Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch



Loại vui vẻ này, thật ra hết sức đơn thuần.

Nó không phải đến từ vinh hoa, không phải đến từ tuổi trẻ, cũng không dựa vào quyền thế phú quý, nó chỉ đến từ một loại yên tĩnh của nơi sâu kín trong tâm hồn.

Tất cả những cảm giác này đều là tiếng đàn mang đến.

Hết thảy trước mắt dường như đều chậm lại, tất cả dường như đều rơi vào hư vô, chỉ có tiếng đàn kia là chân thực, mang theo vui vẻ vỗ về lòng người, mang theo thuần khiết gột rửa lòng người.

Lưu Liên kết thúc khúc nhạc, nhưng không người nào nhận ra tiếng đàn đã ngừng lại, tâm tư của mọi người còn đang đắm chìm ở trong hoan lạc, bọn họ chưa từng nghe qua tiếng nhạc thấm vào linh hồn như vậy.

Lưu Liên đứng dậy, thi lễ với đám người dưới đài cao, lại xoay người khẽ thi lễ với Tiêu Nhạc Bạch ở bên đài, sau đó, hắn chậm rãi đi xuống đài cao.

Tiếp đó, tiếng vỗ tay vang lên ở sau lưng hắn.

Rồi sau đó, có người bắt đầu lặng lẽ thảo luận, thiếu niên này là ai? Hắn vốn đứng ở trước rạp gỗ của Diêm Vương, vậy hắn là người của Diêm Vương sao? llqqqđôn Hoàng thúc hỗn thế ma vương kia lúc nào có được một người hầu thuần khiết như hoa sen thế này?

Tiêu Nhạc Bạch ngồi ở một chỗ ít để mắt tới trên đài cao, hắn mặc một bộ y phục màu trắng tuyết, trên cổ áo và ống tay áo đều thêu hoa văn màu bạc, bên hông đeo một miếng ngọc bội màu xanh nhạt. Trên đài cao có gió, y phục trắng tuyết như đám mây nhẹ nhàng tung bay.

Dáng dấp của hắn rất đẹp, loại đẹp mắt này cũng không phải chỉ dung mạo của hắn. Phải nói dung mạo của hắn cũng không xuất sắc bao nhiêu, mi dài mắt nhỏ, mũi thẳng miệng rộng, chỉ tạm gọi là trên mức bình thường, sẽ không khiến người ta kinh ngạc, cũng không làm cho người ta chán ghét.

Vẻ đẹp này là chỉ khí chất của hắn, một người thanh cao kiêu ngạo, ôn hòa, sáng trong như trăng, phóng khoáng như gió.

Trong đôi mắt hẹp dài, bao giờ cũng mang theo ý cười ôn hòa.

Chỉ là, Tiêu Nhạc Bạch là hắn dưới trạng thái tỉnh táo như vậy, người bình thường nhìn thấy rất ít. Chỉ vì hắn rất ít khi tỉnh táo, bởi hắn thích rượu như mạng, là một con sâu rượu chính cống.

Nơi có rượu không nhất định có Tiêu Nhạc Bạch, nhưng nơi có Tiêu Nhạc Bạch, nhất định có rượu ngon.

Lúc nào hắn cũng treo bên người hồ lô rượu, trong hồ lô luôn luôn có rượu ngon. Hắn uống rượu say rồi cũng không say khướt, mà là phổ nhạc, tấu nhạc, làm thơ.

Mấy khúc nhạc hắn sáng tác được ưa chuộng, đều là hắn phổ nhạc trong lúc say.

Người Đại Dục yêu thích âm nhạc, đương kim thiên tử cũng yêu thích âm nhạc. Không hề để bụng sự kiêu ngạo thanh cao của hắn, cũng không để bụng tật ham rượu của hắn, ngược lại ân sủng với hắn càng tăng.

Lễ nhạc của triều đình hiện nay là Thái Thường tự cai quản, tổng cộng chia ra hai phường, chia làm Tư Nhạc phường và Tư Vũ phường. Tư Nhạc phường lại phân thành Nhã Nhạc bộ, Cổ Xúy bộ, Thanh Nhạc bộ, các Cổ Giá bộ, nhạc sư tính có một nghìn năm trăm người.

Tiêu Nhạc Bạch chính là chưởng sự đại tư nhạc của Tư Nhạc phường, chức quan tứ phẩm.

Lúc này, trong tay hắn cầm một hồ lô rượu tinh xảo, híp đôi mắt nhỏ nhìn Lưu Liên chậm rãi bước xuống đài. Hắn ngửa mặt uống cạn rượu trong hồ lô, trong đôi mắt vốn đang tỉnh táo lập tức có mấy phần men say. Khí chất ôn hòa như gió không còn nữa, ngược lại nhiều hơn vài phần tính khí cao ngạo ngông cuồng.

Ánh mắt hơi say của hắn đuổi theo Lưu Liên, thấy được một bóng người ngồi ở trong rạp gỗ của Nhan Mẫn.

Bóng người kia mặc một bộ váy áo màu đỏ tươi, tựa như ráng mây màu sắc bất ngờ kéo tới trên bầu trời, còn diễm lệ hơn hoa mai màu đỏ son khó khăn nở rộ trên đầu cành. Tầm mắt của Tiêu Nhạc Bạch dừng ở trên bóng người một thoáng, từ từ giơ hồ lô rượu lên, ngửa mặt uống một hớp rượu mạnh.

”Rượu ngon!” Hắn thong thả ung dung nói.

”Đại tư nhạc, kính mời ngài và các vị nhạc sư bàn bạc một chút, chọn ra người đứng thứ nhất.” Phủ doãn Lệ Kinh Mạnh Hoài hỏi.

Ở trong mắt Mạnh Hoài, nhạc quan Tiêu Nhạc Bạch này không thể nghi ngờ chính là người cả ngày làm ra những khúc nhạc lả lướt khiến cho hoàng thượng vui lòng, bởi vì cưng chiều mà quý trọng, chắc chắn là lộng thần. Nhưng lộng thần này vô tình là người có thể suy đoán Thánh ý nhất.

Trước mắt có ba người cực kì có hi vọng vượt lên đứng nhất, một người tất nhiên là Tô Vãn Hương, một người khác là Chiêu Bình công chúa, còn có thiếu niên thật sự có thực lực đi ra từ trong rạp của vị Diêm Vương kia.

Suy cho cùng ai có thể vượt lên đứng đầu, Mạnh Hoài thật sự thấy vui mừng, vui mừng vì vấn đề nan giải này không liên quan đến mình.

Tiêu Nhạc Bạch giơ hồ lô rượu lên, chỉ vào các nhạc sư phía sau, mang theo vài phần men say, chậm rãi nói: “Tô tiểu thư cầm kỹ tinh thông, tiếng sáo của Chiêu Bình công chúa động lòng người, nhưng cũng không bằng khúc nhạc thấm vào linh hồn của vị thiếu niên kia, khúc nhạc hay đã có thể gột rửa lòng người như vậy.” Người say rồi, lời nói ngược lại không say, không có gì do dự, hắn chọn Lưu Liên là người diễn tấu hay nhất.

Các nhạc sư còn lại vâng theo Tiêu Nhạc Bạch.

Do đó, lễ Cầu Tuyết mỗi năm một lần này đã hạ màn, người vượt lên đứng thứ nhất, là Lưu Liên trong triều ngoài giang hồ đều không có tiếng tăm gì.

Lúc này, mọi người đã biết được Lưu Liên là người hầu của Tần Cửu, cầm kỹ của người hầu đã như thế, vậy không biết cầm kỹ của chủ tử phải cao tới trình độ nào?dienen~đan;;lê.quý.đôn Nhưng rất đáng tiếc, không có duyên nghe nói.

Mặc dù Nhan Duật đã sớm nghĩ đến, nếu như người hầu của yêu nữ này không có một chút tài nghệ thật sự, sợ là yêu nữ cũng sẽ không để cho hắn đi ra ngoài bêu xấu. Nhưng hắn thật sự không ngờ, cầm kỹ của tiểu tử này cao như thế, xem ra, sợ rằng ti trúc tứ đại gia kia lại muốn đổi người.

Hắn kinh ngạc nhíu hai hàng lông mày, trên mặt không có một chút giận dữ, ngay cả tươi cười bên khóe môi cũng càng sâu.

”Không hổ là người hầu của Cửu gia, quả nhiên dạy dỗ đến xuất sắc. Bản vương vẫn luôn buồn bực tại sao Cửu gia tìm một thiếu niên tay trói gà không chặt làm người hầu, nhưng thì ra, hắn còn có một công dụng tuyệt vời như vậy, chẳng trách Cửu gia càng thêm ân sủng với hắn.”

Lưu Liên thắng rồi.

Nếu như không phải Tần Cửu nhất định muốn hắn thắng, hắn tuyệt đối không quyết định thắng.

Lúc này, hắn đang áy náy, cảm thấy có lỗi với Tô tiểu thư và Chiêu Bình công chúa. Nghe xong lời của Nhan Duật, cảm thấy hắn nói mình thành nam sủng của Tần Cửu rồi, trong lòng càng thêm không vui, thấp giọng nói: ”Tôi mới không phải là nàng ta dạy dỗ.”

Nhan Duật ung dung thản nhiên cười nói: “Chắc hẳn cầm kỹ của Cửu gia cao hơn rồi.”

”Lần này vương gia lại đoán sai, ta chỉ biết nghe nhạc, không biết gảy đàn.” Tần Cửu thản nhiên nói, “Vương gia không buồn sao? Liên Nhi nhà ta thắng người thương của vương gia rồi.”

Nhan Duật cười nhạt, ánh sáng lấp lánh xoay chuyển trong đôi mắt mị hoặc như say như không, “Tô tiểu thư vốn là người tính tình không màng danh lợi, có đứng đầu hay không, nàng ấy sẽ không để ở trong lòng. Nàng không buồn, bản vương đương nhiên cũng sẽ không buồn.” Hắn híp mắt nói xong, môi mỏng khẽ cong, nở nụ cười mê người.

”Thì ra vương gia và Tô tiểu thư tâm ý tương thông, nói như vậy, vương gia nên cân nhắc thật kỹ lời ta nói vừa rồi, vương gia và Tô tiểu thư thật sự vô cùng xứng đôi, ngàn vạn lần chớ để lỡ mất. Hôm nay làm phiền vương gia quá lâu rồi, bây giờ lập tức cáo từ.” Tần Cửu mím môi cười nhạt, đứng dậy cáo từ.

Sau khi Tần Cửu đứng lên, Nhan Duật tùy tiện vươn hai cánh tay ra thoải mái gối ở sau đầu, lười biếng ngước lông mi lên nhìn bóng lưng của Tần Cửu, khóe môi treo nụ cười nhạt phong độ nhẹ nhàng, chỉ là trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng, “Cửu gia đi thong thả! Bản vương vẫn cảm thấy, hai người chúng ta mới là vô cùng xứng đôi, xin Cửu gia cũng nghiêm túc suy nghĩ cân nhắc.”

Tần Cửu ngoái đầu nhìn lại cười nói: “Ta nhất định nghiêm túc cân nhắc, cũng xin vương gia nghiêm túc cân nhắc.”

Nàng chậm rãi đi ra khỏi rạp gỗ, nàng biết, sớm muộn gì Nhan Duật cũng sẽ tìm nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.