Hôn Miên

Chương 13



Thẩm Tâm Duy mở cửa phòng làm việc của Giang Thiếu Thành, nửa tháng trước, đây là chỗ ngồi của anh cô, bây giờ phát hiện ra người ngồi ở đây là chồng cô, cô không biết nên lấy tâm tình gì để đối diện tất cả. cô cố gắng suy nghĩ, trừ kinh nghiệm mấy lần trước cô ầm ĩ với anh ở văn phòng, thời gian cô với anh chung sống không tệ, cô ở với anh thế nào. trên thực tế, số lần cô đến phòng làm việc của anh có thể đếm trên đầu ngón tay, cô nhớ rõ nhất là một lần, cô đang dạy học sinh, có một nam sinh chụp lén cô, còn đăng lên mạng, tấm ảnh đó nhanh chóng được đăng tải, cũng được đánh giá là cô giáo xinh đẹp nhất, rất nhiều cư dân mạng còn nói, có cô giáo xinh đẹp như cô, căn bản không trốn tiết được.

Khi cô biết chuyện, lại kích động chạy tới Cẩm Thành, trực tiếp đi tới phòng làm việc của anh, không để ý anh đang xử lý công việc, liền ôm anh. Hơn nữa, khi anh cho rằng cô có chuyện lớn gì để nói thì cô chỉ ôm anh nói, “Em cho anh biết, em rất có giá, cũng có nhiều người theo đuổi, em nói cho mà biết, anh phải giữ em chặt, nếu không ngày nào đó em sẽ bị ai đấy đoạt đi.”

cô nhớ nét mặt anh lúc đó, buồn cười, lại sợ cười cô sẽ khó chịu, vì vậy cố nhịn, ra vẻ nhức đầu, “Làm thế nào anh có khả năng giữ lại được người vợ tuyệt vời như vậy đây!”

Làm thế nào anh có khả năng giữ được người vợ tuyệt vời như vậy? trên mạng có rất nhiều cô giáo xinh đẹp, mà cô trở thành quá khứ, câu nói kia cũng trở thành quá khứ. Anh không cần nhức đầu phải nghĩ xem nên giữ lại thế nào, mà là nhức đầu nghĩ xem vứt bỏ cô thế nào.

không gõ cửa, vì vậy với suy nghĩ của Giang Thiếu Thành, thì đương nhiên biết người tiến vào là cô. Khi anh sa thải nhân viên nào đấy cứng cổ không nghe lời, người còn dám ở trước mặt anh càn rỡ căn bản cũng chỉ có mình cô đi!

cô một bước lại một bước đi về phía anh, cắn môi, mới chậm rãi mở miệng, “Giang Thiếu Thành, rốt cuộc anh muốn cái gì?” cô dừng mấy giây, “Hay là, mục đích của anh là gì?”

cô suy nghĩ rất lâu, luôn cảm giác mình hoàn toàn không hiểu rõ người đàn ông này, nhưng anh làm ra một loạt chuyện, tóm lại có mục đích của anh.

Quan trọng hơn, cô không tìm được Thẩm Diệc Đình, nhưng cô tin, Giang Thiếu Thành biết, coi như Giang Thiếu Thành không biết, thì Giang Thiếu Thành cũng sẽ phái người đi tìm Thẩm Diệc Đình, chỉ để không cho Thẩm Diệc Đình trở lại Thịnh Quang quốc tế, anh cũng phải biết hành tung của Thẩm Diệc Đình, dù sao cũng coi Thẩm Diệc Đình là một sự uy hiếp, Giang Thiếu Thành là người tuyết đối không để Thẩm Diệc Đình trở thành một quả bom mìn dễ nổ. Cho nên, Giang Thiếu Thành chắc chắn sẽ phái người đi tìm Thẩm Diệc Đình, hơn nữa còn có thể yêu cầu anh phải là người đầu tiên biết hành tung của Thẩm Diệc Đình trước tất cả mọi người.

Nếu như suy đoán của cô đúng, có lẽ dựa vào đây tìm được anh trai cô.

“Mục đích của tôi, em không cần phải biết.” Anh không nhìn cô, rút ra một tờ tài liệu trên bàn.

cô cũng thấy hành động của anh, “Cái này của anh là tờ thỏa thuận ly hôn để tôi ký?”

Động tác anh cầm văn kiện còn đẹp như vậy, sau đó triển khai, chăm chú nhìn, hình như dùng bút ghi chú cái gì, sau đó cầm điện thoại lên, dùng giọng điệu không công kích bảo đối phương đưa ra phương án loại bỏ, hơn nữa lần sau mà tái hiện thì có thể đi, bởi vì anh không kiễn nhẫn để xử lý lỗi sai này.

cô nhìn Giang Thiếu Thành như vậy, cảm thấy anh rất xa lạ, sau đó lại bỏ đi suy nghĩ này, có lẽ anh vốn là bộ dạng này, giờ anh mới bằng lòng để cô thấy một chút, mà âm thanh nói chuyện chẳng hề nghiêm nghị, nhưng lại vô tình khiến người ta thấy sợ hãi, cũng là một mặt của anh.

Anh cúp điện thoại, lúc này mới liếc nhìn cô một cái, “Em sẽ ký sao?”

Hình như nếu cô không ký, anh cũng không phí công vô ích làm gì.

“Chắc chắn không.” cô từ từ thở ra một hơi, để mình bình tĩnh, cười với anh, “Chỉ là tôi nghĩ, bây giờ anh sẽ không muốn ly dị với tôi đúng không?”

Lúc trước anh muốn ly hôn với cô, căn bản cũng bị kích thích rồi, biết cô lừa bao lâu, vì vậy không nhịn được, mới hành động thô bỉ như thế. Mà trước, anh cũng đã bình tĩnh lại rồi, nếu như anh tính giành lấy Thịnh Quang quốc tế về tay mình, thì phải với thân phận chồng của Thẩm Tâm Duy cô mới hợp tình hợp lý, nếu không cho dù có chữ kí của Thẩm Diệc Đình trong tờ giấy đó thì thế nào, danh tiếng bên ngoài của anh chắc chắn không tốt, hơn nữa còn bị người xỉ vả, cũng làm xấu đi danh dự nhà họ Giang.

Nhưng nếu anh vẫn duy trì thân phận con rể nhà họ Thẩm, cái này không giống, Thẩm Diệc Đình rời đi, anh không chỉ phải quản lý Cẩm Thành tốt, còn phải xử lý các chuyện của nhà họ Thẩm, đây chính là có tình có nghĩa, trợ giúp lớn cho nhà họ Thẩm, coi như về sau anh làm ra chuyện gì, mọi người cũng nhớ anh đã làm những chuyện này.

Khi anh đứng vững ở Thịnh Quang quốc tế, ly dị với cô, người ta cũng nghĩ là lỗi của cô. Bây giờ anh chỉ cần nhẫn nại một thời gian, có thể được nhiều lợi ích như vậy, cần gì phải nóng lòng đòi ly hôn với cô đây?

Giang Thiếu Thành căn bản không muốn vòng vèo với cô, cũng lười nói qua loa, “Ngược lại em cũng biết rõ rồi.”

Đó chính là thừa nhận, anh bây giờ chính xác là muốn mượn thân phận chồng của cô để làm lót chân ổn định ở nơi này.

“thật ra cứ nghĩ mà xem, tôi cũng không lỗ, anh không phải xử lý thêm cục diện rối rắm nào ở Thịnh Quang quốc tế, không chừng anh còn phải nói cám ơn tôi.”

Lúc này anh mới chăm chú nhìn cô, hình như hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói như vậy, cười nhạt, trước kia cô cảm thấy nụ cười như vậy là gió nhẹ thổi vào mặt, nhưng giờ thấy đây chỉ là nụ cười giễu cợt, tự dưng khiến người ta không thoải mái, “Nếu như đã tỉnh ngộ, thì đừng làm phiền tôi nữa.”

“Sau này sẽ không nữa. Chỉ là đồng thời anh dọn dẹp cục diện rối rắm của Thịnh Quang quốc tế, chắc chắn sẽ không quên lấy lợi ích, xin anh xuống tay lưu tình, đừng làm quá.”

“Em cảm thấy có khả năng sao?” Anh lắc đầu một cái, “Thẩm Tâm Duy, em không phải thương nhân, đừng miễn cưỡng mình.”

“không thử một lần, làm sao biết mình không thích hợp?” cô đến gần anh, cách anh rất gần, “thật ra thì chúng ta có thể hợp tác, tôi có thể không làm chướng ngại vật với anh, ngay cả có thể diễn màn vợ chồng thân ái với anh….. chỉ cần anh biết anh tôi ở đâu, phiền lòng nói cho tôi một tiếng.”

Giang Thiếu Thành thu lại vẻ mặt của mình, “Tôi nói rồi, tôi không biết anh trai em ở đâu, việc hợp tác này, em thua thiệt.”

“không thử một lần, làm sao biết?” cô kiên định nhìn anh, “không phải anh nói anh cũng muốn tìm anh tôi sao, tìm được, cũng đã biết, rốt cuộc anh có tư cách ngồi ở vị trí này hay không.”

“Nếu như là vậy, tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ cố hết sức.”

cô nói Thẩm Diệc Đình rất nhiều lần, nhưng sắc mặt của anh không hề có chút lo lắng nào, đồng thời cũng không có vẻ xấu hổ, là anh biết che giấu quá tốt, hay là cô không có bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện giống anh?

cô vẫn không lấy được vật anh muốn, nhưng cũng nhận thức được với Giang Thiếu Thành, căn bản bọn họ còn duy trì danh nghĩa vợ chồng, cho dù là hữu danh vô thực, Giang Thiếu Thành cần thân phận này, mà cô cũng cần.

Thẩm Tâm Duy ở trong phòng làm việc, bắt đầu học tập phần dễ hiểu, coi như cô không có tài năng gì, không thể trở thành tinh anh trong giới thương trường, cũng không trở thành người thiên phú gì, nhưng học nhiều một chút, biết nhiều hơn chút, vẫn có lợi ích.

cô vốn định bảo Mạnh Hạo dạy cô, vì quan hệ của Mạnh Hạo với Thẩm Diệc Đình, cô cũng rất tin tưởng Mạnh Hạo.

Nhưng Mạnh Hạo cũng rất bận, cô không muốn Mạnh Hạo trễ việc, chỉ có thể tự mình ngồi nghiên cứu, từ từ xem.

cô thu hồi vẻ khó nhịn của mình, từ từ nhìn những thứ đó, bảng báo cáo, kế hoạch, mua…. cô ép mình từ từ học, chỗ không hiểu, phải đi hỏi những thư kí, những người này cũng là những người có năng lực trình độ học vấn cao, bởi vì thân phận của cô, cho dù hỏi vấn đề ngu ngốc, bọn họ cũng nhẫn nại cho ra đáp án.

Chỉ là cô càng học được những điều này, lại càng thấy anh trai vất vả, hi vọng anh trai quay về nhanh, trở về bên cạnh cô, như vậy cô sẽ không cảm thấy chỉ có một mình mình. Thời điểm cô rất bận rộn, Mạnh Hạo nhận được điện thoại nội bộ, Giang Thiếu Thành bảo anh lập tức tới ngay.

Mạnh Hạo cũng không thấy bất ngờ, người mà Thẩm Diệc Đình trước kia tin tưởng, thì giờ lần lượt sang bên Giang Thiếu Thành, nói một cách khác, coi như những người đó trong lòng không phục, cũng dựa theo lời Giang Thiếu Thành mà làm, mà thân phận Mạnh Hạo anh đặc biệt, Giang Thiếu Thành xử lý anh sau cùng, cũng dễ hiểu.

Mạnh Hạo đứng trước phòng làm việc, cũng đã nghĩ tới Giang Thiếu Thành tính đối phó mình ra sao, anh âm thầm nhớ lại công việc vài ngày này của mình,anh rất cẩn thận, không có gì không may, ở phương diện này, Giang Thiếu Thành không bắt được nhược điểm gì.

Anh suy tư một lần, lúc này mới gõ cửa phòng làm việc, Giang Thiếu Thành biết là anh, vì vậy để cho anh vào.

Mạnh Hạo thản nhiên đi tới trước bạn làm việc của Giang Thiếu Thành.

Giang Thiếu Thành cũng không tài liệu với bút trên tay xuống, Mạnh Hạo cẩn thận đứng cách anh không xa, anh không nói lời nào, Mạnh Hạo vẫn đứng.

Năm phút sau, Giang Thiếu Thành gõ bàn một cái, khóe miệng lộ ra tia cười, tiếp anh đứng lên, đi tới trước mặt Mạnh Hạo.

Anh cười vô tư, nhưng với khí thế mạnh mẽ và phong cách tự tin lạnh nhạt, khiến Mạnh Hạo thoáng lui về sau một bước.

Giang Thiếu Thành vươn tay, trên tay có một tờ giấy, nói tờ giấy có lẽ là sai, bởi vì đó là một trang giấy, những hình dáng gấp quái dị.

Mạnh Hạo thấy tờ giấy này xong, sắc mặt thay đổi, anh thận trọng cầm tờ giấy lên, sau đó mở ra, trên giấy chỉ có một câu.

Mạnh Hạo nhìn nội dung trên giấy, lại nhìn ánh mắt Giang Thiếu Thành có sự biến hóa lớn, lâu mới bật cười, “Tôi biết rõ nên làm thế nào rồi.”

Lúc này Giang Thiếu Thành mới thỏa mãn mà gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.