Hôn Nan Tòng

Chương 2: Đau dạ dày



Thật là quá trùng hợp,tất cả mọi chuyện đen đủi đều phát sinh trên người hắn,như là Hàn Cảnh Thần hắn đi đường đâm vào cột điện,ăn cơm bị nghẹn,uống nước thì sặc,thật không thể hiểu đây là cảm giác vi diệu gì,hắn cuối cùng cũng có thể hiểu nổi cái gì gọi là trùng hợp,loại trùng hợp này tựa như người câm ăn phải hoàng liên(một vị thuốc),biết bao nhiêu đau khổ.
Nội tâm hắn không ngừng sôi trào,nổi lên vài con sóng lớn,sau khi được lão quản gia nhắc nhở,Hàn Cảnh Thần mới miễn cưỡng xuất hiện trước mặt hai cha con người kia.Không còn kí ức của nguyên chủ,hắn không thể nói chuyện,có câu nói nhiều sai nhiều,hắn bây giờ trở thành người không thích nói chuyện,hắn lấy cái đầu chưa phục hồi của mình làm cái cớ,đúng,đầu hắn bây giờ vẫn còn bị thương,không thích hợp để nói chuyện.
Hắn không biết mình và cha Hàn đã gặp nhau mấy lần rồi,ngay lúc hắn chuẩn bị nhấc chân lên đi tới,lão quản gia trực tiếp kéo tay hắn đi về phía trước,miệng còn khuyên:"Hình như Tứ thiếu gia chưa từng gặp mặt lão gia nhỉ,đừng lo lắng,cũng không việc gì phải ngượng,lão gia là người rất đẽ nói chuyện."
Hàn Cảnh Thần yên lặng cắn môi dưới,hắn đương nhiên sẽ không ngượng,đối mặt với một lão già cùng với một con hồ ly tinh làm gì có ai ngượng cơ chứ,lão quản gia nhà ngươi thực sự không cần phải đi khám mắt chứ.Ánh mắt của ngươi bị làm sao vậy?
Gây ra tiếng động lớn như vậy,tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý tới hai cha con ở bên ngoài,họ nhìn theo lão quản gia đang đi vào,Hàn Hưng Chấn lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình.Nhưng Hàn Y Phỉ cũng không phải lần đầu nhìn thấy hắn,sau khi mẹ hắn qua đời,nàng cố ý cho cha mình thấy rõ hoàn cảnh của hắn,mãi sau này còn kể cho cha những gì mình chứng kiến về cuộc đời hắn,nếu không nhờ có nàng,chưa chắc hắn được quay về Hàn gia.
Hàn Cảnh Thần đi tới trước mặt bọn họ thì cúi đầu xuống,lão quản gia tuy nghiêm túc,nhưng ở trước mặt lão gia lại làm ra vẻ  chân thành,nhiệt huyết đầy mình,hướng Hàn Cảnh Thần nhanh chóng giới thiệu: "Tứ thiếu,đây là cha của người,đây là nhị tiểu thư."
Hàn Chấn Hưng ngồi một mình trên sô pha,nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên,trên mặt vẫn giữ vẻ ôn nhu dành cho con gái,nhưng khi nhìn thấy Hàn Cảnh Thần liền thu lại không ít,đứa con trai này,ông chưa tùng tiếp xúc với nó,lại còn nghe nói trước đó hắn gây ra rất nhiều tiếng xấu,hơn nữa,khi nhìn lên trán hắn,thấy hắn bị thương,ông lại càng hoài nghi.Hàn Cảnh Thần gây cho ông nhiều ấn tượng không tốt,dù sao tốt xấu gì nó cũng là con trai của mình,không giận ra mặt thì cũng có thể chấp nhận được.
Hàn Cảnh Thần cảm thấy Hàn Chấn Hưng là một người cha rất uy nghiêm,nhưng hắn lại không phải con của ông,hai vị này chắc cha lúc trẻ có gặp ở ngoài(?),hắn có ý ghét bỏ,nhưng vẫn bình thản mà gọi hai tiếng: "Cha,chị hai."
Vừa mới 18 tuổi,Hàn Cảnh Thần cũng đã đến tuổi vào Đại học,Hàn Hưng Chấn đối với quá khứ của hắn cũng không hỏi gì nhiều,chỉ nhắc nhở hai câu: "Con cũng đã trưởng thành rồi,cha sẽ bảo thư ký tìm một trường đại học tốt cho con,ở trường học phải cố học cho thật tốt,ở nhà thì đừng có đi gây chuyện khắp nơi,có yêu cầu gì thì cứ nói cho quản gia biết,trong nhà sẽ không cấm con cái gì.Anh cả,chị hai,anh ba đều rất bận rộn,khi nào bọn họ rảnh,sẽ dạy con học,bất luận thế nào,trong cái nhà này,con cũng sẽ có một chỗ đứng."
Nơi này chắc chắn là tập đoàn Hàn thị sao?Nếu hắn không đoán sai,ý trong lời nói chính là cam đoan Hàn gia sẽ không bạc đãi hắn,dù bây giờ nói những điều này đã là quá muộn rồi,nhưng cũng không hề hứa hẹn gì cả,một chút cũng không.
Hàn Cảnh Thần đứng một bên nghe Hàn Hưng Chấn nói,hắn cảm thấy cha Hàn rất giống như đang giáo huấn hắn,huống hồ đau hắn vẫn còn quấn băng gạc,lão quản gia đứng một bên cũng cảm thấy không đành lòng,đầu tứ thiếu gia bị đánh tới hỏng rồi,lão gia còn muốn giáo huấn đứa con trai đáng thương này,những lời này đương nhiên không có sai.
Làm diễn viên nhiều năm như vậy,nói hắn diễn dở đương nhiên là không có khả năng,ánh mắt,động tác,tư thế,góc độ đứng đều được hắn căn chuẩn xác đến từng mm,lúc này,hắn muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cha mình.
Vẻ mặt hắn ủy khuất,sắc mặt tại nhợt,đối diện với những lời "tràn ngập tình thương của" cha,hắn lại càng không có ý kiến gì,Hàn Cảnh Thần thấp giọng nói rằng: "Cha,con đã biết."
Thấy bộ dạng của Hàn Cảnh Thần,đáy lòng Hàn Hưng Chấn muốn tức giận cũng không tài nào tức giận được,vì vậy liền tùy ý khoát tay,nói: "Con ngồi xuống đi,cứ đứng như vậy cha ngẩng lên rất mỏi."
Thôi đi,cổ của người không phải vừa rồi còn vẫn tốt hay sao,cha,người thật xấu bụng!
Hàn Cảnh Thần ngôi trên ghế sa lông,lão quản gia vỗ vỗ bả vai của hắn sau đó đi vào bếp làm việc,hắn ngồi xuống,nhưng vãn không nói gì, Hàn Y Phỉ cũng ngồi xuống,lại còn ngồi ngay cạnh hắn,vị trí của nàng và Hàn Hưng Chấn đều rất gần.
Là Nhị tiểu thư của Hàn thị,Hàn Y Phỉ được thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của mẹ,cặp mắt kia chính xác là cặp mắt của một hồ ly tinh,vì mắt của nàng và mắt của hồ ly đều xếch như nhau,Chị hai à,thật ra chị cũng đừng sợ mọi người gọi chị là hồ ly tinh,vì căn bản là đa số mọi người đều không tin tưởng chị.
Hàn Cảnh Thần vẫn đang suy nghĩ,chợt cảm thấy cánh tay mình đau đau,đôi môi đỏ mọng phóng đại trước mặt mình,sau đó một thanh âm yểu điệu vang lên:"Cảnh Thần,chị biết là hôm nay em sẽ đến,nên đã mua cho em một bộ quần áo,sau bữa tối thử xem có hợp không nhé!"
Nghe như thế nào cũng không tìm ra hàm ý trong câu nói mập mờ kia,nhưng Hàn Cảnh Thần vẫn làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh(được quan tâm mà lo sợ):"Cảm ơn chị hai"
Trang dung trên người nồng nặc mùi nước hoa,Hàn nhị tiểu thư vẫn mỉm cười khéo léo:"Em là em trai,ba vẫn luôn dạy chị phải biết yêu thương em,chị không xót em thì ai xót em nữa."
Nghĩ lại nội dung bộ phim kia,Hàn Cảnh Thần lại thấy sợ hãi,người ở trước mặt là ai,chính là nữ phụ độc ác trong ngôn tình,vị bạn học xinh đẹp vạn phần,đẹp đến chim sa cá lặn,bế nguyệt tu hoa này có thể giơ cao đánh khẽ hay không.Đừng có kéo tay tôi nữa mà!!!Người ở trước mặt cứ dán sát vào hắn,cả bộ ngực mềm mại đều dán đến,tôi không có hứng thú với cô a,thật lòng không có hứng thú,cô phải biết tôi là em trai của cô chứ,là em trai!
Chị gái nữ phụ hoàn toàn không biết bây giờ nội tâm Hàn Cảnh Thần đang gào thét điên cuồng,vẫn ôm lấy cái đầu bị thương của em trai mình đặt lên cánh tay,nữa người phía trên dự vào người hắn,không hiểu có ý gì.
Hàn Cảnh Thần thấy ghê tởm muốn chết,cực kì muốn hất người này xuống,nhưng hắn vẫn duy trì cái tư thế ghê tởm này cho đến khi tới bữa cơm mới được giải thoát,hắn đắc tội nữ nhân keo kiệt này lúc nào nhỉ,nữ nhân này trở mặt so với ông trời còn nhanh hơn,lòng dạ hết sực hẹp hòi,là thật a,thật đó!
Gặp được nữ phụ giảo hoạt như vậy,ai nói là trùng hợp,ai nói cái gì mà không hợp vận khí,đây chính là đi đường mà toàn đâm vào cột điện đó thôi.Bữa tối chỉ có đúng ba người bọn họ,lão quản gia không được lên bàn chính ăn cơm,bàn ăn to lớn như vậy mà chỉ có bát của Hàn Cảnh Thần phát ra tiếng vang thanh túy.
Hàn Cảnh Thần nhìn cái dĩa vàng  rực rỡ trong tay mình,bất giác nhíu chặt mày lại,hắn hận thổ hào,hắn hận đại thổ hào,hắn hận thổ hào trong lúc dùng bữa phải dùng dĩa vàng thìa bạc để ăn cơm.Ăn cơm bằng đồ quý giá như thế cực kì khoa trương,mà chắc gì cơm canh đã ngon bằng bữa cơ của một gia đình bình thường,cái gì mà sườn dê thịt dê nhập khẩu từ Australia,đều là gạt người,Tô Đan Hồng gì đó mới ngon sao,chuyên gia đều xác định hết rồi,các ngươi rốt cuộc có hiểu hay không?
Ân,bọn họ kỳ thật không hiểu,bọn họ là thổ hào(nhà giàu ~),bọn họ không phải dân thường,ân,bọn họ không hiểu.
Không lãng phí lương thực,thực phẩm-đó là quan điểm,cũng là quy tắc của Hàn Cảnh Thần,sau khi hắn nuốt xuống miếng thịt dê cuối cùng,ngẩng mặt lên mới thấy vô cùng đau xót,lúc này nhà ăn chỉ còn lại mình hắn,cha Hàn và Hàn Y Phỉ ăn xong liền ly khai,Hàn Hưng Chấn trừ bỏ rau xà lách ở bên ngoài tất cả đều ăn sạch,vị Hàn nhị tiểu thư kia hầu như không ăn một chút nào,thức ăn vẫn đầy đĩa,chỉ có bơ trên đĩa nhỏ là hết,thật là không hiểu nổi.
Hai mắt Hàn Cảnh Thần bốc hỏa,hắn ở trong lòng rủa thầm:hắn một chút cũng không hâm mộ,hắn một chút cũng không đố kỵ,hắn một chút cũng không hận...
Cắn cắn cái dĩa,hắn ăn chưa no.
"Tứ thiếu gia ăn chưa no sao?"Thanh âm của lão quản gia đột ngột vang lên ở phía sau.
Hàn Cảnh Thần cắn cắn cái dĩa ăn,lắc lắc đầu,chớp chớp mắt với lão quản gia,thật ra nội tâm của hắn đã sớm rơi lệ,hắn đang trưởng thành,buổi tối ăn ít như thế đương nhiên sẽ không no,nếu buổi tối mà ăn không no thì việc bảo trì dáng người sẽ rất khó khăn,về sau ra ngoài chắc chắn sẽ có người nói kiểu "Dáng của người này sao lại nhã nhặn đáng yêu như vậy a~",thôi đi,đây không phải điều hắn mong muốn.
"Tứ thiếu gia muốn ăn thêm cái gì?"Lão quản gia hỏi,nhưng trên mặt không xuất hiện ý cười nữa.
Mới no có một phần tư,Hàn tứ thiếu đếm ngón tay gọi món ăn:"Tôi muốn ăn cơm,sườn xào chua ngọt,canh cá nấu,đậu cô ve Bội Căn xào,một tô bụng heo nấu nấm."Không ít không nhiều,ba đĩa đồ ăn cùng một tô canh,đủ rồi.
Lão quản gia"...Khẩu vị của Tứ thiếu thật tốt,ta lập tức kêu người chuẩn bị."
Nghĩ đến biểu hiện không khách khí của mình vừa rồi,Hàn Cảnh Thần đứng đắn đem cái dĩa thuận tay bỏ vào trong túi áo,nói:"Tôi đang trưởng thành a..."
Lão quản gia làm bộ không để ý tới động tác của hắn,không nói gì "..."
Ở trong lòng lại thầm hỏi:"Đầu của tứ thiếu gia bị đánh hỏng nên khẩu vị cũng thay đổi rồi sao?"
Nửa giờ sau,Hàn Cảnh Thần vì hợp khẩu vị,ăn hết tất cả đồ ăn trên bàn,lão quản gia bên cạnh nhìn mà hết hồn,dạ dày của Tứ thiếu đúng là quá kinh người,dạ dày chắc chắn phải rất tốt.
Vuốt bụng tròn vo,Hàn Cảnh Thần mĩ mãn đứng lên,đi tới cầu thang lên lầu trở về phòng.
Đi đến chỗ rẽ ở đại sảnh,tâm tình hắn đang rất tốt,cả người bỗng nhiên bị kéo lại:"Nha~em trai tốt của chị ăn no đang về phòng nghỉ ngơi sao,cuộc sống sinh hoạt thật là nhàn nhã đi."
Ngữ khí vô cùng chanh chua,không cần đoán cũng biết là ai,Hàn Cảnh Thần quay đầu lại,nói rằng:"Chị hai,còn chưa đi nghỉ ngơi hay sao?"
Thời gian này là thời gian mà đám người hầu cùng đội bảo an giao ban,xung quanh không có ai để ý,cũng không có người hầu,cho nên bọn họ có nói gì cũng không ai biết.
Vừa nãy còn cười đến thập phần ôn hòa,bây giờ lại ôm tay Hàn Cảnh Thần cười lạnh: "Hàn Cảnh Thần,ở lại Hàn gia rồi,bây giờ cái gì ngươi cũng phải nghe theo ta,nếu không muốn ta không để ý tới,hừ."
Hàn Y Phỉ sau khi nói xong liền cao ngạo mà lắc mông rời đi (ọe~),cũng chẳng quan tâm Hàn Cảnh Thần đáp lời.Kỳ thật,nàng nhìn biểu hiện kinh ngạc của hắn thì trong lòng đã sớm hiểu rõ,đúng là ngu xuẩn quá mức,lại sớm quên rằng mình bước  vào Hàn gia thế nào,khiến nàng ngứa mắt chỉ muốn đập cho một cái,con riêng thì vĩnh viễn chỉ là con riêng,không có quyền thừa kế gia sản,hừ.
Một lúc lâu sau,Hàn Cảnh Thần mới kịp phản ứng,vừa rồi hắn còn đang muốn Nhĩ Khang vươn tay* với chị hai của mình:Nữ phụ a,lời chị nói thật sao?Tôi không phải em trai của chị a,này,tôi với chị là không có dây dưa quan hệ gì đâu nhá!
*Nhĩ Khang vươn tay:là một biểu tượng thường được dùng trên internet,xuất phát từ cảnh Nhĩ Khang vươn tay ra gọi lại Tử Vi trong bộ phim Hoàng Châu Cách Cách vào những năm thập niên 90.
Cho nên bây giờ hắn chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn Tứ thiếu gia khổ sở bi phẫn không thôi,tương lai nát bét sao?Chắc chắn là hắn đã xuyên vào một bộ tiểu thuyết ngôn tình rồi,vì cái gì lại là ngôn tình cơ chứ,bộ phim truyền hình hắn quay còn chưa có xong a.Đón gió rơi lệ,không cần cảm động đâu mà.
Cái tên đó khiến hắn bị đánh đến chấn thương sọ não,đau mắt đau mũi đau trứng đau cúc cuối cùng cũng đã nhớ ra.Tổ hợp tiếng Trung là cái tên rất dài,hắn không thể nhớ được.Cái gì mà tiểu thuyết tình yêu với tổng tài cảm động, nhất thế kỷ này   <<Bất ngờ gặp gỡ tổng tài hàng tỉ tỉ>>
Dạ dày đau.
Đau dạ dày quá!!!

Mười phút sau,Hàn Cảnh Thần nuốt xuống nốt viên thuốc đau dạ dày cuối cùng trước ánh mắt quỷ dị của lão quản gia.
Lão quan gia ôn nhu nhắc nhở:"Tứ thiếu gia,lần sau ăn ít đi một chút."Qủa nhiên bị đau dạ dày là đúng rồi.
Hàn Cảnh Thần: "....."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.