Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 52: Xù lông



Edit: Xám

Mặc dù Nhan Duật tán thưởng khí phách của Tần Cửu, nhưng lại cho rằng trận cược này, Tần Cửu nhất định thua. Ở phương diện đánh cược, bất luận đánh cược cái gì, đánh cược như thế nào, hắn vẫn chưa bao giờ thua, trừ phi hắn tự nguyện thua. Có điều, ý cười quyến rũ trên khuôn mặt Tần Cửu, khiến cho hắn vẫn có chút cảnh giác, không biết đến lúc đó Tần Cửu sẽ nảy sinh mưu mô gì đây.

Hắn nhếch môi cười, ánh sáng nhàn nhạt hiện lên trong mắt phượng rét lạnh, hắn đưa tay đẩy ly rượu trước mặt ra, trực tiếp lần tìm bình rượu đặt ở một bên.

Ai dè, thật bất ngờ, lại sờ vào khoảng không.

Hắn cúi đầu híp mắt, lúc này mới phát hiện ra chẳng biết lúc nào bình rượu đã bị dời vị trí.

Chẳng biết lúc nào con vẹt nhỏ mỏ đỏ lông trắng Hoàng Mao kia đã vươn đầu vào trong bình rượu, đang uống rượu.

Bàn tay đưa ra của Nhan Duật nhất thời cứng lại, mày kiếm nhíu lại, chưa từng gặp con chim đáng ghét như vậy, lại có thể lén uống rượu của hắn. Xem nó là một súc sinh lông lá, hắn không tính toán với nó, nó càng lớn mật hơn.

Nhan Duật nhướng mày, mắt phượng híp lại, sóng cả trong mắt bắt đầu chuyển động, hắn vươn tay túm Hoàng Mao từ trong bình rượu ra ngoài.

Hoàng Mao rõ ràng có chút ngà ngà say, đung đưa cái đầu, con ngươi đỗ đen nhìn chằm chằm Nhan Duật nói: “Mỹ nhân! Mỹ nhân tới uống một chén.” Mặc đã say, nhưng giọng nói của con vẹt nhỏ này vẫn còn rõ ràng, lại còn nói rõ ràng rành mạch, cực kỳ vang dội.

“Phì” một tiếng, một thị nữ hầu hạ ở phía sau thật sự không nhị được, liền cười ra tiếng.

Phán Hinh lấy tay áo che môi lại, ánh mắt xoay chuyển, chăm chú nhìn lên nóc phòng, nhưng rõ ràng là đang nín cười.

Lan Xá chỉ nhếch khóe môi một cái.

Nhan Duật tức giận đến trựng mắt, nếu như hắn cũng là một con chim, bây giờ đoán chừng lông toàn thân đều xù lên.

“Khá lắm vẹt nhỏ, lại dám uống trộm rượu của bản vương, nhìn xem hôm nay bản vương nhổ sạch lông của ngươi.” Nhan Duật nói xong liền nhổ lông vũ vàng trên đầu Hoàng Mao ra, mấy cọng lông vũ vàng này thật sự nhìn rất ngứa mắt.

Tần Cửu cả kinh, vội nói: “Không được!”

Nhưng hình như nói muộn rồi, lông vàng lơ thơ trên đầu Hoàng Mao, bị nhổ liên tiếp hai chiếc.

Tần Cửu thở dài một tiếng, rất thông cảm nhìn Nhan Duật, nàng đã nhắc nhở hắn, vậy không thể trách nàng. Mấy cọng lông vũ vàng trên đầu Hoàng Mao chính là chỗ hiểm của Hoàng Mao, nếu ai đụng vào, sẽ không có kết quả tốt, huống chi, hôm nay nó lại trong cơn say.

Quả nhiên, Hoàng Mao giật mình, cúi đầu nhìn mấy cọng lông vũ vàng từ trên người rơi xuống, lông toàn thân lập tức xù lên.

Con vẹt nhỏ dịu dàng đáng yêu trong nháy mắt hóa thân thành chim ưng hung dữ mạnh mẽ, ánh sáng âm u sắc bén hiện lên trong tròng mắt đỗ đen.

Nhan Duật đã nhận ra điều bất thường, vội thu bàn tay vẫn muốn nhổ tiếp lông về, trong lòng thầm kêu không ổn. Trước mắt chợt lóe lên bóng trắng, khoảng cách thật sự quá gần, hắn vội vàng nghiêng đầu nhắm mắt, nhưng hình như chậm mất, chỉ cảm thấy nơi khóe mắt đau nhói một hồi.

Nhan Duật hừ lạnh một tiếng, híp mắt, vươn tay nắm lấy cổ của Hoàng Mao. Nhưng không ngờ con chim nhỏ này vô cùng linh hoạt, vỗ cánh một tiếng, lại lẻn đến sau lưng của hắn, dường như vẫn chưa cam tâm, còn muốn tiếp tục cào trên lưng hắn một chút.

Tần Cửu nhìn thấy rõ ràng, biết Hoàng Mao đang làm ầm ĩ thêm. Ngón tay bắn ra, mấy sợi tơ hồng bay ra ngoài, giống như một tấm lưới bện, giữ được Hoàng Mao, kéo lại.

Hoàng Mao vẫn không cam tâm, giãy giụa ở trong lòng Tần Cửu. Tần Cửu cúi người thả lông vàng bị Nhan Duật nhổ xuống rơi ở trên bàn vào trong móng vuốt của nó, Hoàng Mao nhìn thấy hai cọng lông vàng kia, lúc này mới bình tĩnh lại, ánh sáng âm u thê lương hiện lên trong tròng mắt đỗ đen.

Nhan Duật có chút sững sờ, xem ra, thù oán của hắn và con vẹt nhỏ này xem như đã kết rồi.

Tiểu sủng vật của yêu nữ này và yêu nữ giống như nhau, không dễ chọc mà!

Nếu như hắn giao thiệp với yêu nữ này, phải nghĩ ra biện pháp gì đó quản thúc con vật kia mới được.

Nhan Duật liếc xéo Tần Cửu một cái, đưa tay sờ sờ, trên tay lại dính máu tươi.

Phán Hinh và Lan Xá không dám cười nữa, sắc mặt sớm đã trở nên trắng như tuyết, vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Nhan Duật, lo lắng hỏi “Vương gia, không sao chứ!”

Con mắt tà mị của Nhan Duật híp lại, nói: “Không chết được.”

Phán Hinh lấy khăn trắng trong tay áo ra, nhẹ nhàng xoa xoa trên vết thương ở khóe mắt Nhan Duật, trong tròng mắt đen tràn ngập lo lắng.

Tần Cửu chớp chớp mắt, thấy Nhan Duật mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng hình như không động sát ý, liền cười tủm tỉm trêu đùa: “Vương gia, con vẹt nhỏ này của ta rất thích vương gia, cho nên đóng một con dấu ở khóe mắt vương gia, có ý nghĩa đây là người ta thích, ai cũng đừng tranh giành. Ngài xem khóe mắt ta đã có một cái đây, cũng là nó đóng dấu vào đấy!”

Phán Hinh lại bị lời của Tần Cửu chọc cười một phen, vội phụ họa: “Đúng vậy, Cửu gia không nói ta còn không chú ý tới! Con dấu này của Cửu gia vẫn rất đẹp mà.”

Nhan Duật nhận lấy ly rượu thị nữ dâng tới, uống một hớp rượu, nhíu mày nhìn nốt ruồi giọt lệ ở khóe mắt Tần Cửu, cười lạnh nói: “Con dấu cái gì, vết kia của ngươi là nốt ruồi đúng không?”

Tần Cửu che miệng cười nói: “Thật sự là con dấu mà!”

Có điều không phải Hoàng Mao mổ mà thôi.

“Lan huynh đệ, khách nhân dưới lầu không đợi nổi nữa, cũng đến giờ rồi, Thôi ma ma bảo huynh qua đó đấy!” Một tiểu nha đầu tới đây truyền lời.

Nhan Duật thản nhiên hừ một tiếng, liếc Tần Cửu một cái, nói: “Ngươi xuống trước đi, bản vương đi sửa sang lại y phục. Nhớ kỹ trận cược vừa rồi!” Nói xong, vỗ vỗ bả vai của Lan Xá, che khóe mắt nghênh ngang rời đi.

*

Trong đại sảnh lầu một ánh đèn lung linh.

Dải lụa màu sắc bay phấp phới.

Tần Cửu ngồi trên vị trí dễ thấy nhất ở chính giữa, một bộ trường sam màu hồng nhạt dưới sự chiếu rọi ánh đèn cực kỳ diễm lệ. Hoàng Mao rúc vào trong lòng nàng, hình như vẫn đang trong cơn khổ sở.

Tần Cửu vỗ đầu nó cười nói: “Ai bảo ngươi đi trêu chọc ma đầu kia, bị nhổ hai cọng lông vẫn còn tốt chán.” Hoàng Mao đau lòng đến mức không muốn nói chuyện, chỉ ôm hai cọng lông vàng ngẩn ngơ.

Đúng vào lúc này, trên đài cao vừa rồi Nhan Duật hát hí khúc, một nô bộc hóa trang thành thằng hề nhảy lên đài cao, tươi cười rạng rỡ nói: “Hoan nghênh các vị đã đến Vô Ưu cư. Hôm nay là ngày lành của Lan Xá công tử của Vô Ưu cư chúng tôi. Có vị nào thích Lan Xá công tử của chúng tôi, chỉ cần ngài có thể chiếm được cảm tình của hắn, thì có thể trở thành khách quý của Lan Xá công tử.”

Trong mỗi thanh lâu lúc nào cũng có vài thanh quan bán nghệ không bán thân, những người này thật ra chỉ là một loại nam quan nữ kỹ của thanh lâu, có điều để câu những khách làng chơi chung tình muốn nếm đồ tươi.

Vô Ưu cư cũng không ngoại lệ.

Nam quan ở thanh lâu không phổ biến bằng nữ kỹ, thế nhưng, nam quan cực ít, có thanh lâu vốn không có ai, Vô Ưu cư chẳng qua cũng chỉ có mấy người. Mà Lan Xá còn là thanh quan, thường ngày nổi tiếng bởi chất giọng hay, cho nên, người muốn có được Lan Xá cũng không ít.

Lời của nô bộc vừa nói xong, liền có rất nhiều người vỗ tay hưởng ứng.

“Đi xuống đi, mau mời Lan huynh đệ lên đài!” Có người hô.

Nô bộc tươi cười rạng rỡ nói: “Mọi người đừng nóng vội, vậy xin mời Lan huynh đệ lên đài!” Nói xong, liền cất cao giọng hô, “Lan Xá!”

Chợt nghe phía sau màn có người đáp: “Đừng thúc giục, không phải đến rồi sao?”

Giọng nói này nghe êm tai như vậy, đủ thấy được là phải dốc toàn lực luyện tập mới có thể có được. Giọng hát tiếng trời của khúc nhạc vừa rồi, Tần Cửu đã nghe ra, hắn đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực để luyện tập.

Tấm màn lụa đỏ kéo ra, Tần Cửu nhìn Lan Xá đi ra, chỉ cảm thấy trước mặt có chút mơ hồ, dường như nàng nhìn thấy một thiếu niên khóc thầm trong cung đình.

Khi đó, hắn không gọi là Lan Xá, hắn gọi là Lan Đình.

Mà khi đó, nàng cũng không phải là Tần Cửu, nàng là Nữ Thượng Thư phụ giúp cai quản triều chính bên cạnh Bạch Hoàng hậu, chức quan cùng cấp với Thượng Thư Lệnh ngoài triều đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.