Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 72



Hộ vệ kia to cao uy nghiêm, đầu phải cao hơn người bình thường một cái đầu, hắn mặc một bộ trang phục hộ vệ màu đen, bên hông đeo một thanh trường đao to, rất dài. Mặc dù vóc người cao lớn, nhưng nhịp bước chân lại cực kỳ nhẹ nhàng, bước đi không tiếng động bên cạnh tam công chúa Vân Thiều quốc, vừa nhìn đã biết là cao thủ.

Tam công chúa Vân Thiều quốc mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, y phục của nữ tử quý tộc Vân Thiều quốc rất lộng lẫy, trên chiếc váy màu đỏ nhạt này đã dùng tơ vàng thêu trăm đóa hoa, cổ áo và cổ tay áo đều viền lại trùng điệp, cực kỳ ung dung mà hoa lệ. Trên đầu tam công chúa đội mũ hình búp sen, trên mặt phủ một lớp khăn che mặt mỏng manh, mơ hồ có thể lộ ra gương mặt trái xoan xinh đẹp của nàng, một đôi mắt to chớp chớp hiện ra ánh sáng thông minh lộ ra bên ngoài.

Tần Cửu chỉ nhìn thoáng qua đã biết nàng ta chính là tỳ nữ Thượng Linh Nhi cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa vào lúc sứ thần Vân Thiều quốc vào kinh, thân phận thật sự lại là tam công chúa Thượng Sở Sở của Vân Thiều quốc, Linh Nhi chỉ là tên mụ của nàng.

Tần Cửu thấy Thượng Sở Sở chậm rãi bước đi dưới sự dẫn đường của cung nhân, nhất cử nhất động đều đoan trang tao nhã, nhưng đôi mắt lại chuyển động linh hoạt, đã tiết lộ bản tính linh động của nàng. Dường như nàng đang tìm ai đó, cuối cùng khi đôi mắt trong veo như nước kia chăm chú dừng lại ở một hướng, Tần Cửu cũng nhìn sang theo ánh mắt của nàng, lập tức nhìn thấy An Lăng Vương Nhan Túc ngồi ở lều che nắng đối diện.

Nhan Túc không hề biết mình bị người khác nhìn chăm chú, tại nơi náo nhiệt thế này, hắn đang cúi mặt xuống một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó, mày kiếm hơi nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, tôn lên bộ trường sam bằng gấm hoa văn hình mây trắng như tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tần Cửu cười một tiếng, nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên ý trào phúng.

Trong hai năm qua, tin tức Tần Cửu nghe ngóng về Nhan Túc cũng không ít. Hắn vốn vô cùng thông minh, mấy năm gần đây lại lôi kéo không ít thần tử, có thể tính là xuôi gió thuận nước trên con đường tranh đoạt, hai năm qua, Khánh Đế vẫn chưa từng lập Nhan Mẫn làm thái tử, có liên quan rất lớn đến Nhan Túc. Vì vậy có thể thấy được, vốn dĩ hắn có lòng ham mê quyền thế rất cao, nhưng lại quen tỏ ra dáng vẻ thanh cao điềm nhiên như mây gió.

Khóe môi Tần Cửu treo ý cười lạnh, dời ánh mắt khỏi gương mặt Nhan Túc. Lúc này, một vị nữ quan đi bên cạnh Thượng Sở Sở đã thu hút sự chú ý của Tần Cửu. Nữ tử kia khoảng hai mươi tuổi, người mặc chiếc váy màu lam nhạt, mép váy và cổ tay áo đều dùng tơ thẫm màu hơn thêu thành trăm đóa hoa. Dung mạo nàng ta xinh đẹp vô cùng, tóc chải thành búi Lăng Vân, lộ ra khí chất cao quý kinh người, trong đôi mắt đẹp lại ngầm chứa sự sắc bén.

Tần Cửu tỉ mỉ đánh giá nữ quan kia vài lần, cười thản nhiên.

Khi nàng phái người đến Vân Thiều quốc thăm dò tính tình và vẻ ngoài của tam công chúa Thượng Sở Sở, cũng đã tiện thể nghe ngóng về đại công chúa và nhị công chúa Thượng Tư Tư, diện mạo và khí thế của nữ quan này đều rất giống Thượng Tư Tư. Như vậy xem ra, nữ hoàng hẳn là biết rất rõ tính khí của Thượng Sở Sở, chắc là sợ nàng đến Dục quốc làm chuyện liều lĩnh, cho nên bí mật để nhị công chúa Thượng Tư Tư đi theo.

Ánh mắt tam công chúa Thượng Sở Sở chăm chú dừng lại trên người Nhan Túc một lát, có lẽ không được đáp lại, bèn khép hờ lông mi, vào trong lều che nắng theo sự chỉ dẫn của cung nhân.

Đài diễn võ ở hoa uyển của Minh Nguyệt sơn trang rất lớn, chiều dài rộng đều khoảng vài trăm bước, một thảm cỏ mềm màu xanh lục trải trên mặt đất. Xung quanh đài diễn võ lại có một vài hoa viên, gieo trồng đủ loại hoa và cây cảnh quý giá. Lúc này lều che nắng phân bố ở bốn phía đài diễn võ đều có đầy người ngồi, ai cũng là nhân vật nổi bật ở Lệ Kinh, rất hiếm thấy hôm nay lại tụ tập ở một nơi. Những người quen biết đã biết tụ lại một chỗ, chờ buổi diễn võ chính thức bắt đầu.

Lễ bộ thượng thư Trương Niên tiến lên tuyên bố quy tắc luận võ, do mọi người rút thăm, sắp xếp đối thủ hai bên, sau đó hai người quyết đấu, cuối cùng lại do người thắng rút thăm, tiếp tục quyết đấu, mãi đến khi cuối cùng chọn ra được ba vị đứng đầu.

Buổi diễn võ rất nhanh đã bắt đầu, trận đấu đầu tiên là hai người trẻ tuổi, hai người đều sử dụng kiếm. Lúc này trên sân ánh kiếm loang loáng, lộng lẫy huy hoàng, hai người đấu mấy chục chiêu, đã định đoạt được thắng bại.

Trận thứ hai, đã đến lượt Tạ Trạc Trần lên đài.

Trong lều che nắng chỗ Tần Cửu có không ít người là nội quyến (người nhà) của quan viên trong triều, thấy Tạ Trạc Trần ra sân, có một tiểu thư nhà quan hơi kinh ngạc nói: “Gì thế này, nhị công tử Tạ gia cũng muốn ra sân, chẳng lẽ người Tạ gia đều muốn làm phò mã sao?”

Mặc dù Tạ Địch Trần đã hòa ly với Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền, nhưng dù sao cũng là đã làm phò mã. Nữ tử nói xong, lập tức liếc mắt về phía một nữ tử áo vàng.

Tần Cửu hơi híp mắt lại, cũng liếc mắt nhìn nữ tử áo vàng kia một cái.

Nữ tử đó là thiên kim Vương Ngọc Trân của Lạc Dương vương gia.

Nhà họ Tạ, nhà Lạc Dương Vương ở Lệ Kinh đều là thế gia của Đại Dục quốc. Từ trước đến nay hai nhà Vương - Tạ vốn kết thân rất nhiều. Nhưng đến đời Tạ Địch Trần, đầu tiên là Tạ Địch Trần từ chối chuyện kết thân của vương gia, cưới Chiêu Bình công chúa. Hiện giờ, nhị công tử Tạ Trạc Trần kia cũng lại tới tranh giành công chúa Vân Thiều quốc.

Mặc dù Vương Ngọc Trân không phải vị tiểu thư từng bị Tạ Địch Trần từ hôn, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Vương, sắc mặt hơi thay đổi, thản nhiên nói: “Chỉ sợ, phò mã của Vân Thiều quốc không dễ làm như vậy.”

Quả thật phò mã của Vân Thiều quốc không dễ làm như thế, nếu không, Nhan Túc cũng sẽ không để Tạ Trạc Trần đến tranh giành vị trí phò mã.

Không biết vì sao, Tần Cửu nghe ra được một chút cảm xúc thương cảm trong lời của Vương Ngọc Trân, nhưng chỉ trong nháy mắt đã không thấy nữa. Ánh mắt Tần Cửu dời về phía Tạ Trạc Trần đứng ở giữa đài biểu diễn võ, nhìn thấy đối thủ của hắn, Tần Cửu không khỏi mỉm cười.

Đối đầu với Tạ Trạc Trần, là Lưu Liên.

Lưu Liên không có hứng thú gì với tam công chúa Vân Thiều quốc, đương nhiên cũng không định tham gia trận đấu biểu diễn võ kia. Hắn bị Tần Cửu ép đi lên, Tần Cửu nói với hắn, không cần hắn thắng, chỉ cần lúc hắn đối đầu với Tạ Trạc Trần thì thua hắn ta ngay khi có thể. Vậy nên, Lưu Liên mới đồng ý lên đài.

Không ngờ, nhanh như vậy đã gặp phải Tạ Trạc Trần rồi.

Ánh mắt Tần Cửu chuyển vào trong lều che nắng của Vân Thiều quốc.

Lều che nắng của nàng và của Vân Thiều quốc liền nhau, ở giữa chỉ ngăn cách bằng một bức màn sa mỏng, Tần Cửu nhìn xuyên qua màn sa hơi mờ, thấy người Thượng Linh Nhi nghiêng về phía trước, chỉ vào Lưu Liên hỏi câu gì đó. Xem ra, nàng ta cũng không thờ ơ với Lưu Liên.

Lúc này, trận quyết đấu trên đài bắt đầu.

Võ công của Lưu Liên đã từng có sư phụ chính phái chỉ dạy, chỉ vì tính hắn không thích tập võ, cho nên không bỏ công sức để học, nhưng động tác vẫn như xưa. Nhưng cũng chỉ giống như xưa mà thôi, đối đầu với cao thủ võ công như Tạ Trạc Trần, chỉ có công chống đỡ, không có sức đánh trả.

Hai người đấu gần mười chiêu, chỉ thấy thân hình quỷ dị của Tạ Trạc Trần thoát đi, người và kiếm hợp nhất, nhảy lên không trung, đâm về phía Lưu Liên. Lưu Liên duỗi kiếm ngăn cản, chỉ nghe một tiếng giòn vang, kiếm trong tay Lưu Liên đã đứt thành hai đoạn. Chính vào lúc này, chân Lưu Liên lảo đảo một cái, mà thế kiếm của Tạ Trạc Trần không hề suy giảm, hoàn toàn hướng về phía trái tim Lưu Liên.

Tần Cửu liếc xéo Thượng Sở Sở một cái, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào nàng đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cách tấm màn sa, không nhìn thấy rõ thần sắc của nàng, nhưng Tần Cửu vẫn có thể nghe thấy tiếng hô kinh hãi trầm thấp từ miệng nàng. Trên đài diễn võ, sắc mặt Lưu Liên trắng bệch, đưa đoạn kiếm ra ngăn cản, chỉ nghe thấy một tràng tiếng kim loại, binh khí trong tay hắn rơi xuống đất, cả thân thể đã nảy lên, rơi xuống mặt đất, mà trên y phục trắng như tuyết trước ngực, lại bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng.

Có cung nhân đến đỡ Lưu Liên xuống, vốn dĩ trong cung có ngự y, lúc này được mời qua đó xem vết thương cho Lưu Liên, Tần Cửu vội sai Tỳ Ba qua ứng phó.

Rõ ràng, cuộc luận võ này là Tạ Trạc Trần thắng. Nhưng người thắng Tạ Trạc Trần đứng ở giữa đài, sắc mặt lại không thể dễ nhìn nổi. Hẳn cảm thấy kiếm của mình đã dừng đúng lúc, như tại sao vẫn đâm trúng, hơn nữa còn khiến đối phương chảy nhiều máu như vậy.

Vốn là trận đấu chạm đến là dừng, bởi vì chút máu này, đã lộ ra sự đẫm máu khốc liệt.

“Không phải là chạm đến là dừng sao, sao còn làm bị thương người ta? Rõ ràng võ công của Tạ công tử cao hơn Tần trạng nguyên, muốn thắng cũng đâu cần mạo hiểm như vậy? Muốn làm phò mã của Vân Thiều quốc như vậy sao?” Một nữ tử trong lều che nắng nhỏ giọng nói.

“Phải đấy, bình thường nhìn Tạ nhị công tử là người rất ôn tồn lễ độ, sao lại ra tay độc ác vậy chứ? Lẽ nào thật sự muốn thắng đến phát điên rồi hay sao?” Một nữ tử khác cũng nhẹ giọng nói.

“Tần trạng nguyên thật là đáng thương, một trạng nguyên thi văn, có chút võ công cũng tính là văn võ song toàn rồi, chỉ không biết một kiếm kia có lấy mạng của ngài ấy hay không, vậy thì thật là đáng tiếc.”

Tần Cửu nghe tiếng bàn luận trong lều che nắng, khóe môi hiện lên nét cười thản nhiên.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Sở Sở, chỉ thấy nàng đã ngồi xuống ghế dưới sự dìu đỡ của tỳ nữ, nhưng cơ thể vẫn cứng lại, nhìn từ biểu hiện của Thượng Sở Sở, cho dù Tạ Trạc Trần giành được hạng nhất cuộc thi luận võ, chỉ sợ cũng không có duyên với vị trí phò mã rồi.

Nếu một người xa lạ luận võ với một người ngươi quen biết, người xa lạ thiếu chút nữa đã giết chết người quen biết kia, ngươi sẽ không cảm thán võ công của hắn cao cường bao nhiêu, mà chỉ biết lo lắng cho người ngươi quen.

Lúc này Lưu Liên đang nằm trong lều che nắng, dở sống dở chết nhắm mắt lại. Trước khi luận võ hắn đã uống viên thuốc yêu nữ chuẩn bị cho hắn, hiện giờ mạch tượng rất chậm. Ngự y già kia vô cùng lo lắng mà nhíu mày, gần như nhăn lông mày hoa râm thành một đống. Ông đã xem vết thương của Lưu Liên, cảm thấy miệng vết thương không tính là sâu, vẫn chưa thương tổn đến trái tim, nhưng không rõ vì sao lại chảy nhiều máu như vây, hơn nữa mạch tượng lại yếu như vậy. Ông lo lắng nói: “Trạng nguyên lang, ngài mất máu quá nhiều, lão thần kê cho ngài một số vị thuốc, ngài phải điều dưỡng thật tốt, thể chất của ngài khác với người thường, rất dễ mất máu, sau này không nên đánh nhau thì tốt hơn.”

Lưu Liên yếu ớt gật đầu, bảo Anh Đào nhận lấy phương thuốc, nằm trên chiếc giường thô sơ tạm thời dựng lên.

Thể chất khác với người thường, rất dễ mất máu.

Lưu Liên nghĩ đến câu này của ngự y già thì muốn cười.

Trước đó trong lòng đã đặt một chiếc túi da chứa máu heo, vào lúc Tạ Trạc Trần đâm tới, cố ý dùng ngực đỡ kiếm, tạo thành ảo giác Tạ Trạc Trần muốn giết hắn.

Nếu không phải vì Tần Cửu nói với hắn hết lần này đến lần khác, với võ công của Tạ Trạc Trần mà nói, tuyệt đối sẽ không nhỡ tay làm bị thương hắn, hắn sẽ không dám làm.

Mặc dù hắn không rõ vì sao Tần Cửu muốn hắn làm như vậy, nhưng hắn cảm thấy rất thú vị.

Vừa nghĩ đến thú vị, Lưu Liên đổ mồ hôi lạnh.

Quả nhiên là gần mực thì đen, hình như hắn sắp bị yêu nữ dạy hư rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.