Nếu bây giờ bảo tôi phải trả lời ..., thì chính là có thể ở trong vòng tay ấm áp ngọt ngào của Cao Phàm mà tỉnh giấc.
Mặc dù có cảm giác làm một người phụ nữ nhỏ bé không có chí lớn, nhưng đó là sự thật.
Thử nghĩ, sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra, hé ra khuôn mặt tuấn tú chính mình yêu say đắm bất ngờ đập vào mắt, cảnh đẹp ý vui biết bao!
Không muốn tả lại hắn đẹp trai thế nào, tóm lại là xem thế nào cũng sẽ không ngán.
Cho nên, đông đảo các nữ đồng bào à, đề nghị chọn chồng có thể không nhất định phải rất tuấn tú, nhưng nhất định phải hấp dẫn nha!
Ngẫm lại, mỗi ngày ăn cùng một chỗ, ngủ ở cùng một chỗ, sinh hoạt chung một chỗ với một nửa khác, nếu như không hấp dẫn một chút thì sẽ đau khổ đến thế nào.
Cá nhân tôi cho là mình coi như cũng dễ coi, nếu như không phải, vậy cũng chỉ có thể ủy khuất Cao Phàm nhà tôi thôi. ( chứ còn gì nữa chị ơi :]])
Có điều, nói đi thì nói lại, đến củ cải cũng có tình yêu cơ mà, FEEL mới là quan trọng nhất.
Tuy Cao Phàm rất là đẹp trai, nhưng dù sao chỉ nhìn thôi thì không no bụng được, kết quả là, một hồi âm thanh không tao nhã tí nào từ trong bụng tôi truyền ra.
Rột rột. . . . . .
Được rồi, tôi thừa nhận là có chút xấu hổ, nhưng Cao Phàm cũng quá không nể mặt rồi, mắt nhắm tít lại, cười vang.
"Cười gì! Vợ anh đói bụng rồi đây này!" Tôi khó chịu đập nhẹ bộ ngực đang lộ ra bên ngoài kia kháng nghị nói.
"Ha ha, chồng yêu giúp vợ yêu đã đói bụng làm bữa sáng nhé!" Dứt lời, Cao Phàm cho tôi một cái hôn chào buổi sáng rồi rời giường đi làm.
Tôi vẫn nằm ỳ ở trên giường, đột nhiên cảm thấy chúng tôi như vậy có điểm buồn nôn, hơn nữa những điều này trước khi kết hôn tôi hoàn toàn không dám nghĩ đến, bởi vì cảm thấy vừa buồn nôn lại không thực tế, nhưng hiện tại xem ra, rất có một loại hương vị ngọt ngào.
Ngồi trước bàn cơm, ngắm bóng dáng Cao Phàm đang bận rộn trong phòng bếp dạng mở, tôi không biết đã cảm khái N cộng mấy lần: kiếp trước, không, hẳn là trước đó vài kiếp không biết đã làm chuyện tốt to lớn gì, lại khiến cho tôi kiếp này gặp được một người đàn ông cực phẩm như thế, Thượng Đế ơi, thật sự là quá yêu ngài rồi, có cơ hội nhất định sẽ gặp mặt cảm tạ! Không biết viết thư cám ơn ngài có nhận được không nhỉ? ( Em chết với chị này)
Làm sao bây giờ, càng ngày càng thích Cao Phàm mất rồi, thật không dám tưởng tượng, nếu ngày nào đó hắn không để ý tới tôi nữa, không biết tôi, tôi sẽ làm sao bây giờ? Chỉ cần không xảy ra là tốt rồi.
Bày xong bữa sáng Cao Phàm trông thấy tôi vẻ mặt ngốc ra, nhịn không được cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Nghĩ cái gì đấy?"
"Muốn anh." Tôi thành thực đáp.
Cao Phàm hình như có chút kinh ngạc về sự thành thật của tôi, vì vậy dùng ánh mắt mong tôi nói tiếp.
Tôi than một tiếng, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Muốn anh từ nay về sau được yêu chiều em như vậy, em sẽ có thói quen, khi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước !"
Người đàn ông này sau khi nghe xong, càng dùng thêm ánh mắt ôn nhu nhìn tôi, khóe miệng có chút nhếch lên, chậm rãi nói: "Nhưng mà, anh chỉ muốn yêu chiều em, hơn nữa cũng chỉ cưng chiều mình em thôi, cho nên, yên tâm để cho anh yêu em nhé!" ( ta chết vì ganh tị đây các bạn ạ!)
Ặc. . . . . . Rõ ràng là một câu nói rất buồn nôn, nhưng lại đi sâu vào lòng người như thế.
Rốt cuộc, tôi cuối cùng cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, bình mà thôi.
Hơn nữa, người trong cuộc đã thành tâm thành ý biểu đạt thế, vậy tôi còn có thể nói gì đây?
Thôi thì, cứ để cho hắn cưng chiều vậy! ( Đã được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Anti chị Nhã mọi người ơi ^^)
Tôi ngồi ở trước bàn làm việc, tinh thần có chút không tập trung, cũng không phải bởi vì ngủ được không tốt, mà là do mắt phải giật giật.
Trái nhảy tài, phải nhảy tai.
Mặc dù là nghe có vẻ rất mê tín, nhưng có những chuyện như vậy, thà tin là có, không thể tin là không.
Tôi chính loại người như như vậy, hơn nữa tỷ lệ tin so với không tin lớn hơn nhiều lần.
Bởi vì theo theo kinh nghiệm bản thân, tính toán sơ sơ, mắt phải mà giật, thì phát sinh chuyện không tốt xác suất là rất lớn. Tuy không thể loại bỏ yếu tố tác động của tâm lý, nhưng chắc chắn có chuyện không lành xảy ra, thật là đáng sợ!
Bình thường nó giật ít ít cũng linh nghiệm rồi, mà hôm nay sao nó giật mạnh quá, hơn nữa còn liên tục vài ngày, xem ra lần này thật sự sắp có sự kiện trọng đại diễn ra.
Mọi người đối với suy nghĩ này của ta vẫn giữ im lặng, nhất trí cho rằng đó do tác động của tâm lý hoặc áp lực lớn đến thần kinh.
Nhưng mà, chỉ chính mình mới biết rõ lợi hại trong đó thế nào.
Nói, có khi thật là hâm mộ năng lực của diễn viên trong loạt phim《 Tử Thần đến》, nhưng cẩn thận nghĩ lại thấy bản thân mình muốn bệnh, bởi vì diễn viên trong phim, hầu như đều chết sạch, nếu loại kết cục này xảy ra trong sự thật tôi khó mà chấp nhận được.
Chú thích: Tử thần đến hay Final destination ( tiếng Việt dịch là Số phận an bài) là một phim thuộc thể loại kinh dị nói về một nhóm học sinh "lừa gạt thần chết" bằng cách ngăn ngừa một vụ nổ máy bay nhưng sau đó từng người phải trả một cái giá rất đắt bằng mạng sống của mình. Phần 5 của loạt phim này vừa ra mắt vào tháng 8 năm 2011. (wiki)
Có đôi khi không khỏi tự kỷ đoán rằng, chẳng lẽ là bởi vì quá hạnh phúc, cho nên phải có chút ít đau khổ đến thử thách sao? Giống như Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh, phải có bảy bảy bốn mươi chín nạn tai xảy đến?
Nhưng mà, bất luận thế nào, chuẩn bị tâm lý thật tốt trước vẫn an tâm hơn.
Bởi vì không muốn Cao Phàm lo lắng, cho nên tôi không cho hắn đề cập đến chuyện này.
Nghĩ ra, tôi cũng là một người phụ nữ biết quan tâm đấy chứ.
Hôm nay, hồi lâu không thấy anh Nghiêm Lạc cùng Quan Duẫn Phi tới chơi.
Kết quả là, tôi lại có một cái cớ làm biếng vô cùng quang minh chính đại, ngồi trong phòng Tổng giám đốc chờ đợi bọn họ đến.
Tính tính thời gian, tôi cũng đã ba tháng không Quan Duẫn Phi rồi, thật sự có điểm nhớ hắn.
Bốn người gặp mặt, hai người bàn chuyện chính sự, hai người còn lại ngồi tám vô cùng cao hứng.
Cuối cùng kết luận lại là, hai người bàn chuyện chính sự hẹn nhau ngày hôm sau cùng bay đi Mỹ đàm phán một vụ làm ăn, cũng hi vọng hai người còn lại ngồi tám vô cùng cao hứng có thể chiếu cố lẫn nhau, sống chung với nhau tầm vài ngày.
Chuyện nào có đáng gì, dù sao chúng tôi cũng không phải là lần đầu tiên sống chung nhà.
Trước khi đi, Nghiêm đại ca xách Quan Duẫn Phi, mà tôi bị Cao Phàm kéo theo, 2 -2 đứng theo hàng đối mặt, hai đại nam nhân rất lễ phép chào nhau bảo xin chiếu cố, làm như chúng tôi còn là trẻ con ấy.
Này, đủ rồi nhá.
Tôi cùng Quan Duẫn Phi nhìn nhau, sau đó rất ăn ý liếc qua một bên, quyết định không thèm để ý đến sự hiện hữu của bọn hắn.
Có điều, một màn này cũng làm cho tôi nghĩ đến《NANA》 giống như tình tiết lúc Nana và Ren mới bắt đầu ở chung.
Đưa tiễn hai người đàn ông yêu dấu xong, tôi và Quan Duẫn Phi đây khôi phục lại quan hệ chị em trước khi lấy chồng trò chuyện tâm sự, thật đúng là không phải sảng khoái bình thường.
Buổi tối, tắm rửa xong hai người ngồi trên ghế sa lon vừa bên xem 《 Tử Thần đến 3》 vừa nói chuyện phiếm.
"Em nói này, anh và anh Nghiêm tối hôm qua nhất định đã trải qua buổi tối nóng bỏng đúng không!" Tôi mập mờ nhìn hắn, dùng giọng nói YD cười hỏi một câu khẳng định.
Ai bảo hắn cho tôi nhìn thấy kia dấu ô mai to tướng trên cổ, từ số lượng và màu sắc cũng đủ hiểu độ mạnh yếu, nóng bỏng ra sao. . . . . .
Ơ kìa, ơ kìa, làm người nên CJ một chút mới tốt, cái dấu ô mai này đừng liên quan đến chuyện tôi đang nghĩ nha, nếu không tôi sẽ nhịn không được ảo tưởng hơn nữa.
"Đâu nào, đâu nào, Cao Phàm nhà mấy người cũng mãnh liệt lắm mà!" Quan Duẫn Phi không yếu thế dùng ánh mắt hướng đến xương quai xanh của tôi nghiêng mắt nhìn, cùng sử dụng nụ cười và giọng điệu so với tôi còn YD hơn đáp lại.
Được, coi như chúng ta huề ván này.
Tiếp theo, chúng tôi lại hàn huyên vài chuyện vô bổ chủ đề.
Đột nhiên. . . . . .
"Ối! Người này chết thực thảm + ghê tởm quá!" Quan Duẫn Phi chịu không được kêu sợ hãi lên tiếng.
Tôi không có gì phản ứng gì, nhàn nhạt nói: "Hoàn hảo mà!"
Xác thực là hoàn hảo, chẳng phải các gáy bị búa nện vào, máu tươi đổ một vũng lớn, trong đầu có gì đó phọt ra ngoài, chỉ không được thẩm mỹ lắm mà thôi.
Quan Duẫn Phi vẻ mặt ghét bỏ nhìn tôi nói: "Em có phải là phụ nữ không đó, vậy mà cũng không sợ !"
Ai quy định phụ nữ nhất định phải sợ ?
Hơn nữa. . . . . .
"Ha! Em đã xem không dưới 3 lần rồi, cho dù lần đầu tiên bị doạ đến, cái đã là lần thứ mấy rồi, còn bị hù nữa thì thì mới không bình thường đó, đúng không?" Tôi xem thường nói.
"Đã xem nhiều vậy còn xem nữa làm gì!" Hắn nhìn tôi như nhìn kẻ biến thái.
"Đây còn không phải là vì anh sao!"
Hơn nữa, bây giờ trên TV thật sự không có tiết mục nào hấp dẫn nổi tôi nứa, thay vì im lặng thì liên tục chuyển kênh, không bằng ngắm Quan Duẫn Phi bị sợ đến khuôn mặt tuấn tú thất sắc.
Ha ha, những gì tôi nói ra đây là bí mật nhé! Suỵt! Đừng nói cho hắn biết !
Vì vậy, cả bộ phim, Quan Duẫn Phi đáng thương khuôn mặt tuấn tú cũng hiện lên một màu — sắc trắng bệch kiểu trang nhã.
Bởi vậy có thể thấy được, kỹ thuật hoá trang trong phim ảnh rất thật, thợ trang điểm thật chuyên nghiệp!
Chủ đề còn lại, chúng tôi đều xoay quanh người đàn ông của mình.
Trong đó, có phiền não của mỗi người.
So đi sánh lại, phiền não của Quan Duẫn Phi rắc rối hơn tôi rất nhiều.
Hắn, thân là con trai độc nhất củaQuan gia, có trách nhiệm kéo dài hương khói, nhưng quan trọng là hắn không yêu phụ nữ mà là đàn ông, trừ phi đàn ông có thể mang thai, nếu không hắn muốn có con vẫn phải tìm phụ nữ hoặc nhận nuôi.
Có điều cái thứ hai làm không ổn, bởi vì nếu biết rõ chân tướng sau này bà Quan sẽ vừa một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ.
Nói thật, tôi đã từng nghĩ tới, nếu tôi vẫn tìm không thấy người thích hợp, rồi đến thời điểm đối với tình yêu hết hy vọng, tôi sẽ giúp Duẫn Phi sinh một cục cưng, vì tình yêu trái cấm này của bọn họ mà nguyện bảo hộ họ cả đời, tôi thật sự có nghĩ tới, mãi đến khi gặp gỡ Cao Phàm.
Tôi không biết an ủi hắn thế nào, cuối cùng chỉ có ôm hắn để ủng hộ tinh thần hắn mà thôi.
Nhìn gương mặt Quan Duẫn Phi trong lúc ngủ, ngay cả trong mộng cũng có thói quen nhíu mày, không khỏi có chút đau lòng.
Tình yêu giữa nam nam có lỗi gì, chẳng lẽ tình yêu của bọn họ không phải là tình yêu sao?
Xem ra, nơi có thể làm cho Quan Duẫn Phi an tâm ngủ, không phải giường của tôi, cũng không phải ngực của tôi, mà là bất cứ chỗ nào có Nghiêm đại ca.
Xem ra Nghiêm đại ca cũng là con trai độc nhất, nhất định cũng có cùng bệnh trạng như Quan Duẫn Phi bây giờ.
Đêm nay tôi không tài nào ngủ được, đặc biệt nhớ thương Cao Phàm. . . . . .
Bảy ngày đảo mắt đã qua, hai người đàn ông chúng tôi yêu thương cũng bay trở về.
Ở cửa ra vào công ty cùng Quan Duẫn Phi ôm chào nói lời từ biệt, dù sao từ lần tạm biệt này, chúng tôi cũng sẽ dùng tháng để tính thời gian gặp nhau lần tới, vì tình yêu, Quan Duẫn Phi bỏ công ty nhà mình, đi ăn máng khác đến làm tại công ty của Nghiêm Lạc.
Vốn là cái ôm rất đơn thuần, nhưng xem trong mắt người ta lại có chút tư tưởng không CJ, bắt đầu biến chất, mập mờ, có thể dùng để chế tạo vũ khí đồn nhảm.
Hai người đàn ông đều dùng cùng loại ánh mắt yêu chiều nhìn về phía người phụ nữ OR người đàn ông của mình, đáng tiếc, sự tận tâm ấy người ta không để ý tới.
Thật sự đáng tiếc. . . . . .
Nói ra, nhất định chuyện này, mặc dù rất không thích loại này cách nói này, nhưng lại không thể không thừa nhận đây là sự thật.
Chẳng hạn như, đã anh cam chịu rằng anh sẽ không may mắn, gặp chuyện nghiêm trọng, nhất định anh sẽ lo lắng không thôi, một đống mưa đá nện xuống, một đám người bị nện, người khác đều vô sự, chỉ mình anh bỏ mạng một cách kỳ lạ, kỳ lạ nha! Nếu nhất định anh chết không được, cho dù chỉ còn một hơi thở, anh cũng sẽ tiếp tục lo lắng, muốn chết thật đúng là không chết được.
Bởi vậy, cha luôn giúp tôi tẩy não: sống chết của con người, vâng là chuyện đã định sẵn, cho nên cũng không cần quá mức chấp nhất hoặc cảm thấy không cam lòng, bởi vì, đây hết thảy, đều đã định rồi ! Định rồi ! Định rồi . . . . . . ( vô hạn hồi âm )
Cho nên, khi xe chúng tôi bị một chiếc xe tải xiêu vẹo chở đầy hóa chất đâm phải tôi cũng không có bao nhiêu khủng hoảng, bởi vì tôi nghĩ đến hai chữ đã định, xem ra còn phải cảm ơn cha tôi đã tẩy não lúc bình thường, làm cho tôi có thể ở trong lúc nguy nan bảo trì đầu óc thanh tỉnh.
Nhưng cũng bởi vì quá mức thanh tỉnh, kết quả là làm cho tôi có thời gian miên man suy nghĩ.
Một ánh sáng trắng chói loá hiện lên, cá nhân tôi cho rằng là dữ nhiều lành ít rồi, ngẫm lại, đọc N tiểu thuyết xuyên việt, hình như loại tai nạn xe cộ này coi như là một trong những trung gian để xuyên việt.
Xuyên đi đâu thì tốt đây?
Về sau ngẫm lại, tôi không thể không bội phục chính mình lúc ấy còn có thời gian nghĩ lung tung.
Xuyên đi đâu thì tốt nhỉ ?
Trung Quốc cổ đại? NO! NO! NO! Lịch sử Trung Quốc không thuộc mấy, đi sẽ không sống tốt.
Cổ Ai Cập, Cổ La mã? NO! NO! NO! Tuy rất thích mấy chỗ đó, nhưng là lịch sử cổ đại nước ngoài cũng có biết gì đâu, đi càng không ổn.
Thành tiên ? Có thể suy nghĩ lại.
Xuyên vô manga ? Đương nhiên là chọn lựa đầu tiên.
Có thể xuyên vào một bộ manga thì cũng được đấy! Nếu như mình có thể lựa chọn trong nội dung.
Trở lại sự thật.
Xem ra chiếc xe kia thật sự là phanh không được, vì vậy Cao Phàm thì từ bỏ chuyện tránh đi.
Cho nên một khắc trước khi chìm vào hôn mê, tôi nhìn thấy Cao Phàm dùng cả thân thể cao lớn của mình che chở cho tôi.
Mặc dù rất muốn không phụ dự tính ban đầu của Cao Phàm, nhưng đầu của tôi thật sự rất đau, ý thức cũng nhanh chóng mơ hồ. . . . . .
Một giây trước khi hôn mê hoàn toàn, tôi hạ quyết định.
Nếu quả có thể xuyên không..., tôi muốn mang theo Cao Phàm xuyên cùng một chỗ!
0.1 giây trước khi hôn mê, tôi nhếch môi cười khổ một tiếng.