Hôn Miên

Chương 12



Cô căn bản có chưa nghĩ ra nên nói gì, cũng không có kĩ năng, cô chỉ cứng nhắc đi ra khỏi phòng làm việc nhỏ của mình. không biết nên nói vận số cô xấu hay thế nào, cô mới đi ra, lại thấy được Lương Nguyệt Lăng. Nếu như không phải cô biết cô ở lại Thịnh Quang quốc tế, nhất định sẽ cho rằng mình ở chỗ khác, ở Cẩm Thành. Hình ảnh lặp lại giống cỡ nào, cô cũng ra ngoài thế này, sau đó nhìn thấy Lương Nguyệt Lăng.

Đối với Lăng Nguyệt Lăng, cô nói không ra cảm giác gì, là cô đoạt Giang Thiếu Thành, nhưng bây giờ tất cả của cô, cũng bởi vì ban đầu làm điều này, vì vậy cảm giác áy náy, trở nên ảm đạm, cô không phải vị thánh, coi như ban đầu làm sai, cũng không có ý định trả giá nặng nề mà về sau còn phải cảm giác cực kì áy náy.

Lương Nguyệt Lăng hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, cười với cô, chủ động đi tới trước mặt cô, “Có mấy tài liệu cần Giang tổng kí tên, mạn phép đi tới Thịnh Quang quốc tế, xin lỗi.”

Thẩm Tâm Duy mấp máy môi, cô không hi vọng Lương Nguyệt Lăng cứ có vẻ mặt lạnh đảm như thế, cô hi vọng Lương Nguyệt Lăng tới thấy mình lúc ngang ngược càn rỡ, tự cho mình là người phụ nữ của Giang Thiếu Thành, còn vênh váo tự đắc với mình, như vậy ở trong cô có thể châm chọc đây chính là người phụ nữ trong lòng Giang Thiếu Thành đây, cũng chỉ như vậy thôi. Nhưng Lương Nguyệt Lăng hiển nhiên là một cô gái đã được dạy dỗ, không chỉ được dạy dỗ, lại còn xinh đẹp, có năng lực, một người phụ nữ như thế, Thẩm Tâm Duy cũng phải thừa nhận, đây chính là người phụ nữ hoàn mỹ nhất trong lòng đàn ông rồi.

cô đang suy nghĩ về Lương Nguyệt Lăng, có phải Giang Thiếu Thành cũng nghĩ như thế hay không. Nếu như Lương Nguyệt Lăng không phải người phụ nữ hoàn hảo, có lẽ Giang Thiếu Thành cũng không tiếc nuối nhiều, nhưng lại là một cô gái tốt đẹp như thế, chính vì Thẩm Tâm Duy cô, mà bọn họ bỏ lỡ nhau, có phải vì nguyên nhân này, Giang Thiếu Thành lại càng hận cô hơn, dù sao là người ngăn cách hoàng tử và công chúa, trong truyện là phải xuống Địa ngục.

Sắc mặt Thẩm Tâm Duy chắc chắn không đẹp mắt, cô không cười được như Lương Nguyệt Lăng, “Giang Thiếu Thành thật là vĩ đại, vì công ty Thẩm gia chúng tôi, mà tài liệu quan trọng của công ty mình không kịp xử lý. Làm phiền cô nói giúp tôi một tiếng, bảo anh ấy chú ý tới sức khỏe, đừng mệt mỏi quá.”

Nếu không làm người lương thiện được, vậy thì làm hướng ngược lại thôi!

“Giang tổng luôn như thế, anh ấy thế cũng quen rồi, cũng không cần người khác cảm kích. Tôi đi trước, thấy Giang tổng rồi.” Lương Nguyệt Lăng ôm tài liệu, đi qua Thẩm Tâm Duy.

cô nhìn bóng lưng của Lương Nguyệt Lăng, cũng phải thừa nhận, ngay cả bóng lưng của Lương Nguyệt Lăng cũng hoàn mỹ thế kia, muốn để người khác nhìn tướng mạo thật của cô, mà tướng mạo thật của cô chắc hẳn sẽ khiến người thất vọng, đây mới thật sự là mỹ nữ, bóng lưng và dung mạo có ma lực thế này.

Lương Nguyệt Lăng đứng sau Giang Thiếu Thành, làm người trợ lý, có năng lực, hoàn toàn vì Giang Thiếu Thành mà sống, vừa có thể làm bình hoa, có thể làm người hiền nội trợ. cô hỏi mình, Thẩm Tâm Duy cô đã làm được những gì, cô chỉ nhớ là mỗi ngày cô về làm cho anh mấy món ăn một món canh, còn quấn anh sau khi đi đón cô về nhà, thậm chí mặc kệ anh đi làm về có mệt hay không.

một đôi như vậy, cô cảm thấy mình quả thật là một mảnh vụn.

Mạnh Hạo là người Thẩm Diệc Đình rất tin tưởng, ở trong Thịnh Quang quốc tế, chức vụ của Mạnh Hạo không cao, nhưng cũng nắm giữ không ít bí mật của Thịnh Quang quốc tế, mà Thẩm Diệc Đình cũng tin Mạnh Hạo là người có năng lực, dù sao Mạnh Hạo đã từng cùng Thẩm Diệc Đình vào sinh ra tử. Thẩm Diệc Đình tin tưởng Mạnh Hạo nhiều thế nào, thì Giang Thiếu Thành cũng tin tưởng Phùng Khải như thế, lúc Giang Thiếu Thành quyết định tới Thịnh Quang quốc tế xử lý cục diện rối rắm thì anh thuận tiện lấy được vật Giang Thiếu Thành muốn trước, anh đã sắp xếp xong chuyện ở Cẩm Thành, nếu không có gì ngoài ý muốn, Cẩm Thành sẽ không vì anh không vì anh mà bị người khác lợi dụng sơ hở, hơn nữa coi như Cẩm Thành xảy ra chuyện lớn gì, người xuất hiện trước mặt Giang Thiếu Thành cũng sẽ chỉ là Phùng Khải.

Vì vậy, Giang Thiếu Thành thấy Lương Nguyệt Lăng đứng trước mặt mình thì cũng biết, cô có lời muốn nói với mình.

Trước tiến anh nhận lấy tài liệu cô đem tới, ý bảo cô ngồi xuống.

Anh ít khi lộ ra vẻ mệt mỏi với phiền não, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là lúc đang công tác, nhưng Lương Nguyệt Lăng vẫn nhìn thấy anh có chút phiền muộn, dù anh che giấu rất tốt.

“Có nhiều chuyện cần anh xử lý đúng không? Thẩm Diệc Đình vừa rời đi, liền ném cục diện rối rắm này cho anh, không chỉ phải xử lý nhiều chuyện như vậy, còn phải đề phòng người phía dưới, nhất định là mệt lắm rồi.” Lương Nguyệt Lăng có mấy phần lo lắng nhìn anh.

Tay Giang Thiếu Thành ký tên, hơi dừng một chút, thật sự có chút mệt và phiền muộn, bây giờ anh không phải là thần, cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ thấy phiền, nhưng phiền với mệt mỏi, trước kia Thẩm Tâm Duy chưa bao giờ cảm thấy, cô chỉ một lần lại một lần yêu cầu anh đi làm như vậy, còn đi thử vật ly kỳ cổ quái của cô.

Mà Lương Nguyệt Lăng lại nhìn thấy.

Anh ký xong, biết cô lần này tới đây, tuyệt đối không phải muốn nói cái này, “Có chút mệt mỏi thôi.”

“Phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” cô nghĩ tới vừa rồi gặp Thẩm Tâm Duy, Thẩm Tâm Duy nói, trầm tư mấy giây, vẫn cười nói, “Vợ anh bảo em thay cô ấy nói lời hỏi thăm anh.”

Lúc này Giang Thiếu Thành cười, Thẩm Tâm Duy chắc chắn không như vậy, chỉ là anh không muốn tìm hiểu, bình thản, “cô ấy có chút ngây thơ, như đứa trẻ.”

Gặp chuyện chỉ biết cãi lộn.

Lương Nguyệt Lăng cười, “Có một người anh trai như Thẩm Diệc Đình cưng chiều, tính tình không giống đứa trẻ cũng khó.” cô ngược lại rất hiểu, “Nghe nói anh và Thẩm Diệc Đình cũng là bạn tốt nhiều năm, quan hệ cũng rất thân thiết……”

cô đã ám hiệu rõ ràng như vậy, nếu như Giang Thiếu Thành còn ra vẻ không biết ý của cô, đó cũng là quá dối trá, anh gõ bàn một cái, “Điều kiện tiên quyết để sinh tồn không phải là quan hệ, mà là cạnh tranh, muốn trở thành bất khả chiến bại, vậy chỉ có thể đứng ở trên đỉnh núi.”

“Anh không giống người như vậy.” Đây chính là chỗ Lương Nguyệt Lăng không hiểu, nếu Thẩm Diệc Đình từng là bạn tốt, vì sao anh có thể nói trở mặt liền trở mặt, còn muốn thông qua lần này Thẩm Diệc Đình mất tích mà trắng trọn lấy lợi ích về mình.

“Vậy em cảm thấy tôi là dạng người gì?” Anh không tức giận, “Đối người trung thực, thành thật giữ chữ tín….. đó là phẩm cách được dạy hồi học tiểu học, mà tôi ở thương trường nhiều năm, đã sớm thích ứng với quy tắc khác.”

Lương Nguyệt Lăng không nghĩ là, đây là mặt khác của anh, “Xin lỗi, em không phải có ý này. Chỉ là anh kinh doanh ở Cẩm Thành rất tốt, căn bản tội gì…….”

“Như vậy là tôi có dã tâm, khiến em thất vọng sao?”

không chỉ có dã tâm,còn phải ẩn nhẫn lâu như vậy, bạn tốt nhất cũng rơi vào bẫy. Nhìn như vậy, anh những năm này, cũng để Cẩm Thành kiên cố, sẽ tìm cơ hội ra sức đánh đối thủ. Có lẽ đối thủ của anh, cũng không phải Thẩm Diệc Đình, ai có thể khiến Thẩm Diệc Đình lừa gạt anh lâu như vậy.

Lương Nguyệt Lăng lắc đầu một cái, “không phải, mỗi người đều có lựa chọn của mình, em tôn trọng lựa chọn của anh, cũng hi vọng anh sẽ thành công.”

Thế giới này, không có tuyệt đối hoàn mỹ, có khuyết điểm, nhìn qua, ngược lại càng thêm chân thật hơn.

Giang Thiếu Thành như có điều suy nghĩ, nhìn cô, cô cười, “Tin em, em nói thật lòng, em không quan tâm anh là hạng người gì, em chỉ sợ, chuyện này liên quan tới anh trai em, anh ấy vừa gặp phải chuyện về nhà họ Thẩm, sẽ làm chuyện khiến người ta khó có thể tiếp nhận, em chỉ muốn kiểm chứng một chút.”

Giang Thiếu Thành nhìn, sau một hồi mới lắc đầu, “Em tới đây như vậy, cũng chỉ vì anh trai em…..”

Anh chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu, Lương Nguyệt Lăng lại cảm giác mặt mình sắp nóng lên rồi.

Lương Nguyệt Lăng đi ra khỏi phòng làm việc của Giang Thiếu Thành, liền phát hiện Thẩm Tâm Duy cũng từ một căn phòng khác đi ra, đó là phòng làm việc của Thẩm Tâm Duy. trên đời này căn bản không có nhiều điều tình cờ như thế, Lương Nguyệt Lăng cũng không tin, mình vừa ra khỏi phòng làm việc của Giang Thiếu Thành, sao có thể đụng Thẩm Tâm Duy đúng lúc như thế. Môi trường làm việc ở đây có chút khác với Cẩm Thành, vị trí văn phòng cao hơn một tầng, cũng yên tĩnh hơn nhiều, lại càng không có nhiều người tới nhiều. Nếu như trái với hoàn cảnh của nhiều người, người khác nhìn cô với Thẩm Tâm Duy đứng ở đây, không biết sẽ nghĩ tới cái gì.

Lương Nguyệt Lăng nhìn Thẩm Tâm Duy, mà Thẩm Tâm Duy cũng nhìn Lương Nguyệt Lăng.

Lương Nguyệt Lăng nhìn người phụ nữ trước mắt này, cô không thể nói hận với Thẩm Tâm Duy, dù sao có thể lý giải. Nhưng cô cũng không cảm giác thân phận của mình có phần xấu hổ gì, dù

bây giờ Thẩm Tâm Duy với Giang Thiếu Thành vẫn là vợ chồng, thân phận của cô giờ cũng không tốt lắm. Nhưng đối với những người như cô, chỉ cần cho rằng, cái gì đã coi là đạo đức, căn bản không đáng nhắc tới, huống chi những chuyện này không có đúng hay sai hoàn toàn.

Thẩm Tâm Duy cũng không che giấu sự thật cô đang chờ Lương Nguyệt Lăng, cô đi về phía Lương Nguyệt Lăng, “Chúng ta nói chuyện một chút đi!”

“Được.”Lương Nguyệt Lăng đồng ý, cô có chút ngạc nhiên, rốt cuộc Thẩm Tâm Duy muốn nói gì với mình.

Vừa mới vào phòng làm việc của Thẩm Tâm Duy, Lương Nguyệt Lăng cảm giác có chút buồn cười, cái này thật sự không giống phòng làm việc, nhưng rất thích hợp với phong cách của Thẩm Tâm Duy. Thẩm Tâm Duy cho Lương Nguyệt Lăng cảm giác rằng, mặc dù không phải là đại tiểu thư yếu đuối, nhưng không khá hơn bao nhiêu, những điều này không đại biểu nghĩa xấu, cho tới bây giờ Lương Nguyệt Lăng nghĩ rằng mọi người có lựa chọn riêng của mình, mặc kệ tốt hay xấu, người khác có thể khinh thường, nhưng không ai có tư cách can thiệp và áp đặt quan điểm của mình lên người khác, vì vậy cố gắng đi tôn trọng lựa chọn của người khác.

“Ngồi đi!”Thẩm Tâm Duy không hề khách sáo, đồng thời nói người khác ngồi, cô cũng ngồi xuống, “cô và Giang Thiếu Thành ở cùng một chỗ?”

thật ra cô cũng không biết mình muốn nghe đáp án hay không, là hy vọng nghe được đáp án không, nếu như đáp án là đúng vậy, cô cảm thấy mình căn bản muốn đi làm cái nghi lễ gì mà Dương Hi Lạc nói, làm nghi thức lần này, hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với Giang Thiếu Thành, sau đó Giang Thiếu Thành thay đổi thành kẻ thù của cô.

“không.” Lương Nguyệt Lăng cười, cho dù Thẩm Tâm Duy náo loạn trước mặt Giang Thiếu Thành, vẫn canh cánh trong lòng Giang Thiếu Thành với người phụ nữ khác, phụ nữ căn bản đều là vậy đi, vừa nói không cần có bất kì quan hệ với người đàn ông này, lại vừa không bỏ được, làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng khiến người đàn ông này chú ý, “Tạm thời không.”

Thẩm Tâm Duy cũng không bởi vì đáp án này mà sắc mặt tốt hơn, cô cúi thấp đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, “Có phải cảm thấy tôi rất đáng ghét, không chịu ly hôn với Giang Thiếu Thành, không để các người ở chung một chỗ làm một đôi kim đồng ngọc nữ đúng không?”

“Nếu như vậy là cô muốn, đó cũng là lựa chọn của chính cô, tôi không có quyền đánh giá cái gì.”Lương Nguyệt Lăng nhẹ nhàng nói ra những lời này, nói xong côcũng cười, bộ dáng nói chuyện như vậy, đại khái người khác sẽ cảm thấy cô dối trá, nhưng cô thật sự nghĩ như vậy.

Thẩm Tâm Duy vốn cho rằng mình phải nhận được rất nhiều giảng đạo, ví dụ như cô dây dưa không ly hôn, không có lợi ích gì cho cô ấy, dù sao Giang Thiếu Thành cũng không cần cô, cô làm như vậy, cũng chỉ để cho mình khó chịu… không ngờ, Lương Nguyệt Lăng liền nói những lời này cũng khinh thường.

Điều này làm cho cô khó chịu nở nụ cười theo Lương Nguyệt Lăng, “Tôi không độ lượng như cô, nếu như tôi là cô, chắc hẳn sẽ hận người như tôi xuống địa ngục đi!”Người với người so sánh, mới biết mình ác độc cỡ nào, cô trầm lặng trong chốc lát, “cô làm sao biết Giang Thiếu Thành là người cô đang chờ đợi?”

“trên tay anh ấy có một vết sẹo, đó là khi chúng tôi còn bé chạy trốn thì bị thương, trong lúc vô tình tôi thấy được, thử điều tra, mới biết anh ấy chính là cậu bé năm đó.” Lương Nguyệt Lăng nói hời hợt, nhưng cô biết, mấy câu nói đơn giản, lại mang gây ảnh hưởng lớn tới Thẩm Tâm Duy, “Thẩm Tâm Duy, Giang Thiếu Thành là người đàn ông có ước định với tôi, tôi một mực chờ đợi, bởi vì ban đầu chúng tôi có ước định. Mà bây giờ, cô là vợ Giang Thiếu Thành, có muốn ly hôn hay không, cũng là chuyện của cô, tôi không can thiệp cái gì. Giống nhau cả, cô còn cơ hội đi lấy tráitim anh ấy, đây là chuyện của cô. Mà chỉ cần Giang Thiếu Thành không ly hôn với cô, tôi tin anh ấy sẽ không ở với tôi, nếu là vậy đó là thiếu tôn trọng với tôi, căn bản cũng là làm bẩn đi ước định của chúng tôi. Chỉ là tôi nói cho cô biết, nếu tôi tìm được anh ấy, tôi không có ý định buông tha anh ấy, tôi chờ lâu như vậy, sẽ không từ bỏ.Về cô, tôi không hận, nhưng không tác thành, tôi tin rằng là của tôi sẽ là của tôi.Đây chính là thái độ của tôi.”

Lương Nguyệt Lăng nói xong, mới đứng lên, gật đầu với Thẩm Tâm Duy, “Tôi còn phải làm việc, không quấy rầy nữa.”

Lương Nguyệt Lăng xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc nhỏ.

rõ ràng Lương Nguyệt Lăng không nói nặng nề, Thẩm Tâm Duy lại cảm thấy bất lực, cảm giác như lúc đối mặt Giang Thiếu Thành, cô ầm ĩ cô khóc, không có ảnh hưởng gì với Giang Thiếu Thành.

Bất lực như thế, bất lực đến mức muốn đối phương hung hăng chửi mình dừng lại, cảm giác đó tựa như mình đang tự diễn trò, người xem thấy vui buồn lẫn lộn chỉ là trò cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.