Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 197: Không còn gì để nói



Editor: Xám

"Năm đó, tú lâu của Tố Tố bốc cháy, khi đó ta bị hoàng huynh giam cầm chậm một bước, đến đó, chỉ nhìn thấy một bộ xương khô. Khi ấy ta cho rằng Tố Tố đã mất rồi, rất nhanh lại nghe nói, Túc nhi đã đến đó trước ta một bước. Hắn phong tỏa tin tức rất chặt chẽ, ta không biết hắn có cứu được người ra không, thế nhưng, ta thấy hắn vẫn lên triều như thường, không hề tỏ ra bi thương lắm. Ta bèn đoán, có lẽ, hắn đã cứu Tố Tố ra, bộ xương khô kia, không phải Tố Tố. Quả nhiên, bị ta âm thầm tra ra, hôm đó hắn đã cứu một nữ tử ra ngoài, hơn nữa bí mật đưa nàng ta đi trị thương. Thế nhưng, ta lại không tra ra được hắn đã đưa nàng đi đâu. Nhưng từ lúc đó, ta đã đoán được, Tố Tố chưa chết. Ba năm nay, hắn cũng không biểu lộ rõ tình cảm với ai, mãi cho đến cuối năm, hắn đột nhiên bắt đầu theo đuổi Tô Vãn Hương, ta bèn âm thầm điều tra, mới biết được, Tô Vãn Hương đó không phải là nữ nhi của Tô tướng. Lúc đó ta đã cho rằng nàng ta là Tố Tố, cho nên, ở lễ Cầu Tuyết, ta thăm dò bằng hoa mẫu đơn, biết được nàng ta có vài phần giống Tố Tố, ta không khẳng định được, bởi vì xem ra, nàng ta đã mất trí nhớ, ta không biết, Tố Tố đã mất trí nhớ, có phải sẽ vẫn như vậy hay không." Nhan Duật cúi người, mặc dù hắn nói chuyện với Tần Cửu, nhưng ánh mắt lại quét về phía cánh đồng tuyết ở rất xa.

"Lúc ấy quả thực ta cho rằng nàng ta chính là Tố Tố, là Túc nhi đã cứu nàng ta ra, vậy thì để Túc Nhi và nàng ở bên cạnh nhau, có lẽ là đúng. Nhưng sau này, ta rất nhanh đã phát hiện ra nàng ta không phải Tố Tố. Thế nhưng, hình như Túc nhi không phát hiện ra, có lẽ là vì nguyên do hắn đích thân cứu nàng ta ra từ trong đám cháy." Nhan Duật từ từ quay người lại, lần này, cuối cùng ánh mắt đã tập trung trên người Tần Cửu, chỉ là, ánh mắt của hắn lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, "Ta nói với nàng điều này, chính là muốn nói, Túc nhi từ trước đến giờ chưa từng thay lòng với Bạch Tố Huyên. Từ đầu đến cuối người hắn yêu vẫn là nàng ấy. Có lẽ, Bạch Tố Huyên và hắn, trời cao đã định trước là một đôi, mà ta, đối với Bạch Tố Huyên chỉ là một bên tình nguyện."

Câu nói này, khiến lòng Tần Cửu chấn động.

Khi ấy, nàng chỉ cảm thấy Tô Vãn Hương và nàng có chút giống nhau, ban đầu, nàng cho rằng, Nhan Túc thích nàng, là vì nàng giống Tô Vãn Hương, bởi vì lúc đó, nàng vẫn cho rằng, Tô Vãn Hương là chính là nữ nhi của Tô Thanh, từ khi Nhan Túc bắt đầu đến núi Thương Ngô thăm mẫu phi hắn, đã thích Tô Vãn Hương rồi, yêu nàng chỉ là vì lợi dụng. Về sau, nàng lờ mờ biết được, Tô Vãn Hương đang bắt chước nàng. Khi đó, nàng cũng chỉ cười tự giễu, nếu như Nhan Túc vì một người giống nàng mà yêu nàng ta, cuộc tình này cũng chỉ như thế. Bây giờ, nàng mới biết được, thì ra, hắn với nàng ta, hắn vẫn luôn cho rằng Tô Vãn Hương chính là nàng.

Nhan Túc lại xem Tô Vãn Hương là nàng!

Sau khi quay về Lệ Kinh, tất cả những gì xảy ra giữa nàng và Nhan Túc, từng màn một hiện lên trong đầu.

Một ngày nọ, hắn giành hoa đăng ở Linh Lung các, nàng vẫn luôn cho rằng hắn lấy đổ của nàng để đi lấy lòng Tô Vãn Hương, nhưng thì ra, hắn muốn dùng hoa đăng để gợi lên ký ức của Tô Vãn Hương.

Vào lễ Cầu Tuyết, hắn tặng y phục hoa thược dược cho Tô Vãn Hương, thì ra là đang thực hiện lời hứa hắn từng cho nàng.

Kính Hoa Thủy Vực, Tô Vãn Hương bị thương, thì ra, hắn cho rằng nàng bị thương, cho nên mới nói ra những lời ngoan độc như vậy với nàng - kẻ mà hắn tưởng là hung thủ.

Thì ra thì ra . . . . . .

Những lời nói và hành động từng tổn thương nàng sâu sắc, đến cuối cùng, lại đều là minh chứng  hắn yêu nàng sâu sắc.

Tần Cửu nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp.

Nàng cảm thấy trái tim của mình, đột nhiên chua xót đến tận cùng.

Cảm giác phức tạp này, nàng cũng không biết nên nói gì nữa.

Nàng ngước mắt nhìn Nhan Duật, lại thấy hắn đang cúi đầu nhìn nàng, mà lúc nàng ngẩng đầu lên, hắn lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, một lần nữa nhìn chằm chằm mặt nước phủ tuyết.

Nơi đó trắng xóa, chẳng có cái gì cả. Tựa như, lòng của Nhan Duật lúc này, trống rỗng mờ mịt, quạnh quẽ. "Từ lúc nào, ngài biết được ta chính là Bạch Tố Huyên?" Tần Cửu đột nhiên hỏi.

Ngay từ đầu Nhan Duật cũng xem Tô Vãn Hương là Bạch Tố Huyên, thế nhưng về sau hắn biết là không phải. Vậy thì, rốt cuộc là lúc nào hắn biết nàng là Bạch Tố Huyên?

"Từ rất sớm, có điều, bây giờ nói điều này, hình như không cần thiết." Giọng nói của Nhan Duật lộ ra vẻ cô đơn vô cùng.

Không cần thiết sao?

"Vậy thì tại sao, ngài đột nhiên nói cho ta biết, Nhan Túc vẫn luôn xem Tô Vãn Hương là ta?"

Nhan Duật không nói gì.

Thật ra, Tần Cửu biết có hỏi cũng vô ích, hắn sẽ không trả lời. Thế nhưng, cho dù hắn không nói, Tần Cửu cũng biết là vì sao.

Nàng cười nhẹ.

Nàng cũng theo ánh mắt Nhan Duật nhìn lên phía trước, thấp giọng nói: "Hôm nay thật là lạnh!"

"Đúng vậy, trời thật là lạnh!" Nhan Duật tiếp lời.

Hồi lâu không nói gì.

Hai người ngăn cách bởi một thân cây, đứng ở trong gió.

Bông tuyết bay càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát sau đã phủ lên người hai người một lớp tuyết mỏng.

Một lần nữa bước vào trong thiên lao, mặt Tần Cửu tái nhợt đến mức gần như trong suốt, chỉ có nốt ruồi ở khóe mắt rực rỡ như một đóa mạn châu sa nở rộ.

Trong thiên lao vẫn tối om, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ rộng một tấc, trên vách tường dày đều là màu lạnh.

Trước cửa lao giam giữ Nhan Túc, Tần Cửu dừng bước chân, nhìn vào trong qua cửa sổ trên cửa lao vừa dày vừa nặng, mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi trên giường đá ở góc tường. Một bộ áo tù màu trắng, dưới chân đeo xiềng xích nặng nề.

Ánh mắt Tần Cửu dừng lại trên chiếc xích đó, ánh sáng lạnh màu xám đậm trong nháy mắt đã làm nhói mắt nàng.

Lính coi ngục đứng đầu đi tới mở cửa lao ra, dẫn vài cai ngục lui ra ngoài. Nhan Túc nghe thấy có tiếng động, hắn lê xiềng xích đi đến trước cửa lao, khi hắn nhìn thấy Tần Cửu qua cửa sổ tối tăm của cửa lao, đôi mắt dài đầy tia máu nhìn chằm chằm vào nàng, biểu cảm trên mặt như vui lại như buồn, như si lại như ngốc.

Cách tấm cửa sắt, cách bóng tối, cách mùi tanh hôi trong lao, hai người nhìn nhau, dường như đã cách cả cuộc đời.

Không ai nói gì với ai, có lẽ, ai cũng không biết nên nói điều gì.

Ngăn cách giữa bọn họ, đâu chỉ là tấm cửa sắt này? Còn có cả mấy nghìn ngày ngày đêm đêm đau khổ vùng vẫy, còn có vô số linh hồn oán hận.

"Tố Tố, rốt cuộc nàng đã chịu đến thăm ta rồi." Nhan Túc phá vỡ im lặng bằng giọng nói khàn khàn.

"Chàng, có khỏe không?" Tần Cửu nhỏ giọng hỏi.

Tần Cửu ngẩng đầu lên, làm cho toàn bộ kích động trong lòng từ từ lắng xuống, cuối cùng cười xinh đẹp, mở cửa lao đi vào.

Nhan Túc đi về phía Tần Cửu hai bước, tiếng xiềng xích đập vào mặt đất, vang lên leng keng trong lao yên tĩnh.

Hắn dừng chân trước mặt nàng, ánh mắt sâu nặng dịu dàng di chuyển khắp lông mày đen nhánh, mắt phượng xinh đẹp, bờ môi tái nhợt, khuôn cằm nhọn hoắt, bờ vai gầy yếu của nàng, rồi lại nhìn thân hình nhỏ gầy của nàng.

Trải qua mấy năm rèn luyện gian khổ, nàng không còn là nữ tử đoan trang dịu dàng năm xưa nữa.

Ánh mắt Tần Cửu cũng quan sát Nhan Túc thật cẩn thận, mặc dù dung nhan tuấn mỹ vẫn hoàn mỹ như ngọc thạch điêu khắc, nhưng lại tiều tụy và cũng nhợt nhạt, phủ đầy tang thương trước kia không có.

Hắn đã sớm không còn là thiếu niên tuấn mỹ phấn chấn năm đó nữa rồi.

Năm tháng, có lúc thật sự rất tàn khốc.

Nhất thời hai người không nói gì!

Ai có thể ngờ được, khi bọn họ gặp lại, lại là không còn gì để nói.

"Tố Tố, ta nghe nói, Tô Vãn Hương đã bị nàng bắt vào trong lao, nàng ta chính là Bạch Tú Cẩm, nàng có biết không?" Một hồi lâu sau, Nhan Túc thấp giọng nói.

Tần Cửu gật gật đầu, "Ta đã biết. Nàng ta có chút thù hận với Bạch gia, trước đây đến Bạch gia, chính là muốn báo thù." Nàng nhớ tới lời Nhan Duật, Tô Vãn Hương do hắn cứu từ trong biển lửa, mấy năm nay, hắn vẫn luôn xem Tô Vãn Hương là nàng, không khỏi đau xót một hồi.

"Năm đó, là chàng, cứu nàng ta từ trong đám cháy?" Tần Cửu nhẹ giọng hỏi.

Nhan Túc cười khổ, "Nàng, biết cả rồi? Là ta, năm đó khi ta cứu nàng ta khỏi đám cháy, trên người nàng ta đều là quần áo trang sức bình thường nàng hay mặc, rất nhiều chuyện giữa chúng ta, nàng ta cũng đều biết. Hơn nữa, mắt nàng ta thật sự rất giống nàng, cho nên, ta không hề do dự xem nàng ta là nàng."

"Nàng ta ở nhà ta nhiều năm, lại có mục đích riêng với nhà của ta, đã sớm có lòng ghi tạc từng tiếng nói từng cử động của ta vào trong lòng. Ta chỉ không ngờ, nàng ta lại không tiếc để mình bị thiêu."

Tần Cửu híp mắt, nàng đột nhiên nhớ lại, Bạch Tú Cẩm ngay cả giặt đồ cũng nỗ lực bảo dưỡng tay của mình, có thể thấy được sự trân trọng của nàng ta đối với vẻ bề ngoài của mình. Vậy thì, năm đó, nàng ta bị thiêu có phải là giả hay không. Gương mặt có vài phần giống nàng của nàng ta hiện giờ, mới là dung mạo chân chính. Ở trong lao, Bạch Tú Cẩm đã từng nói, năm xưa nàng ta đến Bạch gia, đều là đã dịch dung. Nếu như thật sự là như vậy, lúc ấy, Nhan Túc không dám động vào những vết bỏng, bị lừa thì rất bình thường. Thế nhưng, không có lý do để ngay cả ngự y cũng bị lừa.

"Ngự y trước đây trị thương cho Bạch Tú Cẩm vẫn còn sống chứ?"

Nhan Túc híp mắt nói: "Lúc ấy, ta lệnh cho Thường ngự y trong cung dốc toàn lực cứu chữa cho nàng ta, sau khi nàng ta khỏe lại, Thường ngự y có một lần phạm lỗi, đã bị lưu đày, sau đó không còn tung tích nữa."

"Ta nghĩ, có lẽ có một cách dịch dung chúng ta không biết, có thể thay đổi dung mạo của con người. Năm đó, khuôn mặt, da thịt xuất hiện trước mặt chúng ta của Bạch Tú Cẩm đều là thật, nhưng không phải là diện mạo thật của nàng ta, gương mặt hiện giờ, mới là thật."

Nhan Túc trầm tư, "Tố Tố, có lẽ Bạch Tú Cẩm chính là người của Thiên Thần tông, ta đã phái người theo dõi nàng ta, nàng ta từng liên lạc với một người mặc áo trắng, địa điểm của bọn họ ngay ở chợ Tây."

Tần Cửu gật đật đầu, đương nhiên Bạch Tú Cẩm sẽ không nói ra chính nàng ta là người của Thiên Thần tông, nhưng Tần Cửu đã sớm đoán được. Theo nàng ta nói, người năm xưa dạy nàng ta võ nghệ, chắn chắn là người của Thiên Thần tông.

Hai người nói xong chính sự, cũng không còn chuyện gì nữa.

"Tố Tố, ta muốn biết, đêm hôm đó, thư đoạn tình đưa cho ta không phải do nàng viết, đúng không?" Hắn hỏi.

Tần Cửu gật đầu, "Ta không hề viết thư đoạn tình!"

Từng chữ từng câu, mang theo đau đớn của câu chuyện xưa.

Đương nhiên nàng chưa từng viết thư đoạn tình gì hết, cái nàng viết, là một phong thư mời hắn bỏ trốn.

"Nói như vậy, nếu như, không có chuyện của Bạch gia, nàng, có lẽ, có lẽ vẫn sẽ ở bên ta?" Hắn thận trọng hỏi như thế.

Trong mắt nàng đầy lệ, không biết nên trả lời như thế nào.

Nàng hoảng hốt nhớ lại đêm hôm ấy, từng mảng tuyết rơi xuống, rơi trên khuôn mặt gần như lạnh cứng của nàng, nhưng trong lòng nàng kiên định tin tưởng, hắn sẽ đến. Nếu như hắn đến, hắn sẽ dẫn nàng đi, về sau, đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.