Hôn Miên

Chương 1



Thẩm Tâm Duy chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình sẽ đánh nhau với người khác, hơn nữa đối tượng đánh nhau lại là chồng mình, không, phải nói là sắp thành chồng trước.

Lúc còn nhỏ, cô nghe người ta nói qua, người phụ nữ ngu nhất chính là lúc nổi điên cãi vả với đại náo, chẳng những thể hiện bản thân không có tư cách, còn để cho tư thái mình quá mức khó coi, người phụ nữ thông minh chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, đàn ông chắc chắn sẽ đau lòng, mục đích cũng đạt được. Nhưng bây giờ cô mới nhớ ra điều này,không biết, người phụ nữ mà đã mất lý trí thì còn quan tâm gì tới tư thái bất nhã hay không, hơn nữa nếu không phải người đàn ông này đã có người phụ nữ khác trong tim, anh làm sao đau lòng vì nước mắt của mình.

Tựa như chính cô, không phải người phụ nữ trong tim Giang Thiếu Thành, cho nên anh chỉ lạnh lùng nhìn cô, tròng mắt như băng, hơn nữa còn có thể bình tĩnh nhìn cô quét toàn bộ tài liệu trên bàn làm việc của anh xuống đất. Một mảnh giấy vụn trên bàn của anh vẫn còn dính trên quần áo, anh đưa ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vứt xuống, giấy vụn lập tức rơi xuống đất. Đột nhiên cô cảm thấy, có lẽ cô chính là giấy vụn, bị anh xem như rác ném xuống đất.

Anh còn ưu nhã như thế, ngũ quan tinh xảo, khí chất cao quý, dù anh đứng đối diện một người phụ nữ nổi điên.

Anh ưu nhã mê người, nhưng cô bây giờ thế nào? Thẩm Tâm Duy chưa bao giờ tức giận như vậy, cô từ nhỏ đã được dạy làm thục nữ, khiến cô biết thế nào là biểu hiện ưu nhã, cũng rất ít khi làm chuyện bất nhã, điều này làm cho cô ít khi nổi giận, cũng ít cách biểu đạt ra bất mãn trong lòng. Nhưng cô nhìn người đàn ông phía sau bàn làm việc, anh và một người phụ nữ khác cấu kết, còn muốn cướp đi công ty của anh trai cô, mà bây giờ tung tích anh trai cô không rõ, anh hại cô thảm như vậy, anh còn cao quý nhìn cô như thế.

Cô trực tiếp xông vào anh, vừa đánh vừa nháo, hận không cùng hủy diệt với anh. Cô chịu đủ rồi, tung tích anh trai không rõ, chị dâu mới vừa sanh non, thân thể mẹ lại không tốt, những điều này đã khiến cô không chịu được nữa, người đầu sỏ cho tất cả chính là người đàn ông trước mắt này, là anh muốn phá hủy tất cả của cô.

Cô rất điên cuồng, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng, nếu như có thể, cô rất muốn cùng chết với anh, người chồng cô kết hôn hai năm, lại là một con quỷ, chỉ muốn phá hủy thế giới của cô.

“Đủ rồi.” Giang Thiếu Thành nắm được tay của cô, động tác của anh rất mạnh, hoàn toàn khống chế được cô.

Chính là như vậy, anh chỉ cần động thủ nhẹ, cô lập tức không phải đối thủ của anh. Trước kia anh đúng là như vậy, chỉ cần một câu nói, cô lại như một con ngu, hoàn toàn làm theo anh. Bây giờ vẫn thế, động tác nhẹ nhàng của anh, lập tức hoàn toàn khống chế được cô.

Anh buông tay ra, cô ngược lại đứng không vững, chỉ có thể lấy tay nắm lấy bàn làm việc, cô dùng sức quá mức, móng tay ngón áp út đột nhiên gãy, đó là móng tay cô thích nhất, cô thấy móng tay ngón áp út là đẹp nhất, không quá rộng, không quá chật, mà chiều dài ngón tay cũng vừa vặn, rất hợp với móng tay, vừa mảnh khảnh vừa mỹ lệ, bây giờ móng tay gãy, rất đau, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy vậy.

Giang Thiếu Thành đứng dậy, lấy ra một phần tài liệu, để lên bàn trước mặt cô, “Ký tên đi!”

Tay của cô bóp lại dùng sức.

Đây là giấy thỏa thuận ly hôn, anh đã ký xong, cô cảm thấy chữ của anh rất đẹp, từng len lén giữ một phần chữ viết của anh, cho dù anh viết nháp, cô đều cất giấu cẩn thận, giờ phút này, cô chỉ muốn tất cả phần giấy nháp đó đi thiêu hủy, hơn nữa không để ý lại dấu vết gì.

Cô cầm lên tờ giấy thỏa thuận ly hôn, hoàn toàn không đi xem những điều khoản, bắt đầu từ bây giờ, ba chữ Giang Thiếu Thành này, chỉ là chất độc của cô.

Anh muốn thoát khỏi quan hệ với cô, từ lúc cô biết cô không phải người con gái từng ước hẹn với anh, anh đã có tính toán như vậy. Lúc Giang Thiếu Thành còn nhỏ, đã có ước định với một người con gái, bọn họ sẽ tìm được đối phương, chờ đợi đối phương, ban đầu Giang Thiếu Thành kết hôn với Thẩm Tâm Duy, hoàn toàn cho rằng Thẩm Tâm Duy là cô gái anh chờ đợi nhiều năm.

“Gấp như vậy, không muốn chờ đợi, muốn kéo cô ta vào trong lòng anh rồi sao?” Cô cố gắng nghĩ ra một gì đó để giễu cợt, nhưng chỉ bắt chước bừa mà thôi, hoàn toàn không đạt được hiệu quả cô muốn. Cô không cao, thân thể cũng nhỏ nhắn, công thệm số tuổi không hiện, giờ phút này dưới sự phẫn nộ, cũng chỉ là một đứa bé muốn ăn kẹo thể hiện sự bất mãn dưới hình hài người lớn mà thôi.

Cô đã từng nghĩ tới màn này, tưởng tượng qua. Thậm chí trong thời gian hai năm cô kết hôn với Giang Thiếu Thành, sâu trong nội tâm của cô, cả ngày hoảng loạn, chính là sợ có một ngày anh biết tới chân tướng, thậm chí ban đêm nằm mơ cô cũng mơ ác mộng, anh biết chân tướng sau đó vứt bỏ mình. Cô biết đó là lỗi của mình, chiếm đoạt vị trí của người khác, thu anh vào trong túi. Thậm chí cô ảo tưởng qua, nếu như có một ngày anh biết được sự thật sẽ như thế nào, hoặc là nói có một ngày anh gặp được cô gái anh ước định cùng, anh sẽ đối xử với mình ra sao, mà mình nên làm như thế nào. Cô đều nghĩ tới, nếu quả thật có một ngày đấy, cô nhất định sẽ không hận anh, bởi vì đó là báo ứng của mình.

Rất nhiều năm trước, cô si mê một trò chơi trộm tiền, bên trong thường xuất hiện một câu nói --- đi ra ngoài ăn trộm sớm muộn phải trả, cô cảm thấy lời này đầy hài hước,cũng vì những lời này thường đi trộm tiền của bạn, để nhìn những lời này trên màn hình điện thoại. Khi đó chỉ cảm thấy cười đã, nhưng bây giờ cảm thấy những lời này tràn đầy thương cảm. Nếu như Giang Thiếu Thành bị cô lừa, vứt bỏ cô, thậm chí đánh chửi cô, cô đều có thể chấp nhận, thậm chí sẽ đi tác thành tình yêu của anh với cô gái kia, dù sao cô là kẻ phá hoại, cô không cam lòng, cũng cảm thấy rất uất ức.

Nhưng mà giờ phút này, cô chỉ muốn ký xong tờ thỏa thuận ly hôn này, sau đó được giấy chứng nhận ly hôn, cô cắt đứt liên hệ với Giang Thiếu Thành, anh có thể cùng với công chúa chân chính trong câu chuyện của anh lưỡng cư song phi*

*: ẩn dụ tình cảm nam nữ sâu đậm không xa không rời.

Bọn họ lưỡng cư song phi, nhưng cô thì sao?

Bây giờ tung tích anh trai cô không rõ, công ty rối tinh rối mù, cô đã làm sai chuyện, cô có thể tiếp nhận tất cả hậu quả, nhưng tại sao người trả giá lớn lại là anh trai cô với nhà họ Thẩm các cô? Cô thất bại thảm hại, còn phải đi tác thành cho anh?

Cô cầm lên tờ giấy thỏa thuận ly hôn , ngay trước mặt Giang Thiếu Thành, xé nát từng phần từng phần một, “Giang Thiếu Thành, đừng có nằm mơ, tại sao tôi phải thành toàn cho anh chứ?”

Nếu như nhà họ Thẩm không gặp chuyện xấu, nhiều nhất cô sẽ khóc, sẽ ký, sau đó sẽ thấy một đám cưới khác, đau lòng khó chịu, mình tìm một chỗ nào đấy chấp nhận từ từ, nhưng anh làm ra những việc này với nhà họ Thẩm, còn kỳ vọng cô tác thành cho anh với người phụ nữ khác, quả thật là chuyện viễn tưởng.

Vẻ mặt Giang Thiếu Thành vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không để ý tới thái độ của cô, “Cô cho rằng chúng ta như vậy thì không thể ly hôn sao?” Anh lại chậm rãi lấy ra một tờ giấy thỏa thuận ly hôn khác, “Nói vậy cũng không khiến cô có được phần lợi ích nào đâu.”

Cô rất muốn cười, nhưng không cười ra được, “Tôi không cần lợi ích nào, anh cũng đừng nghĩ, chỉ cần tôi không cùng anh ly hôn một ngày, như vậy anh với người phụ nữ khác chính là vụng trộm. Anh muốn ly hôn ư, vậy thì chờ hai năm đi, tôi không quan tâm.”

Cô xoay người, cố ý ưỡn ngực ngẩng đầu, rời khỏi phòng làm việc của anh. Cô vốn cho là mình có thể khóc sướt mướt, thậm chí còn hỏi muốn hỏi một câu cẩu huyết rằng, trong hai năm kết hôn với cô, chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào cho cô sao, hai người bọn họ nhiều năm chung đụng như thế, vẫn kém hơn người ước định trong lòng anh sao? Trước lời nói này, cô cho rằng mình sẽ khóc mà nói ra, nhưng không ngờ cô gặp Giang Thiếu Thành là với bộ dạng này.

Bộ dạng anh không hề bận tâm, khiến cô cũng hoài nghi, người đàn ông hai năm qua mình đối mặt không phải là anh, hoặc tất cả đều là ảo tưởng của mình, bọn họ chưa từng trải qua thời gian hai năm này, cô chưa từng là vợ của anh, anh không phải chồng cô, tất cả đều là giấc mơ.

Cô đi ra khỏi phòng làm việc của Giang Thiếu Thành, vừa hay nhìn thấy Lương Nguyệt Lăng, họ bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không dời đi.

Lương Nguyệt Lăng, cô gái có ước định với Giang Thiếu Thành, không đúng, bây giờ là một người phụ nữ xinh đẹp rồi.

Lúc quan hệ của cô với Giang Thiếu Thành không tệ, bạn tốt của cô Dương Hi Lạc đã từng nhắc nhở cô, nhất định phải đề phòng loại phụ nữ xinh đẹp bên cạnh chồng mình, nhất là Lương Nguyệt Lăng vừa có năng lực vừa xinh đẹp, đối với đàn ông chính là chất độc.

Khi đó cô chỉ trả lời rằng, cô tin tưởng Giang Thiếu Thành là người, cho dù tiên nữ xuất hiện trước mặt anh ấy, anh ấy cũng sẽ không nhìn.

Lương Nguyệt Lăng không cần là tiên nữ, cô ta chỉ cần trở thành người phụ nữ đã từng hứa hẹn với anh, cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt Giang Thiếu Thành, cũng hoàn toàn mang Giang Thiếu Thành đi khỏi cô.

Thẩm Tâm Duy muốn nói chút gì, để cho tư thái mình không đến nỗi quá xấu hổ, có thể nói chuyện, lại phát hiện ra cái gì cũng không nên nói mới phải. Cô nói rồi, khiến mình càng xấu thêm thôi, hơn nữa ngay cả cô không nói lời nào, cũng không bằng người phụ nữ trước mắt này.

Lương Nguyệt Lăng rất đẹp, đại mỹ nữ, nghe nói lúc đi học là hoa khôi của trường.

Thẩm Tâm Duy nghĩ tới điều này, lại thấy vô cùng châm chọc, cũng đúng, Lương Nguyệt Lăng như vậy mới xứng đôi với Giang Thiếu Thành, hoa khôi xứng với hot boy của trường, từ trước đến giờ đều là hoàng tử công chúa hoàn mỹ nhất trong lòng mọi người.

Thẩm Tâm Duy cười, không nói gì, đi qua Lương Nguyệt Lăng. Mà Lương Nguyệt Lăng cũng không nhìn cô, ôm tài liệu, mở cửa phòng làm việc của Giang Thiếu Thành.

Cô đi ra khỏi Cẩm Thành, quay đầu lại nhìn tòa nhà cao tầng này, đột nhiên thấy khó chịu, thật giống như người phụ nữ ầm ĩ kia không phải cô, bây giờ cô chỉ là một người đáng thương.

Không thể khóc, tuyệt đối không được khóc, cô không nên vì loại đàn ông này mà khóc. Thẩm Tâm Duy, mày nhớ, người đàn ông này hại anh trai mày, còn tới nuốt tài sản nhà họ Thẩm, anh ta là một con quỷ.

Người đàn ông này, tuyệt đối không đáng giá để cô khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.