Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 1



Mở đầu: Ngục cháy

Trong khi mọi người đều đang say giấc nồng, nàng đã quen thao thức.

Giùng giằng đứng dậy từ giường hẹp, thắp sáng ngọn nến trên giá nến, ánh sáng le lói lúc rạng sáng chiếu lên miếng gấm vóc đang dệt dang dở cùng khung dệt đặt trước bình phong.

Nàng giơ tay lên, mấy chục đường ti tuyến bay ra, màu sắc rực rỡ, dưới ánh sáng ảm đạm của ngọn nến, phản chiếu bảy sắc cầu vồng.

Một tay của nàng thì dệt hoa nổi, tay kia thì nhanh nhẹn dệt vải.

Trong đêm tối, âm thanh của khung cửi vang lên, kẽo kẹt kẽo kẹt.

Trên bình phong phản chiếu hình bóng thẫn thờ của nàng, chỉ có đôi tay nàng không ngừng khiêu vũ trong không trung, vẫn còn có chút ít sự linh hoạt của người sống.

Bóng dáng một đôi uyên ương trên mảnh gấm dần dần thành hình, một con vươn cổ bơi lội, một con khác tỉ mỉ dùng cái mỏ đỏ cam của mình chải chuốt lớp lông vũ cho bạn đời của mình.

Đôi mắt khô khốc nhìn chằm chằm vào mảnh gấm, hình bóng đôi uyên ương lúc thì rõ rệt, lúc thì mơ hồ, dần dần biến ảo thành hình ảnh một đôi nam nữ bên dòng nước.

...

Ký ức ùa về, rõ ràng như cá ở dưới đáy ao trồi lên mặt nước.

Ngày hôm đó, hắn đạp sóng mà đến, làm đôi uyên ương dưới nước kinh hãi, làm cho hai mắt nàng ngập đầy ý giận. Hắn từ phía sau ôm lấy eo của nàng, cúi đầu nói nhỏ bên tai của nàng:” Làm cho đôi uyên ương kia kinh sợ là lỗi của ta, ta đền nàng một đôi khác được không?”

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy đôi con ngươi vừa đen vừa sáng giống như đá quý thượng đẳng, ánh sáng lấp lánh của hắn. Nàng bị hắn nhìn tới mức mặt vụt nóng lên, đẩy hắn ra, chìa tay nói:” Vậy chàng đền cho thiếp đi.”

Hắn như cười như không nhìn nàng, con ngươi rực rỡ như thể đã gom hết tất cả sự tốt đẹp trên thế gian này. “ Chúng ta không phải là một đôi sao?” Hắn nhẹ giọng nói,” Nguyện lấy nàng, làm uyên ương.”

“ Ngô đồng cùng nhau già, uyên ương chết thành đôi. Nếu như thiếp chết rồi, chàng có đi cùng với thiếp không?” Nàng đuổi theo đôi uyên ương trong hồ, cười tủm tỉm hỏi.

Hắn đuổi theo hình bóng của nàng, nghiêm mặt nói:” Nếu như trong hai chúng ta có một người ra đi trước thì nhất định người đó là ta. Có ta, nàng sẽ không chết trước.”

Lúc đó, nàng nhìn hình bóng cao ngất bên hồ của nam tử, đột nhiên cảm thấy, cho dù có mưa to gió lớn thế nào, chỉ cần có nam tử này, mưa gió chắc chắn sẽ không thể thổi tới chỗ nàng.

Nhưng ai có thể lường trước, kẻ mang đến mưa gió bão táp không phải ai khác mà chính là hắn.

Những thứ mà nàng cho là tốt đẹp hóa ra chỉ là ốc đảo giữa sa mạc, chỉ một chút lay động đã đổ vỡ thành tro bụi.

...

Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng trống canh, những con cú đậu trên cây ngô đồng bay vút lên. Âm thanh này giống như một chiếc kim nhọn, đâm rách những hình ảnh của hồi ức.

Ánh nến trong phòng chợt chập chờn dữ dội, lay động không yên như muốn tắt dụi.

Nàng như có linh tính, ngơ ngác quay đầu.

Trước cửa phòng, có hai người đứng trong bóng mờ của ánh nến.

Đây là hai quân sĩ mặc nhung trang, trên người họ còn có áo giáp bảo vệ màu đen, áo choàng màu đỏ sậm, bên hông đeo trường đao. Gió từ khe cửa luồn vào thổi bay vạt áo của họ, hình ảnh phản chiếu rõ ràng trên bình phong, giống như ma quỷ nhảy múa.

Nhìn trang phục, rất nhanh nàng liền đoán ra họ là ai, nàng vuốt lại những sợi tóc rối trên trán, lạnh lùng cười nói:” Hắn phái các ngươi tới làm gì?”

Con ngươi lạnh lẽo do dự nhìn hình bóng của nàng, hai người đều không nói chuyện, một người trong họ bước lên hai bước, móc từ trong ngực ra một tờ giấy, ném xuống chân của nàng.

Nàng vừa liếc mắt liền nhận ra, tờ giấy này là ngự chiếu chiếu cáo thiên hạ dán ở cửa thành, tim nàng trầm xuống trong nháy mắt.

Ngoài cửa sổ, gió rít mạnh, tiếng nức nở tựa như tiếng khóc của vô số quỷ hồn. Trong phòng lại yên tĩnh tới đáng sợ, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy.

Nàng nhặt ngự chiếu lên, đầu tiên nhìn ấn tín đỏ thắm góc bên phải ngự chiếu, sau khi xác định không phải là giả mới xem nội dung bên trên. Tầm mắt nhìn qua từng phong hiệu quen thuộc, thân thể nàng bỗng nhiên run rẩy tựa như chiếc lá cuối cùng trong gió lạnh.

Tựa như có một chiếc búa tạ đánh vào ngực nàng, đau thương đột ngột làm nàng hít thở không thông. Sau đó lại giống như có một thanh đao, âm ỷ, từng chút từng chút,cắttừ trong xương ra ngoài, xé rách thân thể của nàng.

Nàng chợt liều mạng xé rách tờ ngự chiếu, vừa điên cuồng xé rách ngự chiếu vừa hét lên:” Là giả, tất cả đều là giả. Đừng tưởng ta không nhận ra ngọc ấn, đây là giả!”

“ Rõ ràng ngươi biết nó là thật!” Quân sĩ vừa lên tiếng lạnh lùng nói, trong con ngươi lạnh lẽo hàm chứa một tia đồng tình,” Lúc tới đây công tử bảo chúng ta nói cho ngươi biết, ngài chưa từng thích ngươi, trong lòng ngài đã có người khác, ngài có lỗi với ngươi, nhưng nếu có kiếp sau, ngài nhất định sẽ hồi báo ngươi.”

Nàng ngừng động tác lại, nâng khuôn mặt trắng bệch lên nhìn quân sĩ kia.

Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cười, âm thanh chói tai tựa như tiếng kêu của cú đêm.

Qua hồi lâu nàng mới phát hiện âm thanh đó phát ra từ trong miệng nàng.

Thật là đáng cười!

Hóa ra sự si tình của nàng, tình yêu của nàng, sự theo đuổi như thiêu thân lao đầu vào lửa của nàng, đều bị lợi dụng.

Những thứ mà nàng từng cho là tốt đẹp, đối với hắn chỉ là cát bụi, nhẹ nhàng xóa sạch không dấu vết.

Kiếp sau hồi báo nàng?

Nàng cảm thấy toàn bộ máu trong người đều chảy ngược, tức giận giống như thủy triều tràn ra.

“ Kiếp sau con mẹ nó, ngươi nói với hắn, kiếp này ta muốn hắn nợ máu trả bằng máu!” Nàng hét lên, chưa từng ngờ tới, lần đầu tiên mắng người trong đời lại là mắng hắn!

“ E rằng kiếp này ngươi không có cơ hội nữa!” Trong con ngươi đồng tình của quân sĩ lộ ra sát ý, “ Trên đường hoàng tuyền có nhiều người thân ở bên ngươi như vậy, nhất định sẽ rất náo nhiệt, đi đường bình an!”

Hóa ra, hắn còn muốn nàng chết!

Mọi việc thật là không khác biệt lắm với những thứ thoại bản tục không thể tục hơn được nữa, tiểu thư si tình gặp phải mĩ nam kế, sau khi bị tình lang lợi dụng thì vứt bỏ nàng giống như vứt bỏ giẻ rách. Thậm chí hắn còn không thèm tự mình ra tay.

Nàng khó khăn đi tới trước khung cửi, nỗi đau nơi lồng ngực làm động tác của nàng có chút chậm chạp.

Nàng gỡ miếng gấm trên khung cửi xuống, dùng hai tay cầm đến trước mặt hai quân sĩ.

“ Cái này là ta đã hứa àm cho hắn, trở về nói với hắn, tuy rằng hắn đã phụ ta nhưng dù ta có chết cũng không nợ hắn cái gì. Nói với hắn, kiếp sau, ta không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn!” Nàng nhẹ nhàng yếu ớt nói, không có bất cứ yêu hận gì, tựa như nói một chuyện vô cùng bình thường, nhưng trong lòng hai quân sĩ đã từng chinh chiến sa trường lại không nhịn được chua xót.

Nàng nói xong, lặng lẽ xoay người, thong thả bước đến bên bàn.

Vạt áo bị kéo lê trên mặt đất, hàm ẩn vẻ lộng lẫy thê mỹ.

Hai quân sĩ đổ đầy dầu lửa quanh phòng, sau đó vứt một mồi lửa. Trước khi ngọn lửa bốc lên, hai quân sĩ nhanh nhẹn rút lui.

Nàng té ngã trên mặt đất, đầu bị rách toạc, máu tươi nhiễm đỏ gương mặt nàng, thê thảm không nỡ nhìn.

Nàng trơ mắt nhìn ngọn lửa nhanh chóng lan tới y phục của nàng, đốt cháy cơ thể của nàng.

Ngọn lửa địa ngục thiêu đốt, đau khổ ăn sâu vào linh hồn làm nàng không nhịn được hét lên thành tiếng.

Khói tràn tới, đôi mắt vốn đã khô lệ từ lâu của nàng bị hun đến nhỏ lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, không ngờ lại là màu đỏ sẫm.

Nàng vẫn cố gắng mở to mắt, nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trước mắt ngoại trừ máu thì vẫn là máu.

Cả thế gian đều chìm trong biển lửa!

Bên tai chỉ có sự yên lặng, giống như âm thanh đều bị hút đi hết rồi nhưng có một giọng nói xuyên qua màn lửa truyền đến tai nàng.

“ Sợ tội tự thiêu!

Chương 1: Yêu nữ

Ngươi tàn nhẫn, vô tình cũng lạnh bạc, ngươi chỉ biết cười, không biết khóc, không ai biết, nốt ruồi đỏ thắm nơi khóe mắt ngươi là một giọt huyết lệ đã khô.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Một chiếc kiệu nhỏ màu xanh dừng lại cạnh đường lớn, bên ngoài kiệu có tới mười mấy người đang ra sức chém giết.

Lưu Liên ngồi bên trong kiệu, trái tim thấp thỏm theo diễn biến cuộc chiến bên ngoài. Hắn đã không nhớ đây là lần thứ mấy bị đuổi giết trên đường nữa, cũng không tính được trong số bọn hắn đã có bao nhiêu người phải chết. Hắn chỉ nhớ lúc mới xuất phát, hắn ngồi trên xe ngựa hoa lệ, có hơn hai mươi tùy tùng cưỡi ngựa theo sau, nhưng bây giờ, ngoại trừ bốn kiệu phu khiêng kiệu thì chỉ còn sót lại ba người đang đánh nhau với thích khách ngoài kia.

Lưu Liên ỏ trong kiệu dịch dịch người, lén liếc trộm nữ tử ngồi đối diện hắn một cái.

Nữ tử ngồi trên chiếc đệm gấm trong kiệu, tóc đen vấn thành Oa Đọa Kế, toàn thân toát ra vẻ lười nhác. Thông qua khe hở của cửa sổ, nàng nhìn thấy tình trạng chém giết bên ngoài, dường như có chút chán ngán buông rèm xuống, giơ tay vuốt ve lông vũ của con vẹt mỏ đỏ trong lòng, lười biếng khép mắt lại.

Lưu Liên thầm cắn chặt răng, ngầm mắng trong lòng:” Yêu nữ, ngủ đi ngủ đi, một lát nữa những kẻ bên ngoài đều bị giết sạch rồi thì sẽ đến lượt ngươi.” Hắn chỉ cảm thấy trong suốt quãng đời mười bảy năm của hắn, kể cả khi nhà hắn xảy ra chuyện, hắn trở thành tên ăn xin nơi đầu đường xó chợ cũng chưa từng hành hạ như vậy.

Sự hành hạ này không bắt nguồn từ cuộc chém giết ngoài kia mà là do nữ tử ngồi trong kiệu này.

Thử hỏi, nếu như ngày ngày ngươi ở cùng với một yêu nữ trong một chiếc kiệu, lúc nào cũng lo lắng bị nàng ta ăn đến không sót một mảnh, vậy ngươi có dễ chịu không?

Ngoài sự sỡ hãi, loại hành hạ này còn làm cho người ta chán ghét đến khắc cốt ghi xương.

Từ trước tới nay Lưu Liên chưa từng chán ghét ai, huống chi đó lại là một nữ tử.

“ Liên Nhi, có phải là ngươi cũng muốn ra ngoài rèn luyện thân thủ không?” Không biết từ lúc nào nữ tử đã mở mắt, nghiền ngẫm nhìn hắn, tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Lưu Liên không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng ngồi xuống, cung kính nói:” Nô tài nguyện bảo vệ Cửu gia, chết không chối từ.” Nói xong, rót một ly trà nóng, cẩn thận đưa qua, “ Cửu gia, đây là lần cuối cùng nô tài rót trà cho Cửu gia.”

Tần Cửu không nhận trà, chỉ híp mắt lẳng lặng nhìn Lưu Liên.

Nghe nói, lúc giết người nàng có thói quen híp mắt lại, trong đầu Lưu Liên bỗng nhiên hiện ra lời nói của ai đó mà hắn đã nghe trước đây, tay hơi run lên, từ sống lưng có một luồng khí lạnh từ từ xông lên.

Hắn kinh hoàng khiếp sợ nhìn chằm chằm cặp mắt đối diện.

Khóe mắt cong cong, lông mi dày mà dài, lúc híp mắt nhếch mi, tụa hồ tất cả mị hoặc đều bộc lộ ra. Ở gần mắt trái có một nốt ruồi đỏ thắm, làm cho vẻ tà mị ngông cuồng của nàng thêm phần tang thương.

“ Liên Nhi trung thành như vậy, vì câu nói này của ngươi, ta cũng không nỡ để ngươi đi nộp mạng!” Tần Cửu như cười như không nói. Giọng nói của nàng không thánh thót, cũng không mềm mại, ngược lại giống như một cây đàn cổ lâu năm, có chút trầm thấp, có chút cô đơn cũng có mấy phần mị hoặc.

Lưu Liên nghe vậy yên tâm, lúc này hắn mới phát hiện lưng đẫm mồ hôi. Tuy rằng bị đùa giỡn nhưng tạm thời vẫn bảo toàn được tính mạng. Hắn tự biết võ công của mình không cao, đi ra ngoài chẳng khác nào nộp mạng. Hắn không muốn chết, vì có thể được tiếp tục sống, hắn đành phải phục tùng yêu nữ này.

Tiếng chém giết bên ngoài cuối cùng cũng ngừng, có người đứng ngoài kiệu bẩm báo:” Cửu gia, toàn bộ thích khách đều đã bị tiêu diệt!”

Tần Cửu uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói:” Nếu đã như vậy thì vào thành đi, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, sau khi vào thành, lập tức đến đường Thiên Môn!”

Lưu Liên không ngờ bây giờ Tần Cửu còn có tâm trạng đi du ngoạn, trong lòng thầm mắng:” Yêu nữ nhất định không được chết tử tế”.

Tần Cửu liếc Lưu Liên một cái, chậm rãi nói:” Tết Nguyên Tiêu mỗi năm triều đình đều ban ngự chỉ, ban đêm có thể đến trước lầu Thanh Vân cuối đường Thiên Môn đốt pháo hoa. Lệ Kinh là cố đô ba triều, được xưng tụng là đô thành lớn nhất Vân Thương đại lục, rất nhiều quý tộc, thương nhân các nước đều ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm đến Lệ Kinh. Vào một ngày quan trọng như ngày hôm nay, ngươi không chỉ có thể nhìn thấy những người dân dị quốc trang phục khác lạ, còn có thể nhìn thấy ngựa quý, thảm lông cừu của Đại Ngai Quốc, áo choàng hoa lệ, bảo thạch trân quý của Bàn Quốc, phi cầm quái điểu bảo kiếm lợi đao của Diệp Quốc, nếu như may mắn còn có thể nhìn thấy mĩ nữ của Vân Thiều Quốc.”

Lưu Liên chưa từng đến Lệ Kinh, nghe thấy có nhiều thứ đáng xem như vậy lập tức lên tinh thần, hoàn toàn quên đi khổ nhọc bôn ba đường dài cùng nỗi sợ hãi khi bị đuổi giết.

“ Cửu gia, ngài từng đến Lệ Kinh sao?” Lưu Liên tò mò hỏi.

Tần Cửu cụp mi mắt xuống, chậm rãi nói:” Thưở nhỏ từng đến.”

Kiệu phu tăng nhanh tốc độ, cuối cùng trước khi trời tối cũng đến được Lệ Kinh.

Lúc vào thành đã sắp hoàng hôn, mây đen bao phủ Lệ Kinh, có vẻ như sắp có tuyết rơi.

Kiệu nhỏ màu xanh tiến vào Lệ Kinh từ Huyền Đức môn, đi qua Đức Khánh phường, xuyên qua mấy con phố, vòng qua chòi gác phía đông mới đến đườngThiên Môn.

Tần Cửu vén mành cửa sổ nhìn đám đông và hoa đăng bên ngoài, gió lãnh luồn vào qua khe hở, nàng theo bản năng kéo chặt áo choàng, đang định buông rèm xuống thì tầm mắt vô tình dừng trên một chiếc hoa đăng.

“ Kiệu phu, dừng kiệu!” Tần Cửu chậm rãi ra lệnh.

Lưu Liên lần đầu tiên đến Lệ Kinh nên nhìn thấy gì cũng hứng thú, Tần Cửu muốn dừng kiệu vừa hay hợp ý hắn, lập tức vội vàng đến đỡ nàng xuống kiệu.

Tần Cửu vịn vào tay Lưu Liên xuống kiệu, lập túc bước về phía chiếc hoa đăng kia,dáng người của nàng yểu điệu, động tác toát ra sự tao nhã từ trong xương, áo choàng màu đỏ lựu càng làm nàng thêm nổi bật giữa dòng người. Lưu Liên và ba tùy tùng khác không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo nàng, bốn kiệu phu khiêng kiệu đi sau cùng.

Ở đường Thiên An tối nay, nhiều nhất là người và hoa đăng, cả con đường được điểm sáng giống như là phố xá trên trời.

Đăng sơn hỏa thụ, rực rõ mê ly, đúng là chốn thịnh thế phồn hoa.

Trước mặt Tần Cửu là một tửu lâu, tên gọi Lung Linh các, phía trước treo rất nhiều đèn màu, bên dưới là các câu đố.

Tần Cửu thấy chiếc đèn đó lẫn vào trong những chiếc đèn khác.

Đó là một chiếc đèn lục giác, lúc mới nhìn qua thì không hề bắt mắt, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy nó không giống với những chiếc đèn khác. Chắc hẳn người làm chiếc đèn hoa đăng này đã tốn rất nhiều công sức, bên ngoài khung đèn không dán giấy mà dùng lụa trắng. Hoa văn trên mảnh lụa không phải là nhuộm lên, cũng không phải là vẽ lên mà là thêu.

Sáu mặt hoa đăng đều thêu trúc, đặc biết là các bức thêu không hề giống nhau, có trúc trong gió, trúc trong mưa, trúc giữa sương mù, trúc dưới trăng, trúc dưới mặt trời, trúc trong sương giá.

Mưa bụi trong bức trúc trong mưa là dùng tơ dệt trên lụa trắng, khi ngọn nến trong hoa đăng chiếu vào, mưa bụi thấp thoáng như ẩn như hiện. Sương mù dày đặc trong bức trúc giữa sương mù càng tài tình hơn, dùng các cách dệt khác nhau, làm hiện ra sự không đồng nhất về độ dày của mảnh lụa, sự khác nhau đó được ánh nến chiếu vào làm sương mù trong bức tranh có sựphân bố dày mỏng khác nhau.

Mỗi bức họa đều có ý cảnh riêng, hình dáng của trúc cũng không giống nhau, màu xanh của trúc cũng có sự khác biệt, giống như những quãng thời gian khác nhau trong sinh mệnh của con người, hàm chứa vui vẻ, hoang mang, đơn độc, cuồng nhiệt trong quá trình trưởng thành của đời người.

Bức trúc dưới trăng, hồn nhiên thẹn thùng, giống như nữ tử mới biết yêu, đợi tình lang dưới ánh trăng.

Luu Liên thấy Tần Cửu bị hoa đăng hấp dẫn, bèn tiến sát lại xem, nhìn thấymảnh lụa trên hoa đăng, hắn không nhịn được trợn tròn hai mắt. Nhà hắn trước kia cũng là một gia đình giàu có nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mảnh lụa và tú phẩm ( hàng thêu thùa) nào tinh xảo như vậy.

“ Thật là làm cho người ta quá đỗi kinh ngạc, chiếc đèn hoa đăng này có thể nói là trân phẩm! Đế đô đích thực là chốn tàng long ngọa hổ, nữ tử làm ra chiếc đèn hoa đăng này, không biết là kì nữ tử thông minh như thế nào!” Lưu Liên không nhịn được tấm tắc khen ngợi.

Tần Cửu cười lạnh:” Kì nữ tử sao? Ngươi đi gọi quản sự lại đây, hỏi xem chiếc đèn này là từ đâu tới, có bán hay không?”

Lưu Liên thấy sắc mặt Tần Cửu âm trầm, đoán chắc rằng nàng đang ghen tị với nữ tử làm ra chiếc đèn này. Trong lòng hắn lập tức thấy dễ chịu, chạy nhanh như một làn khói đi tìm quản sự của Linh Lung các.

Quản sự của Linh Lung các là một nam tử trẻ tuổi, đang đứng trước lâu xem mọi người đoán câu đố, nghe Lưu Liên nói xong, tiếc nuối khoát khoát tay:”Không giấu gì ngươi, đêm nay có rất nhiều người muốn mua chiếc đèn này, chỉ là cho dù các ngươi có đem núi vàng núi bạc tới đây, ta cũng không thể bán được. Ngoại trừ chiếc đèn này, những chiếc khác các vị có thể thoải mái chọn lựa.”

Lưu Liên tò mò hỏi:” Sao lại không bán?”

Quản sự ép nhỏ giọng xuống trả lời:” Nói thật, chiếc đèn trúc này không phải là của Linh Lung các chúng ta, mà là có người kí gửi ở nơi này, một lát nữa hắn sẽ đến lấy.”

Tần Cửu không hề bỏ cuộc, cười nhẹ hỏi:” Không biết là vị nào kí gửi ở đây? Chúng ta một đợi một lúc, nếu như hắn đến đây, chúng ta sẽ mua lại từ hắn.”

Quản sự liếc mắt nhìn Tầ Cửu một cái, cười ha ha nói:” Ta đây xin nói thẳng, vị khách đó chắc chắn sẽ không bán đâu, bởi hắn kí gửi đèn ở đây là để lấy lòng ý trung nhân. Đèn hoa đăng treo ở đây, lát nữa hắn sẽ đưa ý trung nhân tới mua, vì vậy ngươi đừng đợi nữa.”

Lưu Liên biết, có một số công tử nhà giàu vì muốn lấy lòng ý trung nhân nên thường dùng chút ít thủ đoạn. Cũng có vài kẻ vì muốn có được nụ cười của ý trung nhân nên dùng giá cao tự mua đồ của mình.

Lưu Liên thấy Tần Cửu không có ý định rời đi, thử thăm dò:” Chúng ta đợi một chút cũng không sao.”

Quản sự chỉ ngón tay về phía trước, nhỏ giọng nói:” Hắn tới rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.