Sáng hôm sau tôi cảm thấy hơi mụ mị. Nhạc điệu Charleston văng vẳng trong tai tôi và tôi cứ liên tục nhớ lại lúc là Lara Vĩ đại. Toàn bộ câu chuyện có cảm giác như là một giấc mơ vậy.
Chỉ có điều nó không phải là mơ, vì CV của Clare Fortescue đã ở trong hộp thư của tôi khi tôi tới chỗ làm. Có kết quả rồi!
Mắt Kate tròn xoe khi tôi in cái email đó ra.
“Ai thế này?” cô nói, mắt dán vào cái CV. “Nhìn này, cô ấy đã có bằng thạc sĩ! Cô ấy đã giành giải thưởng!”
“Tôi biết,” tôi nói thản nhiên. “Cô ấy là một giám đốc marketing hàng đầu và đã giành giải thưởng. Chúng tôi đã kết nối tối qua. Cô ấy sẽ có mặt trong danh sách sơ tuyển của Leonidas Sports.”
“Thế cô ấy có biết là mình sẽ có mặt trong danh sách sơ tuyển không?” Kate nói trong cơn phấn khích.
“Có!” Tôi cắt lời, hơi đỏ mặt. “Đương nhiên là cô ấy biết.”
Đến mười giờ thì danh sách đã hoàn tất để gửi cho Janet Grady. Tôi ngồi phịch xuống ghế và toét miệng cười với Kate lúc ấy đang dán mắt vào cái màn hình vi tính.
“Tôi đã thấy ảnh cô!” cô nói, “Ở bữa tối qua. Lara Lington và Ed Harrison đến bữa tối của Business People.” Cô ngập ngừng, trông có vẻ khó hiểu. “Anh ta là ai? Tôi cứ tưởng cô đã quay lại với Josh.”
“Ồ, đúng thế,” tôi nói ngay lập tức. “Ed chỉ là... quan hệ làm ăn.”
“Ồ, ra vậy.” Kate đang nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, hơi mơ màng. “Anh ta khá điển trai, phải không? Ý tôi là Josh cũng vậy,” cô vội sửa lại. “Theo kiểu khác.”
Giời ạ, cô ta chẳng có gu thẩm mỹ gì cả. Josh đẹp trai hơn Ed cả triệu lần. Chuyện này nhắc tôi nhớ là lâu lâu rồi tôi chưa nhận được tin tức gì từ anh. Tốt hơn hết là tôi nên gọi điện, phòng khi điện thoại của anh hỏng hóc gì và anh đã gửi tin nhắn cho tôi rồi thắc mắc tại sao tôi không trả lời.
Đợi đến khi Kate đi vào nhà tắm thì tôi mới có chút riêng tư, tôi quay số văn phòng anh.
“Josh Barrett nghe.”
“Em đây,” tôi nói trìu mến. “Chuyến đi thế nào?”
“Ồ, chào em. Rất tuyệt.”
“Em nhớ anh!”
Ngừng một lúc. Tôi khá chắc là Josh nói gì đó đáp lại nhưng tôi hầu như không nghe thấy.
“Em đang tự hỏi liệu có phải điện thoại của anh bị hỏng không?” tôi nói thêm. “Vì em đã nhận được tin nhắn của anh từ sáng hôm qua. Tin nhắn của em đã tới máy anh rồi chứ?”
Lại một chuỗi lúng búng không rõ. Đường dây bị sao thế nhỉ?
“Josh?” tôi đập đập vào ống nghe.
“Chào em.” Giọng anh đột nhiên nghe rõ hơn. “Ừ. Anh sẽ xem.”
“Vậy, tối nay em qua nhé?”
“Tối nay cô không qua đó được!” Sadie không biết từ đâu hiện ra. “Hôm nay có show diễn thời trang! Chúng ta sẽ đi lấy chuỗi hạt!”
“Tôi biết,” tôi lầm bầm, đặt một bàn tay lên che ống nghe. “Tối muộn ấy. Trước đó em có chút việc,” tôi nói tiếp với Josh. “Nhưng em có thể tới vào tầm mười giờ không?”
“Tuyệt” Josh nghe có vẻ lơ đãng. “Vấn đề là tối mai anh có rất nhiều việc phải làm. Chuyển sang cuối tuần nhé.”
Nhiều việc hơn ư? Anh đang biến thành một kẻ nghiện việc.
“OK,” tôi nói vẻ thấu hiểu. “Ờ, thế mai đi ăn trưa nhé? Rồi từ từ tính tiếp.”
“Chắc chắn rồi,” anh nói sau một lúc ngừng. “Tuyệt.”
“Yêu anh,” tôi nói âu yếm. “Nóng lòng được gặp anh lắm.”
Im lặng.
“Ờ... ừ. Anh cũng thế. Tạm biệt, Lara.”
Tôi dập máy và ngồi xuống. Tôi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng không biết tại sao. Mọi thứ đều ổn. Mọi thứ đều tốt. Vậy thì tại sao lại có cảm giác như thiếu thiếu một cái gì đó?
Tôi muốn gọi lại cho Josh và nói, “Mọi chuyện vẫn ổn chứ, anh có muốn nói chuyện không?” Nhưng tôi không được làm vậy. Anh sẽ nghĩ là tôi đang bị ám ảnh, mà đâu phải thế, tôi chỉ đang nghĩ ngợi thôi. Mọi người đều được phép nghĩ ngợi đúng không nào?
Thây kệ. Sao cũng được. Sống tiếp nào.
Lẹ làng, tôi đăng nhập vào hòm thư và thấy email của Ed đang đợi trong hộp thư đến. Chà, hồi đáp nhanh ghê.
Chào cô gái thập niên hai mươi. Tối qua thật tuyệt. Gửi cô xem bảo hiểm du lịch công ty. Có thể cô muốn xem tại đường dẫn này. Tôi nghe nói họ cũng tốt. Ed.
Tôi nhấp chuột vào đó và thấy một trang mời chào mức bảo hiểm giảm giá cho các công ty nhỏ. Chuyện này đúng là kiểu của Ed: tôi đề cập đến một vấn đề là ngay lập tức anh sẽ tìm ra giải pháp. Cảm động, tôi nhấp “Trả lời” và nhanh tay gõ một cái email:
Cảm ơn anh, chàng trai thập niên hai mươi. Hy vọng là anh đã phủi sạch bụi cuốn hướng dẫn về London của anh. Tái bút: Anh đã thể hiện điệu Charleston cho nhân viên của mình chưa?
Ngay lập tức câu trả lời hiện ra luôn.
Ý tưởng thư tống tiền của cô là thế này à?
Tôi khúc khích, và bắt đầu lướt mạng tìm bức ảnh của một đôi nhảy để gửi cho anh.
“Chuyện gì vui thế?” Sadie hỏi.
“Chẳng có gì.” Tôi hạ cửa sổ màn hình xuống. Tôi sẽ không kể với Sadie là tôi đang gửi email cho Ed. Cô có tính sở hữu quá cao, có thể cô sẽ hiểu lầm theo cách khác. Hoặc thậm chí tệ hơn, bắt đầu đọc cho người ta viết những lá thư bất tận đầy những từ lóng xuẩn ngốc của thập niên hai mươi.
Cô bắt đầu đọc tờ tạp chí thời trang Grazia đang để mở trên bàn tôi, và sau một lúc yêu cầu tôi: “Lật”. Đây là thói quen mới của cô. Thật ra nó khá là khó chịu. Tôi đã trở thành ô sin giở trang cho cô.
“Này Lara!” Kate hối hả chạy vào văn phòng. “Cô có một thư chuyển phát nhanh đặc biệt!”
Cô đưa cho tôi một phong bì màu hồng in hình bươm bướm và dòng chữ “Váy xòe và Ngọc trai” vẽ rõ nét trên đầu. Tôi xé phong bì thấy một dòng thư từ trợ lý của Diamanté.
Diamanté nghĩ là có lẽ cô sẽ thích. Chúng tôi mong được gặp cô sau!
Nó là một tờ giấy in chi tiết về show thời trang, cùng với một tấm thiệp dát mỏng gắn vào một sợi xích, viết “Vé hậu trường dành cho VIP”. Ối trời. Tôi chưa từng được là VIP bao giờ.
Tôi lật lật chiếc thiệp trong tay, nghĩ về buổi tối nay. Cuối cùng chúng tôi cũng sẽ lấy được chuỗi hạt! Sau tất cả ngần ấy thời gian. Và rồi...
Ý nghĩ của tôi đột ngột dừng lại. Rồi... sao? Sadie đã nói cô chưa thể yên nghỉ chừng nào chưa lấy lại được chuỗi hạt. Đó là lý do cô ám tôi. Đó là lý do cô ở đây. Vì vậy khi cô nhận lại được nó, chuyện gì sẽ xảy ra. Cô không thể...
Ý tôi là, cô sẽ không cứ thế...
Cô sẽ không cứ thế mà... đi?
Tôi nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ dị. Suốt thời gian vừa rồi, tôi chỉ tập trung vào việc lấy lại chuỗi hạt. Tôi đã không hề nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra sau chuyện chuỗi hạt.
“Lật,” Sadie sốt ruột nói, cô say sưa dán mắt vào bài báo về Katie Holmes. “Lật!”
Lần này, dù thế nào, tôi quyết tâm không để Sadie thất vọng. Lúc nhìn thấy chuỗi hạt chết giẫm ấy là tôi sẽ tóm ngay lấy. Kể cả nó có đang nằm trên cổ ai đó. Kể cả tôi có phải chặn họ lại và cướp lấy nó làm họ ngã lăn ra sàn. Tôi đến Khách sạn Sanderstead mà cảm thấy kích động ghê gớm. Chân tôi thoăn thoắt và tay tôi sẵn sàng chộp lấy.
“Mở to mắt ra mà nhìn đấy,” tôi lầm bầm với Sadie khi chúng tôi đi qua gian đại sảnh trắng trống huơ. Phía trước, hai cô gái gầy dính mặc váy ngắn cũn cỡn đi giày cao gót đang tiến về phía cửa đôi trang trí rèm uốn lượn bằng lụa hồng và những quả bóng bơm khí hêli hình con bướm. Chắc là nó rồi.
Gần căn phòng tôi thấy tiếng buôn chuyện lao xao của những cô gái ăn mặc đẹp đẽ, cụng ly sâm banh trong tiếng nhạc nhẹ nhàng. Một sàn catwalk chạy giữa căn phòng, một chùm bóng màu bạc treo lơ lửng bên trên, và mấy dãy ghế trang trí vải lụa uốn võng xuống.
Tôi kiên nhẫn đợi trong khi những cô gái trước mặt tôi được đánh dấu, rồi bước tới chỗ cô gái tóc vàng mặc váy dạ hội màu hồng. Cô ta cầm một cái bìa kẹp hồ sơ và mỉm cười lạnh nhạt với tôi. “Tôi có thể giúp gì cô?”
“Vâng,” Tôi gật đầu. “Tôi tới xem show biểu diễn thời trang.
Cô ta nhìn từ đầu đến chân bộ quần áo của tôi với vẻ ngờ vực. (Quần bo ống, thân áo coóc xê, một cái áo khoác cắt ngắn. Tôi đặc biệt chọn nó vì chẳng phải tất cả người mẫu đều mặc màu đen sao?) “Cô có trong danh sách không?”
“Có.” Tôi lấy giấy mời ra. “Tôi là chị họ của Diamanté.”
“Ồ, chị họ của cô ấy à.” Nụ cười của cô ta thậm chí còn trở nên lạnh lẽo hơn nữa. “Dễ thương thật.”
“Thật ra, tôi cần nói chuyện với cô ấy sau buổi trình diễn, cô biết cô ấy ở đâu không?”
“Tôi e là Diamanté đang bận tới mức không có thời giờ...” cô gái nói trơn tru.
“Việc rất gấp. Tôi rất, rất cần gặp cô ấy. Mà tôi còn có cái này nữa.” Tôi chìa cái vé hậu trường dành cho VIP ra cho cô ta xem. “Tôi tự đi tìm được. Nhưng nếu cô có thể chỉ cho tôi biết cô ấy ở đâu thì sẽ có ích...”
“Được thôi,” cô gái nói sau một khoảng ngừng. Cô ta với lấy cái điện thoại di động bé tí xíu có vỏ ngoài đính đá và bấm số. “Có cô chị họ nào đó muốn gặp Diamanté, cô ấy có ở đó không?” Cô ta nói thêm bằng những tiếng khe khẽ hầu như không giấu giếm. “Không. Chưa bao giờ gặp cô ta. Ờ nếu cô nói vậy thì...” Cô ta tắt máy. “Diamanté nói cô ấy sẽ gặp cô ở hậu trường. Đi qua kia.” Cô ta chỉ tay dọc hành lang tới một cánh cửa khác.
“Đi đi!” Tôi thì thào chỉ dẫn Sadie. “Nhìn xem có tìm thấy chuỗi hạt ở hậu trường không! Nó chắc rất dễ phát hiện!” Tôi đi theo anh chàng mang cái thùng đựng rượu Moët đi dọc hành lang trải thảm, và khi đang chìa cái vé VIP vào hậu trường ra cho một người gác cửa xem, thì Sadie lại hiện ra “Dễ phát hiện ư?” cô nói, giọng run lên. “Cô đang đùa hẳn? Chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra nó! Không bao giờ!”
“Ý cô là sao?” Tôi nói lo lắng khi bước vào trong. “Cô đang...”
Ôi không. Khỉ thật.
Tôi đang đứng trong một khu rộng lớn ngổn ngang những gương, ghế máy sấy tóc vung vãi khắp nơi và tiếng trò chuyện ríu rít của đám chuyên gia trang điểm cùng với ba mươi cô người mẫu. Họ đều cao và gầy dính, ngồi thườn thượt trên ghế hoặc đi lại loanh quanh nói chuyện điện thoại. Họ đều mặc váy vóc thiếu vải, nhìn xuyên qua được. Và họ đều đeo ít nhất là hai mươi chuỗi hạt chất ngất xung quanh cổ. Dây chuyền, ngọc trai, mặt dây chuyền... Tôi nhìn khắp nơi đều thấy vòng cổ. Cả một đống vòng cổ.
Tôi với Sadie nhìn nhau kinh hoàng khi tôi nghe thấy một giọng nói lè nhè.
“Lara! Chị đến rồi!”
Tôi quay ra thì thấy Diamanté đang chuệnh choạng đi về phía tôi. Nó mặc một cái chân váy bé tí in đầy hình trái tim đôi lồng nhau, một cái áo vest mỏng dính, đeo thắt lưng màu bạc đóng đính trang trí và đi đôi giày bốt gót nhọn hoắt láng bóng. Nó đang cầm hai ly sâm banh và đưa mời tôi một ly.
“Chào, Diamanté. Chúc mừng em! Cảm ơn em rất nhiều vì đã mời chị đến. Chuyện này thật tuyệt vời!” Tôi chỉ quanh phòng, rồi hít một hơi thật sâu. Quan trọng là phải ra vẻ như vẫn chưa quá tuyệt vọng hay thảm hại. “Có chuyện này.” Tôi nói vẻ thản nhiên như không có gì. “Chị muốn xin em một đặc ân lớn. Em biết chuỗi hạt cũ có hình con chuồn chuồn mà bố em đang muốn đòi lại không? Cái chuỗi hạt cũ có những hạt bằng thủy tinh ấy?”
Diamanté chớp mắt nhìn tôi kinh ngạc. “Sao chị biết chuyện đó?”
“Ờ... chuyện dài lắm. Dù sao thì nó vốn là của bà Sadie, mẹ chị vẫn luôn thích nó và chị thì muốn dùng nó để làm mẹ ngạc nhiên.” Những ngón tay của tôi đang bắt tréo rất chặt ở sau lưng. “Vì thế, có lẽ là sau buổi trình diễn chị có thể... ờ... lấy nó không? Có thể không? Nếu em không cần nó nữa?”
Diamanté nhìn tôi chằm chằm một lúc, mái tóc vàng hoe của nó đổ xuống lưng và mắt đờ đẫn.
“Bố em đúng là đồ bần tiện,” cuối cùng nó nói, gằn giọng.
Tôi ngơ ngác trố mắt nhìn nó cho đến khi hiểu ra. Ồ tuyệt thật. Đây là tất cả những gì tôi cần. Nó say. Có lẽ nó đã uống sâm banh cả ngày hôm nay.
“Ông ấy đúng là đồ bần tiện... chết giẫm.” Nó nốc sâm banh.
“Đúng thế,” tôi nhanh nhảu. “Ông ấy đúng là như vậy. Và đó là lý do vì sao em cần phải đưa chuỗi hạt cho chị. Cho chị.” tôi lặp lại, rất to và rõ ràng.
Diamanté lắc lư trên đôi giày bốt và tôi tóm lấy tay nó để giúp nó đứng vững.
“Chuỗi hạt hình con chuồn chuồn,” tôi nói. “Em-có-biết-nó-ở-đâu- không?”
Diamanté quay lại đối diện với tôi để quan sát tôi trong một phút, cúi lại sát đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi sâm banh, thuốc lá và mùi viên ngậm bạc hà Altoids trong hơi thở của nó.
“Này Lara, tại sao chúng ta không là bạn của nhau nhỉ? Ý em là, chị rất tuyệt.” Nó hơi nhíu mày, rồi sửa lại, “Không tuyệt, nhưng... chị biết đấy. Nghe có vẻ thế. Tại sao chúng ta không chơi với nhau nhỉ?”
Bởi vì cô hầu như chỉ ở trong cái biệt thự đồ sộ của mình ở Ibiza còn tôi thì hầu như chỉ ở mạn cuối xấu xa của khu Kilburn? Có lẽ vậy chăng?
“Ờ... chị không biết. Chúng ta nên thế. Chuyện đó sẽ rất tuyệt.”
“Chúng ta nên nối tóc cùng nhau!” nó nói, như thể bị cơn hứng chí choán lấy. “Em tới một chỗ này rất tuyệt. Họ làm cả móng cho chị nữa. Nó hoàn toàn bằng chất hữu cơ và vì môi trường.”
Nối tóc vì môi trường ư?
“Đương nhiên rồi.” Tôi gật đầu một cách thuyết phục hết sức có thể. “Nhất định là chúng ta sẽ làm thế. Nối tóc. Tuyệt vời.”
“Em biết là chị nghĩ gì về em, Lara.” Mắt nó đột ngột tập trung với vẻ sắc sảo trong cơn say. “Đừng nghĩ là em không biết gì.”
“Sao cơ?” Tôi sửng sốt. “Chị không nghĩ gì cả.”
“Chị nghĩ là em cướp tiền của bố em. Vì ông đã trả tiền cho toàn bộ chuyện này. Sao cũng được. Thành thật đi.”
“Không!” tôi nói lúng túng. “Chị không nghĩ thế! Chị chỉ nghĩ là... em biết đấy...”
“Em là một con búp bê hư hỏng đúng không?” Nó nốc một ngụm sâm banh. “Nào. Nói em nghe xem.”
Đâu óc tôi cứ bấn hết cả lên. Diamanté chưa bao giờ hỏi ý kiến tôi, về bất cứ chuyện gì. Tôi có nên thành thật không?
“Chị chỉ nghĩ là...” tôi ngập ngừng, rồi liều mình nói tiếp. “Có lẽ nếu em chờ một vài năm nữa rồi tự mình làm chuyện này, học kỹ năng và tự mình phấn đấu thì em sẽ cảm thấy hãnh diện hơn rất nhiều về bản thân mình.”
Diamanté gật đầu chậm chạp như thể những lời của tôi đang ngấm dần vào nó.
“Đúng,” cuối cùng nó nói. “Đúng. Em có thể làm thế, em nghĩ là vậy. Chỉ có điều sẽ rất khó.”
“Ờ... ừ, gần như thế...”
“Và em có một ông bố đê tiện đáng ghét luôn nghĩ mình là một ông Chúa chết giẫm nào đó và bắt tất cả đều có mặt trong bộ phim tài liệu ngu ngốc của ông ấy... mà chẳng trả cho cái gì! Em được gì trong đó chứ?” Nó dang rộng hai cánh tay gầy nhẳng rám nắng ra. “Cái gì chứ?”
OK. Tôi không định vướng vào vụ tranh cãi này.
“Chị cho là em đúng,” tôi vội vã nói. “Vậy về chuỗi hạt con chuồn chuồn…”
"Chị biết không, bố em đã biết là hôm nay chị sẽ đến.” Diamanté thậm chí không nghe tôi nói gì. “Ông ấy gọi cho em. Ông ấy hỏi kiểu như, sao con bé đó lại có mặt trong danh sách? Xóa tên nó đi. Em đã nói kiểu như, bố là đồ chết giẫm! Đây là bà chị họ chết tiệt của con hay đại loại thế.”
Tim tôi lỡ một nhịp.
“Bố em... không muốn chị tới đây?” Tôi liếm môi. “Ông ấy có nói tại sao không?”
“Em đã bảo ông ấy là ai quan tâm chị ấy có hơi bị tâm thần một chút chứ?” Diamanté nói ngay vào mặt tôi. Hãy vị tha hơn, mẹ kiếp. “Rồi, chị biết không, ông ấy lại nói về chuỗi hạt đó.” Nó mở to mắt ra. “Ông ấy cho em tất cả những chuỗi hạt thay thế. Em nói đừng có kẻ cả với con bằng cái thứ Tiffany chết tiệt. Con là nhà thiết kế, được chứ? Con có tầm nhìn.”
Máu dồn lên tai tôi. Chú Bill vẫn tiếp tục muốn có chuỗi hạt của Sadie. Tôi không biết tại sao. Và tất cả những gì tôi biết là, tôi cần phải lấy lại nó.
“Diamanté.” Tôi nắm lấy vai nó. “Làm ơn nghe chị nói. Chuỗi hạt đó thật sự, thật sự, thật sự quan trọng với chị. Với mẹ chị. Chị hoàn toàn đánh giá cao tầm nhìn của em với tư cách là nhà thiết kế và vân vân... nhưng sau buổi trình diễn chị lấy nó được chứ?”
Trong một lúc Diamanté trông đờ đẫn đến mức tôi nghĩ sẽ phải giải thích toàn bộ câu chuyện một lần nữa. Rồi nó vòng một cánh tay qua cổ tôi và siết chặt.
“Đương nhiên là chị có thể, cưng ạ. Ngay sau khi buổi trình diễn kết thúc, nó là của chị.”
“Tuyệt.” Tôi cố không để lộ ra là tôi nhẹ nhõm đến mức nào. “Tuyệt! Thật tuyệt vời! Vậy giờ nó đang ở đâu? Chị có thể… xem nó được không?”
Ngay khi tôi nhìn thấy vật đó, tôi sẽ chộp lấy và bỏ chạy. Tôi sẽ tận dụng ngay cơ hội này.
“Chắc chắn rồi! Lyds?” Diamanté gọi một cô gái mặc chiếc áo kẻ sọc. “Cô có biết chuỗi hạt có hình con chuồn chuồn đâu không?”
“Sao cưng?” Lyd đi tới, cầm điện thoại di động.
“Chuỗi hạt thập niên hai mươi với hình con chuồn dễ thương. Cô có biết ở đâu không?”
“Nó có những hạt thủy tinh màu vàng ở hai hàng,” tôi phụ họa theo, hối thúc. “Mặt dây chuyền hình con chuồn chuồn, dài xuống tận đây…”
Hai người mẫu nữa đi ngang qua, cổ họ chất đống những chuỗi hạt, và tôi liếc nhìn họ tuyệt vọng.
Lyds thản nhiên nhún vai. “Không nhớ. Nó ở trên người một trong mấy cô gái đang ở đâu đó.”
Nó ở trong một đống ở đâu đó. Tôi nhìn quanh căn phòng một cách vô vọng. Đám người mẫu ở khắp nơi. Những chuỗi hạt ở khắp nơi.
Tôi sẽ tự mình tìm, tôi nói. “Nếu các bạn không ngại...”
“Không! Buổi trình diễn sắp bắt đầu rồi!” Diamanté bắt đầu đẩy tôi đi về phía cửa. “Lyds, dẫn chị ấy vào. Đưa chị ấy lên hàng ghế trên cùng. Thế bố sẽ thấy.”
“Nhưng...”
Quá muộn rồi. Tôi đã bị dẫn đi.
Khi cánh cửa xoay đóng lại, tôi nhảy cẫng lên vì bực bội. Nó ở trong đó. Đâu đó trong căn phòng này, chuỗi hạt của Sadie đang đeo trên cổ một người mẫu nào đó. Nhưng là cô ả chết giẫm nào chứ?
“Tôi không tìm thấy nó ở đâu cả.” Đột nhiên Sadie hiện ra bên cạnh tôi. Trước sự kinh hoàng của tôi, cô gần như sắp khóc đến nơi. “Tôi đã tìm ở từng cô. Tôi đã tìm tất cả các chuỗi hạt. Không thấy đâu cả.”
“Nó phải ở đâu đó chứ!” Tôi lầm bầm khi chúng tôi đi dọc hành lang. “Sadie, nghe này. Tôi chắc là ở trên người một trong các người mẫu. Chúng ta sẽ nhìn thật cẩn thận từng người một khi họ đi qua và chúng ta sẽ tìm ra. Tôi hứa đấy.”
Tôi đang cố lạc quan và thuyết phục hết sức có thể, nhưng bên trong thì... tôi không chắc chắn. Tôi không hề chắc chắn chút nào.
Ơn Chúa là tôi ngồi ở hàng đầu. Khi buổi trình diễn bắt đầu, đám đông không ngồi đúng chỗ nữa và ai nấy đều cao và gầy nên nếu ngồi phía sau thì tôi không có cách nào nhìn được lên trên. Nhạc nổi lên và ánh sáng bắt đầu lóe lên khắp phòng, và từ chỗ chắc là nhóm bạn của Diamanté vang lên tiếng reo hò.
“Tiến lên Diamanté!” một đứa trong nhóm hét.
Tôi hơi hoảng khi thấy những đám mây đá khô bắt đầu xuất hiện trên sàn catwalk. Làm sao tôi phát hiện nổi cô người mẫu nào khi họ đi qua? Nói gì đến những chuỗi hạt. Quanh tôi mọi người đang ho. “Diamanté bọn tớ chẳng thấy cái quái gì cả!” một cô gái hét lên. “Tắt đi!”
Cuối cùng màn sương khói cũng tan đi. Những chấm sáng màu hồng lóe lên trên sàn catwalk và một bản nhạc của Scissor Sisters bắt đầu nện trên loa. Tôi nhoài về phía trước, nhìn kỹ cô người mẫu đầu tiên, đang sẵn sàng tập trung hết mức có thể, thì tôi thoáng thấy điều gì đó từ bên khóe mắt.
Đối diện với tôi ở phía bên kia sàn catwalk, ngồi ngay hàng đầu, là chú Bill. Chú mặc một bộ com lê đen và áo sơ mi mở nút cổ, có Damian hộ tống, cùng với một trợ lý khác. Khi tôi nhìn chằm chằm kinh hoàng, chú ngước lên và bắt gặp ánh mắt của tôi.
Bụng tôi quặn lên. Tôi cứng đờ người.
Sau một phút chú điềm tĩnh giơ một tay lên chào. Điếng người, tôi cũng làm như vậy. Rồi tiếng nhạc to lên và cô người mẫu thứ nhất đột ngột xuất hiện trên sàn catwalk, mặc chiếc váy lót màu trắng in hình cánh bướm và bước khệnh khạng kiểu người mẫu, xương hông xương má và những cánh tay gầy trơ giơ hết cả ra. Tôi nhìn đến tuyệt vọng vào chuỗi hạt đang kêu xủng xoẻng quanh cổ cô ta nhưng cô ta lướt nhanh đến mức hầu như không thể nhìn kỹ được.
Tôi liếc sang chú Bill và thấy nhói lên một nỗi kinh hoàng. Chú cũng đang lướt nhìn những chuỗi hạt.
“Thế này thật vô ích!” Sadie chẳng biết từ đâu hiện ra và nhảy phóc lên sàn catwalk. Cô đi đến ngay chỗ cô người mẫu và săm soi mớ bòng bong nào xích nào hạt và cả những cái bùa nữa. “Tôi không thấy nó! Tôi đã bảo cô rồi, nó không có ở đây!”
Cô người mẫu tiếp theo xuất hiện và chỉ trong tích tắc cô đã kiểm tra những chiếc vòng cổ của cô gái đó rồi. “Ở đây cũng không có.”
“Bộ sưu tập siêu đẳng,” một cô gái đứng cạnh tôi kêu lên. “Cô có nghĩ thế không?”
“Ờ, có,” tôi nói quẫn trí. “Tuyệt.” Tôi không thể nhìn vào bất cứ gì khác ngoại trừ những chiếc vòng cổ. Tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ những chuỗi hạt, những đồ nữ trang bằng đá quý nhân tạo và mạ vàng. Tôi cảm thấy một linh tính đang lớn dần lên, cảm giác về sự thất bại...
Ôi Chúa ơi.
Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi! Nó kia rồi! Ngay trước mặt tôi. Quàng quanh mắt cá chân của một cô người mẫu. Tim tôi đập dồn dập khi tôi nín thở nhìn chằm chằm vào những cái hạt màu vàng nhạt, xoắn vào với nhau thành một cái vòng chân. Một cái vòng chân. Thảo nào Sadie không tìm thấy nó. Khi cô người mẫu đi khệnh khạng lại gần hơn, chuỗi hạt chỉ cách tôi chừng sáu chục xăng ti mét trên sàn catwalk. Ít hơn thế. Tôi có thể nhoài ra chộp lấy nó. Chuyện này hoàn toàn không thể chịu đựng nổi...
Sadie chợt nhìn theo ánh mắt của tôi và thở gấp.
“Chuỗi hạt của tôi!” Cô phóng vọt lên chỗ cô người mẫu đang không hay biết gì, hét lên, “Đó là của tôi! Nó là của tôi!”
Ngay khi cô người mẫu đó xuống khỏi sàn catwalk tôi sẽ đi theo cô ta và lấy lại nó. Tôi không bận tâm sẽ phải mất gì. Tôi liếc sang chú Bill - và trước nỗi kinh hoàng của tôi, mắt chú cũng đang dán chặt vào chuỗi hạt của Sadie.
Giờ thì cô người mẫu đang khệnh khạng quay trở lại. Cô ta sẽ rời sàn trong vòng một phút nữa thôi. Khi tôi liếc sang, mắt nheo lại vì bị một ánh đèn rọi đúng vào, tôi thấy chú Bill đang đứng dậy và người của chú đang dẹp lối cho chú.
Chết tiệt. Chết tiệt.
Tôi cũng bật dậy, và bắt đầu len ra, lúng búng xin lỗi khi giẫm lên chân mọi người. Ít ra thì tôi cũng có một lợi thế: tôi ở gần phía cửa ra vào của sàn catwalk. Không dám nhìn lại, tôi lao ra khỏi bộ cửa đôi, và chạy hết tốc lực lên hành lang tới khu vực hậu trường, xòe cái vé cho anh chàng bảo kê ở chỗ cửa vào.
Khu vực hậu trường cực kỳ lộn xộn. Một người phụ nữ mặc quần jean đang quát tháo chỉ bảo và đẩy các cô người mẫu ra sân khấu. Các cô gái đang cởi đồ, mặc đồ, sấy khô tóc, tô son môi...
Tôi nhìn quanh trong nỗi hoảng sợ tức thở. Tôi đã để mất dấu cô người mẫu. Cô ta ở chỗ quái nào thế? Tôi bắt đầu di chuyển giữa những bàn làm tóc, lách qua giá treo quần áo, cố gắng tìm bóng dáng cô ta, thì đột nhiên tôi nhận thấy có vụ cãi cọ ở cửa ra vào.
“Đây là Bill Lington, Ok?” Đó là Damian và rõ ràng là anh ta đang mất bình tĩnh. “Bill Lington. Chỉ vì ông ấy không có vé vào hậu trường...”
“Không có vé vào hậu trường thì không được vào,” tôi nghe thấy anh chàng bảo kê nói kiên quyết. “Quy định của sếp.”
“Ông ấy mới đích thị là sếp.” Damian vặc. “Ông ấy trả tiền cho tất cả vụ này, đồ đần ạ.”
“Anh vừa gọi tôi là gì?” Anh chàng bảo kê nghe có vẻ nóng gáy rồi và tôi không khỏi mỉm cười - nhưng nụ cười của tôi tắt lịm ngay khi Sadie hiện ra, mắt cô tối sầm và tuyệt vọng.
“Nhanh! Đi nào!”
“Sao?” Tôi bắt đầu đi thì Sadie lại biến mất. Giây lát sau cô lại hiện ra, trông rất khổ sở.
“Cô ta đi rồi!” Sadie nuốt nghẹn, hầu như không thể nói nên lời. “Cô người mẫu đó mang chuỗi hạt của tôi đi rồi. Cô ta gọi taxi và tôi đã lao tới đây để tìm cô nhưng tôi biết cô quá chậm chạp. Và khi tôi trở lại con phố… thì cô ta đã đi rồi!”
“Taxi ư?” Tôi nhìn cô chằm chằm kinh hoàng. “Nhưng... nhưng...”
“Chúng ta lại mất nó rồi.” Sadie có vẻ nổi giận. “Chúng ta mất nó rồi!”
“Nhưng Diamanté đã hứa rồi mà.” Tôi điên cuồng quay đầu tứ phía để tìm Diamanté. “Nó đã hứa là tôi có thể lấy lại cái chuỗi hạt!”
Tôi hẫng người vì thất vọng. Tôi không thể tin nổi mình lại để vuột mất nó. Lẽ ra tôi nên vồ lấy nó, lẽ ra tôi nên nhanh tay hơn, lẽ ra tôi nên thông minh hơn...
Những tiếng cổ vũ và reo hò vọng ra từ gian phòng chính. Chắc là buổi trình diễn đã kết thúc. Một lát sau, các cô người mẫu đổ xô vào khu vực hậu trường, theo sau là một Diamanté mặt đỏ hồng.
“Tuyệt vời bỏ mẹ!” nó hét lên với mọi người. “Tất cả các bạn đều rất đỉnh! Tôi yêu tất cả các bạn! Giờ thì đi mở tiệc thôi!”
Tôi đánh vật mới lách qua được đám lộn xộn đó để đi về phía nó, nhăn mặt khi bị những cái gót giày nhọn hoắt xọc vào chân và nghe thấy những tiếng the thé thủng cả màng nhĩ.
“Diamanté!” Tôi gọi to át những tiếng huyên náo. “Chuỗi hạt! Cô gái đeo nó biến mất rồi!”
“Cô ta tên là Flora,” Sadie nói gấp gáp vào tai tôi.
“Flora! Tôi cần Flora nhưng hình như cô ta đi rồi!”
“Ồ, Flora.” Trán Diamanté giãn ra. “Vâng, cô ta tới Paris để dự một buổi vũ hội. Trên chiếc trực thăng riêng của bố cô ấy,” nó giải thích cho tôi khi thấy mặt tôi đờ ra. “Em đã bảo cô ấy có thể mặc luôn cả bộ váy đó.”
“Nhưng cô ta đã mang theo luôn cả chuỗi hạt!” Tôi cố gắng hết sức để không hét lên. “Diamanté, làm ơn đi. Gọi cho cô ta đi. Gọi cho cô ta ngay bây giờ. Bảo với cô ấy là chị sẽ gặp cô ấy. Chị sẽ đi Paris, dù có phải mất bất cứ thứ gì. Chị cần phải lấy lại chuỗi hạt.”
Diamanté há hốc miệng nhìn tôi một lúc, rồi ngước mắt lên trời.
“Bố em đã nói đúng về chị,” nó nói. “Chị đúng là đồ tâm thần. Nhưng em rất thích như thế.” Nó rút điện thoại ra và bấm số.
“Này Flora! Chào cưng, cậu quá đỉnh! Vậy cậu đang ở trên máy bay à? OK, nghe này. Có nhớ cái chuỗi hạt có hình con chuồn chuồn mà cậu đã đeo không?”
“Vòng chân ấy,” tôi xen vào gấp gáp. “Cô ấy đã đeo làm vòng chân.”
“Cái đeo chân ấy?” Diamanté nói. “Ừ, cái đó. Bà chị họ điên rồ của tớ muốn có nó ghê lắm. Chị ấy sẽ tới Paris để lấy lại nó. Vũ hội ở đâu? Chị ấy có thể gặp cậu không?” Nó lắng nghe một lúc, đốt một điều thuốc và rít. “Ờ được rồi, Ừ. Hoàn toàn... Đương nhiên...” Cuối cùng nó ngước lên, thổi khói thuốc ra. “Flora không biết buổi vũ hội ở đâu. Nghe như một người bạn của mẹ cô ấy tổ chức. Cô ấy bảo muốn đeo chuỗi hạt đó vì nó cực kỳ hợp với bộ váy, nhưng sau đó cô ấy sẽ gửi lại qua dịch vụ của FedEx cho chị.”
“Sáng mai ư? Việc đầu tiên?”
“Không, sau buổi vũ hội, hiểu chưa?” Diamanté nói, như thể tôi rất chậm hiểu và đần độn. “Em không biết chính xác là vào ngày nào, nhưng ngay khi xong việc cô ấy sẽ gửi cho chị. Cô ấy hứa vậy. Thế chẳng hoàn hảo sao?” Nó cười rạng rỡ với tôi và giơ một bàn tay lên chờ tôi vỗ tay ăn mừng chiến thắng.
Tôi nhìn lại nó, không thể tin nổi. Hoàn hảo ư?
Chuỗi hạt chỉ cách tôi có sáu mươi phân. Nó ngay trong tầm với của tôi. Diamanté đã hứa trả cho tôi. Thế mà giờ nó đang trên đường tới Paris và tôi không biết khi nào mới lấy lại được. Làm sao chuyện này có thể hoàn hảo được theo bất cứ nghĩa nào? Tôi thấy mình sắp mất hết tự chủ.
Nhưng tôi không dám. Giờ chỉ còn một sợi xích yếu ớt, mỏng manh nhất gắn kết tôi với chuỗi hạt, và đầu mối vững chắc nhất là Diamanté. Nếu tôi làm nó bực mình thì tôi sẽ mất nó vĩnh viễn.
“Hoàn hảo!” Tôi gượng cười đáp lại và vỗ tay mừng chiến thắng với Diamanté. Tôi cầm lấy điện thoại đọc địa chỉ của mình cho Flora, đánh vần mỗi từ hai lần.
Giờ thì tất cả những gì tôi có thể làm được là bắt tréo ngón tay cầu may. Cả ngón chân luôn. Và chờ đợi.