Hôn Miên

Chương 19



Thẩm Tâm Duy chơi trượt đường ray xong, lại cảm thấy chưa đã, lại kéo Dương Hi Lạc đi chơi trò kích thích hơn, hơn nữa toàn bộ quá trình chơi đều cười, chơi xong còn nói cho Dương Hi Lạc biết, “Chỉ thường thôi, chẳng kích thích chút nào cả.”

“Vâng vâng vâng, không kích thích.” Dương Hi Lạc cảm thấy sợ lời này của Thẩm Tâm Duy, chơi trò cao như vậy, mình cũng sợ muộn chết, Thẩm Tâm Duy còn nói không kích thích. Lần này họ chơi trò từ trên cao xuống, phía dưới đều là các thiết bị ở khu vui chơi, ngộ nhỡ rơi xuống, mạng nhỏ này không còn nữa, “Thẩm tiểu thư dũng cảm ơi, tớ là loại người phàm mệt chết đi được, có thể đi ăn được không?”

Thẩm Tâm Duy suy nghĩ một chút, mới gật đầu, thái độ khinh thường Dương Hi Lạc, “Thể lực yếu quá, sớm đã nói với cậu, cả ngày lẫn đêm đừng ở nhà nữa, đi ra ngoài nhiều một chút, cậu xem tớ đi, cả người chả làm sao cả.”

Dương Hi Lạc bĩu môi, nghĩ thầm người này là bị đánh máu gà, kích thích, tớ không bị đâu.

Nhưng cô vào một nhà hàng gần đó, Thẩm Tâm Duy biểu hiện rất tích cực, cầm thực đơn gọi thức ăn không ngừng, Dương Hi Lạc nghe được chỉ muốn khóc, “Cậu đừng như vậy, lần trước cùng cậu ăn lẩu cay, tớ đau bụng ba ngày đấy.”

“Trước kia cậu không thế này mà, bây giờ sao dạ dày yếu thế. Vậy cậu nên ăn nhiều hơn, ăn thêm mấy lần, dạ dày sẽ cứng hơn, cậu xem tớ đây, ăn cũng không bị gì. Ông chủ, lại thêm một……”

Dương Hi Lạc đỡ trán, nghe nói dạ dày có thể thu nhỏ và mở rộng, còn có cách nói cứng hơn sao?

Phục vụ bưng lên món Thẩm Tâm Duy gọi, trên bàn đều là màu đỏ của ớt, mặc kệ món ăn có chút thức ăn, cũng phủ một lớp đầy ớt, quả thật chính là bữa tiệc ớt. Dương Hi Lạc nhìn lên bàn, ngay lập tức cảm giác dạ dày mình bắt đầu đau, quả thực muốn mạng người đây mà.

Thẩm Tâm Duy lại còn không có chút tự giác nào, còn cầm đũa lên gắp, lắc đầu một cái, “Tớ đã nói rồi, Đông Giang thành phố ớt, căn bản cũng không cay, chỉ là hương thôi, mà những người đó còn bình luận trên mạng là người nơi này như chúng ta rất tham ăn cay, ớt ở đây, cầm ra quả thật rất mất mặt.”

Lời của Thẩm Tâm Duy, khiến dạ dày của Dương Hi Lạc càng khó chịu rồi.

Phục vụ hỏi các cô có muốn đồ uống hay không, Thẩm Tâm Duy ngoắc tay, “Cho tôi hai chai bia.”

“Tiểu Duy……..” Dương Hi Lạc cắn răng nghiến lợi, “Phục vụ, cho tôi hai cốc nước thôi là được rồi.”

Thẩm Tâm Duy nhìn chằm chằm Dương Hi Lạc, “Rượu, lấy cả bia tới, bữa này tớ mời.”

Dương Hi Lạc nghĩ tới tiền nhuận bút thảm đạm tháng này, chịu đựng bụng đau, “Vậy thì hai chai bia.”

Lúc này Thẩm Tâm Duy mới hài lòng, còn chủ động gắp thức ăn cho Dương Hi Lạc, “Cậu cũng ăn đi, nhiều món như vậy, chẳng lẽ cậu để một mình tớ ăn hay sao?”

Phục vụ đưa bia tới, còn mở ra. Thẩm Tâm Duy cầm cốc cũng không muốn, trực tiếp cầm chai lên uống, “Khó uống muốn chết, cậu nói xem tại sao nhiều người thích uống thứ này vậy?”

“Khó uống thì đừng uống.” Dương Hi Lạc tuyệt không muốn cô uống rượu, “Huống chi cậu cũng không uống được rượu, đừng uống nữa, uống lại khó chịu.”

Thẩm Tâm Duy uống một chia bia có thể khiến người mình lả đi, Dương Hi Lạc cũng sợ cô.

“Tại sao không uống? Đã gọi rồi, không uống thì thật lãng phí. Tiểu Lạc, làm người không thể lãng phí như vậy, đầu năm nay kiếm không được nhiều tiền, cậu xem tiền nhuận bút của cậu đi, một tháng cũng chỉ đủ tiền thuê phòng, tiền sinh hoạt cũng là vấn đề. Cậu xem tớ đi, bây giờ công việc cũng không có. Người như chúng ta, không có tư cách để lãng phí. Cậu uống cho tớ….., để tớ lãng phí, tớ sẽ tuyệt giao với cậu……”

Dương Hi Lạc than thở, vẫn cầm chai bia lên, học bộ dạng của Thẩm Tâm Duy uống một hớp. Lúc này Thẩm Tâm Duy mới nở nụ cười, mình cũng cầm chai bia lên uống, càng uống lại càng tỉnh táo, vì vậy hình ảnh Giang Thiếu Thành đi chung với Lương Nguyệt Lăng lại càng hiện ra rõ ràng, tựa như màn hình tv tinh thể lỏng từ từ phóng to ra.

“Tiểu Lạc, cậu cũng nhìn thấy, phải không?” Cô trừng mắt nhìn Dương Hi Lạc, đột nhiên cười lên, “Giang Thiếu Thành đi chung với Lương Nguyệt Lăng, anh ấy thế lại chịu ngồi chơi xe trượt với cô ấy, trước kia tớ cầu xin anh ấy bao nhiều lần, anh ấy cũng không chịu đi, nói nhiều như vậy rất phiền tới anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy lại cùng với người khác, chơi với cô ấy…….”

Cô cầm chai bia gõ gõ lên bàn, âm thanh chấn động, không ít người nhìn sang phía bọn họ, cô còn không biết, “Nhìn cái gì, chẳng lẽ tôi không uống nổi một chai bia sao?”

Vì thế những người nhìn các cô, lại quay đầu đi.

“Không phải cậu nói cậu không còn quan hệ gì với Giang Thiếu Thành sao? Coi như bây giờ các cậu còn là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng sớm muộn cũng phải ly hôn, cậu trước sau gì cũng không có quan hệ gì với anh ta, vậy đừng để ý quá. Huống chi cậu nói rồi, bọn họ rất xứng với nhau……”

Thẩm Tâm Duy uống một hớp bia, “Tớ chỉ nói mà thôi, làm sao cậu lại tin?”

Chai bia trong tay Thẩm Tâm Duy đã uống cạn, Dương Hi Lạc đưa chai mới tới, Thẩm Tâm Duy nhận lấy, uống một hớp lớn, “Tớ chỉ nói mà thôi. Tiểu Lạc, anh ấy không đi công viên chơi với tớ, một mình tớ không dám chơi xe trượt, giống như nếu anh ấy đi cùng tớ, chỉ cần anh ấy đi, tớ nhất định sẽ không sợ như thế. Mà mỗi lần tớ nói, anh ấy đều coi tớ như đứa trẻ, bảo tớ đừng tùy hứng vậy. Đến sinh nhật tớ, muốn anh ấy đi chơi công viên với tớ, nhưng anh ấy lại đi công tác…… nhưng anh ấy bây giờ, lại đi chơi với một người phụ nữ khác, kể cả trong lúc đi làm, anh ấy chưa bao giờ làm như vậy với tớ, cho tới bây giờ chưa từng có.”

Cô nói xong, nước mắt rơi xuống.

Dương Hi Lạc bình tĩnh nghe, muốn an ủi cô….., nhưng không biết nên nói thế nào cho phải.

“Thật ra thì tớ biết bọn họ nên ở chung với nhau, nhưng biết là một chuyện, bây giờ nhìn thấy bọn họ đi chung với nhau, tớ mới phát hiện mình khó chịu như vậy. Tớ cho rằng tớ có thể coi như lòng đã chết, coi anh ấy là kẻ thù của mình, cố gắng hận anh ấy, cố gắng nghĩ anh ấy rất xấu xa. Nhưng thấy bọn họ đi chung, tớ không có cách nào lừa gạt mình, tớ thật sự rất khổ sở. Tớ không dũng cảm như trong tưởng tượng của mình, có thể để anh ấy tự do, tác thành cho anh ấy với một người phụ nữ khác.”

Dương Hi Lạc yên lặng đưa khăn giấy cho cô.

Thẩm Tâm Duy cười cười, “Có cảm giác tớ rất ghê tởm không, không chỉ không biết liêm sỉ, còn hết thuốc chữa rồi. Có lẽ anh trai tớ mất tích là do anh ấy làm, tớ chả trả thù gì anh ấy, ngược lại vì anh ấy đi chung với người phụ nữ khác mà ghen. Hơn nữa chính năm đó, là tớ đoạt thân phận của cô ấy, chẳng những tớ không cảm thấy mình ghê tởm, cũng không có ý thành toàn….. tiểu Lạc, có phải tớ trở nên vô cùng ghê tởm đúng không? Người phụ nữ như tớ, có lẽ luôn thất bại đi, cũng không xứng có người yêu thương tớ.”

Dương Hi Lạc hít mũi một cái, kiềm chế nước mắt sắp chảy ra, “Thẩm Tâm Duy, cậu muốn không bị ghét, tớ chỉ muốn có chút cảm hứng để viết truyện, cũng không để cậu sắm vai nhân vật phụ….. chớ đi con đường này, cậu giả bộ cũng không giống.”

Trên mặt Thẩm Tâm Duy vẫn còn nước mắt, lúc này cũng cười, “Đúng vậy, tớ chỉ giả bộ mà thôi, vì để cho cậu có cảm hứng, có phải tớ rất vĩ đại không?”

“Ừ, rất vĩ đại, vĩ đại nhất trên đời.”

“Đúng vậy, thật ra tớ thấy Giang Thiếu Thành và Lương Nguyệt Lăng đi chung, không có chút khổ sở, không khó chịu, tớ chỉ giả vờ mà thôi.” Thẩm Tâm Duy uống cạn chai thứ hai, cũng lấy một chai tới đây, mà cô uống rượu cũng cạn sạch, “Cậu xem, tớ uống hai chai rượu, đây là lần tớ uống nhiều nhất, trước kia tớ uống có một chai.”

Dương Hi Lạc không ngừng gật đầu một cái.

Thẩm Tâm Duy cười cười, “Tớ uống hai chai nên tớ say rồi, lời tớ vừa nói chỉ là lời say, chỉ là lời say, cậu lập tức quên đi, không cho nhớ lại.”

Dương Hi Lạc tới đỡ cô, “Ừ, tớ biết rồi, cậu chỉ uống say thôi, tất cả đều chỉ là lời say, tớ không biết cậu vừa nói những thứ gì.”

“Vậy thì tốt, thật ra thì tớ cũng chưa nói gì cả.”

Thẩm Tâm Duy không để cho Dương Hi Lạc đỡ, ngoắc gọi phục vụ tới đây tính tiền, mặt cô đỏ bừng, giống như uống say thật, nhưng cô biết, cô rất tỉnh, tửu lượng cô kém, cũng không phải là kém, căn bản không có tửu lượng gì. Nhưng kì quái, cô không say quá, có lẽ uống chưa tới mức say thật đi!

Dương Hi Lạc đỡ cô ra khỏi nhà hàng, cô còn nhớ rõ vừa rồi cô uống hết hai chai rượu, “Cậu xem đi hôm nay một giọt rượu tớ cũng không lãng phí.”

Dương Hi Lạc chỉ có thể than thở, “Thẩm Tâm Duy, cậu đã nói, cậu ghét nhất là người có tâm tình không tốt hay là thất tình mà chỉ uống rượu cho say đấy.”

“Đúng vậy, tớ rất ghét, cho nên tâm tình tớ rất tốt, cũng không thất tình!”

Dương Hi Lạc lắc đầu, “Được rồi, cậu không có, tinh thần cậu rất tốt, cũng không thất tình.”

Thẩm Tâm Duy còn muốn nói chút gì, nhưng dạ dày quá đau, lập tức chạy tới thùng rác, không ngừng nôn mửa. Cô vừa nôn, vừa nghĩ, mình chính là người nói dối, bây giờ cô còn chật vật như vậy, hơn nữa, cả người đầy mùi hôi…………

Cô như vậy, cũng cho rằng là, một điểm mình không so giống được với nữ thần như Lương Nguyệt Lăng.

Thẩm Tâm Duy, mày trừ đem mình càng trở nên ghê tởm, cái gì cũng không làm được. Giang Thiếu Thành chỉ nhìn sai một lần, mới nhận lầm mày, bây giờ mắt anh bình thường, vì vậy mày chật vật như thế, hẳn nên bị loại đi.

Cô chỉ cảm thấy dạ dày mình ngày càng khó chịu, cảm giác khó chịu này khiến cô thấy sảng khoái, tựa như báo ứng vậy. Chỉ là hai chai bia, cô có thể thành bộ dạng này, ở trong mắt người khác căn bản chính là câu chuyện cười đi!

Dạ dày trống rỗng, nhưng vẫn có cảm giác buồn nôn, cái gì cũng không nôn ra được. Dương Hi Lạc đưa cho cô một chai nước suối, cô nhận lấy, uống vào lại nôn ra.

“Tớ lại tăng thêm gánh nặng cho nhân viên vệ sinh rồi!” Cô tự giễu cười cười.

“Biết là tốt rồi.” Dương Hi Lạc nâng cô dậy, nhét vào miệng cô một viên socola, “Tiểu Duy, cậu còn nhớ lúc tớ kéo cậu đi uống rượu hồi đại học không? Cậu hỏi tớ vì sao, tớ nói tớ chỉ muốn uống rượu, cho nên nửa đêm cậu theo tớ làm ầm ĩ bên ngoài. Thật ra thì ngày ấy, có một nam sinh tớ thầm mến tuyên bố anh ấy có bạn gái, cho nên tớ khó chịu. Nhưng cậu nói với tớ, Tomorrow is an another day, tớ tin cậu, cho nên tớ không buồn nữa, giờ tớ đem lời này trả lại cho cậu, Tiểu Duy, tomorrow is an another day – ngày mai lại là một ngày khác biệt.”

Thẩm Tâm Duy nhìn bạn mình đột nhiên nở nụ cười.

Dương Hi Lạc vỗ vỗ bả vai cô, “Cậu đã hỏi tớ, tại sao lại lựa chọn con đường viết truyện, tiền nhuận bút thì ít, lại bị dồn ép rất khổ, còn không có chút bảo đảm nào, chỉ cần độc giả không đọc, vậy thì chờ đói chết. Nhưng tớ rất vui, mỗi lần viết một câu chuyện, giống như xây dựng một ước mơ, coi như đền bù tiếc nuối trong lòng, sau đó có một nơi chứa đựng những mong đợi của tớ, kể cả cuộc sống không hoàn mỹ, tớ vẫn cảm thấy mong đợi lúc đầu của tớ còn ở đó. Tiểu Duy, cậu còn nhớ rõ ước nguyện ban đầu của cậu không?”

Cô vốn chỉ yêu Giang Thiếu Thành, chỉ vì Giang Thiếu Thành mà vui vẻ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.