Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết



Edit: Xám

”Tỷ, tỷ tuyệt đối không thể đồng ý, bức họa của nữ tử khuê các không thể tùy tiện truyền ra ngoài, nếu như hắn là Đăng Đồ lãng tử*, cầm tranh của tỷ đi khắp nơi nói xằng nói bậy, chẳng phải làm bại hoại danh tiết của tỷ tỷ rồi sao.” Bạch Tú Cẩm thấp giọng nói.

*Đăng Đồ lãng tử: kẻ háo sắc.

Đạo lý này, làm sao Bạch Tố Huyên không biết, nàng không hề để ý tới lời khuyên của Bạch Tú Cẩm, cầm tranh bước nhanh đuổi theo, lạnh lùng nói: ”Tranh này cho ngươi, hươu nhỏ đưa ta!”

Nhan Túc xoay người lại nhìn lại nàng, ý cười bên khóe môi giống như gió xuân động lòng người. Hắn sai tùy tùng dắt hươu rừng qua, đích thân chuyển vào trong tay Tố Huyên. Tố Huyên nhận chiếc dây thừng buộc hươu rừng, xoay người lại giao đến tay Bạch Tú Cẩm.

Nhan Túc sải bước đến nghênh đón, chìa tay nhận lấy tranh vẽ trong tay Tố Huyên.

Lúc đó bông tuyết đầy trời, mặt Kính hồ sau lưng Nhan Túc hiện ra trong veo và màu sắc như tảng đá xanh thẫm, tôn lên cầu đá và Hương Tuyết Hải, tựa như một bức tranh sơn thủy tô màu. Hắn sải bước đến, dáng vẻ y phục lay động theo chiều gió, làm cho Tố Huyên nhớ tới một bài thơ cũ, “Thủy tiên muốn cưỡi cá chép đi”.

Làm sao Bạch Tố Huyên không biết hắn nói giết hươu thật ra chính là vì để có được bức họa của nàng, nàng nghiêng đầu cười xinh đẹp, ngay vào lúc bức tranh sắp chuyển đến tay hắn, nàng lại đột nhiên giơ tay lên, ném bức tranh hàn mai kia về phía Kính hồ sau lưng hắn.

Nhan Túc rõ ràng sửng sốt, nhìn bàn tay trống không của mình, có chút buồn cười liếc nàng một cái. Đột nhiên giậm chân, giống như một con diều hâu xoay thân, cả người lập tức nhảy vọt về phía sau, muốn giữ lấy bức họa kia.

Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ và Kính hồ gần, nhưng dựa vào sức lực của Bạch Tố Huyên, hoàn toàn không thể ném bức họa kia đến hồ. Nhưng có gió lạnh tàn phá ngược xuôi, lại thổi bức họa phấp phới tung bay đến khoảng không trên mặt hồ.

Một bức họa, vốn dĩ Bạch Tố Huyên cũng không coi là chuyện quan trọng, sau khi ném đi, nhấc váy lên xoay người lập tức rời đi. Die nd da nl e q uu ydo n Nàng bảo Bạch Tú Cẩm cởi dây thừng buộc trên cổ con hươu rừng kia ra, thả hươu rừng đi, mãi cho đến khi hươu rừng chạy vào trong núi không nhìn thấy bóng dáng nữa, nàng mới quay đầu nhìn nhìn sang bờ Kính hồ một cái.

Nàng nhìn thấy hắn cầm bức họa của nàng, ngồi ở trên tảng đá bên hồ. Bộ y phục màu tím trên người hắn rõ ràng đã thấm nước, nhưng hình như hắn không để ý tới chút nào, chỉ cầm bức họa của nàng, đang khẽ cúi đầu nhìn. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp khóa chặt ánh mắt của nàng.

Bạch Tố Huyên nhìn đôi mắt có thể so với bảo thạch của hắn, chỉ cảm thấy lòng chợt bối rối, vội vàng xoay người, đi như chạy trốn.

--- ------ ------ ------ ------ -------

Hồi ức như một chén thuốc Hoàng Liên, tỏa ra mùi thuốc đắng chát.

*Hoàng Liên: một vị thuốc Đông y, có vị rất đắng.

Ba năm rồi, Tần Cửu đã tập thói quen quên đi. Nhưng từ lúc quyết định bước vào Lệ Kinh lần nữa, Tần Cửu đã chuẩn bị đối mặt thật tốt, nàng không ngại nhớ lại mùi vị của toàn bộ thống khổ một lần, thậm chí trăm lần.

Từng giờ từng khắc ngậm đắng chát ở bên môi, lâu rồi, có lẽ vị giác đã tê liệt.

Bông tuyết chẳng biết lúc nào đã bay lên.

Sự vật trong sạch thuần khiết nhất trong trời đất này, từng bông từng bông rồi lại từng bông, giống như bướm trắng nhẹ nhàng, lặng lẽ bay xuống từ trong tầng mây.

Hàn mai phản chiếu tuyết trắng, càng thêm thanh lệ ngạo cốt (thanh tú + mỹ lệ + kiêu ngạo).

Trước đây nàng cũng thích làm thơ nhất, gặp tình cảnh này, nhất định thi hứng đại phát.

Hiện giờ, nàng lại ghét loại chuyện học đòi văn vẻ này nhất, nàng cũng không rảnh rỗi, không có tâm tình, không có tinh lực để làm.

Tần Cửu quay người rời đi, đi chưa được mấy bước, mơ hồ nhìn thấy phía trước có một bóng người, loáng thoáng còn kèm thêm tiếng ho khan trầm thấp. Nàng vội lắc mình trốn ở phía sau một thân cây mai già vững chãi, chỉ chốc lát sau, lại mơ hồ nghe được có tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến.

Tần Cửu nín thở, ngó đầu nhìn về phía trước. Xuyên qua dáng hình cây mai cành lá sum suê, Tần Cửu thấy được Tô Vãn Hương người khoác một bộ áo choàng trắng tuyết. Chỉ thấy nàng ta dừng chân ở dưới một gốc cây mai, ngẩng đầu nhìn một cây hàn mai, ngâm nga thật thấp: “Phương biện cộng nhứ tuyết tề trán, bạch điệp ánh tuyết đóa thiêm hương. Tiều giá nhất thụ bạch mai, khai đắc đa yêu diễm lệ!!”

Câu thơ này làm cũng không tệ.

Tần Cửu híp mắt.

Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân lại truyền đến từ nơi không xa, chỉ thấy Nhan Túc xuất hiện ở trong rừng mai.

Y phục trên người hắn, vẫn là bộ trường bào Khổng Tước màu tím, chỉ có bên ngoài lại khoác áo choàng lông cáo màu trắng, cổ áo lông trắng lướt qua dáng quai hàm đường nét tuyệt đẹp của hắn, khiến cho hắn nhìn qua ôn nhu tao nhã như vậy. Mày mắt của hắt rất dài, màu mực đen nồng đậm, đẹp đẽ vô cùng.

Hắn vòng qua cầu đá, chậm rãi đến gần Tô Vãn Hương.

Cách đó không xa chính là Kính hồ xanh thẳm, cây mai già khỏe mạnh kia, nở rộ xa xăm giống như một giấc mộng, hương mai lành lạnh xông vào chóp mũi, hương thơm nồng nàn thấm đến tận xương tủy.

Dưới cây mai, một nam một nữ đứng cùng nhau.

Tô Vãn Hương đang vịn lấy một nhánh cây nở đẹp nhất, trán hơi ngẩng, ghé sát vào một đóa hoa nhẹ nhàng ngửi. Thấy Nhan Túc xuất hiện, nàng chậm rãi buông cánh hoa ra, che miệng lại ho khan hai tiếng.

Nhan Túc bước nhanh lên trước, vừa vươn tay đã nắm được cành cây điểm đầy bông hoa nhỏ kia, nói: “Ta bẻ xuống để nàng mang về cắm vào bình.”

Tô Vãn Hương vội lắc đầu, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ bởi vì thích lại muốn bẻ gãy chúng sao? Để chúng ở trên cành tự do tỏa hương thì tốt hơn. Điện hạ mời Vãn Hương tới đây, có chuyện gì vậy? Nếu như không có chuyện gì, vậy Vãn Hương xin đi.”

Nhan Túc từ từ buông cành hoa ra, sải bước chắn ở trước mặt nàng, trong đôi mắt tĩnh mịch thâm tình như thế, ”Vãn Hương, ta đến tạ lỗi với nàng.”

Khóe môi Tô Vãn Hương nhếch lên nụ cười nhạt thản nhiên, chậm rãi nói: “Điện hạ, ngài quen biết Vãn Hương cũng không ít thời gian rồi. dieendaanleequuydonn Đã từng thấy Vãn Hương lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu. Chỉ là một bộ y phục hoa Thược Dược, đừng nói không phải ngài đưa, cho dù đều là ngài đưa, vậy thì sao. Ta chỉ biết, bộ ngài tặng ta đẹp nhất là đủ rồi.”

Tần Cửu nhìn thấy khóe môi Nhan Túc hiện ra nụ cười mỉm trong trẻo như trăng sáng từ xa, một chút ấm áp trong đồng tử đậm màu mực, dường như có thể hòa tan tuyết rơi đầy trời, hắn cúi đầu nói: “Vậy ta đưa Vãn Hương quay về.”

Tô Vãn Hương ngẩng đầu mỉm cười nói: “Trong tướng phủ đã có sẵn xe ngựa, sẽ không phiền đến điện hạ, Vãn Hương đi trước.”

Giai nhân nói xong, liền chậm rãi đi dọc theo đường mòn trong rừng mai.

Chỉ còn lại ngàn cây vạn cây đỏ tươi rực rỡ, cùng với một nét bóng hình cao thẳng, kiêu ngạo mà cô đơn.

Tần Cửu men theo một con đường mòn khác tìm được bọn Lưu Liên.

Lúc đó Lưu Liên đang tranh chấp với Lệ Chi.

Lệ Chi muốn bẻ mai về cắm vào bình, Lưu Liên không cho. Anh Đào đứng ở bên Lưu Liên, Tỳ Ba ôm kiếm giữ nguyên thái độ trung lập.

Lệ Chi vừa nhìn thấy Tần Cửu đến, mắt hạnh sáng lên, gọi: “Cửu gia, hoa mai này nhìn đẹp quá, chúng ta bẻ mấy cành về đi.”

Lưu Liên lớn tiếng nói: “Không được làm hại cây hoa.”

Tần Cửu cười khẽ nói: “Liên Nhi, chẳng lẽ ngươi không biết, những cây hoa này đều cần cắt tỉa hàng năm, nếu để mặc những nhánh cây này sinh trưởng, ngược lại cây mai lớn lên không cao. Giống như cây đào kia, nếu không cắt tỉa bớt hoa dư thừa, hoa đầy cây sẽ không kết ra được trái đào to. Lệ Chi, ngươi cứ bẻ đi.”

Lệ Chi cười xinh đẹp với Lưu Liên, lập tức bám lấy cành hoa, chỉ chốc lát sau đã bẻ được vài cành, có mai đỏ, mai trắng. Sau cùng, Lưu Liên bị ép vác một cành mai đỏ, đoàn người cười nói đi qua rừng mai.

Đột nhiên thấy bóng người đứng ở rìa rừng mai, tiếng cười nói chợt ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.