Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ



Lưu Liên danh tiếng đại chấn, khi hắn theo Tần Cửu đi ra ngoài, đường đã bị lấp kín, dòng người như thủy triều dâng lên, hắn bị chen chúc đến nửa bước cũng khó đi ở trong đám người.

Cũng có công tử nhà giàu háo sắc nọ, không biết trời cao đất dày, chen ở trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Nhìn tiểu tử này da mặt non mềm, thậm chí có thể véo ra nước, cầm kỹ lại tuyệt như vậy, chậc chậc...... Làm một thị vệ thật đáng tiếc, không bằng theo công tử ta đi! Thế nào?”

Cũng có tiểu cô nương, tiểu nương tử của Lệ Kinh e thẹn ngượng ngùng chen chúc ở trong đám người trông ngóng Lưu Liên, có một nữ tử bị dồn đến trước mặt Lưu Liên, đánh bạo ưỡn ngực nói với Lưu Liên: di@en*dyan(lee^qu.donnn) “Tiểu ca, cha ta có tiền, không bằng huynh đừng làm thị vệ nữa, đến làm rể nhà ta đi!” Nữ nhân này to khỏe mập mạp, ưỡn ngực ở trước mặt Lưu Liên, sóng cả cuộn trào mãnh liệt trước ngực gần như đánh gục Lưu Liên.

Lưu Liên đâu từng gặp qua loại mặt trận này, mặt lập tức đỏ lên, mồ hôi trên trán cũng lăn xuống.

Ánh mắt hắn xoay vòng tìm kiếm bóng dáng của Tần Cửu, lại thấy nàng ôm Hoàng Mao đứng ở trong đám người hứng thú xem náo nhiệt.

Hoàng Mao còn tò mò hỏi: “Sao mặt A Xú đỏ thế?”

Tần Cửu cười tủm tỉm: “Đó là ngượng ngùng, bởi vì có người muốn gả cho hắn.”

Hoàng Mao hỏi tiếp: “Sao A Xú đổ mồ hôi?”

Tần Cửu cười một tiếng: “Đó là vui mừng, bởi vì sắp làm tân lang rồi.”

Gả cái đầu, tân lang cái đầu.

Lưu Liên gần như muốn bùng nổ.

Tỳ Ba, Anh Đào đều thông cảm nhìn hắn, Lệ Chi còn che miệng cười.

Lưu Liên xin viện trợ kêu lên: “Cửu gia, giúp nô tài một chút!”

Tần Cửu thở dài nói: “Liên Nhi thật đúng là không cho người ta bớt lo mà, cũng được, quay về mỗi ngày diễn tấu cho ta một thủ khúc, ta sẽ giúp ngươi.”

Đây đều là người nào đó hại mà, còn nói hắn không làm bớt lo. Nhưng Lưu Liên nào dám trả treo với Tần Cửu nữa, thành thành thật thật đáp.

Lúc này Tần Cửu mới chậm rãi giơ khung thêu hoa trên tay lên, sợi tơ bảy màu bắn ra, quấn chặt lấy cổ tay của người kề sát Lưu Liên, hơi dùng lực một chút, chỉ nghe được một tràng tiếng kinh hô, cô bé béo mập và mấy công tử nhà giàu gần Lưu Liên nhất lập tức giống như con rối bị sợi tơ kéo ngã ra ngoài.

Khung thêu hoa thêu Mạn Đà La màu đỏ thẫm, chuyển động thuần thục ở trong tay Tần Cửu. Nàng ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên ý cười dịu dàng hiền thục nhất, đón lấy ánh mắt phẫn nộ của chúng nhân, chậm rãi nói: “Đúng, là ta làm.”

Mọi người nhìn nữ tử diện mạo tuyệt mĩ quyến rũ này, bước đi từng bước tao nhã nhất, chậm rãi đến gần, rõ ràng ý cười nơi khóe môi ôn hòa như vậy, chẳng biết vì sao trong lòng chúng nhân, lại dâng lên một chút sợ hãi. Vào lúc nàng đi đến, mọi người giống như tránh ôn dịch, tự động nhường ra một con đường.

Dường như Tần Cửu vô cùng hài lòng với loại hiệu quả này, ôm Hoàng Mao đi đầu, Lưu Liên vội vàng đi theo sau.

Bởi vì yêu nữ Tần Cửu này, chúng nhân không dám tiếp tục làm phiền Lưu Liên, đành phải nhìn bóng lưng hắn mà than thở.

Bầu trời chẳng biết lúc nào đã tối sầm xuống, đám mây đen mờ tầng tầng chồng chất ở trên nền trời.

Tần Cửu khẽ mỉm cười, xem ra vận khí của Lưu Liên không tệ, hôm nay có lẽ sẽ có một trận tuyết. Nàng vốn muốn đi về, nhưng Lưu Liên lại vô cùng lưu luyến với cảnh sắc trong rừng mai, nàng không đành lòng làm phật ý hắn, liền đồng ý vào rừng thưởng mai.

Bởi vì nàng yêu vẻ ngạo tuyết khí khái, băng thanh ngọc khiết của hoa mai.

Vùng biển Hương Tuyết này rất lớn, trăm cây hoa mai đua tranh bung nở, cánh hoa trùng điệp, hoa đỏ thêm hương.

Nàng của trước đây, yêu ngắm hoa, thưởng Mẫu Đơn, Thược Dược, hoa mai,... nhất.

Hoa mai nở vào đầu xuân, cho dù trời lạnh hơn, nàng cũng sẽ khoác thêm áo lông tuyết, bưng lò ấp tay, ngồi lên kiệu mềm, băng qua màn tuyết rơi không ngớt gần một canh giờ, đến vùng biển Hương Tuyết này đạp tuyết thưởng mai.

Khi ấy, người theo bên cạnh nàng là thị nữ Tử Nhung và Chức Dạ, còn có Tú Cẩm.

Tú Cẩm là nghĩa muội của nàng. Là bé gái tội nghiệp mà phụ thân Bạch Nghiễn cứu về từ bên ngoài, vào năm nàng mười ba tuổi.

Theo phụ thân nói, nàng ấy là thiên kim của một người bạn thân của ông, bởi vị phụ thân nàng ấy mạo phạm Thánh ý, đã bị lưu đày đến Bắc Địa, nữ quyến cả nhà nàng đều phải đến Dịch Đình sung làm tội nô. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Phụ thân của Tú Cẩm trước khi đi, không nỡ để nữ nhi ở Dịch Đình chịu khổ, phó thác Tú Cẩm cho Bạch Nghiễn.

Bạch Nghiễn thông qua quan hệ, cứu nàng ấy ra từ trong Dịch Đình. Ông không đành lòng để Tú Cẩm làm thị nữ của nhà họ, liền thu nhận nàng làm nghĩa nữ, sửa họ Bạch, gọi là Bạch Tú Cẩm.

Thật ra tên thật của Tú Cẩm không gọi là Tú Cẩm, cái tên này, cũng là Bạch Nghiễn đặt cho, ngụ ý từ này về sau, rời xa kiếp nạn, tiền đồ như gấm.

Tiếc là, cuối cùng nàng không có được cẩm tú phồn hoa gì cả, ngược lại cái nhận được là kiếp nạn lớn hơn nữa.

Lâu đài khuynh đảo, trứng có còn an toàn.

Vì Bạch gia, ngược lại nàng bị liên lụy phải mất đi tính mạng. Nếu như sớm biết như thế, trước đây ở lại Dịch Đình cũng tốt.

Phía trước có vài cây mai đỏ, nở vô cùng đẹp, Lưu Liên và Anh Đào, Lệ Chi chạy tới thưởng mai, Tần Cửu nói với Tỳ Ba: “Ngươi theo bọn họ đứng ở đây, ta đến bên kia xem một chút, lát nữa quay lại tìm các ngươi.”

Tỳ Ba gật đầu một cái, Tần Cửu men theo Kính hồ uốn khúc qua biển Hương Tuyết đi về phía trước. Đi qua cầu đá cẩm thạch dựng ở trên mặt Kính hồ, Tần Cửu nhìn thấy cây mai trắng khỏe khoắn nọ.

Cây mai trắng này là gốc cây mai già nhất trong biển Hương Tuyết, hoa của nó nhiều cánh trùng điệp, nở ra vừa to vừa đẹp.

Sau đợt tuyết năm đó, Bạch Tố Huyên ngồi lên kiệu mềm, dẫn theo Tử Nhung, Chức Dạ và Tú Cẩm cùng nhau đến nơi này vẽ hoa mai, lại chọn vẽ trúng cây mai trắng này.

Khi đó, nàng ngồi trên tảng đá ở bên Kính hồ, Tử Nhung bày án Thanh Ngọc, trải giấy Tuyên Thành cho nàng xong, Chức Dạ mài mực, nàng bắt đầu vẽ tranh.

Một bức tranh mai trắng mới làm chưa tới một nửa, chợt nghe thấy một tràng tiếng chó sủa xa xa trong rừng cây phía trước, phá vỡ sự yên tĩnh của rừng mai.

Bạch Tố Huyên nhíu mày nhìn về phía trước, chỉ thấy một đội nhân mã đi theo chó săn từ trong rừng chạy vội tới, một con hươu rừng màu vàng trốn đông núp tây ở đằng trước, trong đôi mắt hươu hàm chứa kinh hoảng và sợ hãi, chạy thẳng về phía các nàng ở bên này. Con hươu nhỏ kia hoảng hốt chạy bừa, đột nhiên va đổ án Thanh Ngọc mà nàng vẽ tranh, dọa Tử Nhung và Chức Dạ vội vàng qua đó đỡ nàng.

Lúc này, tiếng chó sủa càng lớn, hai con chó săn xông tới. Sau đó vài con tuấn mã xuất hiện ở trong tầm nhìn, tiếng vó ngựa như sấm cùng với tiếng quát tiếng cười của các thiếu niên trên ngựa, hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh trong rừng mai, làm kinh động chim Tước trong rừng chạy trốn tới tấp.

Mấy con ngựa kia từ trên đường mòn trong rừng mai phi tới nhanh như gió, chỉ chốc lát sau đã đến trước mặt.

Bạch Tố Huyên nhìn thấy một thiếu niên ngồi trên con ngựa Chiếu Dạ Sư Tử Bạch đi đầu, mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa bằng lụa tơ màu tím nhạt, bên hông hắn đeo đai ngọc, chân mang ủng tơ đế đen, khoác áo choàng thêu hoa văn hình mây cùng màu. Thiếu niên mặt mày tuấn mỹ, anh khí bức người, thần thái phấn khởi.

Trong tay hắn cầm cung tên, mắt thấy hươu rừng đã bị mấy người họ dồn vào trong vòng vây, hắn ở trên ngựa kéo cây cung lớn ra, mắt phượng hẹp dài híp lại, ngắm vào con hươu rừng kia.

Bởi vì dùng sức, cơ bắp dưới y phục căng phồng, kéo căng trang phục cưỡi ngựa bền chắc trên người lên. Trên khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ kia, còn lấp lánh lớp mồ hôi mỏng thấm ra vì phóng ngựa phi nhanh.

Hươu rừng kêu gào chạy trốn tứ phía, mỗi một lần chạy trốn đều bị chó săn ngăn trở đường đi.

Bạch Tố Huyên cầm bút vẽ, nhìn cây cung lớn kéo căng và mũi tên nhọn sắp rời dây cung, kêu lên: “Đừng bắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.