Hôn Nan Tòng

Chương 4: Bạn cùng phòng



Là trường học dành cho quý tộc,nhưng vẫn là trường đại học,vẫn là không tiện nghi cho lắm,tám chín phần mười đều là con nhà giàu,dùng tiền để cho con cái bọn họ vào đây học tập,đương nhiên cũng có một số ít là do thực lực thật sự mà vào được.Mấy vị phụ huynh luôn muốn con mình phải nổi trội nhất trong đám bè bạn,cái tư tưởng này đúng là của đám nhà giàu mới nổi.
Đại học Hoàng Phủ có học phí cùng phí kí túc xá vô cùng đắt đỏ,nhưng đắt đến có lý,kiến trúc của trường so với các trường trong nước tuyệt đối là có một không hai,mọi nơi đều tốt,như kiểu trường học dành cho quốc vương vậy,phí ở lại kí túc xá một năm khoảng 10 vạn nhân dân tệ (khoảng 33.456.202,25 VND) trường học bên cạnh một cái hồ,chiếm diện tích 28 héc ta,sân tennis,có cái thuyền buồm ở chính giữa,phòng mát xa xông hơi,còn có cả nhà ăn,khu trượt tuyết,trung tâm biểu diễn nghệ thuật,phòng thu âm,cưỡi ngựa,đầy đủ cả.
Trường học có nơi học tập ăn chơi đều tốt không tưởng được,càng không bàn đến nơi học tập cùng thư viện cao bao nhiêu,nơi này chính là tuyệt nhất trong thành phố rồi.Chưa đến mức nhất,nhưng đứng thứ hai tuyệt đối không thành vấn đề.Nơi này có những học sinh đến từ nhiều quốc gia khác nhau,năm châu bốn bể,hắc bạch lưỡng đạo,tóm lại,toàn là cha mẹ có tiền có quyền,còn sợ tiền không đủ nhiều,con mình ở trong trường không có đia vị.
Đến trường,không phải là để so sánh thực lực học tập,mà là để so sánh tiền tài và địa vị nhà mình,nhưng cũng có một số ít người học tập nghiêm túc,không cần cảm thấy kì quái,bọn họ đều là nhận được học bổng kếch sù,nhưng đâu có dễ dàng gì.Đừng nhìn tới đám học sinh mỗi ngày đến trường không lo học tập chỉ lo tán gái,thật ra bọn họ cứ đem về sẽ chuyên tâm học tập,nên thành tích cũng sẽ không hạ xuống.
Ai nói rằng nhà giàu thì có thể sinh hoạt thoải mái tự nhiên? À thì đương nhiên có một số bộ phận trời sinh quá giàu có,không biết làm gì,chỉ biết tiêu tiền.Nên điều này chỉ có thể trác ông trời thôi a.Ai u~ thật bất công quá!
Hàn Cảnh Thần lần đầu tiên biết thế nào là trường học dành cho quý tộc,hắn cũng không hiểu nổi cái gì mà người thừa kế,gánh vác trách nghiệm,nhưng có vẻ rất khó khăn,không dễ dàng gì.Không biết vị Hàn đại thiếu gia kia làm thế nào mà sống sót được khi phải gánh cả gia tộc trên vai nhỉ?Bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ,Hàn Cảnh Thần ở trong lòng yên lặng thắp ngọn nến cho anh trai mình.
Dù là Hàn Tứ thiếu,nhưng hắn không hề có một chút áp lực và nhiệm vụ nào từ gia tộc,hắn được nuôi thả tự do,chỉ cần không khiến cho Hàn gia bẽ mặt trước các gia tộc khác là vẫn có cơm ăn áo mặc,thật quá hạnh phúc.
Bây giờ quan trọng nhất là làm thế nào để giải quyết vị nữ chính đáng kính này,tuy rằng vẻ ngoài cũng coi là tạm được,nhưng nghĩ tới thân phận của cô cùng với mọi chuyện sẽ phát sinh trên người cô sau này,Hàn Cảnh Thần cảm thấy có thứ gì cứ tắc nghẽn lại trong lồng ngực,khiến trái tim không ngừng đau đớn.
Sau khi Ân Nhược Ly dẫn bọn họ tới nơi,hắn liền khách sáo từ chối lời giúp đỡ,lão quản gia nghĩ hắn không hiểu chuyện,nhưng thấy không có ảnh hưởng gì,liền đồng ý với quyết định của của hắn.

"Tứ thiếu gia,có sư tỷ đi theo hướng dẫn cũng không tồi,sớm làm quen với trường học cũng tốt."
"Tôi cảm thấy trường học này tương đối có ý tứ,tự tìm hiểu đáng quý hơn là để người khác giảng giải cho hết.Tôi nghe chị hai nói anh cả cũng đã từng học tại ngôi trường này rồi."
"Đúng là như vậy,lúc đó Đại thiếu gia là một nhân vật rất uy vũ,nổi trội trong trường,biết đâu đi một lúc sẽ thấy trên bảng thông báo có ghi lịch sử oai hùng của hắn.Nhưng người đừng để cho Đại thiếu gia biết ta nói chuyện này với người nhé,đứa bé kia sẽ ngượng ngùng."
"Được rồi,tôi sẽ chú ý."Lão quản gia,trong mắt ngài,nếu tôi nói chuyện này với anh cả thì hắn sẽ ngượng ngùng sao?Vừa nghĩ tới vẻ mặt cha Hàn và anh cả lộ ra vẻ mặt ngại ngùng,Hàn Cảnh Thần liền chấn động.
Hàn Cảnh Thần: "Chú quản gia,chúng ta tới ký túc xá đi."
Lão quản gia: "Được,theo bản đồ thì là bên này."
Hàn Cảnh Thần nghi hoặc nhìn bản đồ,nhăn mày chỉa chỉa bên trái:"Chú quản gia,bên phải là quán cơm,ký túc xá ở bên cạnh."
Lão quản gia: "....."
Ký túc xá có chút xa nên bọn họ chỉ có thể lái xe đi tới,ở trên xe,lão quản gia cứ nhìn Hàn Cảnh Thần,vẻ mặt muốn nói lại thôi,Hàn Cảnh Thần thực sự không chịu nổi,không nhịn được hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì à?" 
Lão quản gia lắc đầu,ghé vào tai Hàn Cảnh Thần nói nhỏ: "Chúng ta thương lượng một chút."
Hàn Cảnh Thần: "Thương lượng cái gì?"
Lão quản gia: "Người đừng nói cho mọi người biết,ta là tên mù đường."
Lão quản gia,người vừa rồi cho rằng tôi biết người tên mù đường sao,kỳ thật hắn không biết cái gì hết luôn a.Lão quản gia,ta thề sẽ không nói cho người khác biết ngươi là một tên mù đường đâu.
Tứ thiếu gia Hàn Cảnh Thần cật lực gật đầu: "Chú quản gia cứ yên tâm,tôi sẽ không nói cho người khác biết."
Qúa thương tâm,quá bi phẫn.
Thực tế là,đêm đến,Hàn Cảnh Thần mò mẫm lên Weibo,đăng một bài:
#Bí mật: Lão quản gia là một tên mù đường nha#
Hắn chắc cũng không biết,tương lai sau này bí mật sẽ bị tuôn ra ngoài,các quản gia khác đều sẽ biết Hàn gia quản gia là một tên mù đường.
Hàn Cảnh Thần cùng với ba người bạn khác vào cùng một cái kí túc xá ba phòng.Gọi là kí túc xá,chi bằng gọi là phòng trọ,mỗi một người có một phòng riêng,một phòng khách,bếp,phòng tắm.Tủ lạnh,máy giặt đều dùng chung.Đại học Hoàng Phủ quy định,tân sinh viên đều phải trọ ở trường,mà còn ba người một phòng kí túc,để tránh cho sinh viên lên năm tư mới hiểu cái gì là bi kịch,lên năm hai thì có thể học ngoại trú,hoặc tiếp tục ở lại kí túc xá,hoặc chọn kí túc xá đơn,đôi.
Hàn Cảnh Thần vô cùng buồn bực,phòng kí túc xá còn to hơn phòng ở của mình kiếp trước tự vay mua.Cảm xúc của hắn bùng nổ,chết tiệt,đại học cũng nguy nga đến như vậy,đến cả con ngựa chắc cũng cho mặc áo lấp lánh ánh bạc,nhà giàu thì tốt lắm sao,bọn họ vẫn là học sinh,vẫn còn là nụ hoa của đất nước,không được hám tiền.Trên thực tế, đám nhà giàu toàn quốc nói cho hắn biết: "Coi như cũng miễn cưỡng làm nhà giàu đi,nhưng vẫn là ngủ trên giường trải tiền đó thôi."
Ngày nhập học đầu tiên cũng không cần đi lấy tài liệu,vì nhà trường đã đặt tài liệu trong phòng của hắn,trên một chiếc bàn học sắc vàng ấm áp,quả nhiên đúng là nhiều tiền,phục vụ tốt miễn chê,còn rất chu đáo,thật là có một tấm lòng tốt bụng.
Lão quản gia giúp Hàn tứ thiếu gia quan sát cấu tạo phòng ở một chút,nhìn xem có chỗ nào không tốt,có ảnh hưởng đến vận khí không,lão quản gia đa tài đa nghệ còn biết xem phong thủy,Hàn Cảnh Thần ngồi trước bàn học,nhìn thời khóa biểu lại có tính toán khác.
Trường học rộng một vạn mẫu,học sinh không được lái xe tới trường,chỉ được sử dụng xe đạp,nhưng nguyên chủ này bị thương nhiều,vô cùng yếu ớt,leo cầu thang thôi cũng sẽ thở mạnh.Sau khi lão quản gia một vòng xem xét trở về,đã thấy Hàn tứ thiếu đang tự mình cất quần áo vào tủ đồ,khiến cho lão quản gia cũng phải xúc động,Hàn tứ thiếu đầu bị phá hủy mà vẫn còn tự sắp xếp quần áo được,vậy không cần lo lắng cho hắn khổ sở ở trường học nữa,động tác đều rất lưu loát,còn biết giũ quần áo  trước khi treo khiến cho nó không bị nhăn,xem ra bản báo cáo tối nay của lão quản gia lại có thêm một nội dung mới.
Tứ thiếu có thể tự mình sinh hoạt,tự mình gánh vác!
Phải biết rằng,ở Hàn gia,phân địa vị cao thấp đều không được diễn ra trong phòng bếp,mặc dù cùng Hàn nhị tiểu thư xảy ra một chút không hòa hợp,lão quản gia cũng làm như mắt điếc tai đơ,coi như là thử thách một chút,nên đến bây giờ vẫn không trông cậy gì nhiều vào vị thiếu gia này,nhưng có thể tự mình thu xếp hành lý cũng đã khiến quản gia mát lòng mát dạ.
Nếu Hàn tứ thiếu biết lão quản gia đang suy nghĩ gì,hắn sẽ lớn tiếng mà khoe khoang: "Tôi không những có thể thu dọn phòng,gấp quần áo,mà còn có thể đi chợ mua thức ăn về nấu cơm,còn cùng chủ quán mặc cả nửa ngày,chú tưởng thế là rất giỏi ư,ta còn có thể phân biệt đồ ăn,làm việc lao động tay chân,đều rất thành thạo a~"
Lúc này Hàn tứ thiếu đang mải mê thu thập,phân loại vật phẩm tùy thân,lão quản gia hạnh phúc đến mức mặt mày hớn hở,cả người phát ra dương quang chói lọi,Tứ thiếu ngàn vạn lần đừng trở lại như trước.
Tiếp theo,bọn họ tìm mua gấp một cái xe đạp mới sa hoa,tuy rằng giống nhau,nhưng giá tiền lại làm người ta hết hồn,ngược lại,lão quản gia rất vừa ý,tay to vung lên không khách khí mà rút tiền soàn soạt,tận 500 vạn,Hàn Cảnh Thần khiếp sợ phát hiện,thì ra quản gia nhà mình cũng là đại gia=)))
Cầu đùi! Cầu bao dưỡng! Cầu bao phủ!
Lão quản gia: "Tứ thiếu,người nhìn gì vậy?"
Hàn Cảnh Thần: "Không có gì."
Đưa tứ thiếu về kí túc xá,lão quản gia liền vội vã cáo từ,không sinh tử li biệt,không có lưu luyến không rời,chỉ có bóng dáng lão quản gia rời đi là đặc biệt rõ ràng.Tiễn lão quản gia xuống dưới lầu,Hàn Cảnh Thần cảm thấy mũi mình có chút chua xót.Hắn biết lão quản gia thật tâm với mình,cũng không bởi vì nguyên chủ là con riêng mà đối xử bất công,lạnh lùng với nguyên chủ,tuy rằng lúc nào cũng bày ra vẻ mặt cứng ngắc,nhưng thật lòng rất lo cho mình,Hàn tứ thiếu nhận định: Lão quản gia là người tốt,like 32 cái!
Tiễn lão quản gia xong,Hàn Cảnh Thần vội về kí túc xá,hắn còn một cái hộp nhỏ,vừa rồi còn chưa sắp xếp kịp.
Kí túc xá quy định ba sinh viên một phòng,nhưng hắn vẫn chưa thấy hai tên còn lại mặt mũi thế nào,cũng không biết bọn họ có phải xảy ra chuyện gì rồi không,nhưng khắp trường đều là nhà giàu,để tránh cho người ta hiểu nhầm là mình nịnh bợ,Hàn Cảnh Thần đành chạy về yên lặng thu dọn đồ đạc.
Nhưng tưởng có thể bình yên mà trở về,lại phát hiện ngoài cửa có rất nhiều đò vật không rõ hình thù,Hàn Cảnh Thần vô tội đứng ở cửa,hắn còn nghe thấy thanh âm nữ nhân cao vút:
"Nhẹ tay thôi,đây là cái bình hoa Nhị thiếu gia thích nhất,nếu nó vỡ các ngươi xong đời rồi."
"Nhẹ tay thôi,đây là giường của Nhị thiếu gia."
"Quần áo của Nhị thiếu xếp ngăn nắp một chút,lúc thiếu gia vội mặc nhầm thì sao?"
"Cái đôi giày thể thao màu hồng của Nhị thiếu gia đâu rồi?"
"Nhị thiếu gia..."
"Nhanh tay lên nhanh tay lên.Lát nữa Nhị thiếu gia đến các ngươi không làm xong ta trừ nửa tháng tiền lương."
Ai là Nhị thiếu gia,lăn ra đây!Ngươi không được đem cửa kí túc chặn lại a.Ngươi là Nhị thiếu gia,nhưng không phải chủ cái nhà trọ này!
Hàn Cảnh Thần đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong,trừ rất nhiều người đang thu dọn sắp xếp ra,cả căn phòng được trang trí sáng loáng,mới tinh,nhìn qua còn thấy một người con trai tóc quăn đang nằm trên sô pha,ung dung mà chơi PSP,bất chợt,người này ngẩng đầu lên.
Một trận rét lạnh bốc từ bàn chân tới tận đỉnh đầu,Hàn Cảnh Thần thầm nghĩ,dáng nằm thế này,vị Nhị thiếu gia đây không chừng sẽ là bạn chung phòng với hắn đi?
Đừng nói gì cả!Xin hãy buông tha cho tôi đi mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.