Từ sau ngày bị ông bà Vương đuổi khỏi bệnh viện, Nguyệt Tố Song chỉ quay lại thăm Tiểu Nghiêm được một lần, rồi cô cũng không dám đến lần nữa. Cô sợ bọn họ nhìn thấy cô sẽ tức giận, hoặc là cảm thấy không vui, cho nên cô chỉ có thể tránh xa cậu bé một chút.
Nhưng Nguyệt Tố Song cũng rất nhớ cậu bé, mỗi lần như vậy cô đều lấy những tấm ảnh đã chụp chung với cậu nhóc ra xem. "Bảo bối nhỏ, con nhất định phải thật khoẻ mạnh đấy! Mẹ xin lỗi, vì không thể đến thăm con được, đừng giận mẹ nhé!" Cô nhẹ hôn vào màn hình điện thoại nói, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Sau nhiều ngày nghỉ phép thì cô cũng cần phải đến công ty để làm việc, công việc của cô đang bị đình trệ, nếu cứ như vậy sẽ làm chậm tiến độ của dự án mất.
Vì phải xử lý nhiều công việc cùng một lúc, cho nên cô bận đến nổi không ăn uống gì được, buổi trưa cũng không chịu nghỉ ngơi để dưỡng sức, mặc dù cơ thể của cô hiện tại chẳng khoẻ mạnh gì. Lúc này điện thoại vang lên, là Thiết Tử Huy gọi đến, mà sau vụ việc ở bệnh viện cũng khiến cô có cảm tình với anh ta nhiều hơn.
"Là tôi đây! Thiết tổng gọi cho tôi có việc gì vậy?" Cô nhanh chóng bắt máy hỏi.
"Chiều nay em có rảnh không? Tôi mới tìm được một đối tác, mà vật liệu bên ông ấy cung cấp vô cùng tốt, cho nên muốn hỏi ý của em xem sao?" Anh ta mỉm cười đáp, kỳ lạ mỗi lần nghe thấy giọng cô, là cũng đủ khiến anh ta thích thú.
"Được vậy thì cảm ơn anh! Chiều nay tôi cũng rảnh, anh cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ ghé qua!" Nguyệt Tố Song mừng rỡ đáp, đây là vấn đề cô đang cảm thấy đau đầu, may là có anh ta giúp.
"Không cần, chiều nay tôi sẽ qua đón em, cứ ở yên đó chờ tôi là được!" Thiết Tử Huy đáp, dĩ nhiên là anh ta muốn tự mình đưa cô đi rồi, đâu dễ gì mới có cơ hội ở gần cô.
"Vậy thì cảm ơn anh trước, chiều nay gặp lại!" Nguyệt Tố Song biết tính tình của anh ta, cho nên đành phải đồng ý.
Buổi chiều cô nhanh chóng thu thập đồ vật, rồi đi xuống dưới cổng lớn công ty để chờ Thiết Tử Huy. Nhưng vừa bước qua khỏi cửa, cô đã nhìn thấy cha con Vương Kiên đang đứng chờ mình.
"Bảo bối nhỏ!" Trông thấy cậu bé làm cô rất vui, liền nhanh chân chạy đến chỗ hai người họ hỏi thăm bệnh tình của cậu bé.
"Bảo bối nhỏ, con thấy thế nào rồi? Cơ thể đã tốt hơn chưa? Có chỗ nào còn đau hay không? Dạo này con ăn cơm không đầy đủ hả, sao tay chân lại gầy như vậy?" Gương mặt cô vô cùng lo lắng, hỏi cả một tràng dài, làm hai cha con không biết nên trả lời thế nào.
"Thằng bé ổn rồi! Bác sĩ đã cho xuất viện, hiện tại chỉ cần theo dõi tại nhà, và điều trị bằng thuốc đặc trị thôi, không cần phải cấy ghép tủy! Vì bệnh nên khẩu vị không tốt, cho nên ăn uống không được nhiều!" Vương Kiên thấp giọng trả lời cô.
"Mẹ xinh đẹp, con muốn ôm ôm!" Lúc này Tiểu Nghiêm dang tay về phía cô, cậu nhóc muốn được cô bế.
Nguyệt Tố Song nhanh chóng ôm cậu vào lòng vỗ về, mấy ngày nay cô rất nhớ cậu nhóc, thật may là hôm nay Vương Kiên đã đưa cậu đến đây.
"Mẹ xinh đẹp, tại sao mấy bữa nay con gọi mà mẹ không bắt máy vậy? Mẹ không thương Tiểu Nghiêm nữa sao? Đã hứa là sẽ ở bên con đến khi con khỏi bệnh mà, còn chẳng thèm đến thăm con!" Cậu nhóc ôm chặt lấy cô giọng ấm ức hỏi.
"À thì...mấy ngày hôm nay mẹ có việc bận, nên không thể nghe điện thoại, cũng không thể bên cạnh con được! Bảo bối nhỏ, mẹ xin lỗi nhé!" Nguyệt Tố Song tròng mắt đảo quanh, cô vì sợ rằng ông bà Vương đang ở bên cậu bé, cho nên mới không dám bắt máy thôi.
Không lẽ chỉ vì cô mà khiến gia đình họ bất hòa không vui, cho nên cô đành nói dối, nhận hết lỗi về phía bản thân mình. Chút chuyện này cô làm được, chỉ cần không khiến cậu bé và anh cảm thấy khó xử thì cô thế nào cũng được.
Chỉ có Vương Kiên nhận ra là cô đang nói dối, anh biết được cô suy nghĩ điều gì. Đặt trường hợp anh là cô, thì anh cũng sẽ làm như vậy thôi. Quay trở lại mục đích chính, thì hôm nay anh đưa con trai đến là muốn rủ cô đi ăn cơm, cũng như để phát triển tình cảm của hai người.
"Song Song, bây giờ cũng sắp đến giờ cơm rồi, anh và Tiểu Nghiêm đến là muốn mời em đi ăn tối! Nếu em không thấy phiền, có thể đi cùng cha con anh không?" Vương Kiên lên tiếng hỏi cô, lại một lần nữa mang Tiểu Nghiêm ra làm bùa hộ thân.
"Ăn tối? Hôm nay thì không được rồi, chút nữa tôi còn có công việc phải đi gặp đối tác, cho nên không thể nhận lời mời của anh!" Nguyệt Tố Song cười ngại ngùng đáp, mà đúng thật là cô có công việc đang chờ.
"Mẹ xinh đẹp, mẹ không muốn ăn cơm với con sao?" Tiểu Nghiêm đưa đôi mắt đáng thương nhìn cô nũng nịu hỏi.
"Bảo bối nhỏ, mẹ thật sự có việc bận rồi! Hôm khác chúng ta sẽ đi ăn sau nhé, mẹ hứa đó!" Cô nhanh chóng dỗ dành cậu nhóc.
Lúc này xe của Thiết Tử Huy cũng vừa chạy đến, trông thấy cha con Vương Kiên cũng đang ở đây, anh ta khẽ nhíu mày không vui.
"Tố Song, chúng ta đi thôi, đối tác còn đang chờ!" Anh ta bước xuống xe, lịch thiệp mở cửa cho cô nói.
"Bảo bối, mẹ phải đi rồi, hẹn gặp lại con sau nhé! Nhớ là phải ăn uống đầy đủ, đừng để đói bụng có biết không?" Nguyệt Tố Song vội trả Tiểu Nghiêm lại cho Vương Kiên, trước khi đi còn không quên hôn lên má cậu bé một cái.
Mặc dù chỉ là nụ hôn dành cho trẻ con, nhưng cả Vương Kiên và Thiết Tử Huy đều cảm thấy ghen tị. Ngay lúc này bọn họ thật mong mình có thể là một đứa trẻ, để nhận được nụ hôn của Nguyệt Tố Song.
Hai người họ nhanh chóng lên xe rời đi, nhìn chiếc xe dần khuất bóng, Vương Kiên cả người toát ra sát khí nồng đậm.
"Cái tên kỳ đà đáng ghét này, thật là muốn một cước đá bay hắn về Anh Quốc!" Anh tức giận thì thầm nói khẽ, còn thề với lòng là phải nhanh chóng xử lý Thiết Tử Huy, khiến hắn biến mất khỏi Nguyệt Tố Song càng nhanh càng tốt.
...
Ở một quán cà phê sang trọng giữa trung tâm thành phố, Vương Nhất Trì đang thay thế Vương Kiên đi xem mắt. Ông bà Vương chuẩn bị cũng thật nhanh, mới đó mà đã tìm được một người môn đăng hộ đối cho anh. Nhưng dĩ nhiên là anh sẽ không đến, mà giao nhiệm vụ bất khả thi này lại cho em trai.
"Vương Kiên, anh thật sự là một người anh trai tàn nhẫn đó, tại sao lại giao cho em nhiệm vụ thế này chứ?" Vương Nhất Trì muốn khóc thét nói.
Đã bắt hắn làm việc quần quật mà không có ngày nghỉ thì thôi đi, bây giờ còn kêu hắn đi xem mắt, hắn vẫn còn rất yêu cuộc sống độc thân đó.
Trùng hợp người được chọn cũng không phải ai đó xa lạ, mà chính là cô bạn đồng nghiệp Lê Mai của Nguyệt Tố Song. Cô ấy thật ra chính là cô con gái út của Lê gia, một trong những gia đình bất động sản có tiếng ở thành phố này. Từ nhỏ luôn được cưng chiều, nhưng cô ấy khác với những tiểu thư nhà giàu kia, không hề kiêu kỳ chút nào.
Còn việc cô ấy đến công ty sự kiện kia làm việc, cũng chỉ để trải nghiệm cho vui mà thôi, chứ một tiểu thư cành vàng giống cô ấy, thì làm sao thiếu chút tiền lương kia được. Và lần xem mắt này là do gia đình thúc ép, thật ra thì Lê Mai vẫn chưa có ý định muốn kết hôn, chôn chặt cuộc đời mình vào hai chữ hôn nhân.
Lê Mai lúc này cũng đã đến quán cà phê, cô đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm vị hôn phu được chọn của mình. Nhìn thấy Vương Nhất Trì đang ngồi với một nhánh hoa hồng đỏ, cô liền tiến tới.
"Anh là Vương Kiên có đúng không? Chủ tịch đầy quyền năng của Vương thị, người tôi cần phải xem mắt!" Lê Mai đứng trước mặt hắn nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy! Cô chắc là Lê Mai đi, vợ tương lai của tôi?" Vương Nhất Trì cũng không phải dạng vừa, hắn đưa tay chống cằm nhìn cô ấy hỏi.
Mới đầu hắn cũng chẳng ấn tượng với cô lắm, nhan sắc cũng xinh đẹp, nhưng không quá xuất sắc. Dáng người thì nhỏ nhắn, làm cho người khác chỉ muốn xem như em gái bảo vệ mà thôi. Ngoài ra cô không phải là gu của Vương Nhất Trì, cho nên hắn cũng không mấy mặn mà cho lắm.
"Rầm!" Lê Mai đập mạnh tay xuống bàn trừng mắt nhìn hắn, cô rất ghét ánh mắt khiếm nhã của hắn khi nhìn cô.
"Tôi đúng là Lê Mai, nhưng không phải là vợ tương lai của anh! Tôi rất ghét cặp mắt ngạo nghễ này của anh, cả gương mặt xấu xí này nữa, anh không đủ tiêu chuẩn làm chồng tôi đâu! Vả lại tôi cũng không thích đàn ông, tôi chính là thích những mỹ nhân xinh đẹp, anh hiểu không?" Cô ấy vừa ngồi xuống, đã không ngừng sa sả vào mặt của Vương Nhất Trì, khiến hắn không thể nào mở miệng nói được câu nào.
"Tôi..." Hắn tuyệt vọng lắp bắp, ngay lập tức lại bị cô cướp lời.
"Tôi cái gì mà tôi? Nếu như anh không còn cái gì để nói, thì tôi phải về đây! Còn nữa, anh cũng thấy chúng ta không hợp nhau rồi đó, về nói với bác Vương giùm tôi một tiếng! Tạm biệt, không hẹn gặp lại!" Lê Mai nói xong liền đứng bật dậy, cô vội vàng rời khỏi quán cà phê.
Ngồi vào trong xe rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm. "Ôi mẹ ơi, lúc nãy mình có làm quá không ta? Mặc kệ đi, miễn sao ba mẹ không bắt mình đi xem mắt nữa là được!" Xong xuôi cô khởi động xe, rồi hòa vào dòng xe cộ đông đúc và mất hút.
Vương Nhất Trì ngồi ở quán cà phê vẫn chưa hoàn hồn lại được, nhưng lần này hắn lại bật cười, còn tỏ ra khá thích thú với tính cách của cô.
"Xấu xí sao? Lần đầu tiên có người nói Vương Nhất Trì mình xấu xí đó! Biết làm sao bây giờ, tôi cảm thấy thích cô rồi, Lê tiểu thư ơi!" Hắn tự ngồi độc thoại một mình, nhớ lại hình dáng của Lê Mai khi nãy, miệng vẫn là không nhịn được mà cười lớn. Suy nghĩ lúc đầu của hắn khá là nóng vội rồi, cô không hề yếu đuối giống như hắn tưởng.