Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt



Editor: Xám

Trên y phục hắn dính đầy bụi đất, máu tươi và lá cây, sắc mặt tái nhợt đến mức không còn một chút sắc máu, có thể nói là mặt xám như tro tàn. Hắn từ từ bò dậy khỏi mặt đất, thở dốc một hồi ngồi trên mặt đất. Tần Cửu nhìn thấy tay hắn đang nắm chặt lại, nàng biết, khi hắn căng thẳng, khớp ngón tay sẽ trắng bệch, sẽ nắm thật chặt lại.

Tần Cửu chưa bao giờ nhìn thấy Nhan Túc chật vật quá đỗi như vậy.

Mặc dù hắn đã ngã, vết thương trên người cũng đang chảy máu, nhưng ánh mắt hắn lại rất tinh tường chuẩn xác mà tiếp tục khóa vào mặt Tần Cửu, trong ánh mắt, lộ ra yếu đuối và hoảng sợ.

Giống như vẻ yếu đuối và hoảng sợ của một đứa trẻ.

"Đừng đi!" Hắn nói.

Hắn vẫn chưa nhìn nàng thật kỹ, nhìn đôi mắt sáng trong veo của nàng; hắn vẫn chưa ôm nàng thật chặt, nghiệm chứng xem rốt cuộc nàng là thực hay là ảo ảnh; hắn vẫn chưa có được lời thừa nhận từ chính miệng rằng nàng chính là Tố Tố, hắn sẽ không cho nàng rời đi.

Nếu như một khi nàng đi mất, hắn sợ tất cả chỉ là một giấc mộng.

Giấc mộng này, mấy ngày nay, hắn mơ thấy rất nhiều lần. Mỗi một lần, khi tỉnh mộng, hắn đều đối mặt với một loại tuyệt vọng và bi thương thâm nhập cốt tủy. Mùi vị này, khiến trái tim hắn già cỗi thêm từng ngày.

Hắn chống mạnh người đứng dậy khỏi mặt đất, từng bước từng bước, đi về phía Tần Cửu.

Tần Cửu nheo mắt lại, nhìn Nhan Túc giẫm lên ánh chiều tà trên đất chậm rãi đến gần, hình như quay lại nhiều năm trước.

Thiếu niên khí phách phấn chấn ấy cưỡi trên lưng Chiếu Dạ Sư Tử Bạch, một bộ trang phục cưỡi ngựa bằng tơ màu tím sáng, áo choàng với hoa văn thêu hình mây cùng màu tung bay phần phật trong gió. Trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười sáng lạn, trong con ngươi như mặc ngọc lấp lánh ánh mặt trời làm say lòng người.

Hắn bây giờ, không còn là Nhan Túc khi đó nữa.

Nàng bây giờ, cũng không còn là Bạch Tố Huyên của trước đây.

Giữa bọn họ, còn có gì để nói đây, còn có thể nói những gì đây?

Chỉ khoảng chừng ba năm ngắn ngủi, chợt giống như đã qua nhiều năm.

Nhan Túc bước từng bước một, lê thân thể bị thương, đi về phía Tần Cửu.

Hắn đã nhìn rõ con ngươi của nàng, thần thái trong đôi mắt có đuôi mắt xếch lên mang theo quyến rũ ấy, chính là thần thái Tố Tố quen có.

Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, là nàng, đó là Tố Tố của hắn, nha đầu hắn yêu nhất.

Cảm tạ trời xanh, nàng vẫn còn sống, vẫn còn sống......

Sắp rồi, một bước, hai bước, ba bước......

Hắn lập tức có thể ôm chặt lấy nàng rồi.

"An Lăng Vương, xin dừng bước!" Giọng nói cứng nhắc không dao động của Viên Bá đã truyền đến. Lời của ông Nhan Túc giống như không nghe thấy, cũng không khiến hắn do dự giây phút nào, ngược lại càng khiến hắn đi đến chỗ Tần Cửu nhanh hơn.

Viên Bá cau mày lại, vung tay lên, lạnh giọng phân phó: "An Lăng Vương, đắc tội rồi!"

Vài kiêu kỵ chạy nhanh tới, trong tay cầm đao kiếm, tạo thành đường cung ngăn ở trước mặt Nhan Túc, chắn đường hắn đi về phía Tần Cửu.

Nhan Túc đã dừng bước, trong mắt lóe lên vẻ đau khổ nặng nề, hắn trầm giọng nói với Viên Bá: "Viên thống lĩnh, có thể cho ta nói mấy câu với...... Cửu gia không, ta sẽ không bỏ trốn."

Viên Bá cau mày nói: "Xin lỗi, An Lăng Vương, ty chức phụng mệnh của Thánh thượng đến đây dẫn ngày đi, không dám chậm trễ, xin vương gia hãy lập tức đi theo ty chức đi!"

Nhan Túc nhắm hai mắt lại, đè thấp giọng nói: "Có thể xin Viên thống lĩnh châm chước chút không, chỉ là mấy câu nói mà thôi." Giọng nói đã đè thấp, mang theo một chút khổ tâm và khẩn cầu.

Hắn biết, hắn tham gia dẹp yên mưu đồ phản nghịch của Thiên Thần tông đã lập công lớn, thế nhưng, điều này lại không thể xóa mờ đại tội bức vua thoái vị trước đó của hắn. Một khi hắn bị Viên Bá đưa đi, thứ chờ đợi hắn, chính là giam cầm cả đời.

Hắn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy nàng nữa, hắn sẽ chỉ có thể nhớ lại vẻ đẹp của nàng trong hồi ức vô tận.

Vậy thì, lần gặp mặt hôm nay, sẽ trở thành lần gặp mặt cuối cùng của hắn và nàng, lần từ biệt hôm nay, cũng sẽ trở thành vĩnh việt giữa hắn và nàng.

Hắn biết, nàng tuyệt đối sẽ không vào nhà lao thăm hắn!

Viên Bá thở dài một tiếng, ông không biết vì sao Nhan Túc cố chấp như thế, chỉ là đáng tiếc, ông không thể thành toàn cho hắn. Ông phất tay, nhắm mắt nói: "An Lăng Vương, đắc tội rồi!"

Kiêu kỵ đồng loạt xông lên, muốn bắt Nhan Túc lại. Không ngờ, bảo kiếm trong tay Nhan Túc ra khỏi vỏ, ánh kiếm lấp lóe, trong ánh sáng rét lạnh, vài kiêu kỵ ngã ào ào xuống đất. Viên Bá lấy làm kinh hãi, lạnh lùng nói: "An Lăng Vương, ngài như thế là muốn làm gì, lẽ nào muốn phản kháng sao?"

Nhan Túc lại giống như từ chối không nghe, đôi mắt đen nhánh chỉ nhìn chằm chẳm Tần Cửu, giống như rất sợ nàng đột nhiên rời đi, một lần nữa từ từ đi về phía nàng.

Một bước, hai bước, ba bước......

Ánh tà dương như máu, kéo hình bóng hắn rất dài rất dài.

Sắp rồi, nhưng cơ thể Nhan Túc lại đột nhiên lay động, không thể cất bước tiếp nữa.

Một kích vừa rồi, đã tiêu hao sức lực cuối cùng của hắn, cơ thể hắn đã đến cực hạn rồi, rốt cuộc đã không thể di chuyển về phía trước thêm bước nào nữa. Khoảnh khắc này, tà dương như máu biến mất, hình như trong nháy mắt bầu trời đã tối sầm lại. Hoàng hôn mịt mờ che phủ, rõ ràng nàng vẫn đứng ở đó, nhưng hình như cách hắn càng lúc càng xa. Vùng ngực đau đớn co rút từng cơn, giống như vạn tên cùng bắn. Một loại bi thương không nói nên lời, khiến hắn cảm thấy tan vỡ trong tim.

Hắn biết, hắn không kịp ôm lấy nàng nữa.

Hắn từ từ đưa tay về phía Tần Cửu, dường như, muốn túm lấy nàng, hoặc là muốn ôm chặt nàng.

Trước mắt choáng váng một trận, trời chiều đỏ chói, chiếu sáng mây hồng chói lọi khắp trời. Nhan Túc với tay ngã xuống mặt đất, một lần nữa ngã xuống đống bụi, chỉ là lần này, hắn lại không còn chút sức lực nào để bò dậy nữa. Hắn vẫn với tay, nhưng không chạm được một góc áo của nàng.

Tần Cửu đứng yên không nhúc nhích, nếu như nàng bước lên phía trước vài bước, có lẽ hắn đã có thể chạm vào nàng.

Thế nhưng, nàng không hề nhúc nhích!

Nàng nhìn Nhan Túc ngã sấp trên mặt đất, đôi mắt thâm tình quyến luyến tha thiết nhìn nàng chăm chú, làn môi trắng bệch khô nứt khi đóng khi mở, không hề phát ra âm thanh, nhưng nàng lại đọc hiểu lời của hắn.

Hắn nói: "Tố Tố, nàng còn sống, thật tốt!"

Nàng còn sống, thật tốt.

Nàng có thể sống tiếp, cho dù trời xanh bắt ta chết một vạn lần, ta cũng bằng lòng.

Cho dù cuộc đời này chúng ta vĩnh viễn không thể gặp nhau nữa, chỉ cần biết nàng vẫn còn sống, vậy là đủ rồi.

Cho dù nàng sẽ hận ta cả đời này, chỉ cần nàng còn sống, ta sẽ không oán!

Trời xanh đối đãi hắn không bạc, người hắn yêu chân thành, vẫn sống khỏe mạnh!

Nhan Túc từ từ nhắm hai mắt lại, giờ phút này, tận sâu trong lòng hắn, không còn trống trải, không còn tuyệt vọng, không còn bi thương nữa!

Viên Bá lấy làm kinh hãi, đi thật nhanhđến trước mặt Nhan Túc, ngồi xổm xuống, thăm dò bên mũi Nhan Túc, cau mày nói: "Bị thương quá nặng, chân khí hao hết, đã tạm thời hôn mê. Cửu gia, nếu như không có việc gì, ta sẽ dẫn hắn đi!"

Tần Cửu bình tĩnh đứng trong hoàng hôn, một lúc lâu sau mới dời bước đi tới, khom người xuống trước mặt Nhan Túc, ánh mắt nàng chần chừ giây lát trên gương mặt tái nhợt của Nhan Túc, mới thẳng người dậy, cười thản nhiên nói: "Viên thống lĩnh, là Thánh thượng cho ngài đến bắt hắn sao?"

Viên Bá gật đầu. Nàng nói: "Hắn sẽ bị đưa đi đâu?"

Viên Bá ngây ra một chút, nói thêm: "An Lăng vương là hoàng tộc, hắn sẽ không bị xử tử, nhưngsẽ bị giam cầm. Có lẽ sẽ sống đến cuối đời trong thiên lao, hoặc là bệ hạ sẽ giam lỏng hắn trong vườn ngự uyển."

Tần Cửu gật gật đầu, những điều Viên Bá nói, nàng đã sớm biết, cũng đã sớm hiểu, chỉ là, không biết vì sao, vẫn muốn hỏi lại một lần.

"Viên thống lĩnh cứ đi đi!"

Viên Bá đứng dậy, ra lệnh cho kỵ binh đỡ Nhan Túc hôn mê dậy, dắt một con ngựa tới, đặt Nhan Túc lên ngựa.

Hổ Trảo đứng ở trong bụi cỏ, kêu hai tiếng với Tần Cửu, đột nhiên xoay người, đuổi theo phía Viên Bá bọn họ.

Đoàn người trong bóng chiều, càng đi càng xa.

Gió nổi lên, thổi y phục đỏ tươi của Tần Cửu tung bay phần phật, phản chiếu ráng chiều nơi chân trời, giống như ngọn lửa bốc cháy.

888888888888

"Thành hạ lộ, thê phong lộ, kim nhân lê điền cổ nhân mộ. Ngạn đầu sa, đái kiêm gia, mạn mạn tích thì lưu thủy kim nhân gia.... Sinh vong hình, tử vong danh, thùy luận nhị hào sơ bất sổ lưu linh?"

Không biết lầu nào truyền đến ca khúc bi thương dịu dàng đặc trưng của nữ tử, tuy rằng êm tai, nhưng âm luật trên dây đàn đó lại có thể gợi lên nỗi đau trong lòng người.

Nỗi cay đắng này, do trận ác chiến mấy ngày nay mang đến. Mà cả Lệ Kinh, lúc này vẫn còn giữ lại mùi máu tanh.

Dường như, tất cả đều đã bình yên lại.

Thế nhưng, ai biết được, ngay sau đó, có lẽ sẽ có gió tanh mưa máu thảm thiết hơn kéo tới.

Mười ngày sau khi chiến sự kết thúc loan giá của Khánh Đế trở lại Lệ Kinh. Sau đó, là một màn phong thưởng và cách chức liên tiếp.

Nghiêm Vương Nhan Duật bởi có công cứu giá, nhảy vọt lên thành nhân vật quyền thế rất mạnh ở Lệ Kinh, đồng thời được phong thưởng còn có Nhiếp Nhân Nhiếp tướng quân, Viên Bá Viên đại thống lĩnh, trong số những người này, phong thưởng của Tần Cửu Thiên Thần tông có chút khiến người ta bất ngờ, ai cũng không ngờ tới, yêu nữ nổi danh vì yêu nghiệt hoang dâm này lại có thể lập công. Đương nhiêu, điều càng khiến người ta không ngờ đến là, An Lăng Vương điện hạ anh minh chính trực lại vì bức cung mưu nghịch mà tạm thời bị giam cầm trong thiên lao. Chuyện này đã làm tan nát trái tim của vô số nữ tử Lệ Kinh, khi tin tức vừa mới truyền ra, bọn họ vẫn không tin, mãi đến khi ý chỉ của Khánh Đế hạ xuống, mới đành phải tin.

Sau khi tình hình dần ổn định, ý chỉ điều tra vụ án Bạch gia lại từ đầu đã hạ xuống.

Thời tiết dần dần trở nên lạnh, trong phòng Tần Cửu đã nhóm một chậu than, nhưng có lúc, nàng vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Lá cây đào trong sân bắt đầu ngả vàng, thỉnh thoảng lá cây bay xuống, khiến người nhìn thấy trong lòng thê lương gấp bội lần. Tần Cửu sai Tỳ Ba ra ngoài mua vài chậu hoa cúc, bày ở trong sân, thế này mới cảm thấy có chút sức sống.

Hầu hạ bên cạnh Tần Cửu, hiện giờ đều là người của Tố Y cục, thị nữ theo bên người gồm hai cô, một người tên Hồng La, một người tên Lục Lĩnh.

Một ngày nọ, Tần Cửu ngồi ở trước bàn thêu hoa, Hồng La và Lục Lĩnh đang chia tơ, chợt nghe thấy Hoàng Mao trong sân  bắt đầu kêu lên chiêm chiếp vài tiếng, "A Xú tới rồi, A Xú tới rồi."

Mấy ngày nay, Lưu Liên vẫn luôn bận bịu thẩm tra vụ án Bạch gia, không thể tới đây. Bây giờ đã đến, chắc hẳn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với nàng. Tần Cửu bỏ sợi tơ trong tay xuống, bảo Hồng La và Lục Lĩnh lui xuống.

Cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Liên đi tới. Tần Cửu nhìn sắc mặt hắn, hình như là vui buồn mỗi thứ một nửa, chắc hẳn tình hình không tệ. Kỳ thực, vụ án Bạch gia, đã có chứng cứ sống Thẩm Phong kia, hẳn là không khó điều tra lắm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.