Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi



Editor: Xám

Nàng cứng đờ ở đó, ngây ngẩn đến mức cảm thấy mình đã trở thành một bức tượng.

Sau một lúc lâu, Tần Cửu mới phản ứng lại. Thật ra, nàng đã mơ hồ biết được, chuyện năm đó, đều do Nhàn phi và Tô Thanh làm. Như vậy, cuối cùng đã khẳng định được, ngàn vạn cảm xúc trong lòng, không phải không khiếp sợ,  cũng không phải không khiếp sợ.

Trong điện cực kỳ u ám, một luồng ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Nhan Túc, tóc trắng bên tóc mai hắn phảng phất như sương hoa cuối thu, mang theo thê lương tiêu điều, đau nhói mắt nàng cũng đau nhói tim nàng.

"Tố Tố, cho dù mưa gió lớn bao nhiêu, đều có ta chống đỡ, vĩnh viễn sẽ không rơi lên người nàng." Lời của hắn, thật giống như đã xuyên qua thời gian ba năm, một lần nữa vang ở bên tai.

Nàng nhắm mắt lại, một lúc lâu mới đè nén nỗi đau như cắt trong lòng xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Nhàn phi bên cạnh hắn.

Trước tượng Phật sơn vàng, Nhàn phi hai tay hợp thành chữ thập quỳ trên đệm hương bồ, hai mắt nhắm chặt, miệng lẩm bẩm, gương mặt bà ta trong đàn hương cực kỳ trầm tĩnh trang nghiêm.

Tần Cửu chau chặt chân mày, chẳng biết tại sao, trong lòng chợt có một loại cảm giác chẳng lành.

Đến giờ phút này, Nhàn phi là đang sám hối, hay là đang cầu nguyện đây?

Tần Cửu cảm thấy đều không phải, nếu như Nhàn phi thực sự tín Phật, bà ta sẽ không làm ra những chuyện ở mức thập ác bất xá (mười tội nặng nhất) như vậy, cho nên, không phải bà ta đang sám hối, cũng không phải cầu nguyện, bởi vì bà ta hoàn toàn không tín Phật. Vậy thì, vì sao vào lúc này bà ta lại cắm một nén nhang trước Phật?

Ánh mắt Tần Cửu chăm chú nhang đèn đang cháy, trong đầu đột nhiên lóe lên ánh sáng, thầm kêu một tiếng không ổn. Nàng biết trên giang hồ có một loại đạn lưu ly, sau khi dùng ngòi dẫn lửa đốt cháy, sẽ nổ mạnh. Vật liệu làm ra loại đạn lưu ly này gọi là thuốc nổ, số lượng đủ nhiều có thể nổ tung một tòa nhà. Nếu như nén nhang cháy này của Nhàn phi chính là thuốc nổ, vậy thì nơi chôn thuốc nổ là ở đâu? Khả năng lớn nhất, chính là dưới mặt đất bên ngoài điện nơi Khánh Đế đang ở.

Nàng không biết mình đoán sai hay là đúng, cho nên không làm ầm lên, mà nhảy cửa sổ vào trong.

Nén hương trên hương án, lúc này đã sắp cháy hết sạch. Tần Cửu bước nhanh lên phía trước, một chân đạp đổ hương án. Phía dưới hương án, lư hương nối liền một ngòi nổ rất dài, ngòi nổ này dẫn xuống dưới đất, rõ ràng phía dưới mặt đất có một thông đạo, nối liền với thuốc nổ giấu bên ngoài sân. Ngọn lửa nhanh chóng men theo ngòi nổ lan ra ngoài, Nhan Túc đã nhìn thấy ngòi nổ, vẻ mặt cũng kinh hãi, rất nhanh hắn đã biết rõ chuyện gì xảy ra. Hắn nhanh chóng nhào tới, nhưng vẫn chậm một bước. Chấm lửa đỏ đó, đã chui xuống đất.

Nhan Túc nhìn Nhàn phi với ánh mắt nghiêm nghị, gằn từng chữ: "Mẫu phi, đến lúc này rồi, người vẫn không hối cải!"

Tần Cửu nhanh chóng lùi đến bên cửa sổ, nói với Nhan Duật đang đánh nhau với Phương ma ma ở bên ngoài: "Nghiêm Vương, mau dẫn người nhảy ra ngoài, phía dưới chân có chôn thuốc nổ, đã châm ngòi rồi!" Nàng vừa nói, vừa tung người nhảy ra ngoài.

Phương ma ma cười dài ầm ĩ nói: "Hôm nay, ta chết chung một chỗ với một hoàng đế, một thái phi, một vương gia cũng không oan! Các ngươi, đừng mơ chạy thoát ra ngoài!" Bà ta chỉ huy các nữ ni đóng cửa am lại đến mức nước chảy không lọt, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không xông ra được,

Những người này đều điên rồi!

Tần Cửu nhìn lướt qua đại điện phía sau, nói với Khánh Đế và Tịnh thái phi: "Nếu như không chạy ra ngoài được, vậy thì chúng ta đành phải lùi vào trong điện!"

Đoàn người rất nhanh đã vọt vào trong đại điện, một lúc lâu sau, bên ngoài lại không có tiếng phát nổ.

Trong mắt Nhan Duật lóe lên ánh sáng mãnh liệt, đột nhiên nói: "Không ổn!"

Rất nhanh Tần Cửu cũng cảm thấy không đúng, bởi vì, không biết Nhàn phi đã động vào cơ quan ở chỗ nào, một cánh cửa sắt đã rơi xuống, phong kín tất cả cửa sổ của đại điện.

"Huệ Lan, rốt cuộc nàng muốn làm gì?" Khánh Đế cắn răng nói từng chữ, giọng nói bi thương.

Nhàn phi đứng trước tượng Phật mỉm cười, nụ cười của bà ta, dịu dàng như hoa, nhưng cũng rét lạnh như băng, hoàn toàn khác với nụ cười trách trời thương dân của tượng Phật trên đỉnh đầu bà ta, "Ta muốn là gì? Nhan Đình, chuyện giữa chúng ta, đến ngày hôm nay, cũng nên kết thúc rồi. Năm xưa, ngài ngày nhớ đêm mong muốn lên ngai vàng, bảo ta nghĩ cách giúp ngài. Ta bèn nói với ngài công dụng của quả mật bồ. Ngày ngày ngài cho tiên hoàng ăn quả mật bồ, cuối cùng đã khiến tiên hoàng mang bệnh qua đời."

Tay Khánh Đế run lên, "Ngươi... ngươi câm miệng!"

"Bảo ta câm miệng? Không phải ngài quên rồi chứ, hay là vẫn chưa nhớ ra? Có lẽ, ngài cho rằng quả mật bồ chỉ khiến người ta nằm trên giường bệnh triền miên, bệnh tình khó mà chuyển biến tốt? Lẽ nào ngài không biết, bệnh tình khó chuyển biến tốt sẽ phát triển theo hướng bệnh nặng? Hả, ngài sẽ không thật sự cho rằng bát thuốc của hắn đã hại tiên hoàng chứ!” Nhàn phi mỉm cười chỉ về phía Nhan Duật, “Bát thuốc đó, chỉ là ta thuận tiện cho người làm, để giúp ngài trừ khử hậu hoạn. Ngài đã hại tiên hoàng, đương nhiên không muốn giữ lại đứa con khác của tiên hoàng để đối phó với ngài. Thế nhưng, cuối cùng ngài lại bảo vệ nó! Mà đến lúc đó, ta mới biết, ngài chẳng những có gian tình với phi tử của tiên hoàng, lại còn sinh ra nghiệt tử. Đúng thật là, một vụ đại bê bối của hoàng thất mà! Nhìn xem, hiện giờ nhân tình và nghiệt tử đều ở chỗ ngài, lại muốn hại nhi tử ruột của ngài, có phải ngài rất vui không, ha, ha, ha. . . . . ."

Nhàn phi ngửa đầu cười to, nhưng trong tiếng cười không thấy chút vui mừng nào, mà là bi thương và chế nhạo.

Cái chết của tiên hoàng, quả nhiên có liên quan đến Khánh Đế, có lẽ, dự tính ban đầu của ngài không phải là muốn tiên hoàng chết, chỉ là khiến ngài ấy nằm trên giường bệnh triền miên không thể xử lý triều chính, nhưng cũng cùng vẫn vì ngài mà chết. Chuyện của Khánh Đế và Tịnh thái phi, Tần Cửu đã sớm biết, nhưng nàng không ngờ Nhan Duật lại là con ruột của Khánh Đế.

Nàng nhìn về phía Nhan Duật, chỉ thấy thần sắc trên mặt hắn biến ảo bất định, tựa như thê lương, tựa như đau khổ, tựa như nhẫn nhịn, lại tựa như phẫn nộ, mà ý cười bên khóe môi hắn, lại rét lạnh giống như lưỡi đao.

"Thuốc nổ không phải chôn bên ngoài, mà chôn ở trong căn phòng này. Ngòi nổ ta đốt vừa rồi là giả, mà ngòi nổ thật sự, sau đó không lâu sẽ có người thay ta đốt. Đương nhiên, thuốc nổ của ta không hề nhiều, không đủ để gây nổ cả phòng này, thế nhưng, muốn làm nổ nửa căn phòng này lại có thể. Các ngươi, tiếp theo vẫn nên suy nghĩ cẩn thận một chút, mình nên đứng ở chỗ nào mới có thể giữ mạng đi!" Nhàn phi ngồi ở trên đệm hương bồ, cười lạnh nói.

Thì ra, Nhàn phi đã chôn thuốc nổ phía dưới đại điện, ai có thể ngờ được, để mọi người chết, bà ta lại không tiếc chịu lỗ tính mạng của mình và Nhan Túc.

"Huệ Lan, ngươi lại là một người lòng dạ độc ác như thế! Phải! Đều là lỗi của trẫm, ngươi thả bọn họ ra, ta chết cùng ngươi!" Khánh Đế nói với giọng đau khổ.

Nhàn phi không hề nhìn Khánh Đế, cũng không đáp lời ngài, chỉ lẳng lặng ngồi trước đệm hương bồ, dường như đang chờ cái chết buông xuống.

Viên Bá thống lĩnh kiêu kỵ cuối cùng đã đuổi tới, nhìn thấy tình hình ở đây, vội lệnh cho kiêu kỵ bắt đầu phá lưới sắt trên cửa sổ. Tiếc rằng lưới sắt đó cực kỳ chắc, lại có một đám nữ ni tập kích, tiến triển thật sự rất chậm.

Tiếng đập lưới sắt ầm ầm, lọt vào trong tai khiến người ta cực kỳ hoảng hốt. Mà trong âm thanh này, dường như Tần Cửu có thể nghe thấy tiếng ngọn lửa châm vào ngòi nổ, uy hiếp tử vong giống như móng sắc của mãnh thú, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện.

Nếu như thuốc nổ sẽ nổ tung nửa phòng, vậy trước tượng Phật nơi Nhàn phi ngồi, chắc chắn hẳn là nơi an toàn, nhưng không có một người nào đi đến bên cạnh bà ta, ngay cả Nhan Túc cũng không.

Tần Cửu cảm nhận được ánh mắt Nhan Túc nhìn về phía nàng, hắn đứng phía trước cách nàng không xa, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nhào về phía nàng. Nàng biết, hắn đang muốn dùng cơ thể của mình để bảo vệ nàng.

Nhàn phi chợt mở mắt ra, ánh mắt đảo đi vài vòng giữa người Tần Cửu và Nhan Túc, sau đó, ánh mắt bà ta chuyển đi nhìn vào Tần cửu, tựa như muốn nhìn ra điều gì đó từ mặt nàng. Bà ta vẫy vẫy tay với Tần Cửu, nói giọng khàn khàn: "Ta còn tưởng là kiêu kỵ nào, thì ra lại là ngươi. Ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi!"

Tần Cửu nhíu mày, chậm rãi đi tới trước mặt Nhàn phi, híp mắt nói: "Chuyện đến nước này, bà còn có lời gì để nói?"

Nhưng Nhàn phi không hề nói gì, chỉ là ngẩng đầu quan sát nàng.

"Ngươi rất hận ta, có đúng không? Nếu như không phải ta, ngươi và Túc nhi cũng sẽ không đi đến tình cảnh ngày hôm nay. Vốn dĩ ta vẫn cho rằng, ngươi là người của Thiên Thần tông. Về sau biết ngươi không phải, là người trong Tố Y cục, hiện giờ xem ra, ngươi không chỉ là người trong Tố Y cục."

Nhàn phi nắm chặt nắm tay, lông mi khẽ run lên, có một tia sáng lóe lên trong mắt bà ta, bà ta bỗng dưng mở to hai mắt. Ánh mắt bà ta, tựa như dao găm cắt lên mặt Tần Cửu, rồi lại chuyển lên người Nhan Túc, nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Cửu cả Nhan Túc và dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng muốn nhào tới, lông mày bà ta không chịu khống chế mà dựng lên một chút. Cuối cùng, ánh mắt bà ta đã đóng đinh lên hai mắt Tần Cửu, tựa như muốn móc hai mắt Tần Cửu ra vậy.

Tần Cửu cảm thấy ánh mắt Nhàn phi có chút dữ tợn, khiến nàng cảm thấy ánh mắt này có thể giết người. Có điều, dường như rất nhanh Nhàn phi đã bình tĩnh lại, khóe môi nhếch lên thành nụ cười thản nhiên.

"Người Túc nhi thề chết cũng phải bảo vệ, hình như chỉ có người đó." Giọng nói của bà ta rất nhẹ, giống như tự nói chuyện, lại giống như tự nói mê.

Tần Cửu không nghe rõ lắm, thực ra, nàng cũng không muốn nghe bà ta nói tiếp nữa.

"Tần Cửu, rời khỏi bà ta!" Nhan Duật chợt hét lớn một tiếng, tung người nhảy tới.

Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy trong tượng Phật phía sau Nhàn phi, dường như có tiếng vang dị thường truyền đến. Thuốc nổ đó không hề chôn ở dưới đất, mà là xếp vào trong tượng Phật rỗng. Mà ngòi nổ, đã bị đốt.

Cơ thể Tần Cửu chạy ra ngoài theo bản năng, nhưng không ngờ, Nhàn phi lại đột nhiên gục xuống đất, ôm chặt lấy chân nàng, kéo nàng về phía sau. Sức của Nhàn phi lớn đến kinh người, Tần Cửu lại bị bà ta kéo ngã xuống đất, trong nháy mắt không bò dậy được. Nàng hoàn toàn không có cách nào tiến lên trước một bước, trừ phi, nàng chặt đứt tay Nhàn phi, hoặc là chém đứt chân mình. Nếu không, hai người nhất định ở cùng một chỗ.

"Bạch Tố Huyên, ngươi thật đúng là âm hồn bất tán. Ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Chính là ngươi, đã hủy hoại Túc nhi!" Giọng nói của Nhàn phi trầm thấp, mềm mỏng, vang bên tai Tần Cửu.

Giọng nói của bà ta không lớn, lọt vào tai Tần Cửu, lại giống như ma âm đến từ địa ngục.

Bà ta đã nhận ra nàng rồi.

Bà ta lại nhận ra nàng là Bạch Tố Huyên.

Bạch Tú Cẩm có thể nhận ra nàng, Tần Cửu không cảm thấy kỳ lạ. Thế nhưng, Nhàn phi lại nhận ra nàng, đây là điều khiến nàng bất ngờ.

Một đường sáng sắc, lóe lên trước mắt Tần Cửu.

Máu nóng bắn tung tóe.

Trong điện chợt tĩnh lặng.

Tần Cửu lại mở mắt ra, nhìn thấy Nhan Duật đang cầm kiếm, trên thân kiếm của hắn nhỏ máu. Và cả Nhan Túc đang xông tới phía sau Nhan Duật. Trên chân hắn có xiềng xích, chậm hơn Nhan Duật một bước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.