Hồn Ma Che Dù

Chương 39: Bàn trang điểm cũ



Thấy vậy, tâm trạng tôi trở nên phiền muộn, căn phòng này chẳng lẽ mới có người chết hay sao, lại còn đang cúng tế?

Tôi hỏi nhân viên khách sạn: “Chuyện gì đang xảy ra, căn phòng này có phải là sẽ không sạch sẽ chứ?”

Nhân viên liếc tôi một cách cẩu thả và nói: “Tôi không biết, có lẽ nó là một đứa trẻ nào trêu đùa dai.”

Trêu đùa dai? Bạn đã bao giờ thấy một trò đùa như thế này chưa. Cảm ơn đã cho tôi biết.

Tôi liếc Dư Bân và hỏi, " có ở không?

Dư Bân đã đeo hạt Phật châu vàng và nói: “ ở đi, tại sao lại không thể, Chúng ta là người trong nghề rồi, Có gì có thể dọa? đêm hôm khuya khoắt, tôi cũng không muốn ngủ trên phố.

Dưới sự kiên trì của Dư Bân, tôi miễn cưỡng chuyển vào căn phòng không quá bình thường này.

Tôi là một người có thể ít làm việc thì ít làm, không gây rắc rối không cần thiết. Từ bát đũa đặt ở cửa phòng, có lẽ là ai đó vừa chết trong căn phòng này hoặc thường có những thứ không sạch sẽ.

Không có gì ngạc nhiên khi toàn bộ khách sạn đã đầy, kết quả là có một phòng không có ai thuê.

Đi vào, cương thi cũng đã gặp rồi, còn sự một ít cô hồn dã quỷ hay sao?

Tôi và Dư Bân thì cũng tốt, nhưng Trần Viên, anh ta có ít kiến thức trong lĩnh vực này, cũng không có khả năng tự vệ, vì vậy, tôi đã cho anh ta một lá bùa tránh ma tôi luôn mang theo bên mình.

Trong số 3 người, tôi vẫn coi như là có một chút bản lĩnh. Tôi vẫn có thể đối phó với ma. Nếu như Trần viên mà gặp, anh ta sẽ chỉ có chờ chết. Vì thế, tôi cho anh ta lá bùa tránh ma, coi như là bảo vệ mạng của anh ta, để tránh xảy ra chuyện gì.

Mở cửa phòng ra, một mùi ẩm mốc ùa ra. Ồ, đã bao lâu nơi này không có người ở?

Nhân viên đi vào và bật công tắc. Đồ đạc trong phòng cũng rất đơn giản. Một chiếc giường lớn, TV, phòng tắm riêng và một số bàn ghế. Ngoài ra ở bên giường là một cửa sổ lớn.

Hoàn cảnh cũng không tệ lắm, cũng rất sạch sẽ, chắc là được làm sạch mỗi ngày, nếu không thì không thể gọn gàng và sạch sẽ như vậy.

Nhưng điều này thật kỳ lạ. Mỗi ngày đều có người dọn dẹp. Vậy mùi ẩm mốc từ đâu mà đến? Điều này không thể giải thích được.

Là phúc không phải là họa, là họa sẽ không tránh được. Nếu như đã quyết định ở, cũng không nên suy nghĩ nhiều.

Tôi bước vào trong, cảm thấy kỳ lạ ngay khi bước vào. Toàn bộ căn phòng âm u và độ ẩm rất nặng. Giống như mưa trong một tuần liên tiếp vậy. Bên trong căn phòng rất ẩm ướt.

Sẽ không phải là lại gặp được một con Vũ nữ đấy chứ? (ND: còn nhớ con ma cầm ô không, chính nó đó)

Nghĩ lại thì trong hai ngày qua trời cũng mưa. Nếu như trời không mưa, chúng tôi sẽ không gặp rắc rối khi đối phó với cương thi như vậy. Có lẽ vì trời mưa nên khiến cho căn phòng ẩm ướt như vậy.

Tôi đã gặp ma trong nhiều ngày qua, cho nên có lẽ tôi lo lắng.

Sau khi vào trong, tôi cất kỹ hành lý của mình, nhân viên theo cửa phong đi ra. Anh ta đi rất gấp gáp, giống như là anh ta không muốn ở đây thêm một giấy nào nữa.

Trần Viên ngồi trên giường và nói, “ Mệt mỏi quá. Tôi đi ngủ trước đây.”

Vóc dáng của Trần Viên, nằm trên giường, người khác đừng nghĩ ngủ cùng được. Nghĩ như thế, chắc giường của Trần Viên phải rất lớn, nếu không thì làm sao vợ anh ta có thể ngủ được.

Tôi và Dư Bân liếc nhìn nhau, than ôi, chúng tôi chỉ có thể nằm tại sàn nhà. Rốt cuộc thì cũng là Trần Viên trả tiền, vì thế để cho anh ta ngủ đi.

May mắn là buổi tối tương đối nóng, không lạnh, ngủ trên mặt đất cũng tương đối thoải mái.

Sau khi trải chăn đệm xuống, tôi cởi áo khoác, đi dép của khách sạn và đi vào phòng vệ sinh.

Khi bước vào phòng vệ sinh tôi liền ngây người. Đồ đạc đặt bên trong thật kỳ lạ.

Bên trái là bình nóng lạnh, còn có vòi hoa sen. Đây cũng là những thứ bình thường, nhưng ở phía bên tay phải của tôi có một bàn trang điểm cũ.

Kiểu dáng của bàn trang điểm là một chiếc gương ở phía trên và một ngăn kéo ở phía dưới.

Tôi can đảm bước qua, mở ngăn kéo, những thứ lại bất ngờ lại xuất hiện. Bên trong ngăn kéo là lá tịnh phù cùng một cái túi màu hồng.

Tình Phù, chính là làm sạch không gian, đuổi đi nhưng thứ không sạch sẽ. Đặt tịnh phù ở trong ngăn kéo, chẳng lẽ cái bàn trang điểm này có thứ gì không sạch sẽ bám vào hay sao?

Tôi thò tay cầm lên cái túi hồng, mở ra vừa nhìn vào, là một cái quẻ kim.

Không bình thường chút nào, quẻ kim được sử dụng để đối phó với một số ít ma quỷ, bình thường đều được các đắc đạo cao nhân tự tay chế tạo.

Bây giờ ở đây có quẻ kim, có nghĩa là, chắc chắn là trong phòng này có thứ gì đó rất hung ác.

Tôi không quan tâm đến việc rửa mặt nữa. Tôi bước vào phòng trong hai, ba bước và nói với Dư Bân: "Căn phòng này không sạch sẽ, có thể có một cái gì đó rất hung ác. Hãy rời khỏi đây sớm thôi."

Dư Bân phất tay áo, giống như không muốn. Anh ta là đạo sĩ vì sĩ diện làm khổ bản thân. Ngay cả khi anh ta biết rằng căn phòng không sạch sẽ, cũng không muốn ra ghế dài ở công viên ngủ.

Bất đắc dĩ, tôi lại gọi Trần Viên, hy vọng anh ta có thể cùng tôi đồng ý rời khỏi. Thế nhưng con lợn béo chết tiệt Trần Viên kia đã ngủ như chết rồi, ngáy khò khè so với tiếng sấm còn to hơn, gọi thể nào cũng không tỉnh.

Xem ra là hai người bọn họ không có khả năng rời đi, hơn nữa còn không có ý thức đến việc nguy hiểm, từ cho rằng có đồ vật bảo vệ sẽ không làm sao. Chỉ có tôi vẫn còn suy nghĩ tỉnh táo, tôi phải thật tỉnh táo để bảo vệ bọn họ.

May mắn là ma cũng không phải ngày nào cũng xuất hiện, ít nhất là cho đến bây giờ, một chút kỳ dị cũng không có. Tôi thức suốt đêm và theo dõi hai người họ. Miễn là qua đêm nay, chúng tôi sẽ rời khách sạn.

Sau khi Dư Bân tắm rửa xong, anh ta nằm trên mặt đất và ngủ thiếp đi, để tôi ngồi một bên dựa vào tường, nhai kẹo cao su trong miệng, cầm Red Bull trong tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, cho tinh thần tỉnh táo.

Đêm nay, mưa vẫn rơi.

Gió thổi khiến cửa sổ lắc lư, và mưa ùa vào qua các cửa sổ và làm ướt một mảnh sàn nhà lớn.

Tôi đặt Red Bull xuống, ngáp, đứng dậy và chuẩn bị đóng cửa sổ. Kết quả là, khi tôi đi đến cửa sổ, tôi thấy một sợi dây thừng treo ở bên ngoài, mà ở phần dưới của dây treo một cái giày cao gót màu đỏ.

Bởi vì tôi đã quen với những cảnh lạ, tôi cũng không hét lên, mà cứ nhai kẹo cao su, làm cho bản thân trấn tĩnh lại.

Đây không phải là một điều đặc biệt đáng chú ý, không phải nó chỉ là một đôi giày cao gót thôi sao?

Đột nhiên, sợi dây thừng đung đưa như một chiếc đồng hồ quả lắc ngày xưa, trái và phải, tích tắc và đung đưa không ngừng.

"Dư Bân, Dư bân, thức dậy nhanh lên."

Tôi không thể ngừng la hét với Dư Bân, cũng không thể tỉnh dậy, vì vậy tôi đưa đôi tất hôi thối của mình lên mũi và đánh thức anh ta dậy.

"Anh đang làm gì vậy?" Dư Bân tức giận hỏi.

Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ và nói: "Hãy nhìn đôi giày cao gót màu đỏ bên ngoài cửa sổ."

Dưa bân không kiên nhẫn tức giận, bước đến cửa sổ, nhìn một lúc lâu và nói: "Đôi giày cao gót màu đỏ ở đâu?"

Tôi cũng bước tới và nhìn nó, chỉ thấy đôi giày cao gót màu đỏ đã biến mất từ khi nào không hay......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.