Sau khi Lưu Liên đã ra khỏi hoàng thành, vẫn chưa theo lời đến Tần phủ tìm Tần Cửu, mà sai người đánh xe ngựa ra khỏi thành từ Tuyên Đức môn.
Xe ngựa đi dọc theo con đường vào thành một lát, rẽ sang phía tây ở một ngã rẽ, xe đi thẳng nửa canh giờ, đã đến ngoại ô phía tây Lệ Kinh.
Lưu Liên xuống xe ngựa, lệnh cho Anh Đào và tùy tùng hạ nhân chờ ở đó, tự mình đi bộ lên phía trước.
Trước mắt là một dải đồi núi, trải đầy lùm cây và cỏ xanh quá gối. Đi qua đồi núi, sẽ thấy một khoảng rừng cây hòe lớn, đã vào thu, phiến lá đã hơi ngả vàng, lung lay sắp đổ trên đầu, nhìn qua có mấy phần cảm giác thê lương và trống vắng. Từng ngôi mộ nhỏ hơn đồi núi rất nhiều phân bố trong rừng cây, trước phần mộ ngay cả bia mộ cũng không có, phần lớn người chôn cất là dân nghèo và một số khất cái lang thang không biết họ tên, và cả phạm nhân đã phạm vào tội lớn liên lụy cả nhà.
Đây chính là bãi tha ma phía tây Lệ Kinh, Bạch gia năm xưa đã phạm tội, sau đó đều chôn cất ở đây. Côn trùng mùa thu trong lùm cây đang thê lương kêu to, thỉnh thoảng có con thỏ ló đầu ẩn hiện giữa nấm mồ, hình như không hề sợ người.
Lưu Liên đứng trước dải mộ lớn một lúc lâu. Hắn không biết ngôi mộ nào là nơi chôn xương của Bạch Tố Huyên, ngôi mộ nào là nơi chôn xương của phụ mẫu mình, chỉ có thể sụp lạy trước dải mộ lớn, hắn lấy từ trong lòng ra một bình rượu trong, mở nắp ra, trút hết bình rượu, rắc vào trong bùn đất.
Tự khi hắn biết Bạch Tố Huyên chính là Huyên tỷ tỷ, đương nhiên hắn biết quan hệ của Bạch gia và phụ mẫu mình, hắn vẫn luôn muốn đến nơi này tế bái. Chỉ là hắn mạnh mẽ dằn xuống, bởi vì hắn biết oan lớn chưa rửa, hắn không có mặt mũi nào đến thăm bọn họ. Hắn vẫn luôn hi vọng có thể dựa vào năng lực của mình, khiến vụ án Bạch gia được phúc thẩm, nhưng không hề ngờ tới, cho dù đã tìm được chứng cứ, vẫn không thể thuận lợi phúc thẩm. Điều này khiến cho hắn vô cùng đau lòng và mê man, hi vọng từ trước đến giờ trong lòng đột nhiên tan biến, tuyệt vọng cứ như bóng tối kéo đến trùng trùng.
Rõ ràng là ban ngày, ánh mặt trời gay gắt chói lòa của bầu trời trên đỉnh đầu đổ xuống rực rỡ vạn trượng, nhưng hắn lại cảm thấy trước mắt hoàn toàn tối đen.
Lưu Liên đứng lặng trước phần mộ, trong lòng chua xót từng cơn.
Một tràng tiếng huyên náo không dứt vang lên trong lùm cỏ bên mộ, trong lòng Lưu Liên cả kinh, chăm chú nhìn qua. Một con chó hoang bẩn thỉu dơ dáy không biết chạy đến từ đâu tha một khúc xương trắng lóa chạy ra ngoài.
Vành mắt Lưu Liên nóng lên một hồi, nhưng cố kìm nén nước mắt sắp trào ra khỏi vành mắt, quỳ xuống đất lạy vài cái, sau đó đứng dậy dứt khoát rời đi. Giờ phút này trong tròng mắt đen vốn có chút mịt mờ đã có thêm mấy phần kiên định, mặc dù con đường này khó đi, nhưng cho dù vượt mọi trông gai, cho dù trả giá bằng tất cả, hắn cũng muốn tiếp tục đi. Hắn không thể để mặc người thân của mình chôn xương nơi hoang dã, bị chó hoang bới ăn. Không thể chịu đựng cho dù nhớ nhung cỡ nào, đều không thể quang minh chính đại đến đây tế bái.
Lưu Liên bước nhanh rời đi, sợ rằng mình quay đầu lại nhìn cái nữa, sẽ không nhịn được khóc rống lên. Hắn đi rất nhanh, phía sau gò đất bên cạnh có một tràng tiếng sột soạt, hắn cho rằng vẫn là con chó hoang đó, không để ý. Nhưng chỗ cổ đột nhiên đau đớn, trước mắt chợt tối đen, cơ thể Lưu Liên đung đưa vài cái, cuối cùng trước khi hôn mê, hắn liếc thấy phía sau có một bóng người.
Anh Đào và các tùy tùng còn cách nơi này hai gò đất, Lưu Liên há miệng, nhưng hoàn toàn không thể phát ra âm thanh, ngã cắm đầu xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Một lúc lâu sau, Tần Cửu nhận được tin tức. Giây phút đó, trong đầu nàng ầm một tiếng, cảm giác trong lòng co rút đau đớn một hồi, nếu như Lưu Liên xảy ra chuyện, sao nàng chịu đựng được đây.
Anh Đào và mấy tùy tùng quỳ xuống mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Mấy tùy tùng này đều do Tần Cửu chọn ra từ Tố Y cục, muốn bọn họ nhất định phải dùng tính mạng mình bảo vệ Lưu Liên, nhưng có lẽ qua một thời gian dài Lưu Liên đều bình an, không có nguy hiểm gì, bọn họ lại giảm bớt cảnh giác, lúc này, đều biết mình đã phạm vào sai lầm lớn, không dám giải thích tiếng nào.
Anh Đào quỳ rạp xuống đất, trong con ngươi đen đầy ắp vẻ tuyệt vọng nặng nề. Nàng ta quỳ rồi lại quỳ về phía Tần Cửu, toàn bộ búi tóc đã trở nên tán loạn, dáng vẻ chật vật nhếch nhác.
"Đại nhân bảo chúng tôi ở đó chờ ngài ấy, không cho chúng tôi đi theo, chúng tôi đâu ngờ lại có người sẽ xuống tay với đại nhân ở đó..."
"Đừng nói nữa!" Tần Cửu lạnh lùng nói, trong tròng mắt đen hiện lên sắc lạnh bén nhọn.
Nàng nhìn thấy sự áy náy của Anh Đào, nhưng đến lúc này rồi, áy náy nữa cũng vô dụng. Điều cần làm bây giờ chính là tìm được Lưu Liên. Nếu như kẻ đó cướp Lưu Liên đi, không hề giết Lưu Liên ngay tại chỗ, điều này có thể giải thích rằng tạm thời bọn chúng sẽ không giết Lưu Liên, bởi vì, rõ ràng lén giết ngay tại chỗ dễ dàng hơn cướp đi rất nhiều.
"Ngô Câu, ngươi đi điều động thế lực trong tông ở Lệ Kinh, hôm nay trước khi trời tối, ta muốn nhận được tin tức của Tần đại nhân." Tần Cửu thản nhiên nói, mặc dù giọng điệu hững hờ, nhưng lại có uy nghi không cho phép người ta cự tuyệt.
Ngô Câu đồng ý một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài.
Tần Cửu từ từ tựa lên ghế, khóe mắt đuôi mày có vẻ tàn khốc không che giấu được.
Nàng đã biết chuyện trên triều đình ngày hôm nay, đối với cô phụ (dượng) Hoàng đế đó, nàng vẫn có vài phần hiểu biết. Lúc tuổi còn trẻ tài trí mưu lược kiệt xuất, có thể quan sát nỗi khổ của bách tính, cũng khéo dùng người, sau khi dần già đi, lòng nghi ngờ đã dần nặng, không tín nhiệm người bên cạnh, nếu không, cô mẫu cũng sẽ không phải nhận kết cục như vậy. Ngài đối xử với người nhìn như từ ái, nhưng thật ra trong nội tâm, tính có giận tất báo rất mạnh. Có điều, ngài vẫn có ưu điểm, cũng không hồ đồ đến mức ân oán không phân minh, nhưng vì sao cứ không muốn đáp ứng phúc thẩm án này chứ? Tần Cửu nghĩ, bên trong, nhất định còn có nội tình nàng không biết.
Đối với phản ứng của Khánh Đế, Lưu Liên thất vọng là có thể hiểu được. Thế nhưng, dưới cơn xúc động hắn ra khỏi thành đi tế bái, vậy cho nên gặp phải bất trắc như vậy, trong lòng Tần Cửu cực kỳ khó chịu. Bất ngờ như thế, nếu như nàng nghĩ ra sớm một chút, hẳn là có thể tránh khỏi.
Rốt cuộc là ai? Muốn động thủ với Liên nhi.
Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, chuyện này, có thể chứng minh phán đoán trong nhà lao của nàng không sai. Tô Thanh đã vào ngục, nhưng còn có người lợi hại hơn ông ta đặt tàn cục này ở sau lưng.
Tần Cửu chờ trong phủ một ngày, khi sắc trời bắt đầu tối, cuối cùng đã nhận được tin tức Ngô Câu mang về.
Thứ Ngô Câu mang đến là một phong thư, là khi bọn họ lùng tìm bên ngoài thành, một tiểu hài tử đã đưa đến. Tiểu hài tử hỏi hắn: "Ngươi là Ngô Câu của Thiên Thần tông sao?" Ngô Câu nói phải. Tiểu hài tử đó mới đưa phong thư cho hắn, hơn nữa nói với hắn, phong thư đó là giao cho Môn chủ Tần Cửu của Thiên Thần tông bọn họ. Lúc này, phong thư đó đã đặt ở trước mặt Tần Cửu. Phong thư bằng giấy da trâu, trên bìa mặt đã dính nhiều vết máu tươi. Tần Cửu nhìn chằm chằm bìa mặt của phong thư đó, lại có chút không dám mở ra.
Cho dù ngươi tính toán không lộ sơ hở hơn nữa, cũng luôn có lúc sơ hở.
Nhất định biểu hiện của Lưu Liên ở trên triều đình đã thu hút chú ý của những người nào đó, những người đó không muốn để vụ án Bạch gia phúc thẩm, nên muốn hạ độc thủ.
Tần Cửu nhắm chặt mắt, cuối cùng đưa bàn tay run rẩy ra mở phong thư.
Phía trên chỉ có mấy chữ ít ỏi, nói là bảo nàng vào giờ thân một mình đến quán rượu Duyệt Lai ở phía tây thành, nếu như trễ một nén nhang, sẽ chặt một ngón tay của Lưu Liên, nếu như dẫn theo người khác đến, sẽ để Lưu Liên đầu thân hai chỗ. Tần Cửu đọc thư xong, trái tim vốn treo ở cổ họng từ từ hạ xuống. Còn may, nhìn từ phong thư, lúc này hắn vẫn tính là an toàn.
Tần Cửu nhìn canh giờ, còn hơn nửa canh giờ nữa đã đến giờ thân rồi, từ đây đến phía tây thành, ngồi xe ngựa cần một canh giờ, nếu như cưỡi ngựa có thể nhanh hơn một chút, nhưng cưỡi ngựa chậm, e rằng cũng không kịp.
Tần Cửu đặt phong thư dưới ánh nến rồi đốt cháy, đeo một cầu hương chạm rỗng lên, dặn dò Tỳ Ba vài câu. Một người cũng không mang theo, đến chuồng ngựa dắt ngựa ra, phóng ngựa ra khỏi phủ.
Quán rượu Duyệt Lai nằm ở bên cạnh con đường giao thông quan trọng vào thành ở phía tây thành, gần một khoảng rừng phong. Lúc này lá phong đã chuyển đỏ, từ bên ngoài quán rượu có thể thấy một khoảng đỏ như lửa. Quán rượu này không phải nhà trọ, chỉ là nơi cung cấp rượu và thức ăn cho khách nhân qua lại. Quán rượu không lớn, tuy là đã muộn, nhưng khách khứa lại không ít.
Khi Tần Cửu đến quán rượu, chỉ thiếu một nén nhang nữa đã đến giờ thân rồi. Người phía sau tính toán thời gian rất chuẩn, cho dù nàng suy nghĩ đối sách, tìm người thương lượng, thời gian trả lời người trên đường cũng không có.
Tần Cửu lấy khăn từ trong tay áo ra, lau mồ hôi trên trán đi, lập tức ngồi xuống bàn gần cửa sổ, gọi một đĩa đậu phộng, một đĩa đậu phụ khô, một bình rượu trong. Nàng vừa thong thả ăn, vừa âm thầm đánh giá khách nhân trong điếm. Một lát sau, một nam tử trên mặt có vết sẹo hông đeo bội đao đi đến trước mặt nàng, nói với giọng thô ráp: "Cửu gia thật hăng hái, đi theo ta đi!"
Tần Cửu lại ngồi yên không nhúc nhích, lạnh lùng híp mắt nói: "Liên nhi thật sự ở trong tay ngươi?"
Hán tử đó không kiên nhẫn lấy từ trong lồng ngực ra một vật, ném bộp một tiếng lên mặt bàn.
Đó là túi hương thêu ngỗng trắng lớn, Tần Cửu nhận ra được, là quà sinh nhật Thượng Linh Nhi thêu cho Lưu Liên. Mắt đẹp của nàng híp lại, đưa tay cầm túi hương lên, lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
Bên ngoài quán rượu có một chiếc xe ngựa, hán tử kia điểm vào huyệt đạo của Tần Cửu, chụp lên đầu nàng một miếng vải đen, lập tức đánh xe ngựa hối hả đi lên trên con đường. Mặc dù Tần Cửu đã bị điểm huyệt, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Nàng cảm giác được dường như xe ngựa đang rời khỏi con đường bằng phẳng, đi trên đường núi. Nhưng bởi vì xe ngựa vòng qua vòng lại, nàng không biết được đang chạy theo hướng nào. Tần Cửu cảm thấy xe ngựa vòng vèo trên đường rất lâu, cuối cùng mới dừng lại.
Nam nhân có sẹo và đao đi đến vén rèm xe lên, trói quặt tay Tần Cửu lại, lúc này mới giải huyệt đạo bị phong tỏa của nàng, ồm ồm nói với Tần Cửu: "Đến rồi, ngươi xuống đi!"
Tần Cửu duỗi chân gần như tê liệt, chậm rãi xuống xe. Phía dưới đã sớm có người chờ ở đó, thấy nàng xuống, tiến lên lập tức áp giải nàng đi về phía trước. Đường dưới lòng bàn chân cao thấp không bằng phẳng, Tần Cửu đoán có thể đây là trong núi. Nàng đoán không sai, đến khi có người rút túi vải đen trên đầu nàng xuống, trước mặt đột nhiên sáng lên.
Ánh mắt Tần Cửu nhanh chóng quét qua bốn phía một vòng, phát hiện ở đây lại có vài phần cảm giác quen thuộc, suy nghĩ cẩn thận, đã nhớ ra. Đây là sơn trại hồi trước nàng và Nhan Duật bị sơn tặc bắt lên, chính là ở đây, nàng đã gặp được áp trại phu nhân không biết đánh đàn kia, tấu khúc Ngọc Lâu Xuân của nàng thành một khúc tình ái.
Mặc dù là chốn cũ, nhưng khi ánh mắt Tần Cửu đảo qua ánh mắt âm u lạnh lẽo của người áo đen đứng đầu ở giữa, nàng đã biết, người ở đây đã sớm không còn là bang sơn tặc năm đó nữa.