Tần Cửu cảm thấy có chút kỳ quái, không biết Phán Hinh cô nương này đang
cười cái gì. Nàng quan sát Phán Hinh cô nương, thấy sau khi nàng ta đã
tẩy trang, trên mặt không thoa phấn, dung mạo thật ra cũng không phải
quá tuyệt sắc. Mái tóc đen như mây chải thành búi Bán Phiên, một đôi mắt hàm chứa tình ý, nhìn quanh phòng như minh châu rực rỡ.
Tuy là
nữ tử thanh lâu, hiếm thấy là, toàn thân lại không có chút phóng đãng
nào của nữ tử thanh lâu, ngược lại thanh lệ thoát tục, dịu dàng tao nhã, còn giống tiểu thư khuê các hơn cả tiểu thư khuê các của Lệ Kinh, cũng
chẳng trách nàng ta là Đệ Nhất Hồng Bài của Vô Ưu cư.
Chỉ là, Tần Cửu quan sát Phán Hinh cô nương giây lát, lại cảm thấy, nàng vừa nãy
hát hí khúc và nàng đã tẩy trang có chút không giống. Không ngờ vào hí
kịch, lại như biến thành một kiểu người khác.
Phán Hinh cười dịu
dàng đi đến bên cạnh Tần Cửu rồi ngồi xuống nói: “Vương gia tẩy trang
xong có thói quen tắm gội, liền bảo Phán Hinh tới đây tiếp Cửu gia
trước. Cửu gia lần đầu đến Vô Ưu cư sao, món ăn của chỗ chúng tôi không
tệ, ta sẽ bảo các nàng mang thức ăn lên trước.”
Bốn thị nữ đáp lại một tiếng, lập tức bắt đầu mang thức ăn lên, chờ đến khi món ăn mang lên hết rồi, Nhan Duật cũng đã tới.
Quả nhiên hắn vừa mới tắm gội qua, trên mái tóc đen lộn xộn mang theo hơi
nước, trên người mặc trường sam gấm Thục màu trắng, y phục sáng trong
càng lúc càng làm nổi bật lên mái tóc đen nhánh. Hắn vừa đi đến, lập tức đã thu hút ánh mắt của toàn bộ thị nữ.
Phán Hinh nhìn thấy Nhan Duật tới đây, lập tức đứng dậy
di chuyển đến bên cạnh hắn, cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay hắn, nói:
”Vương gia, ngài đã đến rồi, tắm lâu như thế, để Phán Hinh nhìn một
chút, có phải đã cọ xát mất một lớp da rồi hay không!” Nói xong, vươn
tay nhỏ trắng nõn, vén vạt áo trước ngực Nhan Duật ra.
Nhan Duật
ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Phán Hinh, nhéo nhéo khuôn mặt của nàng
ta, cười đến mức hớn hở phóng đãng, hắn tựa chiếc cằm tinh tế như điêu
khắc của hắn vào trong hõm vai của Phán Hinh, ghé vào bên tai nàng ta
nói câu gì đó, khiến cho Phán Hinh dịu dàng cũng không nhịn được cười
khanh khách.
Tần Cửu từ sau khi luyện công khả năng nghe đặc biệt tốt, nàng không muốn nghe lén, nhưng câu nói kia vẫn lọt vào tai nàng:
lát nữa lên giường cho nàng nhìn.
Tần Cửu không nhịn được cong khóe môi lên cười lạnh.
Quả nhiên Nhan Duật vẫn là một hỗn thế ma vương.
Một mặt bày ra dáng vẻ tình ý triền miên với Tô Vãn Hương ở lễ Cầu Tuyết,
mặt khác, lại ở trong thanh lâu liếc mắt đưa tình với kỹ nữ. Nàng nghi
ngờ hắn hoàn toàn không hiểu yêu là gì, có lẽ trong lòng hắn, không
chiếm được mới là yêu ư, vẫn giống như với nàng năm đó. Nếu không, nếu
hắn thật sự thích Tô Vãn Hương, sau khi biết Tô Vãn Hương bị thương, sao còn có thể ung dung tự tại như thế.
Nhan Duật ôm Phán Hinh đi
đến bên bàn rồi ngồi xuống, hình như giống như vừa mới chú ý đến Tần
Cửu, hắn mị hoặc cười một tiếng, nói: “Không ngờ Cửu gia lại đến đây sớm như vậy.”
Tần Cửu nhếch môi cười, nói: “Vương gia hẹn ta giờ
Tuất đến Vô Ưu cư, ta nào dám chậm trễ, đương nhiên đến sớm một chút
rồi. Chỉ là thật không ngờ, vừa khéo gặp vương gia hát hí khúc, thật sự
khiến ta được một lần no bụng sướng tai.”
Nhan Duật chậm rãi ngồi xuống ghế tựa đối diện Tần Cửu, nhíu mày nói: “A, thì ra Cửu gia thấy
bản vương hát hí khúc rồi, vậy Cửu gia cảm thấy, bản vương so với Phán
Hinh, ai hát hay hơn?”
Tần Cửu quyến rũ cười một tiếng, nói:
”Vương gia so với Phán Hinh cô nương, vẫn là Phán Hinh cô nương diễn vai hoa đán nhập thần hơn.”
”Phán Hinh diễn vai hoa đán?” Nhan Duật
sửng sốt, ngay sau đó ngẩng đầu cười lớn, “Hay lắm, Cửu gia, đây là lời
khen ngợi hay nhất bản vương từng nghe.”
Tần Cửu sửng sốt, nhìn
đôi mắt phượng như bao hàm hết thảy tinh hoa của thế gian của Nhan Duật, chợt nhớ đến đôi mắt phượng của hoa đán, lại nhìn Phán Hinh đang che
miệng cười một cái, nước trà vừa mới uống vào miệng thiếu chút nữa thì
phun ra ngoài.
Rốt cuộc nàng biết mình nghĩ lầm rồi, thì ra là hoa đán là Nhan Duật!
Vô liêm sỉ!
Vô liêm sỉ đến cực điểm!
Một nam nhân, hát hí khúc cũng được, lại hóa trang thành hoa đán. Hóa trang thành hoa đán cũng được, lại còn hóa trang đẹp như thế, hát hay như
thế, rõ thật là yêu nghiệt.
”Thì ra, hoa đán lại là vương gia,
thật sự hát rất hay, ta lại không nhìn ra.” Tần Cửu vỗ vỗ đầu Hoàng Mao, nói: “Hoàng Mao, hoa đán xinh đẹp vừa nãy chính là vương gia đấy!”
Vừa nãy, Hoàng Mao nhìn chằm chằm hoa đán hát hí khúc, nhìn không chớp mắt. Lúc này nghe Tần Cửu nói Nhan Duật chính là hoa đán kia, nhảy xuống từ
trên bả vai Tần Cửu, dùng mỏ nhấc ly rượu trước mặt Tần Cửu lên, bay đến trước mặt Nhan Duật, nịnh nọt đặt ở trước mặt Nhan Duật, nói: “Mời uống rượu, mời uống rượu!”
Tần Cửu che miệng cười, “Vương gia, ngài
cứ uống ly rượu này đi. Hiếm thấy Hoàng Mao nhà ta thích ngài như vậy,
cứ cho con chim thể diện đi, muốn để con chim nhà ta mời rượu rất khó.”
Nhan Duật sờ lông vũ của Hoàng Mao, nhìn đôi mắt đỗ đen si tình của con chim nhỏ, khẽ mỉm cười, bưng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Tần Cửu
mắt thấy Nhan Duật uống một hớp rượu, mới chậm rãi nói: “Hoàng Mao nhà
ta là con trống, gặp được nữ tử yêu thích, thường thường đều sẽ mời
rượu.”
Nhan Duật nghe vậy, ly rượu vừa mới uống vào miệng nhất
thời uống vào không nổi, phun ra cũng không xong, thì ra con chim này
coi hắn như con mái rồi.
Phán Hinh ở bên cạnh hắn che miệng cười khanh khách.
Nhan Duật chậm rãi uống ly rượu kia, híp mắt nói: “Phán Hinh, sao nàng có
thể tiếp khách như vậy. Cửu gia chính là khách quý, không phải trong lầu có tiểu quan sao? Tìm một người dịu dàng nhất đẹp nhất tới đây hầu hạ
Cửu gia.” Yêu nghiệt cười đủ rồi, chậm rãi ngồi ở
trên ghế tựa, phân phó Phán Hinh.
Phán Hinh liếc Tần Cửu một cái, vội vẫy tay bảo thị nữ phía sau đi gọi người.
Sau một lúc lâu, lại dẫn đến một thiếu niên. Nhìn dáng dấp khoảng mười bảy
mười tám tuổi, tuổi tác xấp xỉ Lưu Liên. Thiếu niên này rất đẹp, thanh
tú nho nhã, da thịt trắng nõn, nhìn qua gọn gàng sạch sẽ, nho nhã yếu
ớt.
Hắn đi thẳng về phía Tần Cửu, giơ tay rót cho Tần Cửu một ly
rượu, mỉm cười dâng đến trước mặt Tần Cửu, nói: “Cửu gia, Lan Xá kính
Cửu gia một ly.”
Tần Cửu có chút ngẩn người.
Thật ra vừa
rồi, Nhan Duật ra lệnh cho Phán Hinh, khi nói muốn nàng ta tìm cho nàng
một tiểu quan đến đây, nàng vẫn không hiểu rõ lắm. Bây giờ mới biết,
tiểu quan này chính là nam tử bán thân cho thanh lâu, nàng không ngờ thì ra Vô Ưu cư này nam quan nữ kỹ đều có.
Mà hiện giờ, Nhan Duật khéo hiểu lòng người gọi đến một vị tiểu quan cho yêu nữ nàng.
Tần Cửu chăm chú nhìn dung mạo tươi cười nhẹ nhàng của Lan Xá, từ từ khép
mắt lại một chút, chỉ cảm thấy bàn tay giấu trong tay áo không thể ngăn
cản mà run run. Qua hồi lâu, nàng mới áp chế được kinh ngạc trong lòng,
chậm rãi đưa tay ra tiếp nhận chén Lưu Ly Lan Xá dâng đến.
Rượu
trong chén Lưu Ly này là màu đỏ son, tản ra hương rượu nồng đậm, khiến
Tần Cửu dường như cảm thấy đây là một chiếc chén máu Lưu Ly.
Nàng nhận lấy chén Lưu Ly uống một hơi cạn sạch, không hề thưởng thức được
hương rượu, ngược lại thưởng thức được đắng chát đầy miệng.
Lan Xá!
Nhất định là hắn.
Tần Cửu đặt chén Lưu Ly xuống, đưa bàn tay run run ra, chậm rãi kéo tay Lan Xá, để hắn ngồi ở bên cạnh mình, cười tủm tỉm hỏi: “Lan Xá, ngươi ở lại Vô Ưu cư bao lâu rồi?”
Lan Xá dựa vào Tần Cửu, khẽ cười nói: “Lan Xá đến Vô Ưu cư hơn hai năm rồi.”
”Lâu như vậy rồi?” Tần Cửu nắm tay Lan Xá, vô cùng thâm tình nhìn thiếu niên hờ hững như cô mai lãnh nguyệt* này, “Vậy, còn là thân đồng tử không?”
*Cô mai lãnh nguyệt: cô mai: cây mai đơn độc, lãnh nguyệt: vầng trăng lạnh lẽo.
Phán Hinh đút cho Nhan Duật một ly rượu, nghe lời nói của Tần Cửu, cười
không ngớt nói: “Vương gia, Cửu gia nhìn trúng Lan Xá rồi.”
Nhan Duật dựa nghiêng ở trên ghế, nghe vậy thản nhiên nhíu mày nói: “Ta đã biết, Cửu gia thích loại này.”
Phán Hinh cười nói: “Cửu gia, nếu như ngài thích Lan Xá, hôm nay lại đến
đúng lúc rồi. Lan Xá tới đã hơn hai năm, đến nay vẫn chưa từng tiếp
khách lần đầu, Thôi ma ma đã định hôm nay là ngày lành của Lan Xá. Nếu
như Cửu gia thích, đêm nay có cơ hội trở thành khách sau màn của Lan Xá
đấy!”