"Ngươi nhắc đến nàng ấy làm gì?" Trước kia phàm là có người nhắc đến bà, ngài đã sớm nổi giận. Nhưng tối nay ngài lại không tức giận nổi nữa, dù thế nào ngài cũng sẽ không quên mất, năm ấy khi bà còn sống, chuyện dốc hết sức làm chính là muốn tiêu diệt Thiên Thần tông.
"Chuyện thần muốn nói chính là có liên quan đến Bạch hoàng hậu, người từng để lại kế hay đẩy lùi Thiên Thần tông, chẳng biết bệ hạ có bằng lòng nghe hay không?" Tần Cửu chậm rãi nói.
Thần sắc trên mặt Khánh Đế biến đổi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt thần tử trong điện, cuối cùng đã hạ quyết tâm, hất cằm, "Được, các khanh tạm tránh đi!"
Tần Cửu thản nhiên nói: "Bệ hạ, vậy xin giữ lại một vị ngự y."
Khánh Đế sững sờ, tuy không biết vì sao Tần Cửu muốn xin giữ lại một vị ngự y, nhưng vẫn chỉ đích danh giữ lại một vị ngự y họ Vương.
Sau khi mọi người rời khỏi, Khánh Đế mới híp mắt nói: "Ngươi nói đi!"
"Thần nghe nói Thiên Thần tông đã mang quân đến vây chiếm Lệ Kinh, bệ hạ đang lo lắng vì chuyện này. Thần chính là đến vì chuyện này, người trong Thiên Thần tông, đều mang một thân võ nghệ, trong đó không thiếu thiên môn tà đạo trên giang hồ, tà môn tà công, nếu như dùng binh sĩ tu luyện công phu chính thống để đối phó với bọn chúng, đều không phải chuyện dễ. Trước đây, hẳn là Bạch hoàng hậu đã nhắc đến với bệ hạ, để đối phó với những cao thủ võ lâm đó trong Thiên Thần tông, người đã cố ý phái một phần người của Tố Y cục ẩn vào giang hồ để tu luyện võ công của các môn phái. Bây giờ, chẳng biết bệ hạ có bằng lòng dùng những người đó không?" Tần Cửu chậm rãi nói.
Khánh Đế ngẩn người.
Đương nhiên ngài nhớ chuyện này.
Trước đây, Bạch hoàng hậu để một nhóm người của Tố Y cục vào giang hồ, trước đó đã từng thương lượng với ngài. Ba năm trước, sau khi Bạch gia xảy ra chuyện, Tố Y cục trong cung đã bị ngài nhổ tận gốc, nhưng số người ẩn vào giang hồ, ngài lại không biết thân phận của bọn họ, hoàn toàn không có cách diệt trừ. Ba năm nay, ngài cũng luôn lấy bọn họ làm mối lo trong lòng, may mà ba năm qua, những người này không hề có bất kì động tĩnh nào. Vốn cho rằng, cùng với tội của Bạch hoàng hậu, có lẽ những người này cũng đã lặng lẽ tự giải tán rồi, ai ngờ, hôm nay, lại đột nhiên nghe thấy tin tức của bọn họ từ miệng Tần Cửu, sao có thể không khiến ngài kinh sợ.
"Tần Cửu, rốt cuộc ngươi là ai?" Khánh Đế hỏi một lần nữa. Ngài không thể không nghi ngờ thân phận của nữ tử trước mặt, kẻ có thể tìm ra người của Tố Y cục ở ẩn trên giang hồ, hơn nữa có khả năng điều động những người này, nàng ta sẽ là ai?
Tần Cửu thản nhiên nói: "Thần chỉ là một thành viên bình thường trong Tố Y cục, thần vào Thiên Thần tông, là phụng mệnh Bạch hoàng hậu. Chỉ vì sẽ có một ngày, có thể diệt trừ tận gốc Thiên Thần tông."
Khánh Đế nghe vậy, ngón tay run lên, ho khan dữ dội vài cái, rõ ràng vừa rồi khi Tiêu Nhạc Bạch gảy đàn, thân thể của ngài đã chịu kích động của khúc đàn, tuy có ngự y ở bên, vì cơ thể Khánh Đế vốn đã nhiều bệnh, vẫn khó tránh khỏi đã chịu ảnh hưởng.
"Ngươi nói, ngươi phụng mệnh nàng, nên mới vào Thiên Thần tông?"
Tần Cửu khẽ mỉm cười, "Phải! Thần chỉ là một quân cờ Bạch hoàng hậu bố trí trong Thiên Thần tông, cũng giống như, Tiêu Nhạc Bạch là một nước cờ Thiên Thần tông bố trí bên cạnh bệ hạ."
Khi nàng vào Thiên Thần tông, Bạch hoàng hậu đã mất, nếu như Bạch hoàng hậu còn sống thì tuyệt đối sẽ không cho phép nàng vào Thiên Thần tông. Nhưng vì không để lộ thân phận của mình, nàng chỉ có thể nói như vậy.
Khánh Đế nghe thấy ba chữ Tiêu Nhạc Bạch, trong con ngươi hiện lên vẻ u ám.
"Ngươi thật sự có thể điều động bộ phận người kia?" Khánh Đế híp mắt hỏi.
"Đúng vậy!" Tần Cửu bình tĩnh nói.
"Vậy được! Trẫm sẽ tin tưởng ngươi, trẫm cho phép ngươi thống lĩnh bọn họ viện trợ Lệ Kinh." Khánh Đế chậm rãi nói, hình như có chút mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt lại.
Tần Cửu cười lạnh, "Bệ hạ, ngài thật sự bằng lòng sử dụng những người đó sao? Năm đó, Bạch hoàng hậu chính là người phạm tội mưu đồ phản nghịch, người của người, ngài thật sự yên tâm sao?"
Mí mắt Khánh Đế run lên, lại từ từ mở mắt, ánh mắt chăm chú dừng trên mặt Tần Cửu.
"Có lẽ, tận sâu trong đáy lòng ngài, cũng không tin Bạch hoàng hậu là kẻ phản nghịch phải không! Có một vấn đề, ta vô cùng khó hiểu, muốn thỉnh giáo ngự y của bệ hạ." Tần Cửu đột nhiên chuyển hướng sang Vương ngự y đứng bất động trong điện.
Tối nay Vương ngự y bị ép lưu lại trong điện, vốn dĩ nơm nớp lo sợ, không biết rốt cuộc vì sao Tần Cửu giữ ông lại. Ông lau mồ hôi trên trán, khom người nói: "Xin cứ hỏi, lão già cổ hủ này nếu biết thì sẽ nói."
Tần Cửu híp mắt nói: "Sơn li đậu là một vị độc dược mạn tính*, không biết có thuốc gì giải được?"
*mạn tính: dược tính chậm.
Vương ngự y không biết vì sao nàng đột nhiên đưa ra một câu hỏi như vậy, suy nghĩ một lát, nói: "Đây là một vị độc dược mạn tính, sử dụng lâu dài có thể khiến cho cả người vô lực, dùng Bán hạ, Thiên nam tinh có thể giải được."
Tần Cửu hơi nhíu mày nói: "Ngoài hai vị thuốc này ra, còn có cách giải độc nào khác không?"
Vương ngự y cau mày nói: "Ngoài hai vị thuốc này, thì còn có lô hội, lấy thuốc này nấu canh, là có thể giải được độc tính của sơn lê đậu."
"Đa tạ!" Tần Cửu khẽ cúi người, thi lễ nói với Vương ngự y. Nàng xoay người đối mặt với Khánh Đế, nhẹ nhàng mỉm cười, "Bệ hạ, nghe nói nhiều năm qua ngài thích uống nước lô hội, e rằng cũng không biết thực ra nước này có thể giải độc phải không? Năm đó, bệ hạ người mắc bệnh nặng, khi ấy Bạch hoàng hậu lâm triều nghe việc triều chính, về sau, nghe nói bệ hạ đã đổi ngự y Tư Đồ Trân, dùng phương thuốc của Trương Đình Hải, sau đó bệnh tình đã dần dần trở nên tốt hơn. Trong phương thuốc của Trương Đình Hải có chất độc sơn li đậu mạn tính. Trong phương thuốc xuất hiện vị thuốc này, chắc hẳn bệ hạ hoài nghi mình đã trúng độc, muốn lấy độc trị độc phải không. Nhưng nước lô hội bệ hạ thường dùng lại đánh tan độc tính của sơn li đậu. Vậy thì, sơn li đậu lại lấy độc trị độc như thế nào? Nếu như không thể lấy độc trị độc, hẳn là bệ hạ không trúng độc rồi!”
Khánh Đế đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, hiển nhiên, chuyện này, quả nhiên là khúc mắc nhiều năm qua của ngài. Tần Cửu vừa nhắc tới, ngài đã nhớ ra. Ngài sải bước đi đến phía trước Vương ngự y, túm lấy vạt áo ông ta hỏi: "Nước lô hội thật sự có thể giải độc của sơn li đậu?"
Vương ngự y không dám ngẩng đầu nhìn Khánh Đế, nhưng cũng có thể cảm nhận được cơn kinh hãi hoảng sợ của ngài, sợ đến mức cả người xụi lơ, vội gật đầu nói: "Bệ hạ, quả thật là như thế! Nước lô hội có thể giải được độc của sơn li đậu!"
Khánh Đế buông ông ta ra, quay người đi trở về bên cạnh ghế tựa, dưới sự dìu đỡ của Lý Anh, mới vững vàng ngồi xuống. Chỉ là lúc này hai tay ngài lại run rẩy, rõ ràng là trong lòng kích động đến tột cùng.
Tần Cửu nhếch nhẹ khóe môi, một nét cười nhạt bừng lên trên môi, chuyện tiếp đó, không cần nàng nói nữa, hiển nhiên Khánh Đế sẽ điều tra. Vậy thì Trương Đình Hải – người nói với Khánh Đế, rằng sơn li đậu dùng để lấy độc trị độc, hắn rốt cuộc là người của ai, chắc chắn rất nhanh Khánh Đế sẽ tra ra.
"Có chuyện có lẽ bệ hạ không biết, trước khi Bạch gia xảy ra chuyện, Bạch hoàng hậu đã được chẩn đoán có thai, người đã quyết tâm rút khỏi triều đình." Tần Cửu hời hợt nói, giọng điệu nhẹ nhàng. Nhưng nàng không quên được biểu cảm nói về chuyện đó của cô mẫu khi ấy, là vui mừng nhưng cũng là lo âu. Cuối cùng cô mẫu quyết định trước tiên giấu Khánh Đế, bởi vì một khi Khánh Đế biết chuyện này, những người khác trong cung cũng sẽ biết, người định sau khi bào thai thành hình ổn định, mới nói cho Khánh Đế. Nhưng có ai từng nghĩ việc đời khó liệu!
Chân mày Khánh Đế không thể ngăn cản mà nhướng lên hạ xuống, ngài từ từ tựa lên ghế, dùng tay ôm kín mặt mình.
Tần Cửu không nhìn ngài nữa.
Có lẽ nam nhân này thật sự đang hổ thẹn, nhưng nếu như sự việc xảy ra một lần nữa, Tần Cửu tin rằng, ngài vẫn sẽ không chút do dự mà lựa chọn tin tưởng kẻ khác. Bởi vì ở trong lòng ngài, cô mẫu đã là một tồn tại uy hiếp đến địa vị của ngài.
Nàng nói ra tất cả, cũng không phải trông đợi vào sự hổ thẹn của ngài, nàng chỉ là, không thể để cô mẫu, không thể để Bạch gia gánh nỗi oan này. Nàng tin rằng, ở thế giới bên kia, cô mẫu đã sớm không còn đặt nam nhân này trong lòng nữa rồi.
"Lý Anh, soạn chỉ!" Giọng nói khan khan xen lẫn tiếng ho khan của Khánh Đế từ xa truyền tới, "Nếu như bình an trở lại kinh thành, sai người triệt để điều tra vụ án Bạch gia lại từ đầu. Tần Cửu, trẫm lệnh cho ngươi thống lĩnh Tố Y cục, đột phá vòng vây của Thiên Thần tông, viện trợ kinh thành."
8888888
Sau khi Tần Cửu từ điện Minh Nguyệt đi ra ngoài, sắc trời đã có chút tờ mờ sáng.
Các đại thần tốp năm tốp ba tụ họp trong sân của điện Minh Nguyệt, lắng nghe động tĩnh bên ngoài sơn trang.
Đêm nay, thậm chí là đến tờ mờ sáng, nhất định đều là một đêm không ngủ.
Lưu Liên bước nhanh tới, có chút lo lắng nhìn Tần Cửu một cái, hỏi: "Tỷ sao thế?"
Tần Cửu cười lười biếng, thấp giọng nói: "Ta không sao. Vừa rồi, tiếng nhạc của Tiêu Nhạc Bạch có tổn thương đến đệ không?"
Lưu Liên lắc lắc đầu, "Đệ không có gì đáng ngại, may mà lúc đó kịp thời bịt tai lại."
Tần Cửu giãn mặt cười nói: "Vậy thì tốt. Liên nhi, nói cho đệ biết một tin tốt, vừa rồi ngài ấy đã soạn chỉ, sau khi về kinh sẽ triệt để điều tra lại từ đầu vụ án của Bạch gia."
Lưu Liên nghe vậy, trên mặt lại không vui mừng lắm. Hắn biết, để chờ đến ngày này, người trước mặt đã trả giá biết bao nhiêu.
"Vậy bây giờ tỷ muốn đi đâu?" Lưu Liên hỏi.
"Ta muốn gửi tín hiệu triệu tập người của Tố Y cục, lệnh cho bọn họ đi viện trợ Lệ Kinh." Tần Cửu đưa tay vỗ vỗ vai Lưu Liên, "Đệ ở lại điện Minh Nguyệt, không được đi đâu hết, phải bảo vệ mình." "Nhưng tỷ...tỷ vừa mới đấu cầm với Tiêu Nhạc Bạch, lúc này, có phải nên nghỉ ngơi một lát không?" Lưu Liên cau mày nói.
Tần Cửu cười tủm tỉm nhìn hắn một cái, "Liên nhi, đệ yên tâm, ta không dễ chết như vậy đâu. Đệ không cần lo lắng!" Nói xong, không nhìn Lưu Liên nữa, bước nhanh ra khỏi sân.
Tần Cửu nhìn quay tùy tùng đi theo mình một cái.
Hiện giờ cũng chỉ có Tỳ Ba, Lệ Chi và mấy người của Tố Y cục, còn Ngô Câu của Thiên Thần tông và vài người của Thiên Thần tông, lúc đánh nhau với Kim Ngô Vệ của Nhan Túc ở tháp Lãm Nguyệt, bọn họ đã bị đánh bại rồi, không biết là đã chạy thoát hay đã bỏ mạng.
Tần Cửu liếc nhìn Lệ Chi, vừa rồi Tỳ Ba vẫn luôn phái người nhìn nàng ta không rời mắt, không phát hiện nàng ta có bất kì hành động dị thường nào. Nhưng Tần Cửu biết nàng ta là người của Liên Ngọc Nhân, vì thế khẽ cười một tiếng nói: "Lệ Chi, ngươi đã đi theo ta lâu như vậy rồi, cũng xem như là duyên phận. Hiện giờ Thiên Thần tông đã mưu phản, ngươi chọn ở lại bên cạnh ta, hay là chọn cùng một giuộc với Liên Ngọc Nhân? Ngươi tự chọn đi!"
Lệ Chi nhìn Tần Cửu với vẻ mặt có chút phức tạp, chậm rãi nói: "Tông chủ lệnh cho nô tỳ đi theo bên cạnh Cửu gia chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Cửu gia, ngài ấy không lệnh cho nô tỳ rời đi, nô tỳ sẽ không đi."
Tần Cửu híp mắt, "Ngày nào ngươi chưa xác định được thân phận của ta, thì ngày đó ngươi sẽ không rời đi phải không?! Bỏ đi, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là người của Tố Y cục, là người của Bạch hoàng hậu, ngươi đi nói với Liên Ngọc Nhân, cứ nói ta rất mong chờ đấu với hắn một trận. Ngươi đi đi, lát nữa gặp trên chiến trường, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!"
Lệ Chi biết không ở lại được nữa, lúc này mới vén áo thi lễ với Tần Cửu, quay người biến mất trong bóng đêm.