Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo



“Thật ra Nghiêm Vương gia thích ngao ưng* hơn phải không!” Tần Cửu nhìn Nhan Duật mỉm cười, ánh mặt trời từ trên trần nhà quấn đầy dây leo hắt xuống mặt nàng phản chiếu ánh sáng chói lọi, đã thoáng xua tan hàn ý ẩn giấu trong mắt nàng.

*ngao ưng: một cách huấn luyện chim ưng, không cho chim ưng đi ngủ, làm nó mệt mỏi để dễ thuần hóa.

Nhan Duật tựa lên ghế, nhìn nhàn nhã mà lười biếng, “Cửu gia nói không sai, ta đoán Cửu gia cũng không thích loài chim chung tình như uyên ương phải không?!”

Nhan Túc liếc xéo Tần Cửu một cái, phất tay áo, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh bàn. Thị nữ Ngọc Băng và Phấn Tuyết bên cạnh hắn vội vàng đi lên phía trước, ra lệnh cho cung nữ chuyển những chiếc ly, khay rượu vừa rồi người khác đã dùng đi, ra lệnh bằng giọng nhẹ nhàng: “Vương gia nhà ta vẫn chưa dùng bữa, ngươi mau mau đến phòng bếp truyền lệnh, nhất định phải mang cá ngân hấp lên. Ngoài ra, chẳng phải có “Huân Nhiên” cất vào hầm mười năm chuyển đến từ trong cung sao? Mang lên một bình trước đi.”

“Mang lên một vò đi!” Nhan Duật lười biếng nói, “Lâu lắm rồi chưa dùng bữa với Túc Nhi, Mẫn Nhi, cơ hội hiếm có, chi bằng cùng làm vài ly rượu nhỏ đi! Hơn nữa, có cá ngân để ăn, nên uống thêm vài ly.”

Cá ngân ở khe suối của núi Cửu Mạn cực kỳ nổi tiếng, vừa rồi, trên mỗi một bàn tiệc đều có một đĩa cá ngân hấp, có điều Tần Cửu chưa ăn. Hình như đã rất lâu rồi nàng chưa ăn cá ngân hấp.

Nhan Túc cau mày, không hề lên tiếng phản đối, ngược lại Nhan Mẫn khoát tay nói: “Thất thúc mời, vốn không nên từ chối, nhưng ta lại không có tửu lượng cao, chi bằng thôi đi.”

Nhan Duật nghe vậy, không kiên nhẫn xua tay nói: “Đã vậy thì Mẫn Nhi tự nhiên đi, vi thúc không miễn cưỡng ngươi!”

Trên mặt Nhan Mẫn hiện lên ý cười, thi lễ xoay người rời đi. Nhưng là đi về phía bàn tam công chúa Thượng Sở Sở của Vân Thiều quốc. Diễn võ tranh đấu nửa ngày nay, từ đầu đến cuối Nhan Mẫn chưa hề có bất kỳ hành động kỳ lạ nào, nguyên nhân là bản thân Nhan Mẫn đã muốn cưới Thượng Sở Sở, đương nhiên bây giờ vội vàng xum xoe đến gần.

Nhan Túc thản nhiên hừ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú mà điềm tĩnh tựa như đài sen, lộ ra vẻ trắng ngần không tì vết. Hắn không hề để ý tới cuộc đối thoại của Nhan Duật và Nhan Mẫn, mà nhìn Tần Cửu một cái, khóe môi cong lên tạo thành ý cười ngây thơ, “Loài chim chung tình như uyên ương chắc chắn cũng không mong muốn được Cửu gia thích đâu.” Biểu cảm của hắn thản nhiên, lời nói không dễ nghe chút nào, dù thế nào cũng nghe thấy giống một kiểu trào phúng âm thầm không dấu vết.

Tần Cửu ung dung ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh Nhan Duật, phe phẩy khung thêu hoa, cười tươi như hoa nói: “Điện hạ nhầm rồi, ngài lại không phải uyên ương, làm sao biết nó không muốn ta thích nó, nói không chừng, nó không muốn ngài thích hơn ấy chứ. Nghiêm Vương gia, ngài nói có đúng không?”

Nhan Duật cười nhạt liếc tới.

Một cái liếc đã để lại ấn tượng sâu sắc, mị hoặc chúng sinh.

“Cửu gia, ngươi cố ý phải không, ngươi thật sự cố ý phải không! Bản vương là vương gia ở nhân gian, dù thế nào ngươi cũng phải sửa bản vương thành vương dưới lòng đất sao?”

“Ta có sao? Nghiêm Vương gia.” Khóe môi Tần Cửu cong nhẹ, mỉm cười nói.

Không cần nói ba người bọn họ là ai cũng có mưu đồ riêng, nhưng suy nghĩ lại không đồng nhất, châm biếm công khai, âm thầm chế nhạo, lúc thì ngươi liếc xéo ta một cái, lúc thì ta lạnh lùng lườm ngươi một cái, mặc dù nói sảnh tiếp khách này cực rộng, nhưng phần lớn mọi người không dám nhiều lời, trong sảnh tiếp khách chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của ba người.

Tiểu cung nữ đến phòng bếp truyền lệnh đã trở lại tay không, vô cùng lo sợ đứng ở bên bàn, không dám nói lời nào. Ngọc Băng đang định hỏi có chuyện gì xảy ra, đã thấy Lễ bộ thượng thư Trương Niên bước nhanh đến. Ông đi đến trước mặt Nhan Túc và Nhan Duật, thi lễ nói: “Bẩm hai vị vương gia, ngự trù đang làm thức ăn, phải chờ một lát nữa mới có thể mang lên. Chỉ là rượu... Bên Minh Nguyệt sơn trang đã không còn rượu Huân Nhiên nữa, không biết đổi thành “Băng Hồng “ có được không ạ? Bản quan đã sai cung nhân đến kho rượu trong kinh lấy rồi, chỉ là trong chốc lát không đến được, sợ kéo dài thời gian hai vị vương gia dùng bữa!”

Nhan Duật giống như nghe chuyện cười gây cười nhất, hơi nhếch khóe miệng lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn Trương Niên, chậm rãi hỏi: “Trương đại nhân, ngươi không uống rượu cũng say sao? Sao lại nói mê như vậy, Minh Nguyệt sơn trang không chuẩn bị đồ ăn cho tốt, bây giờ phải làm thế nào đây? “Huân Nhiên” cũng có vài vò cơ mà, còn về kinh thành lấy nữa, sao nhanh vậy đã hết rồi? Trương đại nhân, rốt cuộc ngươi là viên quan thế nào vậy?”

Trương Niên liếc Nhan Duật một cái, sắc mặt có chút quái dị, ánh mắt ông ta chuyển từ mặt Nhan Duật sang mặt Tần Cửu, rồi lại chuyển từ mặt Tần Cửu sang mặt Nhan Duật, lúc này mới cắn chặt răng, giống như đã hạ quyết tâm nói: “Vương gia, vi thần không hề nói mê. Thật sự không dám giấu giếm, vốn dĩ, quả thật trong hành cung đã chuẩn bị vài vò Huân Nhiên, cũng đã làm xong không ít món ăn. Chỉ là, vừa rồi không biết kẻ nào ở bên ngoài phòng bếp đã nói một câu cháy rồi, khiến cho người trong phòng bếp đều cuống quýt tránh ra ngoài. Về sau mới biết có người lùa bọn họ ra, chờ đến khi tỉnh ngộ quay lại, phát hiện vò rượu đặt trên mặt đất đựng đầy Huân Nhiên đều bị lật úp xuống, rượu chảy đầy đất. Cá ngân hấp nấu xong cũng bị mất tích vài con một cách khó hiểu, đồ ăn không mất tích cũng bị đạp hỏng không ra hình dạng gì. Mọi người không biết kẻ nào lớn mật như vậy, lại dám đến phòng bếp ăn vụng, về sau có cung nữ tinh mắt phát hiện ra, đó là do một con chim cưỡi một con mèo làm!”

“Một con chim cưỡi một con mèo?!”

Nhan Duật và Tần Cửu đồng thời hỏi.

Sau khi hỏi xong, hai người lại nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, biểu cảm giống nhau, ánh mắt tương đồng, không ai nói gì.

“Đúng vậy, một con vẹt đầu phượng mỏ đỏ lông trắng và một con mèo đen!” Trương Niên bổ sung.

“Hả..., “ Nhan Duật phản ứng lại đầu tiên, khóe môi cong lên, đôi đồng tử sâu và đen sáng rực lạ thường đoạt lấy hồn phách của người khác, “Không phải là một con chim và một con mèo sao? Thôi, trộm thì đã trộm rồi, vậy ngươi sai phòng bếp làm lại đi. Còn rượu, hay là đưa Băng Hồng đến đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tần Cửu cũng gật gật đầu, phụ họa theo.

“Vương gia, Cửu gia, phiền hai vị trông nom sủng vật cho tốt.” Trương Niên thấy hai vị này rõ ràng đang giả vờ ngốc, đành phải mang vẻ mặt đau khổ nói.

Nhan Duật híp mắt, ánh mắt dời lên mặt Tần Cửu, nói: “Cửu gia, nhất định là Hoàng Mao nhà ngươi xúi giục Bạch Nhĩ nhà ta làm.”

Đôi mắt đen của Tần Cửu đảo đi, thản nhiên mở miệng nói: “Sao có thể được? Hoàng Mao nhà ta luôn rất ngoan, trước giờ không trộm đồ, bây giờ ở cùng Bạch Nhĩ nhà ngài mới học trộm đồ, hiển nhiên là do Bạch Nhĩ nhà ngài dạy. Nhất định là ngài ngược đãi Bạch Nhĩ, không cho nó ăn cá, nó mới đi trộm cá.”

Nhan Duật hừ một tiếng, nói: “Ngươi không nghe Trương đại nhân nói, còn trộm cả rượu sao? Ngươi không biết Hoàng Mao nhà ngươi là sâu rượu à? Mấy vò Huân Nhiên cất vào hầm mười năm ấy, nghĩ đến lại đau lòng.” Nhan Duật ôm ngực, dáng vẻ đau lòng đến tột cùng.

Tần Cửu đột nhiên cảm thấy rất nghi ngờ, khi Hoàng Mao và Bạch Nhĩ gặp mặt lần đầu, rõ ràng Hoàng Mao vẫn luôn gọi Bạch Nhĩ là con mèo ngu ngốc, một chim một mèo đánh lộn đến mức ngươi chết ta sống, tại sao chỉ trong chớp mắt đã gắn bó keo sơn như vậy, lại còn cùng đi gây án, thật sự khiến nàng ngạc nhiên.

Trương Niên nghe thấy hai người lại bắt đầu đấu đá, đành phải khẽ cười khổ.

Mọi người xung quanh đều nén cười, nhìn hai người đấu võ mồm. Chỉ có Nhan Túc tựa vào ghế, ánh nắng mặt trời phác họa khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ của hắn, chân mày thon dài, tựa như dãy núi thanh tú thoát tục, thanh thoát tao nhã, vô cùng sống động. Tạ Trạc Trần từ bên ngoài vội vàng đi đến, vừa rồi khi hắn đưa Thượng Sở Sở đến, Nhan Túc không hề ở đây, chắc hẳn hắn đi tìm Nhan Túc không thấy, lại quay về chỗ này. Hắn bước nhanh đến bên cạnh Nhan Túc, nói nhỏ vài câu bên tai hắn.

Hàng lông mày dài của Nhan Túc cau lại, hắn đột ngột đứng dậy, nói với Nhan Duật: “Thất thúc, hôm khác chúng ta uống cho thật sảng khoái đi.” Nói xong, hắn bước nhanh đến trước mặt Thượng Sở Sở, thấp giọng nói, “Tam công chúa, không biết có thể tìm một chỗ nói chuyện được không.”

Thượng Sở Sở nhìn thấy Nhan Túc, bất giác cắn môi, hàm răng sáng trắng lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp non nớt của nàng có thêm vài phần kiên định. Nàng suy nghĩ giây lát, bèn gật gật đầu, đứng dậy. Nhan Tuc đưa Thượng Sở Sở một trước một sau ra khỏi sảnh tiếp khách, áo trắng váy dài, rất nhanh đã hòa vào khu vườn đầy hoa và cây cảnh.

Tần Cửu đoán rằng, hẳn là Tạ Trạc Trần và Nhan Túc đề cập tới chuyện thích khách hành thích Thượng Sở Sở ban nãy. Nhất định Nhan Túc sẽ không bỏ qua chuyện này, sẽ cố gắng tra xét sự tình. Chuyện vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, may mà Thượng Sở Sở hoàn toàn đáng tin, không hề truyền chuyện này ra ngoài, nếu không để nhị công chúa Thượng Tư Tư biết được, cho dù lúc này Thượng Sở Sở bình an vô sự, e rằng cũng đã sớm làm loạn lên rồi.

“Cửu gia, có thể đi theo tại hạ một chuyến không?” Tạ Trạc Trần nói với Tần Cửu.

Tần Cửu không hề nhúc nhích ngồi ở trên ghế, thong thả nói: “Tạ đại nhân, nghe nói cá ngân hấp là món ăn nổi tiếng của Lệ Kinh, sau khi ta đến đây vẫn chưa được ăn, Nghiêm Vương gia đã gọi cá ngân hấp, sau khi ta ăn xong, mới có thể đi theo ngài được.”

Nhan Duật phá hỏng bầu không khí, nói: “Cửu gia, ta có mời ngươi ăn sao?”

“Ta có để ngài mời sao?” Tần Cửu cười dịu dàng mà giảo hoạt.

Tạ Trạc Trần không biết làm sao, đành phải cúi đầu đứng chờ ở một bên. Trong cảm nhận của hắn, dường như thời gian chờ đợi này dài đằng đẵng.

Cuối cùng, đã có hai cung nhân bưng khay đi đến, đặt từng món ăn trên khay lên bàn, trong đó có một món là cá ngân hấp.

Tần Cửu cầm đũa lên, đưa thẳng đến cá ngân hấp. Nhan Duật cũng với đũa chen vào, Tần Cửu dùng sức, tiện thể đẩy đũa của Nhan Duật ra, nhìn vào chỗ trống, gắp thịt cá.

Chỉ thấy thịt cá trắng như tuyết, hương thơm xông vào mũi. Thịt cá cực kỳ xốp nhừ, cho vào miệng đã tan, hương vị tươi ngon mà đậm đà, giống hệt như hương vị trước đây, không hề thay đổi chút nào.

Chỉ là, người ăn lại đổi khác.

Trong mắt Tần Cửu từ từ hiện lên một tầng hơi nước, tăng thêm vài phần mỹ lệ mơ màng cho đôi mắt phượng vốn quyến rũ của nàng.

Nhan Duật bị đũa của Tần Cửu đẩy ra, mắt thấy Tần Cửu giành gắp thịt cá trước, ăn say sưa ngon lành, trong đôi mắt đẹp còn hiện ra ánh nước. Hắn với đũa tới, ngẩn người.

Nhìn Tần Cửu với đũa như bay, chỉ chốc lát sau đĩa cá ngân hấp đã trông thấy đáy.

Nhan Duật nhìn Tần Cửu, híp mắt nói: “Vừa nãy, kẻ cùng Hoàng Mao đến phòng bếp ăn vụng không phải Bạch Nhĩ nhà ta phải không? Hẳn là ngươi rồi?”

Tần Cửu lại không để ý tới Nhan Duật, cầm ly rượu trên bàn lên, uống một ly “Băng Hồng”, cười nhẹ lau miệng, hài lòng ợ một cái. Lúc này mới phất tay áo đứng dậy, nói với Tạ Trạc Trần: “Tạ đại nhân, không phải nói có chuyện gì sao? Giờ thì đi thôi!”

Tần Cửu chậm rãi bước đi.

Trong vườn dương liễu buông rủ, trước mắt đều là màu xanh lục tươi non lung linh, mà bóng hồng tươi tắn đi qua đó lóa mắt khiến người ta kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.