Đi đường mấy ngày liên tiếp, cực kì mệt mỏi, Lưu Liên ngủ được một giấc rất thoải mái.
Ban đêm làm một giấc mộng, mơ thấy hắn trở thành chủ tử, yêu nữ thành tỳ nữ của hắn. Hắn ung dung thư thái dựa người ở trên giường chợp mắt một lát, yêu nữ quỳ trước mặt hắn đấm bóp chân.
“Thoải mái sao?” Yêu nữ nét mặt tươi như hoa hỏi.
Lưu Liên gật gật đầu, khoan khoái rên rỉ vài tiếng. Hắn chỉ vào đùi phải nói: “Chỗ này, lên trên nữa.”
Yêu nữ chớp chớp đôi mắt to yêu mị, đột nhiên hôn một cái lên trán hắn: “Phu quân, bây giờ thoải mái lắm sao?”
Lưu Liên nghe được hai chữ “Phu quân”, ở trong mộng giật mình đánh thót, rùng mình một cái, lập tức bị làm cho tỉnh lại.
Vừa mở to mắt, liền đối diện với một đôi mắt như hạt đỗ đen, rất lâu sau mới hiểu ra là Hoàng Mao đậu xuống trước ngực hắn, nghiêng đầu nhìn hắn. Đến khi thấy hắn tỉnh dậy, Hoàng Mao vươn mỏ đỏ ra “Ôi chao ôi chao” mổ liền ba cái trên trán hắn.
“Tên lười biếng, tên lười biếng... Mau ngồi dậy hầu hạ ông đây!”
Móng của Hoàng Mao bám vào móc vàng treo màn trướng, treo ngược mình trước mặt Lưu Liên đu qua đu lại. Ánh nắng ban mai từ song cửa sổ xuyên vào trong, chiếu lên bộ lông *liễm diễm sáng rực của Hoàng Mao.
*Liễm diễm: dập dờn như sóng nước.
Lưu Liên lệ rơi đầy mặt xoa xoa cái trán bị mổ đau nhức, chắc hẳn đấm chân và hôn trán ở trong giấc mộng vừa rồi, đều là do Hoàng Mao mổ hắn.
Được rồi, thấy phần trên ác mộng không trở thành sự thật, hôm nay hắn không thèm so đo với Hoàng Mao. So với việc làm phu quân của yêu nữ, hắn thà chọn bị Hoàng Mao mổ còn hơn.
Lưu Liên nhanh chóng rửa mặt xong, hết sức lo sợ đi ra ngoài hầu hạ Tần Cửu. Đêm qua từ lúc nhận thức được sự lợi hại của Tú Hoa châm bên người Tần Cửu, Lưu Liên cảm thấy ý định tự thoát thân khỏi yêu nữ càng tan thành bọt nước.
Lưu Liên nhìn thấy Tì Ba đứng chờ ở trước cửa phòng Tần Cửu, bản thân cũng vội vàng qua đợi.
Một lát sau, Anh Đào và Lệ Chi bưng chậu sạch từ bên trong cửa ra ngoài, sau đó, Tần Cửu cũng đi ra.
Tần Cửu cả người mặc *cung trang đỏ thắm như son, váy dài đai rộng, trên gấm đỏ thêu hoa văn màu trắng, kéo dài một đường từ vạt váy đến thắt lưng. Một chiếc đai lưng màu tím buộc chặt eo nhỏ, lộ ra dáng người yểu điệu của nàng. Hai bờ vai được một tấm áo khoác lông chồn đỏ rực bao lấy, theo từng cử động của nàng, như dòng nước chảy lộng lẫy động lòng người, có cảm giác rất giống ánh sáng đang lưu chuyển trên mặt nước. Tóc đen chải thành *Đọa Mã kế, giữa búi tóc điểm một đóa hoa màu đỏ tươi làm từ Hồng mã não.
*Cung trang: trang phục theo lối trong cung.
*Đọa Mã kế: một kiểu búi tóc.
*Hồng mã não: một loại đá quý.
Gió từ hành lang thổi tới, mang đến hàn ý thanh tân mà *u lãnh. Váy dài bay tản mạn theo làn gió, giữa quyến rũ bức người ở nàng có thêm một loại khí chất thần tiên, rồi lại theo gió thu về.
*U lãnh: u ám lạnh lẽo.
Tần Cửu thản nhiên nhìn lướt qua Lưu Liên, nói: “Hôm nay Tì Ba và Lệ Chi theo ta vào cung, Anh Đào và Liên Nhi cứ ở lại Linh Lung các.”
Ánh mắt Lưu Liên chạm đến môi son đỏ bừng của Tần Cửu, chợt nhớ tới giấc mộng ban sáng, không hiểu sao khuôn mặt lại nóng lên, hắn che mặt nói: “Vâng, nô tài ở lại.”
Tần Cửu ra khỏi Linh Lung các, ngồi xe ngựa lên đường đi tới hoàng cung.
Sắc trời đã không còn sớm nữa, phố Thiên Môn lúc nào cũng náo nhiệt, hiện giờ trên phố đã có không ít người đi lại trên đường.
Xe ngựa chạy rất chậm, vết thương trên người Tần Cửu còn đang đau nhức, tuy rằng dưỡng thương một đêm, máu đã ngừng chảy. Nhưng ngồi ở trên xe ngựa xóc nảy, vẫn có chút khó chịu. Liền sai Tì Ba treo kí hiệu của Thiên Thần tông – một chiếc hoa đăng hình hoa tường vi ra ngoài.
“Đèn hoa tường vi!”
“Đèn tường vi đó!”
Người đi đường trên phố vừa nhìn thấy, tránh né tới tấp.
Bởi vậy xe ngựa của Tần Cửu đi liền một mạch, chỉ một lát sau đã tới hoàng cung. Xe ngựa dừng lại ở trước cửa cung, Tần Cửu lệnh cho Tì Ba dâng ngọc bội của Thiên Thần tông lên, đợi một lát, thì có thái giám của Cảnh Tú cung tiến đến dẫn đường.
Xe ngựa không được đi vào trong hoàng cung, Tần Cửu xuống xe ngựa, theo thái giám dẫn đường đi tiếp một đoạn.
Nàng ngẩng đầu, thấy trước mắt là nhà cửa nguy nga liền nhau không dứt, góc mái cong nhô ra xen lẫn cao thấp, cùng với cung vàng điện ngọc phú quý bức người ở chính giữa, lại có một loại khí tức uy nghiêm lạnh lẽo làm cho người khác khiếp sợ.
Nàng theo thái giám dẫn đường đi qua đoạn đường nhiều chỗ rẽ ngoặt, cuối cùng tới trước một tòa cung viện trang nhã, ngẩng đầu chỉ thấy tấm biển nền xanh lam treo trên cao viết ba chữ “Cảnh Tú cung” màu đen.
Thái giám dẫn đường đi vào trong thông báo, Tần Cửu lại cùng với Tì Ba, Lệ Chi đợi ở trước cửa.
Vị chủ tử của Cảnh Tú cung này, vốn là phi tử Huệ phi của đương kim Thánh thượng Khánh Đế, đồng thời cũng là Tả sứ của Thiên Thần tông.
Thiên Thần tông là thủ lĩnh Bạch đạo của vương triều Đại Dục trên giang hồ, từ lúc bắt đầu thành lập cho đến giờ, đã có hơn trăm năm lịch sử.
Tông chủ đời thứ nhất Liên Ti Không của Thiên Thần tông, là anh hùng danh tiếng lẫy lừng ở Đại Dục Quốc, gần như có thể *tề danh với Hoàng đế khai quốc của Đại Dục Quốc là Cao Hoàng đế. Nghe nói, đúng là năm đó có Thiên thần Tông giúp sức, Cao Hoàng đế mới thuận lợi lật đổ triều đại cũ, lập ra Đại Dục vương triều. Theo lý, công lao của Liên Ti Không không hề nhỏ, nhưng ông lại cự tuyệt ý định giữ mình lại triều đình của Cao Hoàng Đế, chỉ phái một đệ tử của mình ở lại triều đình dốc sức phục phụ Cao hoàng Đế, bản thân vẫn làm chức tông chủ tiêu dao tự tại của ông như xưa. Về sau, cứ cách hai mươi lăm năm, Đại Dục Quốc đều có thể mời một vị đệ tử từ Thiên Thần tông đến kinh thành phò trợ. Tới mấy năm gần đây, đệ tử của Thiên Thần tông đã trợ lực từ trên triều đường đến tận trong hậu cung.
*Tề danh: nổi danh ngang với.
Đợi chờ trong chốc lát, lại có thái giám chưởng sự của Cảnh Tú cung ra đón Tần Cửu vào trong.
Tần Cửu hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, chậm chậm dời bước vào trong noãn các.
Trước cửa có một luồng khí nóng mang theo hương thơm ấm áp, Tần Cửu nâng mắt, nhìn về phía vị quý phụ ngồi ở giữa phòng.
Nàng ta cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi, người mặc váy *Lũ Kim Bách Điệp Xuyên Hoa Cung, bên ngoài khoác áo lông chồn màu xanh. Tóc đen vấn thành búi *Lăng Vân, cài trâm Ngũ Phượng Ngậm Châu. Da thịt mịn màng trắng nõn, một đôi mắt hạnh không giận mà nghiêm,... Hai bên tả hữu của nàng đều có thái giám cung nữ đứng cạnh.
*Lũ Kim Bách Điệp Xuyên Hoa Cung: y phục cung đình thêu trăm bướm điểm xuyết hoa văn bằng chỉ vàng.
*Lăng Vân: một kiểu búi tóc.
Ánh mắt Tần Cửu chăm chú nhìn Huệ phi, quỳ xuống hành lễ, nói: “Kiêm Gia môn chủ Tần Cửu của Thiên Thần Tông bái kiến Huệ phi nương nương.”
“Ngươi chính là Kiêm Gia môn chủ mà tông chủ mới lập? Đứng lên đi.” Huệ phi vẻ mặt thản nhiên nói.
Tần Cửu bình tĩnh đứng dậy, giương mắt nhìn về phía Huệ phi. Một đôi mắt phượng ẩn chứa dò xét nơi khóe mắt, có một làn nhu mị trời sinh, con ngươi đen thẳm mà trong veo nhìn thấy tận đáy, trơn bóng lộ ra vẻ thông tuệ.
Huệ Phi âm thầm gật đầu, tỏ ra cực kì cao hứng, “Ta nhận được thư của Tích Nhi, nói rằng nàng không muốn đến Lệ Kinh, khiến cho tông chủ đổi người phái ngươi tới đây. Mặc dù trước đây bản cung chưa từng gặp ngươi, nhưng hôm nay thấy ngươi, cũng yêu thích ngay.” Nói rồi vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, nói: “Đến đây, lại đây ngồi. Để bản cung nhìn ngươi cho dễ.”
Tần Cửu nở nụ cười nhàn nhạt, đứng yên trong phòng không hề di chuyển, “Tần Cửu đa tạ nương nương có lòng yêu mến, chỉ là Tần Cửu đi liền một mạch đến đây, trên đường gặp phải nhiều lần ám sát, lại nhiễm phong hàn, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến nương nương, xin nương nương thứ lỗi.”
Huệ phi cả kinh nói: “Gặp phải nhiều lần ám sát? Có biết là người nơi nào phái đến không?”
Tần Cửu nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa điều tra rõ. Có điều, hôm qua ở phố Thiên Môn, gặp An Lăng Vương, hình như hắn có thành kiến rất lớn với Thiên Thần tông chúng ta.”
Huệ phi thầm than một tiếng, nói: “A Cửu, tới Lệ Kinh rồi, không thể giống như khi ở Thiên Thần tông, ngươi phải cẩn thận từng bước. Nếu có chuyện gì, tự mình đến tìm bản cung, bản cung sẽ vì ngươi mà ra mặt. Về phần An Lăng Vương... Quả thực hắn có thành kiến với Thiên Thần tông chúng ta, ngươi vừa mới đến, trước hết tránh xa hắn một chút.”
Tần Cửu vội vàng hành lễ đáp lại.
Huệ phi lại hỏi: “Không biết Thánh thượng an bài cho ngươi chức vị gì, thời gian không còn sớm, chắc là Thánh thượng đã hạ triều, bản cung cũng nên đưa ngươi tới bái kiến Thánh thượng!”
Huệ phi nói xong, lại có cung nữ tới hầu hạ nàng mặc áo khoác, sửa soạn xong xuôi, Huệ phi nắm tay Tần Cửu, đi về phía Ngự thư phòng của Khánh Đế.
Đoàn người đi trên con đường quanh co uốn khúc trong cung, ở Ngự thư phòng cách đó không xa, chỉ thấy một đoàn người cũng bước nhanh đến đó.
Tần Cửu vừa nâng mắt nhìn, nhận ra người đi đầu, chính là An Lăng Vương Nhan Túc gặp ở phố Thiên Môn hôm qua.
Tần Cửu nghĩ thầm: Có một số người, sợ là tránh thế nào cũng không xong.
Hôm nay Nhan Túc không giống như đêm qua, mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa, mà cả người vận *triều phục.