Vương Kiên không chút nương tay mà hất ngã cô ta xuống sàn, ngay sau đó anh rút khăn tay ra lau sạch sẽ bàn tay của mình, rồi ném nó vào thùng rác gần đó. "Không có liêm sỉ mà!" Anh lạnh lùng nhìn cô ta nói.
"Anh...anh nói ai không có liêm sỉ hả?" Nhiễm Tử Oanh lại là lần đầu tiên bị đối xử như thế, nỗi nhục này cô ta không thể nuốt trôi được, đôi mắt căm thù nhìn ba người chăm chăm.
Vương Kiên cũng không để ý đến, anh ngồi xuống ôm Tiểu Nghiêm vào lòng, cẩn thận xem xét vết thương trên chân cậu bé. Sau đó lại nhìn sang Nguyệt Tố Song, thấy cô đang tức giận cùng lo lắng, anh lại chợt nghĩ ra cho dù là ở đâu thì cô gái nhỏ này cũng có thể gặp rắc rối được. Nhưng biết sao bây giờ, ai kêu anh lại thích cô nhiều như vậy? Hết cách rồi, anh chỉ muốn bảo vệ cô một đời an nhiên mà thôi.
"Chủ tịch Vương, mau đưa Tiểu Nghiêm về nhà xử lý vết thương đi!" Nguyệt Tố Song đưa đôi mắt đáng thương nhìn anh nói, cô hiện tại rất lo cho bảo bối nhỏ.
"Ừm, chúng ta đi!" Vương Kiên gật đầu đáp lời cô, mà Nhiễm Tử Oanh lại bị hai người làm lơ.
Cô ta bây giờ thật sự rất giận dữ, cô ta không chấp nhận việc bị sỉ nhục như thế này, biết mình thế yếu không đấu lại Vương Kiên, cô ta lập tức lấy điện thoại gọi chi viện đến."Các người chết hết ở đâu rồi? Mau đến siêu thị ngay cho tôi!" Cô ta hung hăng lớn tiếng nói.
Ở đây Vương Kiên bế Tiểu Nghiêm đứng lên, anh cùng Nguyệt Tố Song muốn nhanh chóng đưa cậu bé trở về nhà. Chỉ là vừa mới đến bãi đỗ xe, đã thấy có đến mười tên vệ sĩ áo đen nghiêm trang bao vây lấy họ.
Vương Kiên không vui, anh nhíu mày nhìn bọn họ, ở thành phố này người có gan cản đường anh cũng không nhiều, mà những kẻ đó cũng không biết bây giờ sống chết thế nào rồi.
Nguyệt Tố Song lúc này lo lắng, cô ôm lấy Tiểu Nghiêm để bảo vệ, này với cô cũng quá dọa người rồi. Nhưng Tiểu Nghiêm lại không quá bất ngờ, vài ba tên vệ sĩ với cậu bé không phải là chưa từng thấy quá, chuyện này với cậu rất bình thường.
Ngay lúc Vương Kiên vẫn chưa làm gì, cậu nhóc nhanh trí nhắn tin cho Vương Nhất Trì, để hắn mang người đến cứu giá.
[Chú út, chú mau đến đây giúp đi! Daddy và mẹ xinh đẹp gặp rắc rối rồi, bọn con đang bị năm mươi tên vệ sĩ to cao bao vây!] Cậu nhóc tinh ranh lại cố tình nói quá sự thật.
"Cái gì? Là tên nào không có mắt như vậy? Làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của ông đây, đáng chết!" Vương Nhất Trì nhận được tin nhắn thì phát hoảng, hắn lập tức cho người đến cứu viện.
Vương Kiên mặt mày lạnh lùng, anh không rảnh đôi co với bọn người ngu ngốc này, trực tiếp mở cửa cho Nguyệt Tố Song và Tiểu Nghiêm vào xe. Xong xuôi anh cũng trở vào ghế lái, khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Nhiễm Tử Oanh tức không chịu được, cô ta cũng xuống xe, đi đến chặn đầu xe của Vương Kiên lại, rồi lớn giọng ra lệnh. "Này, anh mau xuống xe cho tôi ngay, lập tức! Nếu không đừng trách người của tôi không tha cho anh!"
Dĩ nhiên Vương Kiên sẽ không nghe lời cô ta, anh là ai chứ? Đâu phải là kẻ mà ai muốn sai khiến ra lệnh là được đâu.
"Song Song!" Anh lên tiếng dịu dàng gọi Nguyệt Tố Song.
"Dạ!" Cô giật mình đáp.
"Thắt dây an toàn vào nhé!" Anh lại nói.
"Vâng!" Nguyệt Tố Song lúng túng trả lời.
Cô vừa thắt dây an toàn cho mình và Tiểu Nghiêm xong, ở đây Vương Kiên nhìn người phụ nữ đáng ghét trước mặt, nhấn mạnh chân ga, chiếc xe trực tiếp lao thẳng về phía Nhiễm Tử Oanh. "Grừm!"
"Cái...cái gì chứ? Người đàn ông này điên rồi!" Cô ta hoảng sợ kêu lên, cô ta không ngờ đến anh vậy mà dám lao thẳng đến như vậy.
Nguyệt Tố Song tròn mắt kinh ngạc, cô không nghĩ anh lại làm như thế, này đó cũng quá bá đạo rồi đi. Cô nhìn anh mà không dám tưởng tượng, nếu như anh và Tiểu Nghiêm không thích cô, có phải anh cũng sẽ đối xử với cô như vậy không? Nghĩ đến là thấy sợ rồi.
"Daddy thật tuyệt, mau cho người phụ nữ xấu xa kia biết thế nào là lễ độ đi!" Ngược lại cậu bé thì rất vui, còn không ngừng cổ vũ cho ba mình.
Cảnh tượng này làm người ta thật sự không biết nên khóc hay nên cười mà.
"Bảo bối nhỏ à, con không được như vậy đâu!" Nguyệt Tố Song vội vàng ngăn cản cậu nhóc, một đứa trẻ mới năm tuổi học những điều này thật không tốt chút nào, xem ra cô cần phải dạy dỗ cậu nhóc này lại rồi.
Nhiễm Tử Oanh không còn cách nào khác, cô ta vội vàng tránh sang một bên, nếu không cô ta có thể sẽ chết mất.
Đám vệ sĩ bình thường bảo vệ cô ta rất cẩn thận, nhưng lần này lại không ngờ đến Vương Kiên vậy mà dám phóng thẳng, cho nên cũng không kịp trở tay, đứng bất động như pho tượng ở đó.
"Khốn kiếp thật mà! Lũ vô dụng các người còn đứng như trời trồng ở đó hay sao? Mau đưa tôi đuổi theo chiếc xe đó! Lần này quay về tôi nhất định sẽ nói ba đuổi cổ hết lũ vô dụng các người đi!" Nhiễm Tử Oanh bị bọn họ làm cho tức điên, cô ta lớn tiếng quát mắng, rồi ra lệnh đuổi theo Vương Kiên.
"Vâng, tiểu thư!" Đám vệ sĩ lúc này mới giật mình, bọn họ gấp gáp nói.
Ở trên đường lớn, mấy chiếc xe cao cấp đuổi theo nhau, tốc độ làm cho người đi đường phải phát khiếp. Bọn vệ sĩ của Nhiễm Tử Oanh dù có cố gắng cũng không đuổi kịp Vương Kiên, đến tới trước cổng khu biệt thự xe của bọn họ liền bị chặn lại.
"Các người không được vào, đây là biệt thự riêng!" Hai người bảo vệ nghiêm giọng nói.
Nhiễm Tử Oanh từ trên xe mở cửa ra nhìn, cô ta liền biết đây là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố này, ở đây chỉ dành cho những người rất rất nhiều tiền, gia thế phải xếp vào hàng khủng. "Hoá ra là một kẻ có tiền, cho nên mới dám đối xử với mình như vậy! Hừ, lũ khốn!" Cô ta nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
Nhiễm Tử Oanh siết chặt hai tay, ở đây chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu cao nhất, mà thế lực của họ không chỉ đơn giản là thương nhân. So với Nhiễm gia của cô ta thì khác một trời một vực, cửa nào mà so sánh nổi.
Tuy não của Nhiễm Tử Oanh hơi ngu ngốc, nhưng cô ta sống ở tầng lớp thượng lưu đã lâu, cô ta vẫn phân biệt được người nào là không nên chọc vào. Dù không cam lòng, nhưng cô ta chỉ có thể ôm cục tức quay trở về.
"Về thôi!" Cô ta hậm hực ra lệnh cho tên lái xe.
...
Mặc khác Vương Nhất Trì đã cho người đến siêu thị, một hàng siêu xe xếp dài trên đường lớn, làm cho mọi người kinh hách. Sau đó một đám vệ sĩ mở cửa bước xuống, bọn họ nối đuôi cùng nhau đến bãi đỗ xe của siêu thị, nhưng không còn thấy ai ở đây nữa.
Vương Nhất Trì lo lắng xảy ra chuyện không hay, hắn lấy điện thoại gọi cho Tiểu Nghiêm hỏi thăm tình hình. "Bảo bối, con đang ở đâu vậy? Mọi người có ổn hay không?"
"Chú út, chú chậm chạp quá đi! Con với daddy và mẹ xinh đẹp về đến nhà rồi, chú cũng về luôn đi!" Tiểu Nghiêm bên kia điện thoại một bộ thất vọng đáp.
"Cái gì? Con dám nói út chậm chạp sao?" Vương Nhất Trì đau khổ kêu lên. Hắn đang nghỉ ngơi thì bị làm phiền, rồi bây giờ còn bị cháu trai bảo bối phũ phàng, hắn sao không đau lòng cho được?
Nhưng Tiểu Nghiêm bên kia không có trả lời, cậu bé đã nhanh chóng tắt máy đi rồi.
Vương Nhất Trì bị xoay vòng vòng đến thở dốc, cuối cùng hắn đành cho thu quân rồi quay trở về nhà.
Về đến nơi hắn gấp rút xông vào nhà tìm Tiểu Nghiêm, xem thử cậu bé có bị làm sao hay không. Vừa vào đến phòng đã thấy Huỳnh Lập Ân đang xử lý vết thương cho cậu bé, hoá ra lúc lái xe quay về, Vương Kiên đã nhanh trí gọi điện cho hắn đến.
"Bảo bối, là ai làm con bị thương, mau nói cho chú út nghe?" Vương Nhất Trì tức giận xông đến, hắn đau lòng hỏi.
"Chú, là một người phụ nữ điên ở siêu thị, cô ta chạy mất rồi!" Tiểu Nghiêm tỏ ra uất ức đáp.
"Chết tiệt, chú sẽ đi tìm cô ta, nhất định phải bắt cô ta trả giá vì dám động vào bảo bối của chú! Người phụ nữ đó đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!" Vương Nhất Trì tức giận nói, hắn đứng lên lại muốn đi ra ngoài lần nữa.
"Nhất Trì, chờ một chút đi!" Nhưng ngay sau đó đã bị Vương Kiên ngăn lại.
Bên cạnh Nguyệt Tố Song cảm thấy hổ thẹn, lúc nào Tiểu Nghiêm ở bên cô đều gặp nguy hiểm, mà cô lại không cách nào bảo vệ được cậu bé. Lúc này chuyện duy nhất cô làm được là chỉ có thể ôm cậu nhóc vào lòng vuốt ve a ủi, vì sợ cậu sẽ bị đau.
"Bảo bối nhỏ, lần này con lại bị thương vì mẹ nữa rồi!" Cô cười buồn nói khẽ.
"Mẹ xinh đẹp, vết thương này cũng không có đau quá đâu! Daddy nói là con trai phải mạnh mẽ, những vết thương nhỏ nhặt này không đáng gì cả. Lại nói người gây ra cũng không phải mẹ, cho nên mẹ đừng tự trách!" Tiểu Nghiêm nghe thấy những lời cô nói, cậu bé quay sang ôm cô nói.
Cậu bé càng an ủi cô, thì cô lại càng tự trách nhiều hơn, một cậu bé mới năm tuổi sao có thể hiểu chuyện như vậy chứ?
Sau khi xử lý vết thương cho Tiểu Nghiêm xong, Huỳnh Lập Ân kê cho cậu bé ít thuốc tiêu sưng và dặn dò. "Không có gì đáng ngại đâu, chịu khó đừng hoạt động mạnh trong thời gian này là được rồi!"
"Thật sự không có ảnh hưởng đến xương sao? Không cần phải chụp X-quang?" Nguyệt Tố Song vẫn lo lắng hỏi.
"Không cần thiết đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi!" Huỳnh Lập Ân thấy bộ dáng gấp gáp của cô lại vui vẻ, hắn mỉm cười đáp.
"Anh hai, anh không lẽ muốn bỏ qua cho người phụ nữ kia à?" Vương Nhất Trì lại xoay qua nhìn Vương Kiên hỏi.
Chỉ thấy anh không có trả lời, gương mặt anh tỏ ra âm trầm và lạnh lẽo, làm cho người sống bên cạnh cũng phải rùng mình. Anh như đang suy tính gì, có vẻ là đang muốn xử lý ai kia.