Tôi đưa tay lên xoa xoa mặt hắn, cảm giác rất mềm mại còn man mát nữa.
Xong rồi.
Là thật, không phải mơ.
2.
Bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông nắm chặt lấy cổ tay tôi, giọng nói nhẹ nhàng như thể một giây sau sẽ biến mất trong gió nhưng lại mang chút nghiêm nghị: "Sờ đủ chưa?"
Tay hắn lạnh đến nỗi khiến tôi nổi da gà.
Tôi rụt tay lại, giọng run run: "Đủ… đủ rồi"
Ánh mắt Tạ Cảnh Huân lạnh lùng nhìn tôi: "Sao vậy, không gọi cục cưng nữa à?"
…..
Vũ Hồi.
Bình tĩnh đã.
Tôi ngước mắt lên, bắt gặp Tạ Cảnh Huân cũng đang nhìn tôi.
Bỗng nhiên, tôi chợt hiểu ra.
Nếu Tạ Cảnh Huân thực sự muốn giết tôi thì đêm qua hắn thiếu gì cơ hội để ra tay cơ chứ.
Nhưng hắn lại không làm vậy, đây không phải điều rất dễ hiểu sao.
Một nam phụ đáng thương, ốm yếu, lại không có bạn bè khác giới.
Tối qua được tôi ôm hun nhưng không đẩy tôi ra hay mở miệng kêu cứu bất cứ ai.
Rõ ràng là hắn mê đắm cái nhan sắc nghiêng nước nghiêng thùng này của tôi rồi.
Tôi đang định biểu diễn nụ cười tỏa nắng của mình với hắn thì ngay giây tiếp theo, tay hắn đột nhiên siết chặt lấy cổ tôi.
Tôi không tài nào thở được. Người ta cũng nói khi con người đối diện với cái c.h.ế.t thường sẽ bộc lộ bản năng sinh tồn. Tôi cũng vậy, tôi giơ chân đạp mạnh Tạ Cảnh Huân ra.
Hắn bất ngờ bị tôi đạp xuống giường, đầu đập vào tường, toàn thân nằm im bất động.
Phải làm gì bây giờ….Nam phụ yếu đuối như vậy, sẽ không phải là bị tôi đạp chết đấy chứ?
Tôi giơ ngón tay trỏ để vào dưới mũi hắn: "May quá, vẫn còn thở."
Tôi tiến tới lay lay người nhưng hắn vẫn nhắm mắt không tỉnh.
Tôi cũng tự nhận thấy bản thân mình rất xinh đẹp. Nên giờ tôi không thể để mình ngồi sau song sắt được.
3.
Khi tôi đang chuẩn bị làm cho hô hấp nhân tạo cho hắn, sắp môi chạm môi thì một bàn tay lạnh lẽo đã bịt miệng tôi lại rồi đẩy tôi ra.
Tạ Cảnh Huân chậm rãi mở mắt, giọng khàn khàn nói: "Sao thế, tối qua hôn còn chưa đủ à?"
Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã đạp hắn nên lên tiếng giải thích: “Ta sợ chàng c.h.ế.t, tại sao chàng lại giả vờ ngất xỉu?”
Tôi đang định nói thêm thì hắn liếc nhìn tôi rồi nói: "Ngươi còn không mau tới giúp ta"
Ôi, suýt thì tôi quên mất, hắn yếu như vậy sao có thể tự mình đứng dậy được.
Tôi nhanh chóng đỡ Tạ Cảnh Huân lên giường, mặt hắn tái nhợt dựa vào tường nói: "Rốt cuộc người là ai, tại sao ngươi lại vào được đây rồi làm vậy với ta?"
Tôi giải thích ngắn gọn về tình huống của mình với hắn.
Hắn hừ lạnh: "Đúng là chỉ có lý do đó mới giải thích được chuyện này, Tạ phủ trước giờ không nuôi những kẻ vô công rồi nghề."
Hiện tại tôi đang vô cùng lo sợ, ngộ nhỡ Tạ Cảnh Huân điên lên, giao tôi cho quan phủ thì phải làm sao bây giờ.
Nhưng ngoại trừ tấm thân ngọc ngà, ế từ trong trứng này ra thì tôi không có cái gì để trao đổi với hắn cả.
Bầu không khí rơi vào im lặng rồi hắn nhìn tôi nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi cuối cùng của ta”
Câu hỏi cuối cùng..?
Tạ Cảnh Huân vòng đi vòng lại mấy hồi chỉ để hỏi tôi tại sao tối qua lại hôn hắn thôi à?
Tên này mất trí thật rồi.
Tôi nhìn hắn với đôi mắt long lanh rồi nói một cách chân thành " Bởi vì ta rất thích chàng, lý do ta ở đây cũng là vì chàng. "
Nghe tôi nói xong, khuôn mặt vốn tái nhợt của hắn bỗng nhiên đỏ bừng.
Mầm non của đất nước như tôi đây, không biết thả thính, chỉ biết nói sự thật mà thôi!
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Tạ Cảnh Huân sắp xếp cho tôi làm nô tì hầu hạ riêng ở viện của hắn.
Bây giờ tôi chính thức sống trong Tạ Phủ.
4.
Mặc dù tôi không hiểu tại sao mình lại ở đây, nhưng cái gì đến thì mình đón thôi, lo lắng cũng vô ích.
Hơn nữa, giờ tôi ôm đùi Tạ Cảnh Huân, không những chả phải lo cơm ăn áo mặc mà mỗi ngày còn được trêu chọc hắn, chẳng phải rất tuyệt sao?
Hôm nay, Tạ Cảnh Huân mặc một thân y phục màu trắng, mái tóc đen dài ngang lưng, xinh đẹp đến nỗi khiến tôi không thể rời mắt.
Hắn bỗng lên tiếng "Hôm nay có tiệc. Ngươi mau thu xếp rồi đi theo ta."
"Nô tì xin tuân lệnh~"
Kể từ khi xuyên tới thì đây là lần đầu tiên tôi được đi ra ngoài, đã thế còn là đến một nơi xa lạ, tôi không khỏi lo lắng mà suy nghĩ lung tung.
Thấy tôi ngồi yên không nhúc nhích, Tạ Cảnh Huân bỗng nhiên cười khẩy một tiếng rồi ngồi sát vào một góc.
?
Tôi thắc mắc nhìn hắn: "Có chuyện gì vậy?"
Mí mắt hắn đỏ bừng, tầm mắt hạ xuống nhìn chằm chằm vào cổ tay gầy guộc của mình rồi nói: "Ngươi ngồi xa như vậy là sợ ta lây bệnh cho ngươi sao? Đó chỉ là... "
Đó chỉ là những lời đồn thổi ác ý mà thôi. Tôi biết, tôi cũng có nói gì đâu. Tên này lại phát bệnh overthinking rồi.
Tôi vội vàng tiến đến bên cạnh an ủi hắn: “Sao ta có thể có suy nghĩ như vậy được, chàng nhớ mà xem, ngày đó ta đã cùng chàng….”
Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, lạnh nhạt nói: "Đừng lại gần ta"
Được thôi, vậy tôi sẽ ngồi ra chỗ khác.
Nhưng hắn có vẻ càng giận dữ hơn.
Hắn phớt lờ tôi trong suốt quãng đường còn lại.
Tôi cảm thấy có chút bất lực với tên này.
5.
Yến tiệc lần này được tổ chức ở trong kinh thành, tôi bỗng chú ý đến người đàn ông mặc y phục đen đang ngồi ở trước mặt mình, cảm thấy tình tiết này có chút quen mắt.
Đây không phải là chương mới nhất tôi vừa đọc xong sao?
Nam chính là thái tử còn nữ chính là con gái của phủ Thượng Thư, hai người đã gặp nhau tại bữa tiệc ngắm hoa này..
Cũng chính trong ngày hôm nay, nam phụ gặp khó khăn, nữ chính liền đứng ra bảo vệ khiến hắn bắt đầu có cái nhìn khác về nữ chính.
Được rồi, bây giờ đã có tôi ở đây, để tôi xem xem ai dám bắt nạt hắn.
Tôi khẽ quan sát mọi người xung quanh.
Những người ngồi ở bàn tiệc đầu tiên đều là những người có thân phận vô cùng cao trong triều đình.
Người gây khó dễ cho Tạ Cảnh Huân lần này chính là Lâm Uyển Nhi, một cô tiểu thư ngoài giá thú được nuôi dưỡng ở quê.
Lâm Uyển Nhi mang tính cách của một nữ phụ điển hình, vừa ngu vừa ác.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy kim sa màu vàng, vừa nhìn thấy Tạ Cảnh Huân ngồi vào chỗ, liền vẫy tay tỏ vẻ khách sáo, giọng điệu vừa sắc bén vừa mang theo ác ý nói: “Bệnh này sẽ không lây sang tôi đấy chứ?”
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tôi nghe thấy tiếng cười đè nén đầy khinh miệt từ khắp mọi nơi.
Tôi quay sang nhìn Tạ Cảnh Huân, khuôn mặt hắn lúc này không có bất kỳ biểu cảm nào.
Tôi nhét một chiếc bánh hoa đào vào tay Tạ Cảnh Huân rồi đứng ra trước mặt hắn.
Hôm nay tôi sẽ cho bọn họ biết sức mạnh của thanh niên tri thức thế kỷ 21!
Tôi bịt tai Tạ Cảnh Huân lại, lớn tiếng hét: "Miệng những người hay khẩu nghiệp luôn thối giống như hố phân.”
Lâm Uyển Nhi nghe vậy tức tối nói: "Tôi nói có gì sai sao? Tất cả những người ở đây đều có thân phận cao quý, chả ai muốn bị lây bệnh mà c.h.ế.t. cả "
Tôi nhìn cô ta rồi đáp: "Đúng rồi, cô là nhất. Cô là thứ hai không ai chủ nhật"
Sau đó tôi lại bịt tai Tạ Cảnh Huân rồi nói: "Miệng những người hay khẩu nghiệp luôn thối giống như hố phân vậy."
Đám đông rơi vào im lặng một lúc.
Vẻ mặt Lâm Uyển Nhi khiếp sợ nhìn tôi nói: "Tạ Cảnh Huân, ngươi tìm được nữ nhân điên này ở đâu vậy?"
Tôi bước nhanh đến chỗ Lâm Uyên Nhi, giữ chặt lấy vai cô ta rồi cố làm ra biểu cảm thật dữ tợn nói: "Nhà ngươi nói ai bị điên, nhà ngươi nói ta bị điên á. Đúng rồi, ta bị điên, ta bị điên đấy, có tin ta cho ngươi điên giống ta không?"
Cô ta hốt hoảng vội đẩy tôi ra: "Tránh xa ta ra, đừng chạm vào ta.”
Tôi lại bước tới chỗ nô tì của cô ta, dang rộng hai tay, ra vẻ cuồng loạn nói: "Ta bị điên, các ngươi cũng bị điên. Chúng ta đều bị điên"
"Tiểu thư, xin hãy giúp nô tì!. Ai đó mau đuổi cô ta đi đi"
Thấy đám người này đều bị mình dọa sợ đến mức phải trốn dưới gầm bàn, tôi quay người lại, nháy mắt với Tạ Cảnh Huân.
Không khí lại yên tĩnh rồi.
Một lúc sau, Lâm Uyển Nhi bò từ dưới gầm bàn lên.
Tôi nở một nụ cười méo mó với cô ta, trong giây lát, Lâm Uyển Nhi cúi đầu, đứng thẳng, ngoan như một đứa trẻ biết hối lỗi.
Xem ra ai trong bữa tiệc cũng đều bị tôi dọa sợ rồi.
6
Trên đường trở về nhà, Tạ Cảnh Huân ngồi trong kiệu, bắt chéo đôi chân dài, dựa vào đệm quay sang hỏi tôi: “Mọi người ở chỗ ngươi đều như thế này à?”
Tôi nghĩ đến các chị em trong ký túc xá của mình, trịnh trọng gật đầu: “Đa số là vậy, nhưng không phải ai cũng như thế đâu”.
Tạ Cảnh Huân im lặng không nói gì nữa.
Một lúc sau, tôi lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: “Vậy là ngươi đối xử với ai cũng giống như với ta hôm nay?”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy không khí xung quanh giảm xuống vài độ. Tên này lại bắt đầu phát bệnh overthinking nữa rồi.
Tôi vội tiến lại gần Tạ Cảnh Huân rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn nói: "Cục cưng à, ta chỉ làm vậy với một mình chàng thôi."
Tôi có thể nhìn ra sự chiếm hữu trong đôi mắt của hắn.
Kiệu từ từ dừng lại, Tạ Cảnh Huân buông tay tôi ra, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Xuống xe.”
Mới vậy mà đã đến nơi rồi.
Chúng tôi lần lượt bước ra.
Lúc xuống kiệu, tôi vô tình bước hụt, may mà có Ôn Bạch đỡ tôi.
Ôn Bạch là hậu vệ thân cận của Tạ Cảnh Huân. Từ nhỏ đã luyện võ nên cơ thể rất cường tráng.
Hắn cũng chính là cánh tay phải của Tạ Cảnh Huân.
Nhưng cho tới chương mới nhất, tác giả vẫn chưa chính thức để hắn lên sàn.
7.
Bỗng nhiên giọng nói u ám của Tạ Cảnh Huân cất lên: "Sao vậy, các người cần nói chuyện riêng với nhau à"
Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, buông tay Ôn Bạch ra, đi tới trước mặt Tạ Cảnh Huân nói: “Bảo bối, bọn ta không quen biết nhau, sao có thể có chuyện để nói được”
Tạ Cảnh Huân phớt lờ tôi và sải bước về phía trước.
Tôi đang định đuổi theo thì Ôn Bạch ngăn tôi lại, hắn ngập ngừng hỏi: "Thẩm tiểu thư, cô có thích công tử nhà chúng tôi không?”
Tôi nghe vậy bèn đáp: "Đương nhiên là có. Ngươi không nghe thấy vừa rồi chúng ta ngồi trên kiệu nói gì sao..."
Ôn Bạch ho nhẹ một tiếng.
Hắn là người luyện võ nên chắc hẳn thính lực cũng rất tốt.
"Thẩm tiểu thư, ta tuy là người tập võ nhưng cũng chỉ giống như người bình thường mà thôi. Vừa rồi, tiểu thư và công tử nhà ta nói gì trên kiệu, ta đều không nghe thấy."
"Được rồi, ta hiểu mà."
Thì ra hắn cũng là một người dễ xấu hổ.
"Thẩm tiểu thư, hy vọng cô có thể đối xử tốt với công tử nhà chúng tôi. Dù sao thì ngài ấy…"
Ôn Bạch còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy Tạ Cảnh Huân đứng ở cửa từ lúc nào, nhìn chằm chằm vào tôi và hắn với ánh mắt hình mũi tên.
Tôi tự nhủ: Thôi xong, hũ giấm lại vỡ rồi.
Tạ Cảnh Huân phất tay rời đi, tôi thấy vậy nhanh chóng đuổi theo sau.
Cuối cùng khi đi đến cửa phòng, hắn đóng sầm cửa lại, để tôi một mình ở bên ngoài.
Tạ Cảnh Huân không cho tôi vào nên tôi đành đi loanh quanh trong sân.
Tạ gia chỉ có một người con trai duy nhất là Tạ Cảnh Huân, hắn từ nhỏ đã yếu đuối, bệnh tật dai dẳng nên trong phủ luôn có rất nhiều người hầu.
Để cầu nguyện cho con trai mình, hầu hết các ngày trong năm, mẹ của Tạ Cảnh Huân đều đến chùa lễ Phật.
Còn cha của hắn thì làm quan triều đình nên tối ngày đều bận việc triều chính, đi sớm về muộn.
Tôi chưa bao giờ gặp họ.
Khi rảnh rỗi, tôi sẽ cùng vài người hầu khác trò chuyện trong sân.
Tôi đã dành vài giờ để nghe họ kể về những chuyện thú vị trong kinh thành.
Màn đêm buông xuống, tôi lại đi đến phòng Tạ Cảnh Huân, chỉ thấy hắn mặc một bộ quần áo mỏng manh đứng trước cửa sổ.
Cả người hắn như hòa vào trong bóng tối, đôi mắt đen như mực, khiến người ta có cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.
Tôi mạnh dạn bước tới hỏi: “Chàng có chuyện gì vậy?”
Hắn nhìn tôi: "Vũ Hồi, chẳng phải nàng nói thích ta sao?”
?
Lại là chuyện gì nữa đây?
"Ta nhìn thấy hết rồi…Trong yến tiệc nàng và thái tử liếc mắt đưa tình với nhau. Vừa nãy, khi Ôn Bạch giúp nàng, nàng nhìn hắn không chớp mắt. Lúc ta bỏ đi, nàng còn mỉm cười với hắn. Còn nữa, cả buổi chiều nàng và người quét sân kia nói chuyện rất vui vẻ, khi hắn nhặt giúp nàng chiếc khăn tay nàng làm rơi lên, nàng đã giơ ngón cái với hắn."
Đôi mắt người đàn ông đỏ hoe, vẻ mặt có chút b3nh hoạn, u ám nhìn tôi.
Đúng là niềm vui bất ngờ, nghe vậy tôi không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng.
Tôi nắm lấy tay Tạ Cảnh Huân, ho nhẹ: “Chúng ta vào trong rồi nói chuyện”
Cơ thể người đàn ông cứng ngắc để mặc cho tôi kéo hắn vào trong phòng.
Trong không gian tĩnh lặng, tôi móc ngón út của Tạ Cảnh Huân, ngọt ngào thì thầm: "Cục cưng, ta sẽ chứng minh cho chàng thấy tình cảm mà ta dành cho chàng..."
Mặt trăng dần chiếm vị trí cao nhất trên bầu trời, còn nam thứ mà tôi hằng mong ước thì đang nằm đợi tôi chiếm đoạt hắn. Dảk =)))
Đôi bàn tay gầy gò của người đàn ông đan chặt lấy bàn tay tôi, không ngừng siết chặt.