Hồn Ma Sành Điệu

Chương 4



Ngày hôm sau bản phác thảo chuỗi hạt là tất cả những gì tôi còn giữ. Sadie đã biến mất và toàn bộ chuyện này chỉ còn như một giấc mơ. Lúc tám rưỡi tôi ngồi ở bàn làm việc, nhấm nháp cà phê và chăm chỉ ngắm nghía bức phác họa. Cái quỷ gì đã nhập vào tôi hôm qua vậy nhỉ? Toàn bộ chuyện đó hẳn là do đầu óc tôi đã kiệt quệ vì áp lực mà ra. Chuỗi hạt, cô gái, tiếng rền rĩ của nữ thần báo thù… rõ ràng là do tôi hoang tưởng ra.

Lần đầu tiên tôi bắt đầu thấy thông cảm với bố mẹ. Tôi cũng thấy lo lắng cho mình.

“Chào!” Có tiếng thịch khi Kate, trợ lý của chúng tôi, mở cửa ra, làm đổ ụp đống tài liệu mà tôi để lên sàn lúc nãy khi lấy sữa trong tủ lạnh.

Chúng tôi đâu có căn phòng rộng nhất thế giới.

“Thế nào, đám tang thế nào?” Kate treo áo khoác lên, dựa luôn vào máy phô tô để với lên cái móc áo. May là cô cũng khá dẻo dai.

“Không thú vị lắm. Thật ra kết cục là tôi phải tới đồn cảnh sát. Tôi đã bị một cơn loạn óc kỳ quái.”

“Chúa ơi!” trông Kate cực kỳ hoảng hốt. “Cô không sao chứ?”

“Ừ. Ý tôi là chắc vậy…” tôi phải kiềm chế lại. Tôi nhanh tay gấp bức phác họa chuỗi hạt lại, nhét tọt vào túi xách và kéo roẹt cái khóa.

“Thực ra, tôi cũng biết là đã có chuyện xảy ra.” Kate ngừng lại giữa chừng khi đang cột dở mái tóc vàng ươm bằng dây thun. “Bố cô đã gọi cho tôi chiều qua và hỏi xem dạo này cô có bị áp lực gì đặc biệt không.”

Tôi nhìn lên cảnh giác. “Cô không nói với ông ấy chuyện Natalie bỏ đi đấy chứ!”

“Không! Đương nhiên là không rồi!” Kate đã được huấn luyện kỹ càng về việc chuyện gì thì được tiết lộ với bố mẹ tôi – tức là không nói gì cả.

“Mà thôi,” tôi nói với vẻ hăng hái hơn. “Đừng bận tâm. Giờ tôi ổn rồi. Có tin nhắn nào không?”

“Có.” Kate với lấy cuốn sổ của cô với một phong thái siêu hiệu quả. “Hôm qua Shireen gọi suốt. Hôm nay cô ấy sẽ gọi lại cho cô.”

“Tuyệt!”

Shireen là một mẩu tin tức tốt lành của công ty. Chúng tôi vừa đưa cô ta vào vị trí giám đốc điều hành tại một công ty phần mềm, Macrosant, thực tế là cô ta sẽ bắt đầu công việc mới vào tuần tới. Có lẽ cô ta tới để cảm ơn chúng tôi.

“Có chuyện gì khác nữa không?” tôi nói, vừa lúc chuông điện thoại reo. Kate nhìn tên người gọi và mở to mắt.

“Ồ, vâng, có một chuyện khác nữa,” cô vội nói. “Jannet bên Leonidas Sports gọi, muốn cập nhật thông tin. Cô ấy bảo là đúng chín giờ sáng cô ấy sẽ gọi. Chắc là cô ta rồi.” Cô bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của tôi. “Cô có muốn tôi trả lời không?”

Không, tôi muốn trốn xuống gầm bàn.

“Ừm, đúng, cô trả lời thì hơn.”

Bụng tôi sôi lên ùng ục vì lo lắng. Leonidas Sports là khách hàng lớn nhất của chúng tôi. Họ là công ty cung cấp dụng cụ thể thao rất lớn với chuỗi cửa hàng rải khắp Vương quốc Anh và chúng tôi đã hứa sẽ tìm cho họ một giám đốc marketing.

Nói cho rõ hơn là Natalie đã hứa tìm cho họ một giám đốc marketing.

“Tôi sẽ nối máy cho chị,” Kate đang nói bằng cái giọng trợ lý hay ho nhất, và một giây sau điện thoại trên bàn tôi đổ chuông. Tôi liếc nhìn Kate một cách tuyệt vọng, rồi nhấc ống nghe.

“Jannet!” tôi kêu lên bằng giọng tự tin nhất. “Cô gọi hay quá. Tôi đang định gọi cho cô.”

“Chào Lara,” cái giọng khàn khàn quen thuộc của Jannet Grady cất lên. “Gọi hỏi xem có tin gì mới không thôi mà. Tôi đã hy vọng sẽ được nói chuyện với Natalie cơ.”

Tôi chưa từng gặp mặt Jannet Grady. Nhưng trong đầu tôi hình dung cô ta cao chừng mét chín và có ria mép. Lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau, cô ta đã bảo tôi rằng đội ngũ làm việc ở Leonidas Sports đều là ‘những nhà tư tưởng cứng rắn’, ‘những cầu thủ khó chơi’ và có ‘bàn tay thép’ đối với thị trường. Họ nghe có vẻ đáng sợ.

“À, đúng rồi!” tôi xoắn dây điện thoại quanh ngón tay. “Ờ, thật không may là Natalie vẫn…ờ… khó ở.”

Đây là chuyện tôi mới phịa ra, kể từ khi Natalie không chịu rời Goa trở về. May mắn thay ta chỉ cần bảo “Cô ấy đã đi Ấn Độ” là mọi người tự khắc lao vào câu chuyện về cơn-bệnh-du-lịch-khủng-khiếp-của-tôi của chính bản thân họ mà không hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.

“Nhưng chúng tôi đang tiến triển cực kỳ,” tôi tiếp tục. “Thật kỳ diệu. Chúng tôi đã sàng lọc qua cả danh sách sơ bộ và thu được một hồ sơ về những ứng viên cực mạnh đang ở ngay trên bàn tôi rồi. Chúng ta sẽ được thấy một danh sách sơ tuyển đẳng cấp, tôi cam đoan với cô như vậy. Tất cả đều là những nhà tư tưởng cứng rắn.”

“Cô có thể cho tôi vài cái tên không?”

“Ngay bây giờ thì chưa!” Giọng tôi vọt lên vì hoảng sợ. “Gần đến hạn tôi sẽ cung cấp chi tiết cho cô. Nhưng cô sẽ cực kỳ ấn tượng.”

“Thôi được, Lara.” Janet thuộc típ phụ nữ không bao giờ phí thời gian vào chuyện phiếm. “Miễn là cô còn quản lý chuyện đó. Chúc Natalie chóng khỏe. Tạm biệt.”

Tôi đặt ống nghe xuống và bắt gặp ánh mắt của Kate, tim tôi đập thình thịch. “Nhắc lại cho tôi xem chúng ta có những tiềm năng nào cho Leonidas Sports?”

“Một anh chàng có ba năm ngồi chơi xơi nước trong CV,” Kate nói. “Và gã lập dị đầu có gàu. Và… một cô nàng có tật tắt mắt.”

Tôi chờ cô tiếp tục. Cô hơi khẽ nhún vai tỏ ý xin lỗi.

“Tất cả đó hả?”

“Hôm qua Paul Richards rút rồi,” cô nói vẻ lo lắng. “Anh ta được mời một vị trí trong một công ty của Mỹ. Danh sách đây.” Cô đưa tới một tờ giấy và tôi nhìn chằm chằm vào ba cái tên, thất vọng tột độ. Họ là những kẻ không có hy vọng gì. Chúng tôi không thể gửi danh sách này đi được.

Chúa ơi,­ tư vấn nhân sự quả là khó. Tôi chẳng biết gì cả. Trước khi chúng tôi mở công ty, Natalie lúc nào cũng khiến nó có vẻ rất thú vị. Cô nói về sự ly kỳ của việc săn đuổi, “tuyển dụng mang tính chiến lược”, “tăng cường kỹ năng” và “vỗ vai”. Cứ vài tuần một lần chúng tôi lại hẹn nhau đi uống trà và cô luôn luôn tràn trề những câu chuyện đáng kinh ngạc về công việc của mình khiến tôi không khỏi phát ghen lên. So với công việc đó thì việc viết nội dung quảng cáo cho trang Web của một hãng sản xuất ô tô thật buồn tẻ. Thêm vào đó lại có tin đồn là công ty sẽ tiến hành giảm biên. Thế là Natalie gợi ý khởi đầu mới, và tôi nhảy cẫng lên trước cơ hội đó.

Thật ra là lúc nào tôi cũng kính sợ Natalie. Cô lúc nào cũng hào nhoáng và tự tin. Từ hồi học phổ thông cô đã luôn học được những tiếng lóng mới nhất và có thể rủ rê chúng tôi tới quán rượu. Và khi chúng tôi mới mở công ty thì công việc cực kỳ thuận lợi. Ngay lập tức cô đã mang về một số hợp đồng làm ăn khá lớn cho chúng tôi và liên tục đi ra ngoài tìm mối. Tôi thì viết trang Web của công ty và cần phải học hỏi cô mọi thủ thuật. Mọi chuyện đều đi đúng hướng. Cho đến lúc cô biến mất và tôi nhận ra rằng mình đã không thực sự học hỏi được bất kỳ thủ thuật nào.

Natalie đã thực sự nằm lòng những câu thần chú của việc làm ăn, và tất cả đều được ghi ra trên những mẩu giấy nhớ dán xung quanh bàn cô. Tôi cứ lén đi qua ngó mà học lấy như thể đó là những dấu hiệu thần bí của một tôn giáo cổ nào đó, cố tiên đoán xem mình sinh ra là để làm gì. Ví dụ, “Người tài năng nhất đã có trên thị trường” được dán lên trên máy tính của cô. Cái câu đó thì tôi hiểu: nó có nghĩa là bạn không cần phải xem hết tất cả CV của các giám đốc ngân hàng vừa bị sa thải khỏi ngân hàng đầu tư tuần trước và làm cho nó có vẻ giống với CV của giám đốc marketing. Bạn cần phải bám theo những giám đốc marketing đang làm việc.

Nhưng bằng cách nào? Và ngộ nhỡ họ còn chẳng thèm nói chuyện với mình thì sao?

Sau khi tự mình thực hiện việc này vài tuần liền tôi đã có một vài câu thần chú mới của chính mình, diễn đạt như sau: “Người tài năng nhất không bao giờ tự mình trả lời điện thoại.” “Người tài năng nhất không gọi lại, dù bạn đã để lại ba tin nhắn cho thư ký của họ.” “Người tài năng nhất không muốn chuyển sang lĩnh vực bán lẻ dụng cụ thể thao,” và “Khi bạn đề cập đến khoản khấu trừ 50% cho nhân viên với mặt hàng vợt tennis, người tài năng nhất chỉ cười vào mũi bạn.”

Tôi lôi bản danh sách sơ bộ ban đầu nhàu nhĩ và ố vết cà phê của chúng tôi ra lần thứ một triệu và rầu rĩ nhìn lướt qua. Những cái tên lấp lánh từ đầu đến cuối trang giấy như những chiếc kẹo óng ánh. Tài năng xịn, đã có việc làm. Giám đốc marketing của Hãng bán lẻ Woodhouse. Giám đốc marketing khu vực châu Âu của Dartmouth Plastics. Nhất định là không thể nào tất cả bọn họ đều hạnh phúc với công việc của mình đúng không? Phải có ai ngoài đó sẽ thích được làm việc cho Leonidas Sports chứ. Nhưng tôi đã thử từng cái tên và chẳng thu được gì. Tôi liếc lên thì thấy Kate đang đứng trên một chân, quan sát tôi vẻ lo lắng, chân bên kia quấn lấy bắp chân bên này.

“Chúng ta có chính xác ba tuần để tìm một giám đốc marketing có tư tưởng cứng rắn, khó đánh bại cho Leonidas Sports.” Tôi cố gắng đến tuyệt vọng để vẫn lạc quan. Natalie đã giành được vụ này. Natalie sẽ quyến rũ các ứng viên ngôi sao. Natalie biết phải làm thế nào. Tôi thì không.

Mà thôi, cứ lấn cấn mãi với chuyện đó cũng chẳng ích gì.

“OK.” Tôi đập tay lên bàn. “Tôi sẽ gọi vài cú điện thoại.”

“Tôi sẽ pha cho cô một tách cà phê mới.” Kate bật dậy làm việc. “Chúng ta sẽ ở lại đây cả đêm nếu cần.”

Tôi yêu Kate. Cô hành động giống như trong một bộ phim về một công ty đa quốc gia đầy tham vọng, chứ không phải là đang làm việc cho hai người trong một văn phòng vỏn vẹn mười mét vuông với một tấm thảm mốc meo.

“Lương, lương, lương,” cô nói.

“Ngủ gật mất tiền.” tôi đáp.

Kate cũng đã nhiễm thói quen đọc những câu thần chú của Natalie rồi. Giờ chúng tôi không thể ngừng trích dẫn những câu đó với nhau. Khổ nỗi chúng không thực sự mách cho người ta cách phải tiến hành công việc này. Điều tôi cần là một câu thần chú bảo cho ta cách vượt qua câu hỏi: “Làm ơn cho tôi hỏi nó móc nối đến điều gì?”

Tôi xoay ghế dịch tới bàn Natalie để lôi tất cả giấy tờ của phía Leonidas Sports ra. Mấy cái móc của tập hồ sơ bằng bìa cứng đã bị rớt ra trong ngăn kéo của cô, nên tôi lầm bầm chửi rủa rồi thu tất cả giấy tờ lại với nhau và lôi ra. Đột nhiên tôi ngừng lại, khi nhận ra một mẩu giấy nhớ cũ tự dưng dính vào tay tôi. Tôi chưa thấy nó bao giờ. “James Yates, di động”, viết bằng mực bút dạ tím đã nhạt màu. Sau đó đến số điện thoại.

Số di động của James Yates. Tôi không tin nổi! Anh ta là giám đốc marketing ở Feltons Brewweries! Anh ta nằm trong danh sách sơ bộ! Anh ta thật hoàn hảo cho vị trí đó! Lần nào tôi thử gọi tới văn phòng anh ta cũng chỉ nhận được câu trả lời là anh ta đã “đi nước ngoài”. Nhưng dù ở bất cứ đâu thì anh ta cũng sẽ mang theo di động đúng không nào? Run lên vì phấn khích, tôi đẩy ghế dịch lại chỗ bàn làm việc của mình và bấm số.

“James Yates nghe.” Đường dây hơi rè nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng anh ta.

“Chào anh,” tôi nói, cố hết sức sao cho có vẻ tự tin. “Tôi là Lara Lington. Anh có thể nói chuyện được không?” Đây là điều mà Natalie luôn luôn nói trên điện thoại, tôi đã nghe thấy vậy.

“Ai đấy?” Giọng anh ta nghe ngờ vực. “Cô vừa nói cô ở bên Lingtons à?”

Tôi kín đáo thở dài. “Không, tôi ở bên công ty Tư vấn Nhân sự Cấp cao L&N, và tôi gọi vì muốn biết liệu anh có quan tâm tới một vị trí mới, điều hành marketing cho một công ty bán lẻ năng động, đang lớn mạnh hay không. Đây là một cơ hội hết sức thú vị, vì vậy nếu anh muốn thảo luận về việc này, có lẽ trong một bữa trưa kín đáo tại một nhà hàng tùy anh lựa chọn…” tôi sẽ chết mất nếu không thở, nên tôi ngừng lại thở hổn hển.

“L&N?” anh ta nói nghe có vẻ cảnh giác. “Tôi không biết các cô.”

“Chúng tôi là một hãng khá mới, có tôi và Natalie Masser…”

“Không quan tâm.” Anh ta cắt lời tôi.

“Đây là một cơ hội kỳ diệu,” tôi nói nhanh. “Anh sẽ có cơ hội mở rộng chân trời của mình, có rất nhiều tiềm năng thú vị ở châu Âu…”

“Xin lỗi. Chào cô.”

“Và được khấu trừ 10% khi mua quần áo thể thao!” tôi nói một cách tuyệt vọng vào cái điện thoại đã tắt ngúm.

Anh ta tắt máy rồi. Anh ta thậm chí không cho tôi một cơ hội.

“Anh ta nói gì thế?” Kate lại gần, hai bàn tay siết chặt tách cà phê đầy hy vọng.

“Anh ta tắt máy rồi.” Tôi ngồi thụp xuống ghế khi Kate đặt tách cà phê xuống. “Chúng ta sẽ không bao giờ bạ ai cũng gọi nữa.”

“Đúng, chúng ta sẽ làm vậy!” Kate nói, vừa lúc đó điện thoại đổ chuông. “Có lẽ là một người điều hành tài giỏi nào đó, đang khảo sát một công việc mới…” Cô vội vã quay trở lại bàn làm việc của mình nhấc ống nghe lên với phong thái của một trợ lý cừ nhất. “Công ty Tư vấn Nhân sự Cấp cao L&N xin nghe…Ồ, Shireen hả! Cô gọi tới thật tuyệt quá! Tôi sẽ nối máy cho Lara.” Cô mỉm cười tươi rói với tôi và tôi toét miệng đáp lại. Ít ra chúng tôi cũng có được một thắng lợi.

Tôi cho rằng, nói một cách nghiêm ngặt, thì đó là thắng lợi của Natalie vì cô đã sắp xếp việc này, nhưng tôi đã làm tất cả những việc còn lại. Dù sao thì đó cũng là thắng lợi của cả công ty.

“Chào Shireen!” tôi nói hớn hở. “Đã sắp xếp ổn thỏa cả cho công việc mới rồi chứ? Tôi biết đó sẽ là một vị trí tuyệt vời dành cho cô…”

“Lara.” Shireen cắt ngang vẻ căng thẳng. “Có một chuyện trục trặc.”

Tôi thấy hẫng. Không. Không. Làm ơn đừng có gì trục trặc.

“Trục trặc ư?” Tôi ép mình phải nói nghe sao cho thoải mái. “Trục trặc kiểu gì?”

“Đó là con chó của tôi.”

“Con chó của cô ư?”

“Tôi định đưa Flash đi làm hằng ngày. Nhưng tôi vừa gọi cho phòng nhân sự về việc làm một cái ô cho nó thì họ bảo tôi là không được. Họ bảo họ không có quy định cho chó vào trong văn phòng, cô có thể tin được không?”

Cô ta rõ ràng là chờ đợi tôi cũng phẫn nộ như cô. Tôi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại hoang mang. Sao lại có một con chó dính vào chuyện này vậy?

“Lara? Cô có đó không?”

“Có!” Tôi sực tỉnh. “Shireen, nghe tôi nói này. Tôi tin chắc là cô thực sự yêu quý Flash. Nhưng việc mang chó vào nơi làm việc thì không phải là thường lệ…”

“Có mà!” Cô ta ngắt lời. “Có một con chó khác trong tòa nhà ấy. Lần nào tới đó tôi cũng nghe thấy tiếng nó sủa. Vì thế tôi mới cho rằng được làm vậy! Nếu không thì tôi chẳng bao giờ nhận công việc đó! Họ phân biệt đối xử với tôi.”

“Tôi chắc chắn là họ không hề phân biệt đối xử,” tôi vội vàng nói. “Tôi sẽ gọi lại ngay cho họ.” Tôi đặt điện thoại xuống, nhanh chóng quay số phòng nhân sự của Macrosant. “Chào Jean? Tôi Lara Lington đây, bên Tư vấn Nhân sự Cấp cao L&N. Tôi chỉ muốn hỏi rõ một điểm nhỏ này thôi. Có phải Shireen Moore được phép đưa chó đi làm không?”

“Cả tòa nhà đều có quy định không mang chó vào,” Jean nói nhã nhặn. “Tôi xin lỗi, Lara, đó là vấn đề bảo hiểm.”

“Đương nhiên rồi. Tất nhiên. Tôi hiểu mà.” Tôi ngừng lại. “Chuyện là, Shireen tin rằng cô ấy có nghe thấy tiếng một con chó khác trong tòa nhà. Vài lần gì đó.”

“Cô ấy đã nghe nhầm,” Jean nói sau một khoảnh khắc cực ngắn. “Không có con chó nào ở đây cả.”

“Không có con nào sao? Không có cả một con chó con?” Những mối nghi ngờ của tôi bị khuấy lên trong khoảnh khắc ngừng lại đó.

“Không có cả một con chó con,” Jean đã lấy lại được sự hòa nhã. “Như tôi đã nói, tòa nhà có quy định không mang chó đến.”

“Và cô không thể có ngoại lệ cho cô ấy sao?”

“Tôi e là không.” Cô ta lịch sự nhưng không lay chuyển được.

“Ờ, cảm ơn cô đã dành thời gian.”

Tôi đặt điện thoại xuống và gõ khe khẽ bút chì lên tập giấy ghi chép của tôi. Có chuyện gì đó. Tôi cá là có một con chó ở đó. Nhưng tôi làm được gì với chuyện đó đây? Tôi không thể gọi lại cho Jean và bảo là “Tôi không tin cô.”

Thở dài, tôi bấm lại số của Shireen.

“Lara, cô đấy à?” Cô ta nhấc máy ngay lập tức, như thể đang ngồi ngay cạnh chiếc điện thoại chờ câu trả lời mà có thể cô đã có rồi. Cô ta rất thông minh, Shireen ấy, và rất kiên quyết. Tôi có thể hình dung ra cô lúc này, đang vẽ những ô vuông cắt nhau nhằng nhịt mà cô vẫn thường nguệch ngoạc một cách ám ảnh ở khắp nơi. Có lẽ cô ta cần một con chó thật, để giữ cho đầu óc tỉnh táo.

“Đúng, là tôi đây. Tôi đã gọi cho Jean và cô ấy bảo không ai trong tòa nhà có chó cả. Cô ấy bảo đó là điều khoản trong bảo hiểm.”

Một sự im lặng bao trùm trong khi Shireen lĩnh hội chuyện này.

“Họ nói dối,” cuối cùng cô ta lên tiếng. “Có một con chó ở đó.”

“Shireen…” tôi có cảm giác như đập đầu vào đá vậy. “Chắc cô không đề cập đến chuyện con chó trước đó chứ? Ở một trong số các cuộc phỏng vấn, có lẽ vậy?”

“Tôi cứ nghĩ rằng chuyện đó không sao!” cô ta chống chế. “Tôi đã nghe thấy tiếng một con chó khác sủa mà! Cô có thể nhận ra ngay khi có một con chó ở nơi nào đó. Ôi, tôi không thể làm việc nếu không có Flash được. Tôi xin lỗi, Lara, tôi đành phải rút lui khỏi công việc đó vậy.”

“Đưừưng!” Tôi hoảng sợ kêu toáng lên trước khi kịp ngăn mình lại. “Ý tôi là… xin đừng làm gì vội vàng, Shireen! Tôi sẽ xử lý vụ này, tôi hứa đấy. Tôi sẽ gọi lại cho cô sớm.” Thở nặng nhọc, tôi đặt ống nghe xuống và vùi đầu vào hai bàn tay. “Khỉ thật!”

“Cô định sẽ làm thế nào?” Kate đánh bạo hỏi vẻ lo lắng. Rõ ràng là cô đã nghe hết mọi chuyện.

“Tôi không biết,” tôi thừa nhận. “Natalie sẽ làm thế nào nhỉ?”

Cả hai chúng tôi bất giác cùng liếc sang bàn Natalie, sáng bóng và trống trơn. Tôi chợt thấy ảo ảnh là Natalie đang ngồi đó: những cái móng tay sơn bóng loáng của cô gõ lên mặt bàn, cao giọng lên trong một cuộc gọi suôn sẻ. Từ khi cô đi, âm lượng trong phòng giảm đến tám mươi phần trăm.

“Có thể cô ấy sẽ bảo Shireen phải nhận công việc đó và dọa sẽ kiện cô ta nếu không nhận,” Kate nói.

“Cô ấy nhất định sẽ bảo Shireen tự đi mà giải quyết lấy.” Tôi gật đầu đồng tình. “Cô ấy sẽ bảo cô ta là đồ không chuyên nghiệp và đồng bóng.”

Tôi đã từng nghe Natalie cho một anh chàng có ý trù trừ về công việc ở Dubai một bài không kịp vuốt mặt. Nó không hay ho gì cho lắm.

Sự thật từ sâu thẳm mà tôi thật sự không muốn thừa nhận với bất cứ ai là bây giờ tôi phải tìm hiểu cái cách mà Natalie suy nghĩ và làm việc, tôi không hiểu chuyện đó lắm. Thứ lôi cuốn tôi với công việc này là làm việc với mọi người; thay đổi cuộc sống. Trước kia mỗi lần chúng tôi gặp nhau và Natalie kể cho tôi nghe những câu chuyện về việc tìm kiếm người tài, tôi luôn luôn thích thú với câu chuyện đằng sau vụ làm ăn ngang với chính bản thân vụ làm ăn. Tôi đã nghĩ rằng giúp đỡ cho sự nghiệp của mọi người chắc phải làm ta thích thú hơn rất nhiều so với việc bán xe hơi. Nhưng khía cạnh này có vẻ không được nổi bật lắm trong chương trình của chúng tôi.

Ý tôi là, OK, tôi biết tôi mới đang học việc. Và có thể tôi hơi bị lý tưởng hóa một chút, như bố tôi vẫn luôn bảo thế. Nhưng công việc là một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc đời ta, chắc chắn là vậy. Nó cần phải phù hợp với ta. Lương không phải là tất cả.

Lại điểm này, đó chính là lý do tại sao Natalie sẽ là tay săn đầu người thành công với cả đống hoa hồng giắt lưng, còn tôi thì không. Mà ngay bây giờ chúng tôi đang cần tiền hoa hồng.

“Vậy chúng ta đang nói tới chuyện là tôi nên gọi lại cho Shireen và cho cô ta một bài,” tôi nói miễn cưỡng. Im lặng. Trông Kate cũng khốn khổ y như tôi.

“Vấn đề là, Lara ạ,” cô ngập ngừng, “cô không phải Natalie. Cô ấy đi vắng rồi. Thế thì cô là sếp. Vậy cô nên làm mọi chuyện theo cách của cô.”

“Đúng thế!” tôi cảm thấy trút được một gánh nặng. “Đúng là như vậy. Tôi là sếp. Thế nên điều tôi nói là… trước hết tôi sẽ nghĩ về điều này một lúc đã.”

Cố ra vẻ đây là một phần quyết định của hành động chứ không phải là một sự trốn tránh trách nhiệm, tôi đẩy điện thoại sang một bên và bắt đầu đọc lướt qua đống thư từ. Một hóa đơn văn phòng phẩm. Một lời đề nghị gửi tất cả các nhân viên của tôi tham gia một chuyến đi xây dựng nhóm tới Aspen. Và ở cuối đống giấy tờ, tờ Bussiness People, giống như tạp chí về những người nổi tiếng trong giới kinh doanh. Tôi mở ra và bắt đầu lật nhanh qua các trang, cố tìm ra ai đó hoàn hảo cho vị trí giám đốc marketing của Leonidas Sports.

Đối với người làm nghề săn đầu người, Bussiness People là thứ nhất thiết phải đọc. Về cơ bản nó là vô số những tấm ảnh in trên hai trang báo chụp những kẻ siêu chải chuốt, đầy tham vọng có phòng làm việc khổng lồ với rất nhiều chỗ treo áo khoác. Nhưng Chúa ơi, thật quá chán. Trong khi tôi lật từ kẻ tham vọng bay cao này sang kẻ tham vọng bay cao khác, càng lúc tinh thần của tôi càng giảm sút. Có chuyện gì xảy ra với tôi thế? Tôi chỉ nói mỗi một thứ tiếng. Tôi chưa từng được đề nghị làm chủ trì bất cứ một ủy ban quốc tế nào. Tôi không có một tủ quần áo làm việc nào treo những bộ quần âu Dolce & Gabbana kết hợp với áo sơ mi phá cách Paul Smith.

Thảm quá, tôi gập cuốn tạp chí lại và ngả người ra ghế, nhìn chằm chằm lên trần nhà cáu bẩn. Tất cả bọn họ đã làm thế nào nhỉ? Chú Bill của tôi. Tất cả những người trong cuốn tạp chí này. Họ quyết định bắt tay vào làm ăn là ngay lập tức thành công luôn, trông cứ ngon ơ…

“Đúng rồi… đúng rồi…” Đột nhiên tôi nhận thấy Kate đang truyền các tín hiệu theo kiểu xêmapho ở phía bên kia căn phòng. Tôi ngước lên thì thấy mặt cô đỏ hồng vì phấn khích trong khi nói chuyện điện thoại. “Tôi tin chắc là Lara sẽ có thể dành cho anh một chỗ trong nhật ký của cô ấy, nếu anh chờ máy một lát.”

Cô ấn nút chờ và kêu lên the thé, “Clive Hoxton đấy!... Anh chàng đã bảo không quan tâm gì tới Leonidas Sports ấy?” cô nói thêm khi thấy mặt tôi đờ ra. “Cái gã chơi bóng bầu dục ấy? Có lẽ rốt cuộc sẽ là anh ta đấy! Anh ta muốn đi ăn trưa để bàn về chuyện đó!”

“Ôi Chúa ơi! Anh chàng đó!” Tinh thần tôi vụt hứng khởi trở lại. Clive Hoxton đang làm giám đốc marketing tại Arberry Stores và từng chơi bóng bầu dục cho đội Doncaster. Không còn ai hoàn hảo hơn anh ta cho công việc tại Leonidas Sports nữa, nhưng tôi vừa mới mon men tiếp cận thì anh ta đã bảo là không muốn chuyển việc. Tôi không thể tin nổi là anh ta liên lạc lại.

“Làm bộ lạnh vào!” Tôi thì thào gấp gáp. “Giả vờ là tôi thực sự đang bận phỏng vấn các ứng viên khác nhé.”

Kate gật cái rụp.

“Đợi tôi xem đã nhé…” cô nói vào điện thoại. “Lịch làm việc của Lara hôm nay khá là sít, nhưng để xem tôi có thể làm gì… À! Đây, hên quá! Cô ấy có một khoảng thời gian trống không ngờ này! Anh có muốn chọn nhà hàng không?”

Cô nhoẻn miệng cười với tôi và chúng tôi vỗ tay với nhau ăn mừng chiến thắng. Clive Hoxton là một cái tên đầu bảng! Anh ta là một kẻ có tư tưởng cứng rắn và khó chơi! Anh ta hoàn toàn bù đắp được cho cả gã lập dị lẫn cô ả tắt mắt kia. Thực tế là nếu có được anh ta, tôi sẽ cắt phăng cô ả tắt mắt, tôi quyết định vậy. Còn gã lập dị kia thì không tệ đến thế, chỉ cần chúng tôi loại bỏ được vụ đầu có gàu của anh ta….

“Ấn định rồi nhé!” Kate đặt ống nghe xuống. “Hôm nay cô sẽ đi ăn trưa vào một giờ.”

“Tuyệt vời! Ở đâu?”

“À, mắc mớ ở mỗi điểm này.” Kate ngập ngừng. “Tôi bảo anh ta cho biết tên nhà hàng. Và anh ta nói…” cô đột ngột dừng lại.

“Sao?” Tim tôi bắt đầu đập thình thịch vì hồi hộp. “Không phải Gordon Ramsay. Không phải cái nhà hàng sang trong ở Claridge’s đó.”

Kate nhăn mặt. “Tệ hơn. Lyle Place.”

Ruột gan tôi héo hon hết cả. “Chắc cô đang đùa.”

Lyle Place mở cửa chừng hai năm trước và ngay lập tức được đặt tên thánh là “Nhà hàng đắt nhất châu Âu.” Nó có một bể tôm hùm to vật vã, một đài phun nước và hàng tá sao bự kéo đến. Đương nhiên là tôi chưa từng đặt chân đến đó. Tôi mới chỉ đọc về nó trên tờ Evening Standard thôi.

Lẽ ra chúng tôi không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ được để cho anh ta đề xuất nhà hàng. Lẽ ra tôi nên đề xuất tên nhà hàng. Tôi hẳn đã nói tên nhà hàng Pasta Pot, ở ngay cạnh đây và bữa trưa có suất giá 12.95 bảng bao gồm một ly vang. Tôi còn không dám nghĩ tới giá của bữa trưa dành cho hai người ở Lyle Place sẽ là bao nhiêu.

“Chúng ta sẽ không chen vào nổi đâu!” tôi nói, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. “Sẽ đông nghẹt.”

“Anh ta bảo anh ta có thể đặt trước một bàn. Anh ta quen vài người ở đó. Anh ta sẽ đặt dưới tên cô.”

“Chết tiệt.”

Kate gặm móng tay vẻ lo lắng. “Quỹ dành cho giải trí với khách hàng còn bao nhiêu?”

“Khoảng 50 bảng,” tôi nói tuyệt vọng. “Chúng ta khánh kiệt rồi. Tôi sẽ phải dùng đến thẻ tín dụng của mình.”

“Ờ, cũng đáng đấy,” Kate nói kiên quyết. “Đó là một khoản đầu tư. Cô cần phải trông như một nhân vật quyền lực. Nếu mọi người thấy cô đi ăn tại Lyle Place, họ sẽ nghĩ là ‘Chao, Lara Lington hẳn phải ăn nên làm ra lắm thì mới đủ tiền đưa khách tới đây!’ ”

“Nhưng tôi không đủ tiền trả!” tôi rền rĩ. “Chúng ta có thể gọi lại cho anh ta và bảo đổi cuộc hẹn thành đi uống cà phê được không?”

Ngay trong lúc tôi đang nói dở câu đó tôi cũng đã thấy làm vậy thì sẽ khó coi thế nào. Nếu anh ta muốn đi ăn trưa, tôi phải đưa anh ta đi ăn. Nếu anh ta muốn tới Lyle Place, chúng tôi phải tới Lyle Place.

“Có lẽ nó không đắt đến mức như ta tưởng đâu,” Kate nói đầy hy vọng. “Ý tôi là chẳng phải tất cả các tờ báo đều ra rả rằng tình hình kinh tế đang tồi tệ thế nào sao? Có thể họ đã giảm giá rồi. Hoặc có khuyến mãi đặc biệt.”

“Đúng vậy. Mà cũng có thể anh ta sẽ không gọi nhiều lắm,” tôi chợt cao hứng nói thêm. “Ý tôi là anh ta vốn là dân thể thao. Anh ta sẽ không phải kẻ phàm ăn đâu.”

“Đương nhiên rồi!” Kate đồng tình. “Đại loại anh ta sẽ ăn một ít sashimi và uống chút nước, nhanh gọn. Dứt khoát là anh ta sẽ không uống rượu. Giờ chẳng còn ai uống rượu vào bữa trưa cả.”

Giờ thì tôi cảm thấy lạc quan hơn về chuyện này rồi. Kate nói đúng. Thời buổi này làm gì còn ai uống rượu vào bữa trưa bàn công việc nữa. Và chúng tôi có thể giữ bữa trưa không quá hai món. Hoặc thậm chí là chỉ một. Một món khai vị và một tách cà phê ngon lành. Có điều gì không ổn đâu?

Mà dù sao thì chúng tôi có ăn gì đi nữa cũng không thể đến mức không trả nổi, đúng không nào?

***

Ôi Chúa ơi tôi nghĩ mình sắp ngất đến nơi rồi.

Chỉ có điều là tôi không thể, bởi vì Clive Hoxton vừa đề nghị tôi mô tả lại chi tiết công việc đó.

Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế trong suốt bên một cái bàn phủ khăn trắng tinh. Nhìn sang bên phải tôi có thể thấy cái bể tôm hùm khổng lồ nổi tiếng đó, chứa đủ loại giáp xác đang leo trèo trên những hòn đá và thỉnh thoảng lại bị một người đàn ông trèo lên thang xúc ra bằng một cái vợt kim loại. Nhìn qua phía bên trái là một cái lồng đủ các giống chim, những tiếng chiếp chiếp của chúng hòa quyện với âm thanh nên của đài phun nước ở giữa gian phòng.

“Ờ.” Giọng tôi khá yếu ớt. “Như anh biết đấy, Leonidas Sports vừa mới tiếp quản một chuỗi cửa hàng của Hà Lan…”

Tôi nói như cái máy. Cắm mắt xuống tờ menu, in trên thủy tinh plêxi. Mỗi lần nhìn một cái giá là một lần tôi lại bàng hoàng sửng sốt.

Ceviche cá hồi [1], kiểu xếp giấy Nhật Bản 34 bảng.

Đó là món khai vị. Món khai vị.

Nửa tá hàu 46 bảng.

[1]: món gỏi cá hồi.

Không có khuyến mãi đặc biệt. Chẳng có dấu hiệu nào của thời kỳ khó khăn. Khắp xung quanh thực khách vẫn đang ăn uống vui vẻ hạnh phúc như thể chuyện này cực kỳ bình thường. Tất cả bọn họ đều đang lừa phỉnh chăng? Tất cả bọn họ đều đang run sợ bên trong phải không? Nếu tôi đứng lên một cái ghế và hét lên “Đắt quá! Tôi sẽ không gọi món này một lần nào nữa!” thì liệu tôi có khơi mào cho mọi người đồng loạt đứng dậy ra về không nhỉ?

“Rõ ràng là ban giám đốc muốn có một giám đốc marketing mới có thể giám sát công cuộc mở rộng này…” Tôi không biết mình sẽ ba hoa tiếp về cái gì nữa. Tôi xốc lại tinh thần bằng cách liếc vào mục món ăn chính.

Fillet vịt với cam nghiền ba cách 59 bảng.

Bụng tôi lại đảo lộn lên. Tôi tính nhẩm đã lên tới ba trăm bảng và cảm thấy hơi phát ốm lên rồi.

“Một chút nước khoáng nhé?” Gã phục vụ xuất hiện bên cạnh bàn và mời mỗi chúng tôi một tấm hình vuông bằng thủy tinh plêxi nhuộm xanh lơ. “Đây là menu đồ uống của chúng tôi. Nếu cô thích nước soda thì Chetwyn Glen cũng khá thú vị,” anh ta nói thêm. “Nó được lọc qua đá núi lửa và phảng phất chút vị kiềm.”

“À.” Tôi buộc lòng gật đầu ra vẻ thông minh và gã phục vụ nhìn vào mắt tôi không chút dao động. Chắc chắn là tất cả bọn họ sẽ quay trở lại bếp, đổ vào tường và cười hô hố: “Cô ta trả 15 bảng! Cho nước!”

“Tôi thích Pellegrino hơn.” Clive nhún vai. Anh ta là một anh chàng ngoại tứ tuần tóc đã muối tiêu, mắt ốc nhồi và có ria, từ lúc ngồi xuống không hề cười một lần nào.

“Thế mỗi người một chai nhé?” gã phục vụ hỏi.

Khôôông! Không phải là hai chai nước đắt cứa cổ.

“Vậy, anh muốn ăn gì, Clive?” tôi cười. “Nếu anh đang vội thì chúng ta có thể dùng luôn món chính…”

“Tôi không vội chút nào cả.” Clive nhìn tôi vẻ nghi hoặc. “Còn cô?”

“Đương nhiên là không rồi!” Tôi rút lui nhanh chóng. “Không vội chút nào!” tôi phẩy tay vẻ hào phóng. “Cứ gọi món anh thích nhé.”

Không hàu, làm ơn đi, làm ơn đi, làm ơn đừng gọi hàu….

“Bắt đầu với món hàu đi,” anh ta nói vẻ trầm ngâm. “Sau đó tôi đang phân vân giữa món tôm hùm và cơm porcini risotto [2]”.

[2] : Một món cơm ý, nấu với nấm poricini.

Tôi kín đáo liếc xuống menu. Tôm hùm 90 bảng; risotto chỉ 45 bảng.

“Khó chọn thật.” Tôi có ra vẻ tự nhiên nói. “Anh biết không, risotto luôn là món ưa thích của tôi đấy.”

Im lặng trong lúc Clive lại cau mày trước cái menu lần nữa.

“Tôi thích đồ ăn Ý,” tôi chêm vào với một tiếng cười nhỏ thoải mái. “Và tôi cá là nấm porcini rất ngon. Nhưng tùy anh, Clive ạ!”

“Nếu anh chị không quyết định được,” gã phục vụ xen vào ra vẻ giúp đỡ, “thì tôi có thể mang lên cho anh chị cả tôm hùm lẫn một khẩu phần cơm risotto cỡ nhỏ.”

Anh ta có thể làm gì hả? Anh ta có thể làm gì hả? Mà ai mượn anh ta xen vào?

“Ý hay đấy!” Giọng tôi cao hơn mức tôi dự định hai nốt. “Hai món chính! Sao không nhỉ?”

Tôi cảm thấy ánh mắt mỉa mai của gã phục vụ chiếu vào mình và ngay lập tức hiểu rằng anh ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi. Anh ta biết tôi kiết xu.

“Thế còn quý cô?”

“Được. Tất nhiên rồi.” Tôi di một ngón tay dọc cái menu, cau mặt tư lự. “Thực ra là… sáng nay tôi đã ăn rất nhiều. Thế nên giờ tôi chỉ dùng salad Caesar. Không khai vị.”

“Một salad Caesar, không khai vị.” Gã phục vụ gật đầu dửng dưng.

“Và anh có muốn giữ nguyên ý kiến với đồ uống không, Clive?” tôi cố gắng tuyệt vọng hòng giấu đi dù chỉ một chút dấu vết của nỗi hi vọng trong giọng mình. “Hoặc rượu vang…”

Thậm chí mới chỉ nghĩ tới danh sách các loại rượu cũng khiến tôi thấy nhói lên suốt dọc xương sống vì sợ hãi.

“Để xem danh sách nào.” Mắt Clive sáng lên.

“Có lẽ là một ly sâm banh hảo hạng để khai vị,” gã phục vụ gợi ý với một nụ cười dịu dàng.

Hắn ta không thể chỉ gợi ý uống sâm banh. Hắn ta phải gợi ý loại sâm banh hảo hạng. Hắn đúng là đồ vô lương tâm.

“Tôi có thể bị thuyết phục đấy!” Clive cười tủm tỉm nụ cười sầu thảm và tự dưng tôi cũng gượng cười theo.

Cuối cùng gã bồi bàn cũng đi, sau khi rót cho chúng tôi mỗi người một ly sâm banh hảo hạng giá cả tỷ bảng. Tôi cảm thấy hơi choáng váng. Tôi sẽ phải trả cho bữa trưa này trong suốt phần đời còn lại của mình. Nhưng chuyện đó cũng đáng thôi. Tôi phải tin vậy.

“Nào!” tôi nói tươi tỉnh, nâng ly lên. “Mừng công việc! Tôi rất vui vì anh đã thay đổi ý định, Clive ạ…”

“Vẫn chưa,” anh ta nói, nốc một ngụm hết đến nửa ly sâm banh.

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, mất hết tự tin. Có phải tôi lại sắp lên cơn điên không? Kate đã chép sai tin nhắn à?

“Nhưng tôi cứ tưởng…”

“Đó chỉ là khả năng.” Anh ta bắt đầu xé ổ bánh mì. “Hiện tại tôi không vui vẻ với công việc của mình và tôi đang tính chuyển. Nhưng cũng có một số trở ngại đối với hợp đồng của Leonidas Sports. Hãy thuyết phục tôi xem.”

Tôi lặng người một lúc vì mất tinh thần đến mức không trả lời được. Tôi đang bỏ ra số tiền bằng cả một cái xe hơi nhỏ cho gã này mà anh ta thậm chí còn có thể không hứng thú gì với công việc đó ư? Tôi nhấp một ngụm nước, rồi ngước lên, gượng nở một nụ cười chuyên nghiệp nhất. Tôi có thể là Natalie. Tôi có thể thuyết phục anh ta.

“Clive. Anh không vui vẻ gì với công việc hiện tại. Với một người tài giỏi như anh, đó là một chỗ làm nhục nhã. Hãy nhìn anh xem! Anh nên ở vào một vị trí đánh giá đúng năng lực của anh.”

Tôi ngừng lại, tim đập thình thịch. Anh ta đang lắng nghe chăm chú. Anh ta thậm chí còn chưa phết bơ vào ổ bánh mì của mình. Càng lúc càng tiến triển tốt.

“Theo tôi, công việc tại Leonidas Sports sẽ là bước chuyển hoàn hảo đối với sự nghiệp của anh. Anh là một cựu vận động viên nhà nghề - đó lại là một công ty bán hàng thể thao. Anh yêu thích chơi golf – Leonidas Sports có cả một dòng sản phẩm trang phục chơi golf.

Clive nhướng mày lên. “Dù sao thì cô cũng đã nghiên cứu tôi lỹ lưỡng đấy.”

“Tôi quan tâm tới mọi người,” tôi nói thành thực. “Và tôi biết sơ lược về anh, tôi thấy có vẻ Leonidas Sports đích xác là cái anh cần trong giai đoạn này. Đó là một cơ hội duy nhất, kỳ diệu…”

“Gã này có phải là bồ của cô không?” Một giọng rành rọt, quen thuộc xen vào khiến tôi nhảy dựng. Nghe giống…

Không. Đừng quá lố. Tôi hít một hơi sâu và nói tiếp.

“Như tôi vừa nói, đó là cơ hội kỳ diệu để đưa sự nghiệp của anh tiến lên một bước. Tôi chắc chắn là chúng ta có thể giành được quyền lợi ứng viên rất hào phóng…”

“Tôi hỏi, ‘Kia có phải là bồ của cô không?’” Giọng nói đó trở nên dứt khoát hơn và trước khi kịp ngăn mình lại, tôi quay đầu sang.

Không.

Chuyện này không thể xảy ra được. Cô ta đã trở lại. Đó là Sadie, ngồi trên một cái xe dọn thức ăn ở gần đó.

Cô không còn mặc bộ váy xanh lá cây nữa: giờ cô đang mặc một bộ màu phấn hồng cạp váy trễ xuống và một chiếc áo khoác hợp tông bên ngoài. Quanh đầu cô buộc một dải băng đen, và trên một cổ tay lủng lẳng đeo chiếc túi xách nhỏ bằng lụa xám có quai xâu hạt. Bàn tay kia đặt trên cái chao chụp phó mát bằng thủy tinh – ngoại trừ mấy ngón tay lún sâu vào bên trong. Đột nhiên cô nhận thấy điều đó và rút phắt ra, rồi thận trọng đặt tay lại lên đỉnh cái chao thủy tinh.

“Anh ta cũng chẳng đẹp trai ghê gớm lắm, đúng không? Tôi muốn một ly sâm banh,” cô nói thêm giọng ra lệnh, tình cờ nhìn thấy cái ly của tôi.

Lờ cô ta đi. Đó chỉ là ảo giác. Chỉ là do đầu óc mày nghĩ ra thôi.

“Lara? Cô không sao chứ?”

“Xin lỗi anh, Clive!” Tôi vội quay lại với anh ta. “Chỉ là hơi phân tâm một chút. Bởi…cái xe đẩy phó mát! Trông nó hấp dẫn quá!”

Ôi Chúa ơi. Clive không có vẻ gì buồn cười cả. Tôi cần phải đưa mọi việc vào lại trớn, mau.

“Câu hỏi thực sự để hỏi chính anh, Clive, là đây.” Tôi cúi về phía trước chăm chú. “Liệu một cơ hội như vậy có xuất hiện lần nữa không? Đây là cơ hội duy nhất để làm việc với một hãng lớn, để sử dụng hết tất cả những tài năng đã được chứng minh và những kỹ năng lãnh đạo đáng ngưỡng mộ của anh…”

“Tôi muốn uống sâm banh!” Trước sự kinh hoàng của tôi, Sadie hiện hình ngay trước mặt tôi. Cô với lấy ly của tôi và cố cầm lên, nhưng bàn tay cô ta lại xuyên qua cái ly, “Khỉ gió thật, tôi không cầm nó lên được!” Cô với lại, rồi với lần nữa, rồi trừng mắt nhìn tôi cáu kỉnh. “Thứ này thật đáng ghét!”

“Thôi đi!” tôi khẽ rít lên giận dữ.

“Tôi xin lỗi?” Clive nhíu đôi mày đậm.

“Không phải anh, Clive! Có gì đó mắc ở cổ họng tôi…” Tôi chộp lấy ly nước của mình và uống một ngụm.

“Cô đã tìm thấy chuỗi hạt của tôi chưa?” Sadie gặng hỏi vẻ trách cứ.

“Chưa!” Tôi lẩm bẩm từ sau miệng ly. “Biến đi.”

“Thế sao cô lại ngồi đây? Sao cô không đi tìm nó đi?”

“Clive!” tôi cố gắng một cách tuyệt vọng để tập trung vào anh ta. “Tôi xin lỗi vì chuyện này. Tôi đang nói gì ấy nhỉ?”

“Những kỹ năng lãnh đạo được ngưỡng mộ,” Clive nói không hề nhếch mép cười.

“Đúng thế! Những kỹ năng lãnh đạo được ngưỡng mộ! Ừm… vậy vấn đề là…”

“Cô đã tìm ở đâu chưa?” Cô ta lao tới gí đầu mình vào sát đầu tôi. “Cô không hề để tâm tìm kiếm nó phải không?”

“Vậy… điều tôi đang cố gắng nói là…” Phải dùng tới từng chút sức mạnh ý chí mới phớt lờ Sadie mà không quật bay cô ta đi. “Theo tôi thì công việc này là một bước chuyển chiến lược; nó là một cái bệ phóng hoàn hảo cho tương lai của anh, và hơn nữa…”

“Cô phải đi tìm chuỗi hạt của tôi! Nó rất quan trọng! Rất, rất…”

“Hơn nữa, tôi biết những khoản phúc lợi hào phóng sẽ…”

“Đừng có lờ tôi đi như thế!” Mặt Sadie gần như chạm mặt tôi. “Đừng có nói chuyện nữa! Đừng…”

“Im đi và để tôi yên!”

Chết tiệt.

Có phải câu đó vừa vuột ra khỏi miệng tôi không nhỉ?

Đôi mắt ốc nhồi của Clive mở to bàng hoàng, tôi đoán câu trả lời là đúng thế. Ở hai bàn bên cạnh, những cuộc trò chuyện ngừng lại và tôi có thể thấy gã phục vụ khinh người của chúng tôi dừng lại nhìn. Khắp xung quanh tiếng dao nĩa lách cách và tiếng nói chuyện rì rầm hình như tắt lịm. Ngay cả những con tôm hùm dường như cũng nối đuôi nhau bò lên miệng bể mà xem.

“Clive!” Tôi cười the thé như bị bóp cổ. “Tôi không có ý… hiển nhiên là không phải tôi đang nói với anh…”

“Lara.” Clive chiếu ánh mắt hằn học vào tôi. “Làm ơn hãy lịch sự mà nói cho tôi biết sự thật.”

Tôi cảm thấy má mình đỏ bừng lên. “Tôi chỉ…” tôi hắng giọng một cách tuyệt vọng. Tôi có thể nói gì đây?

Tôi đang nói chuyện với chính mình. Không.

Tôi đang nói chuyện với một ảo giác. Không.

“Tôi không phải thằng ngốc.” Anh ta khinh khỉnh ngắt lời tôi. “Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra với tôi.”

“Không phải lần đầu sao?” tôi ngó anh ta chằm chằm, sửng sốt.

“Tôi đã phải chịu đựng điều đó trong những cuộc gặp gỡ với ban lãnh đạo, trong những bữa trưa với các giám đốc… Chỗ nào cũng giống nhau cả. BlackBerry cũng đủ tệ lắm rồi, nhưng cái thiết bị không cầm tay này đúng là một mối đe dọa chết giẫm. Cô có biết có bao nhiêu tai nạn xe hơi mà những người như cô gây ra không?

Không cầm tay – có phải anh ta định bảo…

Anh ta nghĩ tôi đang nói chuyện điện thoại!

“Tôi không…” tôi tự động mở miệng, rồi lại tự dừng. Nói chuyện điện thoại là lựa chọn khôn ngoan nhất cho tôi lúc này. Tôi nên hùa theo.

“Nhưng đây đúng là trường hợp tồi tệ nhất.” Anh ta trừng mắt nhìn tôi, thở nặng nhọc. “Gọi điện trong một bữa ăn chỉ có hai người với nhau. Hy vọng là có thể tôi không nhận thấy. Đúng là bất kính bỏ mẹ.”

“Tôi xin lỗi,” tôi nói nhún nhường. “Tôi sẽ… tôi sẽ tắt ngay.” Tôi lóng ngóng thò tay lên tai và giả bộ tắt cái tai nghe.

“Mà nó ở đâu vậy?” anh ta cau mày với tôi. “Tôi không thấy.”

“Nó nhỏ xíu mà,” tôi vội nói. “Rất kín đáo.”

“Có phải là cái Nokia mới không?”

Anh ta ngó sát lại tai tôi hơn. Chết tiệt.

“Thực ra nó…ừm… nằm trong hoa tai của tôi,” tôi mong là mình nói nghe thuyết phục. “Công nghệ mới. Clive, tôi thật sự xin lỗi vì đã phân tâm. Tôi…tôi đã đánh giá không đúng tình huống này. Nhưng tôi rất thật lòng muốn đưa anh về với Leonidas Sports. Vậy nếu có lẽ tôi cứ tóm tắt lại những điều tôi đang cố gắng nói là…”

“Hẳn là cô đang đùa.”

“Nhưng…”

“Cô nghĩ là giờ tôi sẽ làm việc với cô sao?” Anh ta cười nhỏ, chẳng có gì vui vẻ cả. “Cô cũng thiếu chuyên nghiệp như cộng sự của cô thôi, và cái đó nói lên một số điều.” Trước sự kinh hoàng của tôi, anh ta đẩy ghế đứng dậy. “Tôi đã định cho cô một cơ hội, nhưng thôi quên đi.”

“Khoan, đợi đã! Làm ơn!” Tôi nói trong cơn hoảng sợ, nhưng anh ta đã bước đi giữa những dãy bàn đầy thực khách đang trố mắt nhìn.

Tôi cảm thấy vừa nóng vừa lạnh khi nhìn vào cái ghế trống của anh ta. Bàn tay tôi run run với lấy ly sâm banh và uống liền ba ngụm lớn. Thôi thế là xong. Tôi đã phá tan nát rồi. Hy vọng lớn nhất của tôi đã tiêu tan.

Mà ý anh ta là sao, tôi cũng “thiếu chuyên nghiệp như cộng sự của mình?” Phải chăng anh ta đã nghe nói về chuyện Natalie biến đi Goa rồi? Có phải mọi người đều biết rồi không?

“Quý ông đó có quay trở lại không?” Gã phục vụ tiến đến bên bàn ăn khiến tôi bừng khỏi trạng thái mê mụ. Gã đang bưng cái đĩa gỗ phẳng đựng một món ăn chụp cái chao bằng bạc.

“Chắc là không.” Tôi nhìn chằm chằm vào bàn, mặt nóng bừng vì nhục nhã.

“Tôi trả lại đồ ăn của ông ấy cho nhà bếp nhé?”

“Tôi vẫn phải trả tiền cho nó đúng không?”

“Không may là có, thưa quý cô.” Gã mỉm cười kẻ cả với tôi. “Kể từ lúc nó được gọi, và các thứ được nấu từ đồ tươi…”

“Thế thì tôi sẽ ăn.”

“Tất cả sao?” Gã có vẻ sửng sốt.

“Đúng.” Tôi ngẩng cằm lên chống đối. “Tại sao không? Tôi trả tiền thì tôi cũng có thể ăn chứ.”

“Rất tốt.” Gã phục vụ cúi đầu, đặt cái đĩa xuống trước mặt tôi và nhấc chao bạc ra. “Nửa tá hàu tươi trên đá nghiền.”

Tôi chưa bao giờ ăn hàu trong đời. Tôi vẫn luôn nghĩ trông chúng gớm chết đi được. Nhìn gần, trông chúng còn gớm hơn. Nhưng tôi sẽ không thú nhận điều đó.

“Cảm ơn,” tôi nói cộc lốc.

Gã phục vụ rút lui và tôi dán mắt vào sáu con hàu trước mặt mình. Tôi quyết định sẽ ăn cho bằng hết bữa trưa xuẩn ngốc này. Nhưng có một cảm giác ép thắt lại ở phía sau xương gò má, và môi dưới của tôi sẽ run lên bần bật nếu tôi để mặc nó.

“Hàu! Tôi mê hàu.” Không thể tin nổi, Sadie lại hiện ra ngay trước mặt tôi. Cô uể oải ngồi vào chiếc ghế bỏ trống của Clive, nhìn quanh nói, “Chỗ này cũng khá vui nhộn đấy. Có trình diễn ca nhạc không?”

“Tôi không nghe thấy cô nói,” tôi làu bàu hung dữ. “Tôi không nhìn thấy cô. Cô không hề tồn tại. Tôi sẽ đi khám bác sĩ và uống thuốc để dứt khỏi cô.”

“Anh bồ của cô đi đâu rồi?”

“Anh ta không phải bồ của tôi,” tôi khẽ vặc lại. “Tôi đang cố làm việc với anh ta và tất cả đã xôi hỏng bỏng không chỉ vì cô. Cô đã phá hỏng mọi chuyện. Mọi chuyện.”

“Ồ.” Cô cong mày không chút hối lỗi. “Tôi không biết làm sao mình lại có thể làm vậy nếu tôi không tồn tại.”

“Ờ, cô đã làm thế đấy. Và giờ thì tôi đang mắc kẹt với mấy con hàu ngớ ngẩn mà tôi chẳng hề muốn ăn và cũng chẳng thể trả nổi tiền này, mà thậm chí tôi còn chẳng biết cách ăn nữa…”

“Ăn hàu dễ ợt!”

“Không, chẳng dễ gì cả.”

Đột nhiên tôi nhận thấy người phụ nữ tóc vàng hoe mặc váy in hoa ở bàn bên huých người phụ nữ cực kỳ chải chuốt ngồi cạnh cô ta và chỉ vào tôi. Tôi đang nói chuyện với không khí. Trông tôi giống một con khùng. Tôi vội vàng với lấy ổ bánh mì và phết bơ lên, tránh ánh mắt của Sadie.

“Xin lỗi cô.” Người phụ nữ đó ngả sang và mỉm cười với tôi. “Tôi không khỏi nghe lỏm được cuộc trò chuyện của cô. Tôi không có ý làm phiền nhưng có phải là cô vừa nói rằng điện thoại của cô đặt trong hoa tai không?”

Tôi chằm chằm nhìn lại cô ta, đầu tôi bấn loạn lục tìm một câu trả lời khác hơn là “đúng.”

“Đúng,” cuối cùng tôi nói.

Người phụ nữ vụt đưa tay lên miệng. “Thật kinh ngạc. Nó hoạt động thế nào vậy?”

“Nó có một cái… chíp đặc biệt. Mới coóng. Của Nhật.”

“Tôi phải có một cái mới được.” Cô ta nhìn chằm chằm vào đôi hoa tai Claire’s Accessories giá 5.99 bảng của tôi, khiếp sợ. “Người ta bán thứ đó ở đâu vậy?”

“Thật ra thì đó là mẫu đầu tiên,” tôi vội nói. “Mặt hàng này sẽ bày bán rộng trong khoảng một năm nữa.”

“Ờ, thế làm sao cô lại có được một cái vậy?” Cô ta nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn.

“Tôi…ừm… quen người Nhật. Rất tiếc.”

“Tôi xem có được không?” Cô ta giơ tay ra. “Cô có thể lấy nó ra khỏi hoa tai của cô một lát được không? Cô có phiền không?”

“Thật ra là có một cuộc điện thoại đang tới,” tôi nói vội, “Nó đang rung lên đây này.”

“Tôi chẳng nhìn thấy gì cả,” Cô ta săm soi cái tai tôi với vẻ ngờ vực.

“Nó rất nhỏ,” tôi nói một cách tuyệt vọng. “Chúng là những rung động rất nhỏ. Ờ, xin chào, Matt hả? Có, tôi nói chuyện được.”

Tôi phác cử chỉ xin lỗi người phụ nữ đó và cô ta miễn cưỡng quay lại bữa ăn của mình. Tôi có thể thấy cô ta đang chỉ vào tôi với tất cả đám bạn cô ta.

“Cô đang nói chuyện với ai vậy hả?” Sadie đang ngó tôi một cách miệt thị. “Làm sao có một cái điện thoại lại đặt ở trong hoa tai được? Nghe như là câu đố vậy.”

“Tôi không biết. Cô cũng không định bắt đầu quay tôi đấy chứ.” Tôi chọc một con hàu với một chút hăng hái.

“Cô thật sự không biết cách ăn hàu à?”

“Chưa bao giờ ăn một con trong đời.”

Sadie lắc đầu không tán thành. “Nhấc cái nĩa của cô lên. Cái nĩa dùng để ăn động vật có vỏ ấy. Làm đi!” Ném cho cô cái nhìn ngờ vực, tôi làm theo như cô bảo. “Từ từ xoay nó ra, đảm bảo là nó được tách hẳn ra khỏi vỏ…giờ thì vắt ít chanh vào và nhấc nó lên. Như thế này này.” Cô diễn tả bằng điệu bộ cách nhấc con hàu lên. “Làm đi và nuốt trọn luôn. Cạn ly!”

Nó giống như nuốt một miếng nước biển được làm đông lại. Chẳng hiểu sao tôi lại húp soạp một cái được trọn cả miếng, rồi chộp lấy ly và nốc một hơi.

“Cô thấy chưa?” Sadie đang nhìn tôi thèm thuồng. “Chẳng phải nó rất ngon sao?”

“Cũng được,” tôi miễn cưỡng nói. Tôi đặt ly xuống và im lặng quan sát cô một lúc. Cô đang ngả người trên ghế như thể là bà chủ của nơi này vậy, một cánh tay hất sang bên, cái túi đính hạt thõng xuống.

Cô ta hoàn toàn là do mình tưởng tượng ra, tôi tự nhủ. Tiềm thức của tôi đã tạo ra cô ta.

Chỉ có điều… tiềm thức của tôi không biết cách ăn hàu. Phải không nào?

“Gì thế?” Cô hất cằm. “Sao cô lại nhìn tôi như vậy?”

Bộ não của tôi đang từ từ tiến tới một kết luận. Tới kết luận khả dĩ duy nhất.

“Cô là một con ma phải không?” cuối cùng tôi nói. “Cô không phải là ảo ảnh. Cô là một con mà đích thực, đúng nghĩa.”

Saide nhún vai thờ ơ, như thể cô chẳng quan tâm lắm tới cuộc nói chuyện này.

“Phải không?”

Sadie lại không trả lời. Cô cúi đầu xuống ngắm nghía mấy cái móng chân. Có lẽ cô không muốn là một con ma. Ờ, tệ quá. Cô ta đúng là ma.

“Cô là một con ma. Tôi biết cô là ma. Thế là, gì nhỉ, tôi có khả năng tâm linh đúng không?”

Khắp đầu tôi cứ nhói lên khi phát hiện ra điều này. Tôi cảm thấy hơi run. Tôi có thể nói chuyện với người chết. Tôi, Lara Lington. Tôi luôn biết là tôi có gì đó khác người mà.

Nghĩ về những hệ quả tiềm ẩn đi. Nghĩ về ý nghĩa của chuyện này xem! Có lẽ tôi sẽ nói chuyện với nhiều ma hơn nữa. Rất nhiều ma. Ôi Chúa ơi, có khi tôi sẽ có hẳn chương trình ti vi riêng của mình. Tôi có thể đi vòng quanh thế giới. Tôi có thể nổi tiếng! Đột nhiên tôi nhìn thấy mình trên sân khấu, làm cầu nối cho các linh hồn trong khi khán giả say sưa xem. Phấn khích trào dâng, tôi ngả qua bàn. “Cô có biết người chết nào khác để giới thiệu với tôi không?”

“Không.” Sadie cáu kỉnh khoanh tay lại. “Tôi không biết.”

“Cô đã gặp Marilyn Monroe chưa? Hay là Elvis? Hoặc… hoặc Công nương Diana? Trông bà ấy thế nào? Hay là Mozart?” Tôi cảm thấy hầu như choáng váng khi những khả năng đó cứ hiện ra chồng chất trong đầu tôi. “Chuyện này quá hay. Cô phải tả lại! Cô phải kể cho tôi nghe xem ở đó như thế nào.”

“Ở đâu?” Sadie hếch cằm lên.

“Ở đó. Cô biết mà…”

“Tôi chẳng ở đâu cả.” Cô trừng mắt nhìn tôi. “Tôi chưa từng gặp ai hết. Tôi thức dậy và cứ như thể tôi đang ở trong một giấc mơ vậy. Một giấc mơ rất tồi tệ. Vì tất cả những gì tôi muốn là chuỗi hạt của tôi, nhưng người duy nhất có thể hiểu được tôi lại từ chối giúp tôi!” Trông cô đầy vẻ buộc tội đến mức tôi thấy trào lên cơn phẫn nộ.

“Ờ, nếu cô không bám theo và phá hỏng mọi chuyện, người đó có lẽ đã muốn giúp cô. Cô có nghĩ tới điều đó không hả?”

“Tôi chẳng phá hỏng chuyện gì cả!”

“Có, cô có!”

“Tôi đã dạy cô cách ăn hàu phải không nào?”

“Tôi không muốn biết cách ăn một con hàu chết giẫm! Tôi muốn ứng viên của mình không bỏ đi mất!”

Sadie tắc tị mất một lúc – rồi cằm cô lại hếch lên. “Tôi không biết anh ta là ứng viên của cô. Tôi cứ nghĩ anh ta là bồ của cô.”

“Ờ, giờ thì có lẽ việc làm ăn của tôi chìm nghỉm hẳn rồi. Và tôi còn chẳng đủ tiền trả cho bất cứ món đồ ăn ngớ ngẩn nào ở đây. Tất cả đều là thảm họa và đều là do lỗi của cô.”

Tôi rầu rĩ với lấy một con hàu nữa và lại lấy nĩa chọc. Rồi tôi liếc nhìn Sadie. Hình như toàn bộ tinh thần của cô đã bốc hơi sạch, cô ngồi bó gối với dáng vẻ của một bông hoa rũ cánh. Cô nhìn vào mắt tôi , rồi lại gục đầu xuống.

“Tôi xin lỗi.” Cô nói chẳng khác gì thì thầm. “Tôi xin lỗi vì đã gây ra cho cô cả đống rắc rối như thế. Nếu nói chuyện được với bất cứ ai khác thì tôi đã làm vậy rồi.”

Đương nhiên là giờ tôi cảm thấy mình thật tệ.

“Nghe này,” tôi mở miệng. “Không phải là tôi không muốn giúp…”

“Đó là ước nguyện cuối cùng của tôi.” Khi Sadie nhìn lên, mắt cô ta thẫm lại mượt như nhung và miệng cô có hình chữ “o” nho nhỏ buồn bã. “Đó là ước nguyện duy nhất của tôi. Tôi chẳng muốn gì khác, tôi sẽ không đòi hỏi cô bất cứ điều gì khác nữa đâu. Chỉ mỗi chuỗi hạt của tôi thôi. Tôi không thể yên nghỉ mà không có nó. Tôi không thể…” Cô đột ngột ngừng lại và nhìn đi chỗ khác như thể cô không thể nói hết câu đó. Hoặc không muốn nói hết ra, có lẽ vậy.

Tôi có thể hiểu là chuyện này có phần hơi nhạy cảm. Nhưng tôi thấy tò mò tới độ không thể bỏ qua.

“Khi cô nói cô ‘không thể yên nghỉ’ mà không có chuỗi hạt,” tôi thăm dò tế nhị, “có phải ý cô là ‘yên nghỉ’ như trong chuyện nằm xuống và cảm thấy thư thái không? Hay ý cô là ‘yên nghỉ’ như trong chuyện đi tới… nơi đó?” Tôi thấy cái nhìn lạnh băng của cô và vội sửa lại, “Ý tôi là, Khác… Ý tôi là, Tốt hơn… Ý tôi là Sau…” Tôi xoa mũi, cảm thấy nóng bừng và bực bội.

Chúa ơi, đây đúng là bãi mìn. Làm sao để nói được chuyện đó ra đây? Mà cái cụm từ không gây cảm giác bị xúc phạm là gì nhỉ?

“Vậy… chính xác là hoạt động như thế nào?” Tôi muốn thử một chiến thuật khác.

“Tôi không biết nó hoạt động như thế nào! Tôi chưa bao giờ được phát cho một cuốn sách hướng dẫn cả.” Giọng cô gay gắt, nhưng tôi có thể thấy ánh mắt cô hơi dao động. “Tôi không muốn có mặt ở đây. Tôi vừa mới thấy mình ở đây. Và tất cả những gì tôi biết là tôi cần chuỗi hạt của tôi. Đó là tất cả những gì tôi biết. Và vì thế, tôi cần sự giúp đỡ của cô.”

Im lặng một lúc. Tôi nuốt một con hàu khác, những ý nghĩ khó chịu cứ chọc vào lương tâm tôi. Cô là bà dì của tôi. Đây là ước nguyện duy nhất và cuối cùng của cô. Người ta nên cố gắng thực hiện ước nguyện duy nhất và cuối cùng của một ai đó. Cho dù nó hoàn toàn bất khả thi và cực kỳ ngớ ngẩn.

“Sadie.” Cuối cùng tôi bật ra. “Nếu tôi tìm thấy chuỗi hạt của cô thì cô có ra đi và để tôi yên không?”

“Có chứ.”

“Mãi mãi.”

“Đúng thế.” Mắt cô sáng lên.

Tôi khoanh tay lại nghiêm nghị. “Nếu tôi cố hết sức đi tìm chuỗi hạt cho cô, nhưng không thể tìm ra nó vì nó đã bị mất cả tỷ tỷ năm trước rồi hoặc, có khả năng hơn là chưa bao giờ tồn tại, thì cô vẫn sẽ đi chứ?”

Ngừng một lúc. Trông Sadie sưng sỉa. “Nó có tồn tại,” cô nói.

“Cô có đi không?” tôi khăng khăng. “Vì tôi không định dành cả mùa hè cho một cuộc tìm kiếm báu vật lố bịch nào đó đâu.”

Trong một lúc, Sadie trừng mắt nhìn tôi, rõ ràng là đang cố gắng nghĩ ra lời nào đó làm tôi bẽ mặt. Nhưng cô ta không thể.

“Có,” cuối cùng cô nói.

“OK. Thỏa thuận thế nhé.” Tôi nâng ly sâm banh của mình về phía cô. “Chúc tìm được chuỗi hạt của cô.”

“Vậy thì đi thôi! Bắt đầu tìm kiếm đi!” Cô ngoảnh đầu tứ phía vẻ sốt ruột như thể chúng tôi có thể bắt đầu tìm kiếm trong nhà hàng ngay lập tức.

“Chúng ta không thể đi tìm hú họa được! Chúng ta phải có khoa học.” Tôi thò tay vào trong túi xách lấy bức họa chuỗi hạt và mở ra. “Được rồi. Nghĩ xem. Lần cuối cùng cô còn có nó là khi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.