Hôn Miên

Chương 38



Lễ tang của Thẩm Diệc Đình thì ai cũng biết, những người có thể được tham dự thì rất ít, ngay cả như vậy, báo chí cũng suy đoán từ việc nhỏ này, tang lễ do Giang Thiếu Thành lo liệu, về phần ba người phụ nữ thân thuộc nhất với Thẩm Diệc Đình – mẹ,vợ, em gái, không ai xuất hiện. Chuyện này, hình như khiến người ta nghiền ngẫm, Thẩm Diệc Đình gặp chuyện không may, người ra ngoài giữ thể diện không phải người thân của anh, mà là Giang Thiếu Thành, một người ngoài. Vì vậy công chúng bắt đầu suy đoán, rốt cuộc những người phụ nữ nhà họ Thẩm không chấp nhận nổi sự thật Thẩm Diệc Đình đã chết, hay là cũng có mâu thuẫn với Giang Thiếu Thành, bây giờ Thẩm Diệc Đình không còn, vậy rốt cuộc Thịnh Quang quốc tế về tay ai? Mà Thẩm Diệc Đình và Nam Ngưng, cũng không có con thừa kế, trước khi Thẩm Diệc Đình chết, cũng không để lại di chúc gì, theo tờ giấy chuyển nhượng cổ quyền của anh, Giang Thiếu Thành có thể độc chiếm Thịnh Quang quốc tế, tất cả chỉ xem Giang Thiếu Thành đi làm gì.

Mà bên cảnh sát, càng đơn giản hơn, không tra được bất kì nghi phạm nào, hơn nữa căn bản Thẩm Diệc Đình trốn ở đó, thế nào cũng có khả năng có người biết anh ở nơi đó, hại anh, quả thật không thể tượng tưởng nổi. Tiếp theo, trên người không phát hiện ra vết thương mà có ngoại lực vào, nói rõ vì chết chìm mà chết, kết quả xét nghiệm tử thi cũng chứng minh vậy, vì vậy còn lại khả năng Thẩm Diệc Đình tự sát.

Bên ngoài lại suy đoán vì sao Thẩm Diệc Đình tự sát, có ý kiến cho rằng, có người nói do áp lực quá lớn, có người nói quan hệ của anh với vợ không tốt, có người đoán do anh đã chứng trầm cảm, nhưng bất kể thế nào, không có ai nói anh có mâu thuẫn với Giang Thiếu Thành.

Lúc mọi người suy đoán, Giang Thiếu Thành lại mở một buổi họp báo nói rằng, nội dung phong phú, công bố chính xác, nhưng tổng kết là, anh sẽ không từ bỏ Thịnh Quang quốc tế, anh rất đau lòng vì chuyện của Thẩm Diệc Đình, vì Thẩm Diệc Đình đã bảo với anh rằng cố gắng Thịnh Quang quốc tế trở nên rất tốt, không phụ sự nhờ vả của anh….

………….

Lúc Giang Thiếu Thành mở cuộc họp báo này, Thẩm Tâm Duy xin nghỉ, an vị trên ghế salon nhà Dương Hi Lạc, gác chân nhìn. Mà Dương Hi Lạc vẫn ở bên cạnh cô, quan sát vẻ mặt của cô, phát hiện mặt cô lộ ra không phải bi thương hay là tuyệt vọng, mà là vẻ phức tạp khó xác định.

“Tiểu Duy, cậu đừng làm tớ sợ, nếu như cậu khó chịu thì cứ nói ra, ôm tớ khóc cũng được, đừng nén như thế.” Dương Hi Lạc càng nhìn cô, càng thấy đau lòng, không khóc, không nói lời nào, cũng không cười, giống như đã mất đi sinh khí, “Giang Thiếu Thành khốn khiếp này, là anh ta khốn nạn, đàn ông trên đời này đều thối tha, cậu đừng vì vậy mà hủy diệt mình……”

Dương Hi Lạc lo lắng thật, giống như sợ Thẩm Tâm Duy ra quyết định ngu ngốc gì, nghĩ xong rồi, bây giờ mới bình tĩnh như vậy.

Thẩm Tâm Duy thấy, nụ cười trên mặt Giang Thiếu Thành rất tự tin, người trong cuộc đều biết được, anh là người thắng lớn nhất, nhà họ Thẩm chỉ còn lại 3 người phụ nữ, sao có thể là đối thủ của anh, huống chi trong tay anh còn tờ giấy chuyển nhượng cổ phần có chữ kí Thẩm Diệc Đình, càng khiến anh không có gì phải sợ hãi.

“Tiểu Duy, cậu nói vài lời đi, cậu như vậy, tớ sợ lắm…..” Dương Hi Lạc lo lắng gọi cô, thậm chí dùng tay lắc vai Thẩm Tâm Duy.

Thẩm Tâm Duy từ từ nhìn về phía Dương Hi Lạc, “Tại sao phải như vậy chứ?” Cô lộ ra vẻ mặt tựa như khóc nhưng không phải khóc, cười như không cười, nhìn Dương Hi Lạc, “Cậu nói, có phải đàn ông thích phụ nữ hiểu bọn họ không, bất kể bọn họ làm chuyện gì…. Tớ nhớ lần trước tớ đọc một quyển tiểu thuyết, nam chính ra nước ngoài làm phóng viên ngoài mặt trận, sau đó nhiều năm sau, nam chính trở về, ban đầu anh chia tay với nữ chính, vài năm sau lại muốn nữ chính quay về với anh ta lần nữa, mà các độc giả thì nói nam chính thật vĩ đại. Nhưng vì cái gì chứ, đàn ông vì sự nghiệp lớn, tại sao phải hy sinh người phụ nữ của mình, có phải bọn họ luôn chắc chắn rằng, đàn bà sẽ luôn chờ bọn họ, không xa không rời, rốt cuộc là ai cho bọn họ sự tự tin lớn như vậy chứ….”

“Tiểu Duy, cậu nói gì vậy? cái gì hy sinh mà không hy sinh, sự nghiệp lớn gì…. Cậu ốm sao?” Dương Hi Lạc ôm lấy Thẩm Tâm Duy, sờ trán cô.

Thẩm Tâm Duy lắc đầu mạnh, “Tiểu Lạc, về sau cậu viết truyện, không cần viết những tình tiết này, ban dầu nam chính vì chuyện gì mà rời khỏi nữ chính, sau đó lại hối hận theo đuổi lại…. đàn ông sẽ không hiểu sao phụ nữ lại khổ sở.”

“Thẩm Tâm Duy, hôm nay cậu sao vậy?”

“Có lẽ bị ma nhập rồi!” Mặt cô trắng bệch cười với Dương Hi Lạc.

***

Thẩm Tâm Duy gặp chị dâu một lần nữa, chị ấy nhập viện rồi, bởi vì một trận cảm cúm, không vực nổi. Ngày Thẩm Diệc Đình đi, tràn đầy ánh nắng, hòa thuận vui vẻ, mỗi người trong bệnh viện ai cũng có trách nhiệm, chuyện của bọn họ, nói xong, sẽ không có người biết, hai người phụ nữ trong phòng bệnh, trước đây không lâu một người mất đi chồng, một người mất đi anh mình.

Lúc cô tới, chị dâu đang đọc sách, khí chất vẫn siêu phầm thoát tục thế, tựa như lần đầu cô thấy dáng vẻ của chị.

“Chị dâu, chị khỏe hơn chưa?” Âm thanh của cô rất nhẹ, giống như sợ làm phiền Nam Ngưng.

Nam Ngưng gật đầu một cái, “Nó chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ là bố mẹ chị không yên tâm bắt chị nằm viện… bây giờ đã đỡ rồi, ngày mai sẽ xuất viện.”

“Như vậy cũng tốt.”

Nam Ngưng đặt sách, “Tiểu Duy, rốt cuộc chị vẫn cảm giác anh trai em vẫn còn, nhưng bọn họ không tin chị, cảm thấy chị khó tiếp nhận được sự thật này, cho nên chị không có ở trước mặt bọn họ nói, bây giờ chị cho em biết, anh trai em đời này nợ chị một lần nhắn nhủ, nếu không anh ấy chết không nhắm mắt, mà chị sống cũng đau đến mức không muốn sống, anh ấy sẽ không làm như vậy.”

Thẩm Tâm Duy khẽ gật đầu, “Em tin chị.”

Nam Ngưng cười, trong mắt liền chảy ra nước mắt, đây là người đầu tiên nói tin cô trong thời gian này.

“Chị dâu…..”

“Chị không buồn, chị chỉ…. Cám ơn em đã tin chị.” Những người đó cũng khuyên cô, đừng nghĩ, đời còn dài, cô còn trẻ, đừng hủy diệt mình. Cho dù là bố mẹ cô, cũng khuyên cô, về sau cuộc đời của cô do cô quyết định, cho dù cô tái hợp với mối tình đầu của mình cũng được, bọn họ không phản đối. Bọn họ không hiểu rõ cô, cho dù là bố mẹ cô, cô không phải loại phụ nữ cả đời chỉ có một người đàn ông, nhưng chia tay phải có dáng vẻ đó, hơn nữa một khi cô quyết định chia tay, đó là không thể quay đầu lại nữa, trong thế gới của cô không có chuyện tách ra rồi quay về hòa hợp như vậy.

“Chị dâu, chị có khỏe không?”

“Chị rất khỏe, xuất viện xong, chị sẽ đi du lịch một mình…..”

“Thế này rất tốt….”

Ngày đó Thẩm Tâm Duy ở bên cạnh Nam Ngưng, họ kể chuyện của mình khi còn bé, trong bầu không khí vui vẻ.

Một năm sau…..

Thẩm Tâm Duy đi tìm Nam Ngưng một lần nữa thì cô nghe được rằng hai bác Nam đang khuyên Nam Ngưng đi xem mắt, cô nhất thời đứng ở cửa không tiến lùi được, nếu như bây giờ cô đi vào, khiến bọn họ lúng túng.

“Ngưng Ngưng, trước kia con phải vượt qua nỗi buồn, hai chúng ta không ép con, nhưng bây giờ Diệc Đình cũng mất được một năm rồi, con cũng nên bước tiếp rồi."

"Bố mẹ, rốt cuộc muốn con nói bao nhiêu lần đây, con nói anh ấy sẽ trở lại, ngày hôm qua con còn năm mơ thấy anh ấy bảo con chờ."

"Ngưng Ngưng, đừng cố chấp như vậy, Diệc Đình mất rồi, một năm trước chết rồi...."

"Con nói anh ấy sẽ trở lại, nhất định sẽ trở về...."

.............

Bọn họ cãi không có điểm dừng, Thẩm Tâm Duy lại xoay người rời đi, rời đi rồi, cô gửi tin cho Nam Ngưng, nói cô có chuyện trong trường, cũng không tới. cô ở đây, sẽ chỉ khiến hai bác Nam cảm thấy kì lạ đi!

một năm này xảy ra rất nhiều chuyện, lại như không xảy ra chút nào. Tiểu thuyết của Dương Hi Lạc, cũng có tiến triển, theo cách nói của Dương Hi Lạc trừ tiền thuê phòng ra, mỗi ngày ăn một bữa mì, hình như có thể nuôi sống mình. Mà cô vẫn là cô giáo, mang theo một đám học sinh chơi điện thoại....

Về phận Thịnh Quang quốc tế, đã hoàn toàn bị Giang Thiếu Thành bỏ vào trong túi. Trong một năm này, có rất nhiều luật sự tới tìm cô, bằng lòng giúp cô dùng pháp luật đoạt lại Thịnh Quang quốc tế, cũng có người có tiêng tăm lừng lẫy nguyện ý giúp, cô đều từ chối, nếu là lúc trước cô còn do dự, nhưng bây giờ, như thế sao có thể không mất tiền.

Cái gì miễn phí hoặc cái gì tốt đẹp hấp dẫn người lạ, kết quả không khác lắm, muốn bạn bỏ nhiều hơn, mở đầu vui vẻ, chỉ là sự quyến rũ một hồi.

cô không gặp Giang Thiếu Thành trong một năm này, nhưng cũng không xa lạ, anh thường xuất hiện trên báo, có khi là báo kinh tế, đôi khi là báo giải trí, mà anh và Lương Nguyệt Lăng ở chung, nhiều lần bị phát hiện.

một năm trước, cô đã hỏi Dương Hỉ Lạc một điều.

"Tiểu Lạc, cậu nói xem tình yêu chân chính phải là gì? Hoàn toàn tin tưởng 100%?"

Giữa người yêu, đương nhiên nên như vậy."

cô chỉ cười.

một năm tước, trước tang lễ của anh trai cô một ngày, cô đến Thịnh Quang quốc tế, cô đứng trước mặt Mạnh Hạo, "nói đi, tại sao anh lại một mực giúp Giang Thiếu Thành."

Mạnh Hạo nhìn cô, "Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, phải thuê nhà sống tạm."

"Anh đi theo anh tôi lâu như vậy, giờ anh tôi gặp chuyện không may, hình như anh chẳng đau lòng chút nào."

"Đàn ông đau lòng, không giống với phụ nữ."

Thẩm Tâm Duy cười lạnh một tiếng, cũng không bắt ép, xoay người rời đi.

Mà Mạnh Hạo nhìn bóng lưng của cô, lúc Giang Thiếu Thành tới Thịnh Quang quốc tế, Mạnh Hạo rất bài xích, cho đến khi một ngày, Giang Thiếu Thành đưa cho anh tờ giấy nhỏ.

Khiến Mạnh Hạo giật mình chính là cách gấp tờ giấy nhỏ, đó là cách truyền tin ăn ý của anh và Thẩm Diệc Đình, nói cách khác, trừ anh ra, chỉ có Thẩm Diệc Đình mới gấp thế này. Vì vậy Mạnh Hạo biết rõ, đây là Thẩm Diệc Đình gấp, mà trên tờ giấy chỉ có một câu -- tất cả nghe theo cách của Giang Thiếu Thành.

Vì vậy, Mạnh Hạo hiểu, Thẩm tổng nhất định đang làm chuyện gì, mà anh chỉ làm việc theo Giang Thiếu Thành, là giúp Thẩm tổng, cho dù là hiện tại, anh đương nhiên tin Thẩm tổng và Giang Thiếu Thành đang bí mật làm gì đấy, nhất là những người Giang Thiếu Thành bảo anh giám sát, trải qua một thời gian quan sát, phát hiện bọn họ rất kì lạ.

Thẩm Tâm Duy rời khỏi Thịnh Quang quốc tế, gọi điện cho Giang Thiếu Thành, "Tôi đợi anh ở chỗ lần trước phát hiện anh bị thương."

không cho anh cự tuyệt, cô cúp điện thoại luôn.

Đó là nơi ở của bọn họ sau khi cưới, nhưng kể từ khi anh bị thương thì hai bọn họ ở chung có hai ngày, về sau ở tới đó nữa, đến lần nữa, cách sắp xếp vẫn như cũ. không có gì thay đổi, thật ra thì vào giây phút kia, nhìn dáng vẻ anh bị thương bất lực, cô mềm lòng, rất muốn nói, chúng ta hòa hợp lại, được không.

Mà bây giờ, trong lòng cô bình tĩnh.

cô đã cho mình một kết cục, hoặc là chết hoặc là sống.

Giang Thiếu Thành tới rất nhanh trên tay còn cầm gậy, mà cô ngồi ở đó, hình như dùng ánh mắt nghiêm túc nhất trên đời này nhìn anh. Sắc mặt anh còn yếu, nhưng vẫn lạnh thế, làm cho người ta cảm thấy rằng bất kể trong hoàn cảnh nào, anh cũng chỉ làm như vậy thôi.

"Anh tôi ở đâu." cô nhẹ nhàng hỏi, không phải câu nghi vấn, chỉ hỏi.

Ánh mắt của cô rất chăm chú, cô đã quyết định, hoặc là anh trai cô sống tốt, hoặc chuyện anh cô chết có liên quan tới anh, như vậy hôm nay anh ở đây chết đi, cho dù không chết, cô sẽ dùng toàn lực khiến anh chết.

Người hại người thân của cô, cho dù là người cô yêu nhất, cũng không thể bỏ qua, nhiều nhất cô chết theo.

Giang Thiếu Thành từ từ đi tới, quan sát cô một hồi, cũng không biết đang nhìn cái gì, cảm giác thật tốt cười híp mắt nhìn cô, cô khó có được vẻ nghiêm túc như thế, "Bây giờ em không thể thấy cậu ấy."

cô chợt nhìn về phía anh, khống chế được kích động của mình, sau đó bình tĩnh lại. Cuối cùng, cô đứng lên, đi tới cửa, chuẩn bị rời đi.

"không tiếp tục hỏi nữa sao?" âm thanh của anh từ phía sau truyền đến.

cô trả lời là không quay đầu lại rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.