Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 45: Mang Hắn Đến Sở Cảnh Sát



Mãi một lúc sau đó, Nguyệt Tố Song mới dần nhận ra Vương Kiên, cô nhào vào lòng anh oà khóc nức nở. "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đến!" Cô nghẹn giọng nói, nếu như anh không đến kịp lúc, vậy thì cô không biết mình sẽ như thế nào nữa.

"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, đừng khóc nữa!" Anh dịu dàng xoa đầu cô đáp.

Sau đó anh giao lại chuyện ở đây cho Vương Nhất Trì xử lý, còn mình thì ôm Nguyệt Tố Song lên xe trở về nhà. Cả đoạn đường dài, cô cứ thút thít không thôi, còn muốn né tránh anh vì ngại mình bẩn.

Mà Vương Kiên nhìn cô lại đau lòng, dường như anh càng muốn bảo vệ cô, thì cô lại càng gặp nguy hiểm. Anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực thế này, muốn bảo vệ một người cũng khó khăn đến vậy.

Anh đưa tay cầm lấy chai nước bên cạnh, rồi lại thấm vào chiếc khăn tay của mình, đưa lên lau đi những vết bẩn trên mặt Nguyệt Tố Song. "Em cố chịu khó một chút, sắp về đến nhà rồi!"

Nguyệt Tố Song ngồi im lặng, cô không có gì để nói vào lúc này, đúng hơn là không dám nói, cô không muốn anh biết những quá khứ mà mình đã trải qua. Dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nói ra chỉ thêm mất mặt.

Rất nhanh xe đã đưa hai người đến biệt thự, Nguyệt Tố Song vừa xuống xe đã chạy nhanh vào trong nhà, cô vào phòng tắm mở nước lạnh đầy bồn mà leo vào ngâm trong đó. Cô muốn rửa sạch những nơi mà Húc Tinh đã chạm qua, đối với cô nó thật sự rất bẩn, một chút cô cũng không chịu được.

Làn da trắng ngần bị cô chà xát đến đỏ rần, chỉ còn thiếu chút nữa là rách toạc cả da, nhưng cô vẫn không ngừng kỳ cọ. Chai sữa tắm đổ đến cạn, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy hài lòng.

Ở bên ngoài Tiểu Nghiêm và Vương Kiên đều cảm thấy không yên, lần trước cô đã tự mình hành hạ bản thân rồi, bây giờ không lẽ lại tiếp diễn sao.

"Daddy, mẹ xinh đẹp lại bị sao nữa vậy?" Tiểu Nghiêm lo lắng nhìn anh hỏi, hai tay ôm chặt con gấu bông nhỏ không rời.

"Không sao, mẹ xinh đẹp chỉ muốn tắm một chút thôi, con đừng lo!" Vương Kiên ngồi xuống ôm con trai vào lòng trấn an cậu nhóc.

"Có thật không? Sao nãy giờ mẹ vẫn chưa tắm xong nữa, đã hơn nửa tiếng rồi?" Cậu bé có vẻ không tin tưởng anh lắm, cúi đầu hỏi tiếp.

"Daddy có lừa con bao giờ đâu? Có lẽ hôm nay mẹ thấy hơi bẩn, nên muốn tắm lâu một chút thôi!" Anh lắc đầu trả lời cậu nhóc.

"Cạch!" Hai cha con còn đang không biết làm sao, thì Nguyệt Tố Song đã mở cửa ra, gương mặt cô cố tươi tỉnh nhất có thể. Tiểu Nghiêm của cô đang ở đây, cô lại không muốn làm cậu nhóc lo lắng, như vậy không phải chút nào. Vả lại mỗi khi gặp chuyện cứ khóc lóc cũng không giải quyết được chuyện gì, cô cần phải ổn định lại chính mình, như vậy mới xứng đáng làm mẹ của cậu nhóc.

"Mẹ xinh đẹp, mẹ có ổn không vậy? Mặt của mẹ sao lại bầm tím rồi, là ai đã đánh mẹ?" Trông thấy cô cuối cùng đã chịu mở cửa, cậu nhóc mừng rỡ chạy đến níu lấy bàn tay cô, nhìn gương mặt cô tím bầm, cậu nhóc lại mếu máo hỏi.

"Mẹ không bị sao cả, chỉ là không cẩn thận bị ngã thôi! Lát nữa xử lý vết thương chút là ổn ngay!" Cô mỉm cười trả lời cậu nhóc, sợ cậu buồn cho nên đành phải nói dối.

Nhưng Tiểu Nghiêm vẫn khóc lớn, cậu nhóc nghĩ cô gặp nguy hiểm là do bản thân mình không tốt, không bảo vệ được cô, nên mới để cô bị thương như vậy. "Mẹ xinh đẹp, con xin lỗi!"

"Bảo bối nhỏ, con đã làm gì có lỗi đâu! Con trai thì không nên khóc nhè, có nhớ không? Mẹ bị thương không phải lỗi của con, đừng khóc mà!" Nguyệt Tố Song vội vàng dỗ dành cậu nhóc, tình huống này cô cũng không ngờ tới.

"Tiểu Nghiêm, con khóc như vậy mẹ xinh đẹp nhất định sẽ buồn đó, đừng khóc nữa!" Vương Kiên thấy con trai đang lúng túng cũng nói vào.

"Mẹ đừng buồn, con sẽ không khóc nữa!" Cậu nhóc nghe xong vội lau đi nước mắt nói, dù gương mặt nhỏ lúc này đã đỏ bừng.

"Bảo bối nhỏ thật ngoan, như vậy mới đáng yêu!" Nguyệt Tố Song lúc này mới thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Vương Kiên khi nãy đã gọi điện thoại cho Huỳnh Lập Ân rồi, chắc khoảng mười lăm phút nữa hắn sẽ đến. Cơ mà vết thương của cô làm anh rất đau lòng, anh thật hi vọng cô sẽ không bao giờ phải gặp những chuyện như thế này nữa. Hôm nay anh may mắn đến kịp, liệu lần sau có may mắn như vậy nữa hay không?

Nguyệt Tố Song lần này không tự hành hạ mình nữa, điều này làm anh cũng thấy mừng trong lòng. Mà có vẻ do vết thương bị đau, nên đôi lúc cô khẽ nhíu mày lại.

Vương Kiên cũng vì vậy lại sốt ruột hơn, anh liên tục gọi điện thúc giục Huỳnh Lập Ân, còn không quên hù dọa hắn.

...

Ngồi dưới lầu nhìn vết thương trên mặt làm Nguyệt Tố Song thấy lo, cô muốn nhanh chóng xử lý vết thương, để ngày mai còn đi làm nữa. Nếu để gương mặt thế này đến công ty, khẳng định sẽ khiến mọi người chú ý.

"Tôi đến rồi đây! Ai bị thương vậy, là Tiểu Nghiêm sao?" Huỳnh Lập Ân ở bên ngoài chạy vào kêu lên, hắn thở dốc nhìn Vương Kiên.

"Là Song Song, cậu mau qua xem cho cô ấy đi!" Anh lãnh đạm nhìn hắn đáp.

Sau một hồi kiểm tra, Nguyệt Tố Song không bị thương nặng ở đâu cả, chủ yếu là chấn thương phần mềm thôi.

"Tôi lấy thuốc cho cô, chịu khó uống và bôi đều đặn sẽ nhanh khỏi! Còn tưởng là cô bị thương nặng như thế nào, tôi bị cái tên đại ma vương này giục đến nổi phải vượt đèn đỏ đấy, suýt là bị cảnh sát đưa về đồn rồi!!" Huỳnh Lập Ân từ trong túi lấy ra vài loại thuốc đưa cho cô, kèm theo ánh mắt khó chịu nhìn Vương Kiên mỉa mai.

"Thật xin lỗi, làm phiền anh rồi!" Nguyệt Tố Song gượng cười nói, cô không biết Vương Kiên vì cô mà lại làm nhiều chuyện như thế.

"Huỳnh Lập Ân, cậu cũng nhiều lời thật đấy, có tin tôi xử lý cậu hay không?" Anh nhếch môi nhìn hắn hỏi.

"Không cần, tôi về đây, cậu không cần phải tiễn tôi đâu!" Huỳnh Lập Ân nhanh chóng cầm lấy túi cứu thương chạy ra ngoài, hắn có điên mới ở lại.

Chờ hắn đi rồi, Vương Kiên mới đi đến chỗ của Nguyệt Tố Song, cẩn thận kiểm tra lại thương tích trên người cô. "Thật sự là không bị tổn thương đến xương? Trông sắc mặt của em thật tệ, có cần đến bệnh viện kiểm tra lại không? Chụp X-quang cho chắc!"

"Không cần đâu mà, anh chẳng lẽ lại không tin năng lực của bác sĩ Huỳnh?" Nguyệt Tố Song lắc đầu trả lời anh.

"Hắn ta sao? Đôi lúc cũng chẳng tin được! Bây giờ cũng trễ rồi, anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi!" Nhìn thấy bây giờ đã trễ, anh muốn để cô đi nghỉ ngơi sớm.

"Òng ọc..." Đang chuẩn bị đứng lên thì bụng của Nguyệt Tố Song lại kêu lên. Hoá ra từ lúc bị Húc Tinh bắt đi đến giờ cô vẫn chưa có ăn gì, cho nên bây giờ cảm thấy rất đói. Có thể cũng vì như vậy mà sắc mặt của cô mới không tốt đi.

"Em đói sao?" Vương Kiên thắc mắc hỏi.

"Có một chút, từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn cái gì!" Nguyệt Tố Song ngại ngùng đáp, chuyện này với cô cũng thật mất mặt.

Vương Kiên không nói gì, anh đi tìm người hầu bảo họ nấu cho cô một chút đồ ăn.

Một lát sau một bát cháo thịt nóng hổi đã được mang lên, Nguyệt Tố Song vội cầm thìa lên xúc từng muỗng. Không biết có phải là do cô quá đói hay không, mà bát cháo này hôm nay ngon đến lạ, cô ăn liền một lúc là hết sạch.

"Uống chút nước đi!" Vương Kiên ngồi bên cạnh rót cho cô một ly nước ấm, đẩy nó về phía cô nói.

"Cảm ơn anh!"

Sau bữa ăn, Vương Kiên và Tiểu Nghiêm đi theo cô về phòng. Lúc anh đỡ cô nằm xuống giường, có lẽ vết thương bị Húc Tinh đánh ở bụng bị động, một cơn đau nhói chạy lên đại não cô. "Ahh!" Cô khẽ kêu lên một tiếng.

"Làm sao vậy?" Anh lo lắng hỏi.

"Vết thương có chút đau, nhưng đã ổn rồi!" Cô gượng cười đáp, cố nén cơn đau vào trong.

Nhưng Vương Kiên nhận ra nét mặt đau khổ của cô, anh đưa tay giúp cô xoa bụng nhỏ, động tác vô cùng ôn nhu.

"C...chủ tịch Vương, anh cứ để tôi tự làm là được!" Nguyệt Tố Song ngượng chín mặt, cô vội từ chối, nhưng là Vương Kiên không để ý đến lời cô nói.

Có điều bàn tay của anh xoa lên bụng làm cô thấy rất dễ chịu, sau đó cô vì mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

...

Vương Nhất Trì ở đây theo lời của Vương Kiên mà xử lý tốt Húc Tinh, hắn bị đánh đến ngất trên đất. Một cánh tay cũng bị đánh gãy, lần này thì không mong có cơ hội chữa trị nữa rồi, bởi nó đã dập nát.

"Húc đại thiếu gia, ngươi đúng là thèm đòn thật đấy! Ở cái thành phố này có biết bao nhiêu người giàu có mà ngươi không chịu uy hiếp, lại chọn ngay đại ca của ta mà tống tiền, nói ngươi ngu ngốc chẳng sai chút nào!" Vương Nhất Trì lười biếng đi đến gần Húc Tinh, hắn châm chọc nói, có điều bây giờ thì hắn ta cũng không nghe thấy.

"Vương nhị thiếu, bây giờ chúng ta làm gì với hắn đây?" Vệ Trạch đứng bên cạnh hỏi.

"Còn làm gì được nữa đây? Mang hắn đến thẳng sở cảnh sát, dùng tài nguyên của Vương gia cho hắn mục xương ở trong tù!" Vương Nhất Trì liếc nhìn hắn nói.

Đây cũng là ý của Vương Kiên, anh muốn Húc Tinh nửa đời sau sống mục rữa sau song sắt, mà không có ngày trở ra.

"Vâng, vậy bây giờ tôi cho người đưa hắn đi ngay!" Vệ Trạch gật đầu, rồi ra lệnh cho vệ sĩ phía sau đi lên lôi Húc Tinh ra ngoài.

"Chậc chậc, thật bẩn mà! Cái tên ngu này vậy mà còn gây phiền phức cho mình, cái áo này mình thích lắm đấy!" Vương Nhất Trì nhìn vết máu bắn trên áo, hắn lắc đầu thở dài nói.

Với năng lực của Vương Nhất Trì, thì hồ sơ của Húc Tinh đã nhanh chóng được thành lập, hắn sẽ bị tống thẳng vào trại giam không thương tiếc. Lần này hắn tính sai thật rồi, không những không thể lấy được tiền, mà còn đối mặt với án nặng chung thân nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.