Hôn Luyến [ABO]

Chương 32



Như thông thường sau cả một chặng đường dài xa xôi như vậy hẳn là sẽ rất mệt mỏi nhưng Diệp Dung Sâm lại cảm thấy phấn chấn khác thường. Sau khi ôm Trình Hi Hòa trở về phòng ngủ hắn cũng chợp mắt một lúc, kết quả không ngủ được còn bắt được Hi Hòa hôn trộm mình.

Trình Hi Hòa luôn luôn dễ dàng chạm vào nơi sâu thẳm yếu ớt nhất của hắn, có lúc ngay chính Diệp Dung Sâm cũng không tưởng tượng nổi có một ngày mình lại có ham muốn mãnh liệt muốn chiếm đoạt một người làm của riêng  như vậy.

Tròng mắt đen ẩn chứa nụ cười khẽ chuyển động một cái, Diệp Dung Sâm vươn tay ôm lấy eo Trình Hi Hòa, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen mềm mại, “Không ngủ nữa à?”

“Anh không ngủ sao?” Trình Hi Hòa hơi ngẩng đầu, hai con mắt sáng trong như dòng suối nóng.

Diệp Dung Sâm nắm lấy tay Trình Hi Hòa đặt lên ngực mình, giọng trầm thấp mang theo ấm áp, “Chợp mắt được một lúc thôi, không ngủ được.”

“Ngày mai anh sẽ phải về trường à?”

“Trường học cho nghỉ mấy ngày nên không phải về sớm như vậy.” Diệp Dung Sâm hôn lên mu bàn tay của Trình Hi Hòa, “Dạo này em ở trường học thế nào?”

“Ừm, tốt lắm.” Trình Hi Hòa đôt nhiên nghĩ tới giờ học tự chọn gần đây thuận miệng nói, ” Tiết học tự chọn “lý trí và lãng mạn trong tình yêu và hôn nhân” của em rất hay.

Diệp Dung Sâm nghe được tên môn học cũng thấy có hứng thú,”Môn của giáo sư Thôi sao? Tiết học giảng về cái gì?”

“Đại khái là nói trong hôn nhân cần phải tồn tại cả cảm tính và lý tính.”

“Đại khái là nói trong hôn nhân cần có cả lý trí và tình cảm.”

Trình Hi Hòa rất thích tiết học này, so với môn luật kinh tế khô khan nhàm chán thì tiết của thầy Thôi hứng thú hơn nhiều, thỉnh thoảng còn khiến hắn suy nghĩ đến mối quan hệ hôn nhân với Diệp Dung Sâm.

“Xem ra có vẻ em rất thích môn học này?”

“Thầy Thôi giảng rất hay.” Trình Hi Hòa xích lại gần Diệp Dung Sâm, tựa đầu vào vai anh tiếp tục nói,” hai người yêu nhau, một ngày kia vì bất đồng quan điểm mà tổn thương nhau, đôi bên cùng đem hết quà đã từng tặng nhau trả lại, có điều quà thì  có thể trả còn tình cảm thì trả thế nào đây?”

Diệp Dung Sâm cười,” Tâm trạng ghê nha.”

“Không có gì chỉ là tùy tiện suy nghĩ một chút thôi.”

Trình Hi Hòa có chút khó hiểu, đối với cậu mà nói cơ sở của hôn nhân chính là tình yêu, nếu giữa hai người đã chán ghét nhau vậy sao còn phải hao tâm tổn trí vào cái vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài của hôn nhân chứ?”

“Cái đầu nhỏ của em đừng nghĩ đến vấn đề phức tạp như vậy nữa.” Diệp Dung Sâm vò đầu Trình Hi Hòa một cái, “Hay là nghĩ cái khác đi, ví dụ như là nghĩ đến tôi.”

Trình Hi Hòa cười ngượng, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Diệp Dung Sâm,”Trong suy nghĩ của em tất cả đều là anh.”

Diệp Dung Sâm cúi đầu hôn Trình Hi Hòa, trong đêm tối đôi mắt long lanh mà lại tràn đầy tình cảm, nụ hôn kịch liệt giống như muốn đem linh hồn của Trình Hi Hòa cùng hòa quyện với mình.

Trình Hi Hòa mơ màng vòng tay lên cổ Diệp Dung Sâm, hô hấp dồn dập hòa cùng cái lạnh trong không khí, cậu cảm giác được quần mình bị kéo xuống mắt cá chân, ngón tay quen thuộc tùy ý rút ra cắm vào trong dũng đạo nóng rực, miệng huyệt đói khát liền tiết ra một lượng mật dịch lớn.

Diệp Dung Sâm khẽ buông đôi môi đỏ mọng ướt át ra, bàn tay nắn bóp cặp mông mềm mại phía đùi trong dính đầy dịch trơn bóng, hắn không kịp chờ đợi liền đem dục vọng phải chịu đựng nhiều ngày nhét vào nơi quen thuộc, tràng thịt non mềm lập tức cuộn lấy dị vật, chân Trình Hi Hòa theo phản xạ mà nâng lên nhưng sau đó không chịu được mà lại hạ xuống cọ lấy ga trải giường.

“Nóng quá…giọng nói Trình Hi Hòa mềm nhũn như nước, “vào luôn đi…”

Diệp Dung Sâm còn chưa kịp phản ứng Trình Hi Hòa đã bắt đầu co rút kịch liệt, phía sau ướt át chảy cả ra ngoài. Trình Hi Hòa bị chạm đến tê dại, hai tay vô lực dựa vào người anh, “Dung Sâm, Dung Sâm thích quá, thích qua, ư ư….”

“Mấy ngày nay đều muốn tôi hả?” Phía sau huyệt của Trình Hi Hòa giống như muốn giữ chặt lấy Diệp Dung Sâm siết chặt,” sắp kẹp đứt tôi rồi…”

“A, a a, đâm sâu quá….” Trình Hi Hòa cảm thấy phần đỉnh to tròn không ngừng đè ép lên vùng thịt non của mình, “cứng quá, Dung Sâm,….anh mạnh quá, trướng đầy rồi…”

“Hi Hòa, bảo bối…” Diệp Dung Sâm dùng sức đem hung khí phồng to hung hăng đi vào chỗ sâu, “Chân mở ra chút nữa đi, để cho tôi vào.”

Trình Hi Hòa cảm nhận được bản thân muốn mở ra khoang sinh sản cho cự vật đi vào, từ lần ký hiệu trước Diệp Dung Sâm cũng chưa chạm đến chỗ đó nhưng hình như hôm nay anh rất hưng phấn.

Muốn chạm đến nơi đó, sau này nơi đó còn chứa đựng đứa trẻ của cậu và Dung Sâm, Trình Hi Hòa thuận theo mà dạng chân ra, thậm chí còn không xấu hổ mà cầu xin Diệp Dung Sâm,”Dung Sâm, chạm tới nơi đó đi, em muốn anh…”

“Nơi đó là nơi nào?” Lời nói của Trình Hi Hòa khiến Diệp Dung Sâm nhất thời khô miệng, lời tuôn ra cũng biến thành khàn khàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.