở chung với cái nhà tư bản đó thật sự kiếm ăn rất là khó. Hơn nữa gần đây cái hầm băng Lộ Tri Ngôn kia bị dì cả ghé thăm, tính khí đủ loại đều không thể nào ổn định được. Mỗi ngày của tớ trải qua cực kỳ bi thảm đó, oa oa.”
“Hửm? Dì cả đến thăm? Cực kỳ bi thảm?” Cô ấy vừa dứt lời, phía sau lưng lập tức truyền tới giọng nói trầm thấp vô cảm của Lộ Tri Ngôn. Phương Diệc Mông kinh sợ xoay người, phát hiện không biết từ khi nào mà anh đã đứng ở sau lưng cô, khí thế boss lớn mạnh mẽ, nụ cười nửa môi nở trên khuôn mặt bí hiểm. Trong lòng Phương Diệc Mông kêu rên một tiếng, xong đời cô rồi!
Thấy thế tâm tình Hứa Mịch tốt hẳn lên, cô ôm lấy cánh tay Du Ninh Trạch, vểnh đôi môi đỏ mọng lên, nở nụ cười thập phần xinh đẹp nói: “Ông xã, chúng ta đi thôi, tránh cho bị hại vô tội.”
Du Ninh Trạch gật đầu với Lộ Tri Ngôn một cái coi như chào hỏi, sau đó anh nhìn Hứa Mịch yêu chiều cười: “Được.”
Thời điểm Hứa Mịch đi ngang qua Lộ Tri Ngôn, cô không thiện tâm trao cho anh ta ánh mắt như nói “Có phải tôi làm tốt lắm không” rồi mới rời đi.
Cho tận đến khi cô và Du Ninh Trạch đã đi một đoạn khá xa rồi, Hứa Mịch vẫn có thể nghe được giọng nói không có sức lực của Phương Diệc Mông ở sau lưng: “Anh à, em biết em sai rồi, đối với em anh là tốt nhất đó, anh không được tin những lời người khác gièm pha như vậy được… (chỗ này tỉnh lược năm trăm câu từ ghèm pha)”
Nhiều năm trôi qua như vậy, hình thức chung sống của Phương Diệc Mông và Lộ Tri Ngôn vẫn chưa từng thay dổi. Cho dù trải qua những năm tháng hai người đã từng hoài phí, nhưng như thế có đáng gì đâu. Thời niên thiếu đến tận bây giờ người bên cạnh mình vẫn là một người, cho dù như thế nào đi chăng nữa vẫn trước sau như một. Có thể cùng nhau làm bạn đến già, là việc khó đến mức nào… Khóe môi Hứa Mịch không nhịn được nở nụ cười tràn đầy vui vẻ. Đó cũng là nụ cười hạnh phúc, hạnh phúc vì Phương Diệc Mông và Lộ Tri Ngôn.
......
Bởi vì Hứa Mịch không nghĩ mình sẽ trở lại bữa tiệc, cho nên Du Ninh Trạch lập tức dẫn cô trở về phòng khách sạn của mình.
Vừa vào cửa, Hứa Mịch nhìn đến cái giường to lớn bên kia, cô không nhịn được thẳng chân đá đôi giày cao gót qua một bên, sau đó chạy nhanh đến giường trực tiếp nhảy lên lăn lộn: “Đúng rồi, sao anh lại đến Hồng Kông vậy?”
Du Ninh Trạch đi sau lưng Hứa Mịch, anh nở nụ cười dịu dàng dọn giày cô qua một bên, sau đó kéo caravat ra một chút, cởi áo khoát tây trang bên ngoài treo lên giá áo: “Anh đi công tác, vừa lúc Lộ thị tổ chức tiệc, anh được mời tới đó.”
“Vậy sao tối hôm qua anh không nói với em anh cũng có đi tiệc hả?”
Du Ninh Trạch ngồi xuống bên giường giải thích: “Anh không biết em tới Hồng Kông để tham dự tiệc mừng, cho nên anh mới không nói.”
“Được rồi.” Hứa Mịch nằm trên giường tiếp tục lăn lăn, cô ôm cái gối đầu than: “Thoải mái quá, vừa nãy em mệt muốn chết, bây giờ nằm xuống là muốn ngủ ngay thôi.”
“Ừ, vậy em ngủ đi.”
“Mà khi nào thì anh trở về?” Bỗng nhiên Hứa Mịch nằm yên lại, cô nghiêng người chống tay đỡ đầu nhìn Du Ninh Trạch hỏi.
Du Ninh Trạch thả lưng nằm xuống giường, tay chân quen thuộc ôm thắt lưng của Hứa Mịch, anh mới phát hiện ra mình rất thích ôm cô khi nói chuyện đó, “Ừm, ban đầu anh tính là ngày mai sẽ về. Nhưng nếu như em muốn ở Hồng Kông chơi lâu thêm vài hôm, thì anh có thể thuận theo thời gian của em.”
Nghe thế Hứa Mịch vỗ bả vai Du Ninh Trạch một cái, giọng điệu có chứa thất vọng nói: “Ai, đứa trẻ này, tắm rửa rồi đi ngủ với em, đừng có nghĩ mấy thứ tốt đẹp như thế nữa. Chúng ta nhất định là một đôi ngưu lang chức nữa, đêm nay em phải trở về thành phố A, ngày mai em còn phải đi làm nữa. Gần đây ở công ty có rất nhiều việc, cho nên xin phép nghỉ cũng rất khó. Hôm nay là em may mắn mới được một ngày nghỉ đó, ngày mai mà không trở về, chắc chắn em sẽ bị hành đến chết.”
“Thôi không nói nữa, em ngủ đây. Chờ khi nào em tỉnh chúng ta sẽ nói tiếp, anh cũng đi tắm đi.” Hứa Mịch nói xong lập tức chôn đầu xuống gối nhắm mắt ngủ.
Trong lòng Du Ninh Trạch âm thầm thở dài. Thật khó mới có thể gặp được Hứa Mịch, vậy mà cô lại đi ngủ để anh một mình như vậy. Buổi tối cô phải đi rồi, chẳng phải bây giờ nên quý trọng thời gian hai người bên nhau thế này sao. Nói thì than trong lòng thế thôi, nhưng nhìn đến quầng thâm dưới mắt Hứa Mịch, vẻ mặt cô mới đây đã ngủ say, tâm Du Ninh Trạch cũng đau lên, trong lòng chỉ còn một loại cảm giác xót xa.
Anh nhẹ nhàng đứng dậy, kéo chăn lên đắp cho Hứa Mịch, lại chỉnh nhiệt độ máy điều hòa ấm áp thích hợp một chút, sau đó mới nằm xuống lại bên cạnh cô. Tay anh đặt lên eo cô, nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp có chút trẻ con, gò má phồng phồng đáng yêu, Du Ninh Trạch mỉm cười nhích cười hôn mấy cái lên mặt cô, đến khi cảm thấy thỏa mãn một chút, mới ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Hứa Mịch nhắm mắt ngủ.
Khi Hứa Mịch tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều. Giữa trưa cô chẳng ăn được bao nhiêu cả, bây giờ bụng cô lại bắt đầu kêu to đói bụng.
Cô ngồi dậy, quét mắt quanh phòng mới thấy Du Ninh Trạch đang ngồi ở bàn cắm đầu đánh máy tính.
Hứa Mịch vươn người ngáp một cái kêu lên: “Ninh Trạch.”
Du Ninh Trạch đang làm việc, nghe giọng cô anh liền quay đầu lại. Nhìn thấy Hứa Mịch đã tỉnh ngủ, Du Ninh Trạch lập tức đứng dậy bước chân đến giường ngồi xuống cạnh cô, thấy khuôn mặt còn mang theo mấy phần buồn ngủ đáng yêu kia, anh buồn cười trêu ghẹo nói: “Có phải ngủ rất ngon không? Đến bây giờ mới chịu dậy.”
“Tối qua em ngủ không được. Em đói quá, anh mau gọi đồ ăn cho em ăn đi.” Nói xong Hứa Mịch lập tức ngã xuống giường lại.
Du Ninh Trạch thấy thế xoa đầu cô nói: “Em ngủ lâu lắm rồi, cũng nên rời giường thôi. Chúng ta ra ngoài dùng bữa cũng được.”
Hứa Mịch ôm chăn, cô nhắm hai mắt hừ hừ: “Không muốn đi, anh gọi đồ ăn đến phòng đi, nhanh lên nhanh lên. Em thật sự là đói đến nỗi ngực cũng sắp dán vào lưng rồi, hiện giờ đoán chừng em cũng có thể ăn hết một con trâu đó!”
Du Ninh Trạch nghe thế cũng không muốn ép cô nữa. Anh đứng dậy lấy điện thoại gọi một cú, chỉ trong chốc lát, nhân viên khách sạn đã mang bữa ăn của hai người đến phòng.
Hứa Mịch ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức từ trên giường leo xuống, chạy vào toilet nhanh chóng rửa mặt sau đó mấy bước tức tốc ra ngoài ăn cơm.
Bởi vì bị đói đến mức đầu óc cũng có chút choáng váng, Hứa Mịch ăn bữa có chút như lang như hổ, miệng nhồi đồ ăn nhai ngấu nhai nghiến. Du Ninh Trạch ngồi một bên múc canh cho cô, giọng dịu dàng nhắc: “Em ăn chậm thôi, cẩn thận đừng để bị nghẹn.”
Miệng Hứa Mịch vừa nhai cơm vừa đáp, lời nói mơ mơ hồ hồ: “Phải ăn nhanh, em có cảm giác lâu rồi chưa từng đói như hôm nay đó, làm ma cũng phải làm ma no mà!”
Du Ninh Trạch: "..."
......
Tục ngữ có câu, no ấm rồi sẽ nghĩ đến chuyện dâm dục*. Hứa Mịch nằm trên chiếc giường rộng lớn trong phòng khách sạn, cô ngẩng mắt nhìn lên trần nhà cao kia, trong lòng cảm nhận sâu sắc được đạo lý này. Đến giờ cô cũng không hiểu, vì sao vừa mới ăn cơm no bụng xong, mình lập tức bị Du Ninh Trạch kéo đến giường mà vận động.
(*No ấm rồi sẽ nghĩ đến chuyện dâm dục, gốc là “No ấm tư dâm dục.)
Đã nếm qua tư vị hoan ái của nam nữ, chắc chắn sẽ không thể nào quên được mùi vị và luôn muốn hưởng thụ mùi vị này. Hứa Mịch không thể không thừa nhận, bản thân cô cũng rất muốn anh.
Tục ngữ còn có câu, tiểu biệt thắng tân hôn*. Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch đang phủ trên người cô ra sức động chạm, một lần nữa cảm nhận sâu sắc thêm cái đạo lý này.
(*Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn. Ở đây trong trường hợp này, trong đời sống tình dục, việc cách xa nhau sẽ mang lại nhiều cảm xúc mới mẻ.
=))) câu này nói ra không cần giải thích, nhưng mà hôm trước trong truyện khác có nhiều bạn không hiểu, nói là lười hỏi GG, trách sao Hỉ không giải thích luôn, cho nên nay chú thích câu này ở đây, sẵn tiện chỉ rõ tình huống của hai anh chị, há há ୧(๑ ⁼̴̀ᐜ⁼̴́๑)૭.)
Du Ninh Trạch cầm chặt hai cái chân dài thon của Hứa Mịch đang quấn lấy eo vòng ra sau lưng mình, anh vừa thở mạnh vừa động thân tiếp nhập nơi mềm mại nhất của cô.
Hứa Mịch cảm thấy làm như vậy thật là có điểm phóng đãng, nếu không phải rèm cửa số đã kéo xuống, đèn trong phòng cũng mờ mờ ảo ảo, thì cô nhất định sẽ xấu hổ và giận dữ đến mức tự mình đập đầu mà chết.
Không đợi cho Hứa Mịch hoàn thành công tác tư tưởng, Du Ninh Trạch lập tức trước sau như một đong đưa thân mình đâm thẳng vào người cô đến mức phát đau. Hứa Mịch cảm giác được, toàn thân cô bị anh đâm đến mức muốn nát thành từng mảnh nhỏ.