Hôn Miên

Chương 42



Giang Thiếu Thành uống một lon bia, người cũng bình tĩnh lại, trải qua tất cả, vẫn giống như vừa mới xảy ra hôm qua vậy. Nháy mắt tới thời điểm bọn họ sắp thu lưới rồi, anh nói không ra cảm giác gì, không hưng phấn lại không sung sướng, cảm giác này có như đã bỏ ra nhiều như thế, nay sắp đạt kết quả. Đó là cái bọn họ có được, huống chi kế hoạch này, là Giang Thiếu Thành đề ra, vào giờ phút này, anh không có tâm tình khác.

Trên thực tế, không phải Lương Nguyệt Lăng nhận ra anh, mà là anh nhận ra Lương Nguyệt Lăng, cố ý cho đối phương nhìn thấy vết sẹo trên tay. Đồng thời còn mượn trợ thủ Phùng Khải, vô ý để lộ ra chuyện xảy ra hồi bé, không được bao lâu, anh biết Lương Nguyệt Lăng đi gặp Giang Ngữ Vi. Đương nhiên là vô tình gặp phải, hai người phụ nữ nói chuyện với nhau, từ Giang Ngữ Vi mà lấy được tin, Lương Nguyệt Lăng mới chắc chắn anh chính là người cô muốn tìm.

Khi đó anh cần phải có chuyện gì đấy để chấm dứt với Thẩm Diệc Đình, hơn nữa chuyện này còn phải thuộc về tính ngẫu nhiên, không thể để cho người hoài nghi chút nào, cũng không thể khiến người ta cho rằng đã có sắp xếp, mà là thời điểm đúng lúc, không có gì so với nguyên bản là có chuyện, càng có thể che giấu tai mắt. Tai nạn xe cộ của Thẩm Diệc Đình, cũng không phải do bọn họ sắp đặt, mà là Lương Huy ra tay, bọn họ liền xếp đó khiến Thẩm Diệc Đình rời đi, nếu Lương Huy đã vươn tay đến Thịnh Quang quốc tế, hơn nữa không chuẩn bị giữ lại Thẩm Diệc Đình, thì Thẩm Diệc Đình phải rời khỏi, cũng coi là nửa bảo vệ, hơn nữa còn có thể để người nhà anh ở ngoài. Vì vậy Thẩm Diệc Đình mất tích, Lương Huy cũng không cho là đúng, nhất định phải tìm ra Thẩm Diệc Đình, hình như nếu không tìm ra Thẩm Diệc Đình, Lương anh ta không thể an tâm. Mà Giang Thiếu Thành phát hiện cho dù anh có mâu thuẫn lớn với Thẩm Diệc Đình, thì Lương Huy vẫn không tin anh, vì vậy đầu tiên anh rời bỏ Thẩm Tâm Duy, lại khiến Nam Ngưng trở thành nhân vật bị bắt cóc, anh không thể cảm thấy gì với biểu hiện của cô ấy. Vì vậy lúc Lương Huy chủ động nói thả, anh còn đề nghị rằng giam thêm một thời gian nữa, anh chỉ biết rằng làm như thế, mới có thể bỏ đi nghi ngờ trong lòng Lương Huy. Anh ta nghi ngờ quá nặng, tuyệt không tin tưởng người khác, mà khiến anh không lo ngại gì là ánh mắt của Lương Huy nhìn Nam Ngưng có phần không đúng, sáng tỏ rất nhanh, anh ta thấy Nam Ngưng là nghĩ tới Đường Tâm Vũ, Nam Ngưng rất giống Đường Tâm Vũ, Lương Huy không nỡ đối phó……

Về sau Thẩm Diệc Đình biết chuyện như vậy, nếu như ở trước mặt Giang Thiếu Thành, chắc bọn họ sẽ đánh nhau một trận. Chuyện vẫn theo kế hoạch của bọn họ mà tiến hành, Giang Thiếu Thành đến gần với Lương Nguyệt Lăng đồng thời mở ra cơ hội hợp tác với Lương Huy, nhưng anh không thể biểu hiện niềm nở, ra vẻ vô tư, ngược lại khiến Lương Huy càng muốn hợp tác với anh. Những người như anh ta, cho dù đã hợp tác, vẫn kiểu thử dò xét vừa hợp tác, hành động như vậy thì Lương Huy mới tới được ngày hôm nay, một khi phát hiện dấu vết, nhanh chóng cắt đứt hợp tác, thoát khỏi ảnh hưởng không đáng có.

Giang Thiếu Thành đã làm tới bước này, không buông tha được, chẳng qua hợp tác với Lương Huy vẫn không được, cái chính cần anh ta tin tưởng, hoàn toàn đem chuyện Lương Huy cần làm giao cho anh, như vậy Giang Thiếu Thành mới có thể bắt được chứng cớ phạm tội của Lương Huy, nhưng thế không đủ, quan trọng là đưa được người sau lưng Lương Huy ra, người kia mới là nhân vật quan trọng nhất trong kế hoạch của bọn họ, một khi anh ta ngã xuống, người kia có thể nâng đỡ vô số Lương Huy, có thể khiến thành phố Đông Giang này tối tăm rối loạn, hơn nữa thân phận của người kia có phần đặc biệt, không có chứng cớ lập tức lôi xuống ngựa, nhào lộn, huống chi một lần như vậy, đối phương tiếp theo có thể án binh bất động nhiều năm, có cơ hội bắt được hắn hay không, không rõ. Anh phải nghĩ ra biện pháp, khiến Lương Huy tin tưởng, hơn nữa bọn họ không có bất kì kiêng dè, như vậy thì khiến Thẩm Diệc Đình chết đi, còn Giang Thiếu Thành phải tự thân động thủ.

Bọn họ muốn mượn việc Thẩm Diệc Đình mất tích để Giang Thiếu Thành tiến vào chiếm giữ Thịnh Quang quốc tế, cũng khiến Lương Huy tin tưởng để hợp tác, nhưng tiến thêm một bước quan hệ với anh ta, vẫn còn thiếu rất nhiều, huống chi Lương Huy vừa bắt cóc Nam Ngưng ép Thẩm Diệc Đình xuất hiện, vừa phái người tìm Thẩm Diệc Đình xung quanh.

Giang Thiếu Thành chỉ có thể thảo luận với Thẩm Diệc Đình, đơn giản chỉ cần bọn họ sắp đặt, để anh ấy chết đi, như vậy không chỉ có thể tránh Lương Huy tiếp tục tìm Thẩm Diệc Đìnhbớt phải lo lắng Thẩm Diệc Đình bị tìm thấy có nguy hiểm tính mạng hay không, còn khiến Lương Huy tin tưởng Giang Thiếu Thành thêm, dù sao đây coi như là Lương Huy biết một nhược điểm của Giang Thiếu Thành. Cộng thêm anh đã hại người anh ta muốn giết nhất là Thẩm Diệc Đình, về tình về lý, Lương Huy cũng sẽ tin tưởng đầy đủ với Giang Thiếu Thành.

Vì vậy Lương Huy chính thức hợp tác với Giang Thiếu Thành, đem tất cả người ở Thịnh Quang quốc tế, giao tất cả cho Giang Thiếu Thành xử lý, nhưng anh ta cũng không ngồi không, những người đó nghe theo chỉ đạo của Giang Thiếu Thành thật, nhưng cũng theo Lương Huy an bài là tai mắt bên cạnh Giang Thiếu Thành, đây không phải là vấn đề tin tưởng hay không, mà là Lương Huy sinh ra đã thích khống chế tất cả ở trong tay mình, chỉ có như vậy, anh mới an tâm.

“Cậu không nên xuất hiện.” Giang Thiếu Thành có phần bất mãn với hành động của Thẩm Diệc Đình, vào lúc khẩn cấp thế này, nếu như Thẩm Diệc Đình bị người của Lương Huy phát hiện, có thể dẫn tới hậu quả…..

“Cậu cho rằng tôi sẽ dùng khuôn mặt này xuất hiện sao?” Thẩm Diệc Đình đương nhiên biết mình không nên xuất hiện, nhưng khi anh ra cửa đã cải trang rồi, cho dù đứng trước mặt Lương Huy, anh ta cũng không nhận ra anh, bây giờ kĩ thuật cải trang càng ngày cao siêu rồi. Huống chi người của bọn họ đã sớm tìm hiểu qua, Lương Huy tự mình kiểm tra kết quả xác định DNA,chắc chắn anh ấy đã tử vong, mới thu hồi người lại….

Huống chi Lương Huy còn làm một chuyện, xác định Thẩm Diệc Đình đã tử vong xong, Lương Huy tự mình đến trước mộ bia Đường Tâm Vũ, nói cho cô ấy biết, anh đã vì cô mà báo thù, như thế cũng biết được rằng, anh ta thực sự tin Thẩm Diệc Đình đã chết.

Giang Thiếu Thành nhìn Thẩm Diệc Đình một lúc lâu, coi như đã hiểu ra cái gì, “Đây là tiện đường tới được?”

Thẩm Diệc Đình đương nhiên sẽ không mạo hiểm lớn như thế để gặp Giang Thiếu Thành, mà đi nhìn vợ anh, em và mẹ của anh, anh không thể xuất hiện trước mặt mấy người đó, vì thế chỉ có thể xuất hiện trước mặt Giang Thiếu Thành.

Thẩm Diệc Đình lấy lon bia Giang Thiếu Thành ném qua, uống một hớp, mím môi không nói lời nào.

“Nhìn được những gì?” Giang Thiếu Thành híp mắt, “Nếu nhu vợ cậu hòa hợp với bạn trai cũ của cô ấy, liệu cậu có vọt thẳng đi ra ngoài hay không? Thôi, cậu đừng đi nhìn, tránh cho mình khó chịu.”

“Tạm thời cậu nói nhảm tôi sẽ không coi cậu là người điên.” Thẩm Diệc Đình liếc anh một cái.

Thẩm Diệc Đình đúng đi nhìn Nam Ngưng thật, anh nói không ra cảm giác gì, cô đã đi cùng với bạn trai cũ của mình, nhưng bọn họ cũng không mập mờ, anh biết rõ, nhưng thấy cô ở trước mặt bố mẹ cô nở nụ cười hòa thuận vui vẻ, ở trước mặt bạn trai cũ cũng cười, nhưng khi một mình cô ngồi ở ghế công viên thì trên mặt cô không có vẻ mặt gì, tựa nhu cô ngồi ở đó, tất cả lại không liên quan gì với cô, mà cô với bất kể ai trong thế giới này cũng không liên quan. Anh nhìn cô thật lâu, cô không ra vẻ bi thương, cũng không khó chịu, mà là thờ ơ, lần đầu tiên anh hận mình, tại sao để cô khó chịu như thế?

Lúc Nam Ngưng phát hiện tấm hình trong thư phòng anh thì anh nên từ từ giải thích cho cô, nhưng anh không làm, Thẩm Diệc Đình phát hiện mình không giải thích nổi, Đường Tâm Vũ là bạn gái trước của anh thật, cũng là người anh đã từng yêu, anh không thể phủ nhận, những điều này cũng không tính là giải thích. Thậm chí Nam Ngưng nghe anh nói thế, cô sẽ càng khó chịu hơn. Thẩm Diệc Đình chỉ muốn tất cả mọi người yên lặng một chút, anh không biết cô mang thai, đồng thời càng không biết mình biết cô mang thai sẽ thế nào, nhưng lúc mất đi đứa bé, anh rất tức, nói nặng lời với Nam Ngưng rồi rời đi, sau đó gặp phải tai nạn xe cộ do Lương Huy sắp xếp…..

Lúc bọn họ tách ra, vẫn còn mâu thuẫn, nhưng kế hoạch vẫn thực hiện, anh với Giang Thiếu Thành cảm thấy đó là thời cơ tốt, nhưng anh không nhịn được, gửi tin cho Nam Ngưng, bảo cô đừng lo lắng cho anh.

Thời gian qua đi hơn một năm rồi, Thẩm Diệc Đình hận mình không nói rõ ràng với Nam Ngưng, anh biết Nam Ngưng để ý điều gì, nhưng anh lại rất may mắn. Bởi vì anh không giải thích, Nam Ngưng mới canh cánh trong lòng lâu như thế, cho tới bây giờ cô vẫn chưa quên…..

Con người quả nhiên rất ích kỉ, Thẩm Diệc Đình hi vọng Nam Ngưng sống tốt, rồi lại không hy vọng cô quên mình, nhưng chỉ khi cô quên mình rồi, cô mới có thể sống tốt……

Giang Thiếu Thành dùng ngón tay gõ gõ bàn trà, sau đó bóp lon bia trống rỗng ném vào thùng rác, ngẩng đầu cười với Thẩm Diệc Đình, “Nhìn thấy vợ rồi hưng phấn quá độ?”

Thẩm Diệc Đình không thèm để ý tới anh, chỉ là nghiêng đâu nghĩ tới điều gì, “Cậu có thể nói điều đó dễ vậy sao? Cậu hỏi một câu dღđ。l。qღđ“em gái cậu thế nào rồi” tôi sẽ không cười cậu đâu…..” Thẩm Diệc Đình cười đến nghẹn, bây giờ người khó chịu không chỉ một mình anh, cảm giác cùng hoàn cảnh thương xót cho nhau cũng rất được, anh có thể lén nhìn Nam Ngưng và Tâm Duy, nhưng Giang Thiếu Thành lại không…. Bên cạnh Giang Thiếu Thành không chỉ có một Lương Huy, còn có Lương Nguyệt Lăng tinh tế, có gì không đúng, hai anh em kia sẽ nhận thấy được.

Giang Thiếu Thành khẽ nhếch khóe miệng, “Tôi không có gì cần hỏi cả.”

“Vậy em gái tôi bị đồng nghiệp của cô ấy xếp đi xem mặt, cậu cũng không quan tâm à.”

Giang Thiếu Thành nghe nói như thế thì trợn mắt nhìn Thẩm Diệc Đình một cái….

****************************

Thẩm Tâm Duy đúng bị người ta xếp cho đi xem mặt. Chính cô cũng không biết rõ, hành động này có tính là ngoại tình không. Hình như cô với Giang Thiếu Thành vẫn chưa tính là ly hôn. Anh không nói, cô cũng không chủ động đi tìm anh, vì vậy chuyện đấy cứ để vậy, không ai đề cập tới, vì vậy ai cũng chưa từng hỏi ra sao, nhưng Thẩm Tâm Duy bị buộc xem mắt. Đồng nghiệp hỏi cô độc thân đúng không, cũng không thấy cô ở cùng với đồng nghiệp nam nào. Thẩm Tâm Duy nghĩ một chút về tình hình của mình, cô không thể nói đang trong trạng thái ly thân với chồng, hơn nữa chồng mình như trong cách nói của Dương Hi Lạc là đi làm chuyện lớn. Huống chi cô cũng không xác định Giang Thiếu Thành cố ý đối xử tàn nhẫn với mình không, anh vẫn có nỗi khổ tâm, nhiều lần suy tính, cuối cùng có kết luận, cô chọn thừa nhận mình độc thân…..

Thừa nhận xong thì lại có chuyện, cô bị ép đi xem mắt.

Người đàn ông đó xuất hiện, với ánh mắt của Thẩm Tâm Duy, thật ra thì không tệ, mặt đàng hoàng, gia thế giống nhau, có công việc, đã mua nhà, xe thì đang phấn đấu…. nhưng Thẩm Tâm Duy không thể vui vẻ, cô chỉ chỉ cố cho nó không quá buồn tẻ, sau khi ăn xong thì kết thúc, đối phương muốn xin số, cô cho sai số, cuối cùng một dãy số sai lầm. Như vậy coi như về sau xảy ra chuyện gì, cô cũng có thể nói mình vô tình…. Mà anh ta cũng biết không gọi được cho cô, cũng hiểu được ý cô.

Như vậy không có phiền toái gì.

Buổi tối hôm đó, Thẩm Tâm Duy chạy đến nhà Dương Hi Lạc ăn uống miễn phí, chỉ là mấy ngày qua Dương Hi Lạc uất ức cực kì, Thẩm Tâm Duy tới, không chỉ phải quét dọn vệ sinh, còn phải phục vụ việc nấu ăn, đối xử này trước nay chưa làm cho người ta giận, nhưng Thẩm Tâm Duy cũng nhịn.

Cô vứt sạch toàn bộ đồ bỏ đi, khâm phục Dương Hi Lạc, “Rốt cuộc cậu ăn bao nhiêu gói mì ăn liền rồi?” Trong thùng rác toàn là gói mì ăn liền và các gói gia vị, mà lại cùng một hương vị.

Dương Hi Lạc lắc đầu, “Không rõ, ăn quá lâu rồi…..”

Sau đó Thẩm Tâm Duy nói một câu khiến Dương Hi Lạc giơ chân lên, “Tại sao cậu ăn mì ăn liền lâu như thế, không gầy, ngược lại còn béo ở phần trên chứ……”

“Thẩm Tâm Duy, cậu tự đâm đầu vào chỗ chết đấy nhé.” Dương Hi Lạc nhảy từ trên giường xuống, muốn đánh Thẩm Tâm Duy, những người nói cô mập, toàn bộ nên bị tiêu diệt.

Họ ầm ĩ một lúc, Thẩm Tâm Duy không nhịn được cười lại, “Nói đi, cậu uất ức cái gì?”

“Cảm xúc của tớ khô kiệt, không biết viết cái gì. Tớ rất muốn viết một người phụ nữ ngoại tình chệch hướng, cưới bên trong bên ngoài, đương nhiên, chồng cô ấy không phải loại gì tốt, nhưng đoán chừng độc giả không chấp nhận nổi việc như thế, mà tớ chỉ thích loại như thế…. Tại sao phụ nữ không thể ngoại tình, tại sao phải cánh đàn ông trăng hoa vậy mà phụ nữ phải thủy chung như một…. tớ còn muốn viết chuyện cổ đại, cuộc chiến hậu cung, mà tớ không biết viết…..”

“Cậu muốn viết gì thì viết đi, chưa viết mà đã khiến mình phiền muộn như vậy, cậu lỗ hay không vậy?”

Dương Hi Lạc bĩu môi, hai mắt to nhìn, “Còn cậu, xảy ra chuyện tốt gì rồi?”

“Tớ đi xem mắt.”

Dương Hi Lạc nghe được thì vui vẻ, “Rốt cuộc cậu đã quyết định chui ra khỏi bể khổ rồi à?”

Thẩm Tâm Duy bỗng chốc dập tắt niềm vui, “Tớ là bị ép…. ừ, không có đoạn sau.”

“Cậu ghét người ta?”

Thẩm Tâm Duy lắc đầu, đánh giá khách quan người đàn ông đó, không tệ, vẫn là một đối tượng tốt để kết hôn.

Dương Hi Lạc nghe được lắc đầu, “Thôi đi, điều kiện này đương nhiên là tạm được, nhưng so với Giang Thiếu Thành, đã loại ngay từ vòng gửi xe rồi, tớ cảm thấy tìm người đàn ông đầu tiên đừng tìm quá tốt, nếu không nhìn không vừa mắt…..như đã nói, chẳng lẽ cả đời cậu phải sống trong bóng ma của Giang Thiếu Thành?”

“Cậu có thể đừng nhắc tới người đó được không? Còn nữa, cậu toàn bảo anh ấy là cặn bã, sao hôm nay lại ca ngợi thế.”

Dương Hi Lạc bắt đầu than thở, “Tớ đau buồn quá độ, suy nghĩ bất chính, ba người điên đảo, bây giờ tớ lại cảm thấy những người kia cặn bã, nhưng ít nhất họ có tư cách đó, nhưng người như tớ, tư cách cũng không có, có phải những người như tớ mắng chửi người khác là đồ bỏ đi là loại người không có gì không?”

Thẩm Tâm Duy nhanh sờ trán bạn tốt, cũng may, Dương Hi Lạc đang sốt, “Cậu đang bị ốm, nói mê sảng, tớ dẫn cậu đi truyền nước…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.