Hôn Nhân 88 Tỷ

Chương 7



Giang Tâm Nghiên và Lê Khang càng lúc càng ân ái, bây giờ ngay cả trước khi ra ngoài, hai người đều sẽ hôn nồng nhiệt, đương nhiên, số lần nhiệt tình buổi tối càng thêm làm cho người ta lên đến mức độ giác ngộ.

Nhưng hôn nhân của Lô Dịch Thiến bạn thân của Giang Tâm Nghiên lại gặp phải khó khăn, cô và chồng Phó Lập Hằng quyết định li hôn, muốn đem công ty bên Đài Loan này giao cho em gái, bản thân sẽ đến Pháp phát triển, bởi vì Thời trang trẻ em được đặt ở thị trường Châu Âu.

Mặ dù Giang Tâm Nghiên không nỡ xa bạn thân, vì nước Pháp không phải là Cao Hùng, sau này gặp mặt ít nhất cũng phải xa nhau nửa năm hoặc một năm, nhưng nếu bạn thân đã hạ quyết tâm, cô cũng chỉ có thể ủng hộ cùng chúc phúc.

“Đừng buồn bã như vậy, thông qua internet, chúng ta lúc nào cũng có thể gặp gỡ và nói chuyện.” Lô Dịch Thiến an ủi. Bây giờ chỉ cần vừa mở máy tính, thông qua chat webcam trên mạng, cho dù cách xa mấy nghìn dặm cũng có thể dễ dàng nói chuyện.

Giang Tâm Nghiên cảm thấy bạn thân thật sự rất kiên cường, mặc kệ trong lòng thương tâm khổ sở rất nhiều, luôn có thể giữ vững tinh thần làm việc. “Thành thật mà nói, mình chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ li hôn với chồng.”

“Đừng nói cậu chưa từng nghĩ đến, bản thân mình cũng cảm thấy không thể chấp nhận. Lúc đầu khi kết hôn, cho rằng mình sẽ cùng anh ấy nắm tay nhau cả đời, nhưng... ai, chỉ có thể nói việc đời khó đoán.” Lô Dịch Thiến cũng không nghĩ tới hôn nhân của mình sẽ thất bại.

“Dịch Thiến...”

“Bỏ đi, đừng nói đến chuyện của mình nữa, đã quyết định li hôn, vậy thì không có gì phải nói nữa. Trái lại cậu, gần đây rạng rỡ, như hoa đào nở, thật khiến người ta hâm mộ.” Lô Dịch Thiến cười cười nói.

Vừa mới bắt đầu, cô rất phản đối Giang Tâm Nghiên và Lê Khang kết hôn giả, nhưng không ngờ bọn họ lại rất hòa hợp, sống chung cũng không tệ, điểm này từ các tác phẩm của Tâm Nghiên có thể nhìn ra được, tràn đầy phong cách hạnh phúc ấm áp.

Sau này Lê Khang lại bất chấp nguy hiểm cứu Giang Tâm Nghiên từ trong đám cháy ra, càng làm cho người ta cảm thấy sự phát triển trong tương lai của hai người bọn họ có thể mong đợi, dù sao không phải người đàn ông nào cũng có dũng khí như vậy, dám chui vào trong đám cháy.

Từ trên mặt của Giang Tâm Nghiên luôn mang theo vẻ tươi cười, bây giờ vợ chồng bọn họ chung sống không những rất tốt, mà còn rất ân ái ngọt ngào.

“Mặc dù bây giờ rất tốt, nhưng tương lai thì không biết được.” Bản thân Giang Tâm Nghiên ngược lại vẫn luôn âm thầm lo lắng.

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Một ngày nào đó anh Khang sẽ khôi phục trí nhớ, nếu anh ấy biết mình gạt anh ấy, nói bọn mình là vợ chồng ân ái, nói không chừng sẽ rất tức giận.” Mỗi ngày cô đều yêu anh nhiều hơn một chút, thì sự bất an trong lòng cũng nhiều hơn một chút, cho dù bây giờ tình cảm của hai người rất tốt, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy không chân thực.

“Mình cảm thấy cậu không cần phải lo lắng chuyện này, thật sự yêu một người, cho dù mất trí nhớ hoặc là khôi phục trí nhớ, anh ấy ít nhiều cũng phải có một chút cảm giác trong lòng, nếu như anh ấy tin tưởng hai người thật sự từng yêu nhau, như vậy thì sẽ không tức giận.”

“Thật sao?” Hi vọng mọi chuyện có thể đơn giản giống như những lời Dịch Thiến nói.

“Đúng rồi, Tâm Nghiên, sau này những bản thiết kế của cậu hãy đưa cho em gái mình, mình đã nói rõ với nó rồi, trước mắt mình sẽ nhập hàng từ Đài Loan đến Pháp, nếu như phát triển thuận lợi, sẽ suy nghĩ trực tiếp gia công sản xuất ở bên đó.” Nếu quyết định đi đến Pháp mở rộng thị trường, Lô Dịch Thiến đã làm xong các hạng lập kế hoạch và đánh giá thị trường.

“Cậu muốn ở bên Pháp xây dựng nhà máy, trực tiếp sản xuất?”

“Đó là nguyện vọng trong tương lai, hi vọng có thể có một ngày như vậy.” Trên mặt Lô Dịch Thiến tràn đầy tự tin nói.

“Nhưng nếu ở bên Pháp cậu có công ty lại có nhà máy, vậy khi nào cậu mới có thể trở về sống ở Đài Loan? Chẳng lẽ sau này đều phải ở lại Pháp?” Giang Tâm nghiên có chút sửng sốt, cô vốn tưởng rằng bạn thân có thể đi khoảng hai, ba năm, sau khi rút khỏi thị trường thì sẽ quay lại Đài Loan, bây giờ nghe, sao giống như sẽ định cư ở bên Pháp luôn?

“Có lẽ, nếu như tất cả đều phát triển thuận lợi, cũng là chuyện của nhiều năm sau, nếu trong hôn nhân và sự nghiệp mình đã chọn sự nghiệp, như vậy thì sẽ muốn nỗ lực hết mình.” Hôn nhân xem như đã tan vỡ, Lô Dịch Thiến có chút buồn rầu, nhưng cô sẽ không để cho mình khổ sở quá lâu.

Lô Dịch Thiến làm việc luôn có kế hoạch, Giang Tâm Nghiên đoán bạn thân đã sớm làm xong bản kế hoạch phát triển thị trường rất hoàn chỉnh rồi, xem ra cô phải cố gắng hơn một chút, hi vọng ít nhiều có thể giúp bạn thân một chút công việc, tốt nhất là thiết kế ra những trang phục trẻ em để cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn mua về nhà.

Ngày đó thấy Giang Tâm Nghiên đến công ty tìm Lê Khang, Vương Thi Tình tức giận nói: “Cô lại đến công ty làm gì? Anh Khang không có ở đây, anh ấy đang họp.”

Giang Tâm Nghiên cũng đoán Lê Khang đang họp, vì điện thoại di động của anh không có người nhận. “Tôi tới Thời trang trẻ em, cho nên thuận đường qua đây. Tôi mua ô mai Mộ Tư, Khang nói anh ấy rất thích.”

Nhìn thấy ô mai Mộ Tư yêu thích nhất, nước miếng của Vương Thi Tình đều muốn chảy ra ngoài, nhưng cô vẫn còn rất kiềm chế. “Cảm ơn cô. Nhưng nếu như có thể, xin cô sau này đừng thường xuyên đến công ty tìm anh Khang, lần trước vì có liên quan đến cô, hại anh Khang và anh Uy Hàn xảy ra tranh chấp.”

“Vì sao?” Giang Tâm Nghiên khó nén kinh ngạc, cô không nghe Lê Khang nói về chuyện này.

Ban đầu, cô cho rằng có lẽ Vương Thi Tình thích Lê Khang, nhưng từ sau khi anh bị thương, hai người các cô thường gặp nhau ở bệnh viện, cô mới biết đối phương chỉ xem Lê Khang như một người anh cả, rất sùng bái anh, còn nói Lê Khang là thần tượng của tất cả mọi người ở cô nhi viện.

“Còn không phải chính là lần trước cô, anh Khang đúng lúc đang xử lý chuyện của công ty Lợi Hưng, anh ấy nghe theo đề nghị của cô không thu mua Lợi Hưng mà lại đổi dùng cách đầu tư, làm cho anh Uy Hàn rất giận, cho nên hai người đã tranh cãi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy bọn họ xảy ra tranh chấp lớn như vậy.” Cho tới nay, anh Uy Hàn và anh Khang tình cảm của hai người đều rất tốt.

“Cô nói Khang không thu mua công ty Lợi Hưng?” Giang Tâm Nghiên nghĩ đến lần trước, vì nhìn thấy tài liệu thu mua ở trên bàn, cô liền nghĩ đến chuyện kháng nghị ở bên dưới lầu của công ty trước khi Lê Khang bị mất trí nhớ, cùng với sự phẫn hận của người phụ trách, cho nên cô đã khuyên Lê Khang lần nữa đừng thu mua mà chuyển sang đầu tư. Dù sao đại cổ đông của Đông Tường, giống nhau chỉ cần có thể kiếm tiền.

Nhưng cô không ngờ lần này anh lại chịu nghe theo ý kiến của cô, dù sao trước khi mất trí nhớ anh còn rất lạnh nhạy nói cô không có tư cách trông nom chuyện này.

“Ừ.” Vương Thi Tình mặc dù cảm thấy không thu mua thì tốt hơn, để tránh có người không ngừng đến công ty treo băng-rôn, thậm chí nói với truyền thông là bọn họ máu lạnh, nhưng, cô càng không thích nhìn thấy anh Khang và anh Uy Hàn cãi nhau.

Vốn cô đã rất ghét Giang Tâm Nghiên, vì người phụ nữ này lại dùng miếng đất ép anh Khang kết hôn giả cùng với cô ta, nhưng mà khi anh Khang bị thương sống ở bệnh viện, cô phát hiện hình như Giang Tâm Nghiên thật sự quan tâm anh Khang. Hơn nữa cũng không giống như sự hình dung của anh Uy Hàn là một thiên kim đại tiểu thư kiêu căng ngang ngược bốc đồng, trên thực tế, cô cảm thấy Giang đại tiểu thư là một người rất dễ chung sống.

Vả lại sau khi anh Khang ra viện, tuy nói mất trí nhớ, nhưng anh và Giang Tâm Nghiên xem ra giống như thật sự yêu nhau, mỗi lần nhắc đến vợ anh luôn cười rất hạnh phúc, mà Giang Tâm Nghiên cũng thường đến công ty thăm vì lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh Khang, có khi còn giúp anh Khang mang đến bữa trưa tình yêu, cô có thể cảm giác được, Giang Tâm Nghiên thật sự thích anh Khang.

Mặc dù bây giờ anh Khang không giống như trước kia, nhưng chỉ cần anh ấy cảm thấy hạnh phúc là được rồi.

Lúc này Lê Khang họp xong, ra khỏi phòng họp nhìn thấy Giang Tâm Nghiên, lập tức cười đến vui vẻ. “Tâm nghiên, em đến đây lúc nào vậy? Không phải nói hôm nay sẽ ở Thời trang trẻ em muộn một chút sao?”

“Em vừa mới đến. Bởi vì chồng của Dịch Thiến đột nhiên đến tìm cô ấy, nên em đi trước.” Cô để lại không gian để cho vợ chồng bọn họ nói chuyện thật tốt, dù sao Dịch Thiến vừa rời khỏi Đài Loan, sau này có thể sẽ định cư ở Pháp luôn.

“Đi, đến phòng làm việc của anh.”

“Sẽ không làm ảnh hưởng đến anh chứ?” Cô không muốn làm trễ nãi công việc của anh.

“Sẽ không.”

Dương Uy Hàn cũng đi ra khỏi phòng họp, tức giận đi về phía bọn họ. “Anh Khang, anh hãy hủy bỏ quyết định không thu mua vừa rồi đi. Một Lợi Hưng thì coi như xong, bây giờ ngay cả Chính Hựu anh cũng muốn làm thế, em thật sự không thể tán thành. Quyết sách này không chỉ làm công ty giảm bớt lợi nhuận, thậm chí còn có nguy cơ tổn thất, trước đây anh không làm việc như vậy.” Nhìn thấy Giang Tâm Nghiên, anh ta mất hứng trừng mắt lườm cô một cái.

“Uy Hàn, anh cho người đánh giá qua Chính Hựu rồi, về cơ bản mặc dù tương lại lợi nhuận không lớn, nhưng vẫn không đến mức làm cho đầu tư của công ty chúng ta bị tổn thất, cho nên chuyện này quyết định như vậy đi.” Lê Khang bày tỏ ngữ khí kiên định.

“Nhưng sau khi thu mua, tương lai lợi nhuận thu được không phải càng lớn sao?”

“Không cần nói nữa.”

“Anh Khang, em nghĩ anh đã quên, chúng ta đã thề phải chinh phục cái thế giới này.” Dương Uy Hàn nhắc nhở anh, từ sau khi anh mất trí nhớ, thì Giang Tâm Nghiên không ngừng truyền cho anh một chút cách nghĩ của lòng dạ đàn bà, làm cho anh thay đổi căn bản không phải là Lê Khang của trước đây nữa.

“Có lẽ có thể đổi phương thức, đầu tư kinh doanh cũng không có gì là không tốt.” Lê Khang vẫn không thay đổi quyết định vừa rồi của mình ở trong phòng họp.

Thấy Lê Khang không cách nào khai thông, Dương Uy Hàn tức gần chết, anh ta trừng mắt về phía Giang Tâm Nghiên. “Anh Khang, anh không nên vì mấy câu nói của cô ta mà tùy tiện đưa ra quyết định, trên thực tế, cô ta căn bản không hiểu chuyện kinh doanh của công ty chúng ta. Cô ta không hiểu rõ chúng ta, cô ta là người không cùng thế giới với chúng ta...”

“Uy Hàn, được rồi, không cần nói nữa.” Lê Khang cắt đứt lời của Dương Uy Hàn, tên nhóc này quá kích động rồi. “Uy Hàn, sở dĩ anh quyết định như vậy, là có suy tính của anh, chuyện này và Tâm Nghiên không có bất cứ quan hệ gì.” Nói xong anh liền cùng Giang Tâm Nghiên đi vào phòng làm việc của mình.

Vương Thi Tình nhìn thấy Dương Uy Hàn tức giận không cam lòng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. “Anh Uy Hàn, anh không sao chứ?”

“Anh Khang không phải là anh Khang mà chúng ta biết.” Dương Uy Hàn cắn chặt răng nói.

“Vì anh Khang bị mất trí nhớ, anh cũng không nên tranh chấp với anh ấy nữa, bây giờ cứ theo quyết định của anh ấy, chuyện sau này đợi khi anh ấy khôi phục trí nhớ rồi nói tiếp.” Vương Thi Tình thuyết phục linh hoạt, rất lo lắng hai người lại xảy ra tranh chấp lần nữa.

“Nếu như anh Khang vẫn không cách nào khôi phục trí nhớ thì sao đây?”

“Cái này...” Cô cũng chưa nghĩ qua vấn đề này.

“Thật ra thì vấn đề xuất hiện ở trên người Giang Tâm Nghiên, người phụ nữ kia, chỉ cần cô ta rời khỏi anh Khang, vậy thì cho dù anh Khang có khôi phục trí nhớ hay không đều không kác biệt.” Dương Uy Hàn cảm thấy tất cả đều vì có liên quan đến Giang Tâm Nghiên, cho nên Lê Khang mới có thể làm ra những quyết định không sáng suốt như vậy. “Anh có cách khiến cho cô ta rời khỏi anh Khang .”

“Anh Uy Hàn, anh trước tiên hãy tỉnh táo lại, bây giờ anh Khang cho rằng anh ấy và Giang tiểu thư là vợ chồng ân ái, hơn nữa bây giờ tình cảm của bọn họ cũng rất tốt, xem ra anh Khang rất hạnh phúc, cho nên… Anh ngàn vạn lần không nên làm càn, bác sĩ đã nói bây giờ anh Khang không thể chịu được kích thích.” Cô thật sự rất khó xử, anh Uy Hàn bình thường là một người rất sáng suốt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ giống như vậy, quá là hấp tấp.

“Cái hạnh phúc mà em nói thật ra chỉ là biểu hiện giả dối, là một lời nói dối, một khi đã như vậy, vì sao còn muốn khiến cho anh Khang sống trong sự lừa dối đây? Hơn nữa em có nghĩ qua hay không, sau khi anh Khang khôi phục trí nhớ, có lẽ anh ấy sẽ rất giận, sau đó sẽ trách chúng ta vì sao lại hợp tác với Giang Tâm Nghiên cùng nhau lừa gạt anh ấy.”

Sẽ như vậy sao? Vương Thi Tình không biết, nhưng “Anh Uy Hàn, mặc dù tính tình của anh Khang đã thay đổi rồi, nhưng nói thật ra, em rất thích anh Khang có nụ cười như bây giờ, bên cạnh có một người vợ dịu dàng xinh đẹp. hơn nữa em cảm giác được, Giang tiểu thư thật sự thích anh Khang, cho nên…”

“Vì sao phải nói giúp cho Giang Tâm Nghiên?” Dương Uy Hàn nhìn cái bánh ngọt trên bàn. “Thì ra là bị ô mai Mộ Tư mua chuộc rồi.”

“Không phải như vậy…”

“Tốt lắm Thi Tình, em có suy nghĩ của em, anh có cách làm của bản thân mình, cứ như vậy đi.” Dương Uy Hàn nói xong ngay sau đó xoay người rời đi.

Bây giờ nên làm gì? Vương Thi Tình đột nhiên lo lắng, không biết anh Uy Hàn muốn làm gì.

Hơn mười giờ tối, Giang Tâm nghiên đứng ở cửa chính nghênh đón Lê Khang về nhà, cô cầm cặp tài liệu giúp anh, sau đó cùng nhau vào phòng khách.

“Khang, ông nội lại tìm anh làm gì? Lại trễ như vậy mới để cho anh về nhà.” Trước khi tan việc, anh nói phải đến nhà mẹ đẻ của cô, đem bản kế hoạch đưa cho ông nội, kết quả bữa tối phải ăn ở đó coi như xong, còn bận rộn đến muộn như vậy mới trở về. “Em muốn gọi điện thoại kháng nghị với ông nội, ông làm cho anh quá cực khổ.”

Bởi vì mỗi lần ông nội đều lôi kéo Lê Khang đến thư phòng nói chuyện rất lâu, sau này cô mới biết được từ Chu quản gia, thì ra chồng cô đã giúp Giang thị làm rất nhiều phân tích thị trường cùng với quy hoạch đầu tư, Chu quản gia còn nói ông nội rất hài lòng biểu hiện của cháu rể.

Ông nội hài lòng, nhưng Lê Khang có thể phải cực khổ.

Vốn công việc của anh đã rất bận, bây giờ lại cộng thêm việc của Giang thị, gánh nặng nhất định rất trầm trọng, nhưng anh chưa bao giờ oán trách cô, luôn cười nói học được không ít kinh nghiệm quý báu từ ông nội.

Giờ phút này nhìn anh, thật ra trước khi mất trí nhớ, cô đã biết anh là một người dịu dàng, mà bây giờ, anh càng là một người đàn ông thân thiết. Cô hiểu rõ đều bởi vì cô, cho nên anh mới không oán hận một câu.

Hai người vào phòng, Lê Khang cởi áo khoác chuẩn bị tắm, nhìn thấy gương mặt thanh lệ bên cạnh không có nụ cười, ngược lại còn có vẻ buồn rầu, anh không khỏi nâng mặt cô hôn một cái.

“Sao vậy?”

“Em sợ anh quá vất vả, chuyện của ông nội, em thấy anh hãy tìm người khác làm thay.” Cô biết ông nội vì sao muốn tìm anh, có lẽ là vì tin tưởng, anh thật sự làm cho người ta có một loại cảm giá vô cùng đáng tin cậy.

“Em không cần lo lắng, anh không cảm thấy vất vả chút nào.” Lê Khang ôm cô vào trong ngực. “Anh chỉ cần khi vừa về nhà, nhìn thấy em đang đợi anh ở cửa, thì anh cảm thấy thật ấm áp hạnh phúc.”

Giang Tâm Nghiên dựa vào trong ngực to lớn của anh, cũng cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc này có thể duy trì được bao lâu?

“Khang, nếu như có một ngày anh khôi phục trí nhớ, chúng ta…”

“Hả?”

“Không có gì.” Cô muốn hỏi anh nhưng lại không dám hỏi, nếu có một ngày anh khôi phục trí nhớ, bọn họ có còn hạnh phúc như vậy không?

Suy nghĩ một chút, quan hệ của bọn họ phát triển phức tạp như vậy, cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, vì khi vừa mới bắt đầu là cô đề xuất giao dịch với anh, sau đó mặc dù hai người từ hợp đồng trở thành vợ chồng, nhưng tiếp theo anh mât trí nhớ, cô lại nói dối lừa gạt anh, làm anh tin rằng hai người thật sự là đôi vợ chồng ân ái… Nếu anh khôi phục trí nhớ, hẳn là sẽ rất giận chứ?

Càng hạnh phúc thì càng cảm thấy sợ hãi, bây giờ, ngay cả cô cũng không biết mình nên làm gì.

Lê Khang trấn an vuốt đầu cô. “Lại suy nghĩ quá nhiều, cho dù anh khôi phục trí nhớ, quan hệ của chúng ta vẫn sẽ giống như bây giờ, chỉ cần em ở bên cạnh của anh là đủ rồi.”

“… Ừ.”

“Xem ra em vẫn còn giống như rất bất an, muốn anh cho em một nụ hôn nồng nhiệt không?”

“Đừng làm rộn. Anh mệt rồi, nhanh đi vào tắm rửa.” Cô vội vã đẩy anh vào phòng tắm. Anh vừa hôn, nói không chừng không cách nào tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.

Sau khi nhìn thấy Lê Khang đã vào trong phòng tắm, Giang Tâm nghiên mới khẽ thở dài, nói thật hiện tại có lo lắng phiền não cũng vô ích.

Hôm nay cô đặc biệt cảm thấy lo lắng, ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện buổi chiều gặp Dương Uy Hàn ở Đông Tường, hắn hình như còn ghét cô hơn trước, hơn nữa ánh mắt còn giống như đang chỉ trích cô cố ý làm cho anh em hai người bọn họ cãi nhau.

Thật ra thì cô hoàn toàn không có ý đó, hy vọng hình tượng bên ngoài của Lê Khang, sau này là một người được mọi người kính trọng. Cô tin cho dù không thu mua một vài công ty, với năng lực của anh, Đông Tường cũng nhất định có thể phát triển rất tốt, dù sao ngay cả ông nội cũng giơ ngón cái khen ngợi anh.

Cố đè loạn xuống tâm tư hoảng loạn, cô quyết định không suy nghĩ linh tinh nữa, đi đến một bên treo áo khoác của anh lên.

Sáng thứ bảy, Lê Khang vừa mới ra ngoài không lâu, chuông cửa nhà họ Lê lại vang lên, là Dương Uy Hàn.

Giang Tâm nghiên đi mở cửa, nhìn thấy người đến thì rất kinh ngạc. “Anh đến tìm Lê Khang sao? Anh ấy vừa mới ra ngoài rồi.”

“Tôi biết anh Khang đi rồi, tôi đến tìm anh ấy không sai, nhưng cũng đến tìm cô.” Dương Uy Hàn biết thói quen của Lê Khang đi đánh tennis vào sáng thứ bảy.

Mặc dù không biết đối phương tìm cô làm gì, hơn nữa còn cố ý sau khi Lê Khang đi rồi mới đến, Giang Tâm nghiên vẫn có phong cách mời hắn vào nhà.

Khi vừa vào trong phòng khách, câu đầu tiên Dương Uy hàn mở miệng nói rất không khách khí.

“Giang Tâm nghiên, trò chơi của đại tiểu thư cô đến đây kết thúc.”

“Cái gì?” Giang Tâm Nghiên hơi sửng sốt.

“Không hiểu sao? Ý của tôi là, cô mau ly hôn với anh Khang, sau đó rời khỏi anh ấy.” Dương Uy Hàn không chịu được Lê Khang không giống như trước đây nữa. Nhân từ đối với kẻ địch mà cản trở sự phát triển của công ty, đây căn bản không phải là tác phong của anh Khang, tất cả là do người phụ nữ này làm hại.

Giang Tâm Nghiên hết sức ngạc nhiên, cô biết hắn ta ghét cô, nhưng không ngờ hắn lại muốn cô sẽ ly hôn với Lê Khang? “Tôi nghĩ chuyện của tôi và Khang, không liên quan gì tới anh?”

“Trước đây tôi đã nói với cô, đừng tưởng mình là Lê phu nhân thật, đừng quản quá nhiều chuyện của chúng tôi, muốn cô nhanh chóng trả lại tự do cho anh Khang. Kết quả nào biết cô không những không nghe lọt tai, mà còn hại anh Khang vì cứu cô mà mất trí nhớ, hiện tại còn học người ta giả bộ làm người vợ hiền thục thông minh… Hừ! Tôi sẽ không mặc kệ chuyện này không lo.” Hắn nên sớm sau khi lấy được miếng đất liền khuyên anh Khang ly hôn với cô ta, sau này cũng không xảy ra những chuyện như vậy.

Giang Tâm Nghiên dường như thấy bóng dáng Phòng Vi Tâm tren người Dương Uy Hàn, trước đây cô luôn không muốn giải thích với người khác, nhưng bây giờ vì quan tâm, cô muốn nói rõ ràng với hắn, chỉ vì hắn là anh em thân thiết của chồng cô, tình như huynh đệ.

“Tôi thừa nhận vừa bắt đầu là tôi đưa ra giao dịch với Khang, tôi quả thực đã sai, nhưng sau này tôi thật sự yêu thương anh ấy, thật lòng muốn sống cùng anh ấy, làm một đôi vợ chồng chân chính.” Trên thực tế, trải qua hơn hai tháng này, bọn họ thật sự là một đôi Thần Tiên Quyến Lữ.

“Cô nói cô thật lòng thích anh Khang? Đừng cười chết người, cô cho rằng đang lừa đứa trẻ ba tuổi sao?” Dương Uy Hàn cười lạnh khinh thường. “Tôi thấy cô căn bản chính là cố tình tạo biểu hiện giả ân ái với anh Khang, sau đó nô dịch anh Khang mất trí nhớ bán mạng vì Giang thị. Anh Khang đã thiết kế cho Giang thị rất nhiều dự án, không phải sao!”

“Ông nội tôi muốn Khang giúp ông thiết kế, đó là vì rất thưởng thức năng lực của anh ấy.”

“Nói một cách thẳng thừng, không phải là đang lợi dụng anh Khang sao?” Dương Uy Hàn tức giận nói. “Tôi đã nói với cô, anh Khang ghét nhất người khác lừa gạt anh, đợi sau khi anh khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ vô cùng thống hận cô đã lừa gạt và đùa bỡn.”

Giang Tâm Nghiên cảm thấy mình rất khó để khai thông người này, vì quan niệm vào trước là chủ (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới) quá sâu. “Tôi nói lại một lần nữa, mặc kệ anh tin hay không tin, tôi thật lòng thích Khang, muốn ở bên cạnh anh ấy. Cho dù sau này khôi phục trí nhớ phát hiện tôi lừa gạt anh mà tức giận, đến lúc đó tôi sẽ nói xin lỗi anh ấy thật tốt.”

“Ý của cô là, cô vẫn muốn tiếp tục quấn lấy anh Khang?”

Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, thật sự không biết còn có thể nói gì với anh ta. “Quan hệ của tôi và Lê Khang, anh không thể hiểu được.”

“Nhưng vừa rồi tôi cũng nói, tôi sẽ không mặc kệ không lo.” Dương Uy Hàn đã sớm đoán được cô sẽ không để anh Khang tự do, vì vậy từ trong túi lấy ra một tờ giấy, đặt trên bàn. “Cô hẳn là nhận ra cái này chứ? Nghe nói các mục bên trong đều là do cô định ra.”

Giang Tâm Nghiên hết sức kinh ngạc, vì đó là bản sao của hợp đồng giao dịch cô và Lê Khang đã ký trước đây. “Dương Uy Hàn, anh muốn làm gì?”

“Nếu đem cái này công bố cho truyền thông, tôi nghĩ chắc hẳn sẽ rất thú vị, cái gì mà “Hợp đồng hôn nhân tám mươi tám tỷ”? Cái gì mà trai tài gái sắc, vợ chồng ân ái? Hừ! Tất cả đều là giả, trên thực tế cái này một trò chơi lừa gạt người đời của đại tiểu thư cô mà thôi. Công ty Giang thị nếu liên tiếp bị điện tử Minh Đạt hủy hôn nhiều năm trước sau đó lại lần nữa xảy ra vụ tai tiếng lớn, tôi nghĩ giá cổ phiếu sẽ hạ không ít, hay là nói không nhất thiết suy sụp như vậy.” Dương Uy Hàn nói.

Nghe thấy uy hiếp của hắn ta, cơ thể Giang Tâm Nghiên run rẩy, hoàn toàn không nói nên lời.

“Nghe nói lúc đầu cô muốn làm một cháu gái hiếu thuận, cho nên mới muốn kết hôn giả, tạo ra một hình tượng vợ chồng ân ái nực cười này. Nếu như cô không ngoan ngoãn nghe lời, Giang thị sợ rằng sẽ trở thành trò cười của mọi người một lần nữa. Nghe nói gần đây Giang lão muốn tái xuất giang hồ, vừa đúng lúc ra để người ta giễu cợt, hy vọng người già như ông ta có thể chịu đựng được, không cần vì mất mặt mà buồn bã không vui, thật tốt giữ gìn thân thể mới đúng.”

Nghĩ tới ông nội, trong lòng Giang Tâm Nghiên liền rất sợ hãi bệnh của ông nội không dễ gì mới tốt lên, nếu để ông biết sự thật, ông nhất định sẽ rất khổ sở, hơn nữa sẽ rất thất vọng về cô.

Cô không cách nào tưởng tượng được sau khi ông nội biết sẽ biến thành hình dáng gì? Thời gian này vì Lê Khang thường xuyên làm bạn với ông, cơ thể của ông mới khỏe mạnh hơn nhiều, nhưng nếu bị đả kích lần nữa, ông nội vẫn luôn rất sĩ diện vô cùng có khả năng không thể chịu đựng được…

“Dương Uy Hàn, hiện tại anh đang uy hiếp tôi sao?” Cô không thể để chuyện này lộ ra bên ngoài, tuyệt đối không thể!

“Học theo cô thôi. Ban đầu cô không phải cũng dùng miếng đất uy hiếp anh Khang như vậy sao?”

“Tôi…” Giang Tâm Nghiên nghẹn lời. Cô biết, sai là từ khi bắt đầu mình không nên mang miếng đất làm giao dịch với Lê Khang. “Mặc dù lúc đầu là tôi không đúng, nhưng bây giờ tôi và Lê Khang yêu nhau, tôi tin anh ấy sẽ không cho phép anh làm như vậy.”

“Đó là anh Khang mất trí nhớ, lại thêm lời nói dối của cô, cho nên anh ấy mới cho rằng mình yêu cô. Nếu sau khi anh ấy khôi phục trí nhớ, cô cảm thấy anh ấy còn yêu cô sao? Tôi tin chắc là anh ấy rất hận cô, ai bảo cô lúc đầu dùng miếng đất uy hiếp anh ấy, sau khi mất trí nhớ lại đùa bỡn anh ấy.”

Giang Tâm nghiên muốn phản bác, lại phát hiện lời nói giống như xương mắc nghẹn trong cổ họng lấy không ra, vì cô không thể xác định sau khi Lê Khang khôi phục trí nhớ, có yêu cô giống như bây giờ hay không?

“Đừng tưởng rằng anh Khang cứu cô từ trong đám cháy ra là yêu cô, đó là bởi vì trách nhiệm trong lòng anh ấy rất quan trọng, cô đi cùng với anh ấy vào nhà hàng, anh ấy đương nhiên sẽ không bỏ lại cô không lo. Hôm nay đổi lại là người khác đi cùng với anh ấy, anh ấy cũng sẽ làm như vậy.” Dương Uy Hàn vẫn cho rằng Lê Khang cứu Giang Tâm Nghiên chỉ là xuất phát từ quan tâm trên đạo nghĩa.

Là như vậy sao? Chỉ vì trách nhiệm trong lòng, cho nên anh mới bất chấp nguy hiểm chạy vào cứu cô? Trước đây cô cũng từng hết sức nghi hoặc, muốn biết sự thật, đáng tiếc anh mất trí nhớ rồi.

Bây giờ cô nên làm gì? Ông nội tuyệt đối không thể ngã xuống lần nữa, nếu ông quay lại thương trường kết quả lại trở thành trò cười của mọi người, ông nhất định sẽ không chịu nổi.

Nhưng, muốn cô rời khỏi Lê Khang, trong lòng cô đau như dao cắt…

“Giang đại tiểu thư, cách khoảng một giờ nữa anh Khang sẽ trở lại, cô có thể từ từ suy nghĩ. Tôi sẽ ngồi ở đây đợi anh ấy, nói với anh ấy sự thật, cô và anh ấy vốn không phải là vợ chồng ân ái gì, đến lúc đó tôi hy vọng cô có thể chủ động rời khỏi anh ấy, kết thúc cái trò chơi nhàm chán này của cô.”

“Rốt cuộc tôi phải làm sao, thì anh mới tin tôi thật lòng yêu Khang đây?”

“Tôi không phải là anh Khang, cô không cần diễn trò trước mặt tôi. Tóm lại hy vọng cô suy nghĩ rõ ràng, ngàn vạn lần đừng để cho mình hối hận là được.”

Một tiếng sau, Lê Khang về nhà, không có bà xã xinh đẹp đợi sẵn ở cửa nghênh đón anh, chỉ thấy Dương Uy Hàn đang ngồi trong phòng khách, anh rất khinh ngạc, mà bà xã đang ngồi ở một bên sô pha cũng an tĩnh khác thường.

“Uy Hàn, em tìm anh?”

“Đúng. Anh Khang, hôm nay em đến là muốn cứu anh ra từ trong sự giả dối.” Dương Uy Hàn rất hy vọng anh có thể khôi phục trí nhớ, coi như không có, thì cũng không nên bị Giang Tâm Nghiên thao túng, bị đại tiểu thư này đùa bỡn.

Lê Khang rất kinh ngạc trước lời nói của hắn, nhìn thấy một tờ giấy ở trên bàn, cầm lên xem, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.

“Anh Khang, đây chính là chứng cớ cô ta đùa giỡn anh.” Dương Uy Hàn nói.

“Đùa giỡn anh?” Lê Khang nhìn về phía vợ, chỉ thấy cô cúi đầu.

“Không sai, anh và cô ta vốn không phải là bạn đời ân ái gì, hai người bọn anh từ khi bắt đầu đã không phải là vợ chồng thật sự, là cô ta dùng miếng đất ép anh kết hôn giả với cô ta…” Nếu anh Khang mất trí nhớ, cái gì cũng quên, như vậy thì hãy để hắn giúp anh Khang khôi phục trí nhớ nói ra toàn bộ sự tình kết hôn giả trước đây của bọn họ.

Lê Khang chuyên chú nghe Dương Uy Hàn nói, không trả lời, nhưng mặt càng ngày càng trầm lãnh. Giờ phút này bộ dáng anh không nói gì, giống như trước khi mất trí nhớ… Anh nhớ tới những chuyện trước đây sao? Trái tim Giang Tâm Nghiên không tự chủ co rút mạnh.

Vốn cô còn nghĩ, nếu anh biết sự tình, nhưng vì yêu cô, có lẽ sẽ giống như trước kia, đứng ở bên cạnh bảo vệ cô, sau đó ngăn cản Dương Uy Hàn làm ra những chuyện tổn thương cô hoặc ông nội. Nhưng cô vẫn đợi, kết quả đợi được lại là.

“Uy Hàn nói đều là sự thật sao? Hôn nhân của chúng ta là giả, tất cả đều là em đùa giỡn anh? Chỉ vì muốn anh bán mạng cho Giang thị, là như thế phải không?” Sắc mặt Lê Khang cứng ngắc chất vấn.

“Em…” Trong lòng Giang Tâm Nghiên rất đấu tranh, nên trả lời như thấ nào. Tất cả giữa bọn họ sao có thể là giả, giả cũng không thể nào ngọt ngào như vậy. Anh nên biết, mà không phải tới chất vấn cô, như vậy, anh nhớ tới những chuyện trước đây?

“Anh Khang anh xem, cô ta không thể trả lời, vậy thì chứng minh những lời em nói đều là sự thật.”

Lê Khang nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trầm mặc kia của cô. “Tôi muốn biết, vì sao lại là tôi? Lúc đầu vì sao muốn tìm tôi kết hôn giả với cô? Có nguyên nhân gì đặc biệt sao?”

Giang Tâm Nghiên bỗng dưng kinh hãi, hoài nghi anh thật sự nhớ ra những truyện trước đây, mặc dù còn chưa xác định, nhưng trước đây anh cũng đã từng hỏi với cô như vậy.

Chỉ là, bây giờ cô có thể nói cái gì? Nói với anh vì cô ở trên đường lớn vừa gặp đã yêu anh, cho nên mới muốn kết hôn giả với anh sao? Nói ra chắc hẳn sẽ chỉ bị giễu cợt thôi, cũng giống như Dương Uy Hàn không tin cô thật lòng.

Đè xuống sự khó chịu trong lòng, cô nói: “Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là khi đó tôi muốn tìm một người kết hôn giả, vừa đúng lúc anh đến nhà tôi, muốn miếng đất của nhà tôi, cho nên tôi liền…”

“Như vậy, yêu tôi cũng là giả?” Lê Khang lại hỏi.

“Anh Khang, cái này anh vốn không cần hỏi, tất cả đều là trò chơi của đại tiểu thư mà thôi.” Dương Uy Hàn không hiểu anh hỏi cái này làm gì, chuyện không phải đã rất rõ ràng rồi sao?

“Giang Tâm Nghiên, tôi muốn nghe câu trả lời của cô.” Âm thanh của Lê Khang trầm thấp căng thẳng, kiên trì lấy được đáp án.

Giang Tâm Nghiên cắn môi, trong lòng khổ sở đưa ra quyết định.

“Hắn nói đều là thật, chúng ta không phải là vợ chồng ân ái. Tất cả đều là giả, tôi chưa từng yêu anh. Còn nữa, tôi muốn nói với anh, tôi muốn hủy bỏ hợp đồng giao dịch, sau này anh là anh, tôi là tôi… Chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.