Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác



Editor: Xám

Khi ấy, nàng còn quá trẻ.

"Nếu như, lúc đó, ta bảo chàng cùng bỏ trốn với ta, chàng sẵn lòng vứt bỏ tất cả đi theo ta không?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.

"Có!" Nhan Túc nói mà không do dự chút nào.

Tần Cửu ngẩng mặt nhìn hắn, trong phòng giam tối mịt, dung nhan của hắn giống như được điêu khắc từ ngọc thạch thiên nhiên, mặc dù tái nhợt gầy yếu, nhưng vẫn vô cùng tuấn mỹ.

Đây là nam nhân nàng từng yêu khắc cốt ghi tâm, hắn từng cho nàng tình yêu tốt đẹp nhất trên đời.

"Liên Thành, " Nàng nhẹ nhàng gọi hắn, cách xưng hô này khiến hai người dường như quay về khi tình cảm còn mặn nồng, "Có vài lời, có lẽ ta phải nói rõ ràng với chàng. Chàng và ta......"

"Tố Tố, có thể để lát nữa nói hay không!" Nhan Túc nhẹ nhàng nói, "Để ta nhìn nàng kỹ một chút."

Kể từ ngày hôm đó, sau khi biết nàng là Tố Tố, hắn đã sớm muốn được nhìn nàng thật kỹ, nha đầu của hắn, rốt cuộc đã biến thành dáng vẻ thế này, vì sao lại biến thành dáng vẻ thế này?

Hắn vươn tay, từ từ vuốt lên khuôn mặt của nàng, ngón tay nhẹ nhàng dịu dàng mà vuốt ve mặt nàng, cuối cùng đến nốt ruồi phía dưới mắt nàng. Hắn cúi người xuống, khẽ khàng hôn lên nốt ruồi của nàng, tựa như muốn chữa trị vết sẹo đó. Vết thương khác trên người nàng, có lẽ hắn không thể nhìn thấy được, hắn chỉ có thể nhìn thấy nốt ruồi này.

Đôi mắt như ngọc đen của hắn đột nhiên ửng đỏ, hắn đột ngột ôm Tần Cửu vào trong lòng, hai cánh tay đó dùng sức lực, ghìm chặt đến mức nàng dường như sắp nghẹt thở. Hắn giữ đầu nàng ở trước ngực, cằm của hắn gác trên vai nàng, từng giọt lệ nóng bỏng theo tóc nàng lăng xuống cổ nàng.

Ướt át, nóng bỏng, vô cùng vô tận.

Tần Cửu không ngờ Nhan Túc lại khóc, hơn nữa lại là khóc vì nàng. Đều nói nam nhân cho dù khóc, cũng sẽ không muốn để nữ nhân nhìn thấy. Thế nhưng hắn đã khóc, khóc ngay trước mặt nàng, nếu như không phải là thật sự không nhịn được, với tính cách của Nhan Túc, hắn tuyệt đối sẽ không khóc trước mặt nàng.

Tần Cửu không nhúc nhích, chỉ để mặc hắn lặng lẽ ôm nàng, cảm nhận cảm giác nóng bỏng khi nước mắt của hắn rơi xuống cổ nàng. Lần đầu tiên nàng biết, nước mắt của nam nhân, cũng sẽ rơi xuống như mưa như vậy, nóng hổi như vậy, dường như có thể làm bỏng trái tim nàng.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn đã buông nàng ra, cẩn thận hỏi: "Đau lắm phải không?"

Tần Cửu hít sâu một hơi, nàng nghe thấy giọng nói khô khốc mà khàn khàn của mình, "Từ lâu đã không còn đau rồi!"

Đúng vậy, từ lâu đã không còn đau rồi!

Khoảng thời gian tươi đẹp hắn dành cho nàng, và cả sự đau khổ giống như địa ngục kia đều đã trôi qua rồi.

Nhan Túc mấp máy môi, cuối cùng không nói lời nào.

Cảm xúc trong lòng hắn quá phức tạp, quá chua xót, có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều rất nhiều, đến lúc này, không biết vì sao lại nói không nên lời. Nhìn dung nhan hoàn toàn khác với trước kia, nhìn vết chai trên mười ngón tay nhỏ mảnh, hắn không muốn nói ra điều gì. Toàn bộ lời giải thích, ở trước mặt nỗi thống khổ nàng phải chịu, chỉ tỏ ra bé nhỏ vụn vặt.

Cho dù hắn về tình có thể tha thứ, cho dù hắn có nhiều lý do hơn nữa, tổn thương đã hình thành, mà hắn, cũng đã không còn cách nào đề bù đắp nỗi đau khổ của nàng nữa.

Trong phòng giam hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim đập mãnh liệt của hai bên.

Nhan Túc hít một hơi thật sâu, ôm nàng vào trong lòng mình, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Bây giờ, nói cho ta biết lời nàng muốn nói đi!"

Dường như hắn biết điều nàng muốn nói là gì, cho nên tay của hắn cũng run lên.

Tần Cửu nước mắt tràn mi, giọng nói dịu dàng mà từ tốn, nhưng lại kiên định lạ thường, "Liên Thành, ta đã từng yêu chàng, yêu chàng rất sâu rất sâu đậm, từng si cuồng đến mức cho dù phải bỏ trốn cũng muốn làm nữ nhân của chàng. Thế nhưng, thế sự khó lường. Cuối cùng tất cả những điều đó đã là quá khứ. Nếu như thời gian có thể đảo ngược, tất cả có thể trở về, ta vẫn là Bạch Tố Huyên, ta nghĩ ta vẫn sẽ mong muốn làm nữ nhân của chàng. Nhưng mà, thời gian như nước chảy, nó sẽ không chảy ngược, chỉ biết chảy xuôi. Chàng không còn là Liên Thành năm đó thả nai con đi vì ta nữa, ta cũng không còn là Bạch Tố Huyên chỉ biết thêu hoa gảy đàn của năm đó nữa, tất cả đều đã thay đổi. Liên Thành, tất cả đều đã thay đổi rồi."

Đúng, tất cả đều đã thay đổi rồi.

Bọn họ không quay lại được nữa rồi.

Nhan Túc lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì. Thật ra, hắn đã sớm biết, bọn họ không thể quay lại được.

Tần Cửu giơ tay lên, lấy khắn gấm từ trong tay áo ra lau đi nước mắt trên mặt Nhan Túc, nói từng tiếng: "Thế nhưng, Liên Thành, ta hi vọng chàng có thể sống tiếp, nhất định phải sống tiếp cho thật tốt. Quãng thời gian tươi đẹp nhất mà chàng dành cho ta, ta sẽ khắc ghi thật sâu trong đáy lòng, trong lòng ta, cũng sẽ vĩnh viễn có một nơi thuộc về chàng."

Nhan Túc nhìn nàng, không nói tiếp lời nào. Cuối cùng, rốt cuộc hắn gật đầu nói: "Được, ta biết rồi!"

Tần Cửu nhìn Nhan Túc một lần cuối cùng, sau đó, nàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng giam lại, đi ra ngoài

Rất nhanh bóng lưng gầy nhỏ đã biến mất trong bóng râm mờ tối của hành lang.

Nhan Túc lẳng lặng nhìn nàng đi xa, hắn từ từ dựa lưng vào vách tường nhắm hai mắt lại.

Đối với kết quả này, ngoài bình tĩnh tiếp nhận ra, hắn không còn cách nào khác. Thậm chí, hắn hoàn toàn không có quyền theo đuổi nàng nữa, việc duy nhất hắn có thể làm, có lẽ, chính là, lặng lẽ —— yêu nàng.

Hắn biết, nàng đã buông bỏ, đối với tình cảm giữa bọn họ, đối với hắn, đã hoàn toàn buông bỏ rồi. Thế nhưng, hắn không buông được, cả đời này, hắn cũng không buông.

Hắn rất muốn nói với nàng: Tố Tố, yêu nàng, là quyền của ta. Nàng có thể không yêu ta nữa, nhưng ta lại không thể không tiếp tục yêu nàng. Tình yêu của ta với nàng, một khi sinh ra, thì vĩnh viễn sẽ không chấm dứt, cho dù là nàng, cũng không có quyền yêu cầu ta ngừng yêu nàng. Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ yêu nàng thêm một ngày.

Chỉ là, tình yêu này, không còn cầu mong ngày ngày bên nhau.

Tình yêu này, lấy hạnh phúc của nàng làm mục đích. Quãng đời còn lại của ta, cũng sẽ sống vì hạnh phúc của nàng.

888888

Đảo mắt đã đến tháng chạp, thời tiết càng ngày càng lạnh. Trong ngoài triều đình và dân gian đều yên ả, thế nhưng, ngay vào lúc mọi người đang chuẩn bị cho những ngày cuối năm, Bắc Diệp quốc ở Bắc cương đột nhiên sinh biến, trong mấy ngày liên tục dấy binh với Đại Dục quốc.

Từng tờ quân báo khẩn cấp của biên ải Bắc cương bay tới kinh thành như bông tuyết.

Chuyện này, khiến cho tình hình vừa mới bình yên lại trở nên hỗn loạn. Tần Cửu cũng cực kỳ kinh ngạc trước việc Bắc Diệp quốc đột nhiên sinh biến, mặc dù nói nhiều năm qua, Đại Dục và Bắc Diệp quốc vẫn không tính là hòa thuận, nhưng gần mấy năm nay tấn công ở quy mô lớn thế này thì hoàn toàn không có.

Thái tử Nhan Dật triệu tập quần thần bàn bạc đối sách, cuối cùng quyết định một lần nữa sử dụng Nhị hoàng tử Nhan Túc đang ở trong nhà lao.

Lại nói, mưu đồ phản nghịch là tội lớn, vốn dĩ không thể tha thứ. Nhưng đêm đó, Thiên Thần tông mưu phản, Nhan Túc cũng đã lập công, hơn nữa Nhan Dật biết, Nhan Duật không hề mưu phản vì ngai vàng. Cuối cùng, sau khi bàn bạc nhiều lần với quần thần, cuối cùng đã quyết định để Nhan Túc xuất chinh về phương Bắc. Thật ra, đó cũng là tâm ý của Tần Cửu. Nàng không thể để Nhan Túc cả đời bị giam trong nhà lao. Hắn thuộc về chiến trường, hắn nên tạo dựng sự nghiệp, như vậy, hắn mới có thể đi ra khỏi nhà lao.  

Mấy ngày sau, Nhan Túc chỉ huy đại quân đi đến Bắc Cương, Thái tử Nhan Dật và thân vương giám quốc Nhan Duật đích thân đưa tiễn ra ngoài Lệ Kinh.  

Ngày hôm đó, Tần Cửu đứng ở trên sườn núi cao ở ngoại ô Lệ Kinh, nhìn về phía đại quân đi càng lúc càng xa. Cuối cùng, một nam tử mặc khôi giáp màu trắng từ xa liếc mắt nhìn về phía nàng một cái, bởi vì cách rất xa, nàng không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn. Nàng đưa tay ra, làm một tư thế thắng lợi với hắn, vành mắt hơi ẩm ướt. Tựa hồ hắn đã cười với nàng, sau đó, hắn thúc ngựa rời đi cùng đại quân.

Có một tiểu binh trẻ tuổi đi về phía Tần Cửu, giao một phong thư vào tay Tần Cửu, "Tần cô nương, đây là đồ nhị hoàng tử phái ta giao cho cô."

Tần Cửu nhận thư, chỉ thấy phía trên là nét bút quen thuộc của Nhan Túc: Bạch Tố Huyên yêu ta đã là đủ rồi, Tần Cửu, xin nhất định phải yêu người khác, nhất định phải hạnh phúc!

Hôm đó sắc trời quang đãng, ánh nắng chảy xuống như nạm vàng, Tần Cửu ngẩng đầu, híp mắt nhìn bóng dáng dần dần hòa vào trong đội ngũ, từ từ đi xa, biến mất giữa trời đất, mắt ướt nhòe.

"Người đã đi xa rồi. Hi vọng hắn có thể sớm ngày giành lại vùng đã đã mất, sớm ngày hồi kinh." Giọng nói của Nhan Duật vang lên từ phía sau, vẫn trầm thấp thuần túy như thế, vẫn mị hoặc như thế.

Tần Cửu quay đầu cười với Nhan Duật, "Đúng vậy, hắn nhất định sẽ trở về!"

Nhan Duật gật đầu, chỉ cách gang tấc mà nhìn nàng thật sâu, trong con ngươi đen thẳm như bóng đêm, thâm tình sâu nặng lắng đọng. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nói, "Ta cũng sắp đi rồi!"

Tần Cửu nhìn hắn giống như kinh hãi, trái tim giống như bị người ta níu chặt, hỏi: "Ngài sắp đi đâu?"

"Ta cũng đã rời khỏi Lân Châu mấy năm rồi, ta cũng nên quay về thăm lại." Nhan Duật cười nhẹ nói.

Tần Cửu không ngờ, Nhan Duật dứt khoát như vậy, nói đi là đi, điều này khiến nàng cực kỳ bất ngờ. Nàng khẽ nói: "Nhưng mà, thái tử còn cần ngài."

Nhan Duật nhếch môi cười, "Thái tử đã trưởng thành, hắn khiêm tốn chính trực chịu nghe can gián, hắn sẽ là một hoàng đế tốt. Huống hồ, còn có nàng, cùng với các vị lão thần, ta ở đó, cũng chỉ là một vật trang trí."

Tần Cửu đè nén sự chua xót không ngừng lan ra trong lòng, mấp máy môi, thật ra nàng muốn giữ hắn, nhưng giữ lại thì có thể thế nào đây? Có lẽ hắn rời đi, mới là lựa chọn tốt nhất. Cuối cùng nàng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm sâu như nước của hắn, "Mấy ngày nay nhiều việc, thái tử sắp đăng cơ, có lẽ ta không thể tiễn ngài rồi. Vậy chúc ngài trước thuận buồm xuôi gió."

Nhan Duật thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm Tần Cửu, ánh sáng trong con ngươi giống như ánh trăng trong đêm dài, tựa như có thể hút lấy cả người nàng, hắn nói với vẻ hài hước: "Nàng hoàn toàn...... không muốn giữ ta lại chút nào!"

"Cho dù ta muốn giữ lại, e rằng cũng không giữ được ngài." Tần Cửu cười quyến rũ như tơ, chỉ là trong lúc quay đầu, ở tận sâu trong mắt phượng màu mực, vẻ bi thương lướt qua.

"Nàng không thử, làm sao lại biết là không được chứ?" Giọng nói của Nhan Duật nhàn nhạt như gió thổi qua.

"Ngộ nhỡ ta thử rồi, ngài không ở lại, chẳng phải là mất mặt lắm sao." Tần Cửu tiếp tục trêu đùa.

Chỉ là, trong lời nói vui đùa này, Tần Cửu cảm thấy trong trái tim của mình đã bị đau thương cắn nuốt, đau đớn vô cùng.

Mấy ngày sau, cuối cùng Nhan Duật đã rời khỏi Lệ Kinh, Tần Cửu làm như lời không đi tiễn hắn. Nàng sợ mình không nhịn được, lúc nhìn bóng lưng hắn rời xa, đột nheien xông lên, giữ hắn lại. Nàng không có tư cách để giữ hắn, càng không có tư cách đi theo hắn, bởi vì chuyện của nàng, vẫn chưa làm xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.