Ngày hôm sau, Lục Ánh Tuyết đã chủ động đến tìm Lê Mai, thời gian cô ấy ở lại thành phố này không nhiều, cho nên muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Vương Nhất Trì.
"Lê Mai, ở dưới công ty có người tìm cô kìa, cô ấy đang ngồi ở quán cà phê trước công ty đó!" Một người đi vào phòng làm việc nhìn Lê Mai nói.
"Vâng, tôi biết rồi!" Cô ấy đáp lời, rồi đứng lên đi xuống.
Vừa nhìn thấy Lục Ánh Tuyết mỉm cười vẫy tay chào mình, Lê Mai gương mặt bỗng nhiên cứng đờ. Cô ấy không hiểu tại sao Lục Ánh Tuyết lại đến đây, cô quay người lại muốn trốn tránh.
"Đáng ghét thật, mình cũng đâu làm chuyện gì có lỗi với cô ta, sao mình phải trốn?" Nhưng suy đi nghĩ lại, cô quyết định gặp mặt.
Nhìn thấy Lê Mai đã quay lại, Lục Ánh Tuyết khẽ mỉm cười, cô ấy nhẹ giọng lên tiếng. "Tôi còn tưởng là Lê tiểu thư không muốn gặp tôi chứ, thật may là cô đã đến!"
"Cô tìm tôi có chuyện gì? Nếu là chuyện của Nhất Trì, thì cô cứ yên tâm, tôi sẽ không gặp anh ta nữa đâu, giữa chúng tôi cũng chưa có phát sinh tình cảm gì!" Lê Mai thở dài đáp, ánh mắt vẫn luôn nhìn Lục Ánh Tuyết không rời.
"Hahaha, cô tức giận cũng thật đáng yêu đó chứ! Lê tiểu thư, hôm nay tôi đến tìm cô chính là muốn xin lỗi, thật ra tôi và Nhất Trì không phải thanh mai trúc mã như lời tôi nói! Ngày hôm qua tôi chỉ là muốn đùa với hai người thôi, xin lỗi vì đã đùa giỡn quá trớn, tôi thật sự không cố ý phá hoại tình cảm của hai người đâu!" Lục Ánh Tuyết đột nhiên lại phá lên cười, cô ấy giải thích chuyện hôm qua cho Lê Mai nghe.
"Cô nói vậy là sao? Hai người không phải yêu nhau à?" Lê Mai mắt tròn mắt dẹt hỏi lại.
"Đúng là như vậy đó, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, nếu không muốn nói cậu ta là cấp trên của tôi! Cô yên tâm, Nhất Trì không phải mẫu người tôi thích, và tôi cũng không phải mẫu người cậu ta thích. Lê tiểu thư, cậu ấy là thích cô đó!" Lục Ánh Tuyết bất chợt nắm lấy bàn tay của cô nói.
Sau khi nghe cô ấy giải thích cặn kẽ rồi, Lê Mai mới biết mọi chuyện đều là hiểu lầm, tất cả đều do sở thích đùa dai của cô ấy. Là cô hiểu lầm Vương Nhất Trì, với lại tiếp xúc nãy giờ với Lục Ánh Tuyết, cô mới nhận ra là người phụ nữ này không thể nào thích Vương Nhất Trì được, tính cách của hai người không hòa hợp.
"Nếu cô đã nói như vậy rồi, thì tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cô vậy!" Lê Mai trong lòng như dỡ bỏ được một tảng đá, cô thở phào nói.
"Vậy thì tốt rồi! Nếu như cô thật sự không tha thứ cho tôi, vậy thì tôi sẽ không thể sống yên ổn với Vương Nhất Trì đâu! Lê tiểu thư, cảm ơn cô nhé!" Lục Ánh Tuyết mừng rỡ đáp.
Hai người nói chuyện rất lâu, Lê Mai càng có thiện cảm với cô ấy, cô tin Lục Ánh Tuyết không phải loại người xấu xa. Cảm thấy hai người nói chuyện rất hợp, nên đã trao đổi phương thức liên lạc, với mong muốn trở thành bạn của nhau.
Vương Nhất Trì lúc này đang ngồi ở một góc khuất phía sau, thấy hai người nói chuyện thân thiết như vậy, hắn có chút không vui.
"Người phụ nữ này, không phải cô ta muốn cướp Mai Mai của mình chứ? Không được, mình phải đến đó xem thử!" Cuối cùng hắn không chịu nổi, liền đứng lên đi đến chỗ bọn họ.
"Lục Ánh Tuyết, cô đã làm xong chuyện của mình chưa vậy? Cô có vẻ thích Mai Mai của tôi quá nhỉ?" Vương Nhất Trì nụ cười kỳ dị hỏi, hắn nghĩ cần thiết để cô ta biết Lê Mai là của hắn.
Mà Lê Mai nghe xong khẽ bật cười, cô cũng không biết từ lúc nào mình đã trở thành của hắn rồi.
"Vương nhị thiếu đến rồi sao? Vậy tôi trả cô ấy lại cho cậu đấy, bây giờ tôi phải đi làm việc rồi, hẹn gặp lại nhé! Yên tâm đi, tôi đã giải thích với cô ấy rồi!" Vì có công chuyện cần xử lý, cho nên sau khi Vương Nhất Trì đến, Lê Mai cũng tạm biệt hai người rồi đi ra xe.
"Mà này, tôi mong chờ thiệp hồng của hai người lắm đó!" Trước khi khởi động xe, cô ấy kéo kính xe xuống nói lớn.
"Cô mau đi nhanh giùm tôi đi!"
Sau khi Lục Ánh Tuyết đi rồi, không khí xung quanh lại trở nên ngượng ngùng và tĩnh lặng, hai người họ lại không tìm ra chủ đề để nói.
Nhưng Lê Mai nghĩ đến bộ dáng ghen tuông của Vương Nhất Trì lúc nãy, cô cảm thấy rất buồn cười. Lúc này cô nhận ra, cả hai người đều để ý đến nhau, cho nên mới có những chuyện ghen tuông hay giận hờn như thế.
"Vậy, anh không có gì để nói với em sao?" Cô lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.
"Ừm, thì chuyện cũng như Lục Ánh Tuyết nói rồi đó, anh và cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, em đừng giận nữa! Từ lần đầu tiên gặp nhau, anh đã ấn tượng với tính cách của em rồi, vậy nên người anh thích chỉ có em thôi!" Vương Nhất Trì gãi gãi đầu trả lời, cũng không ngại nói cho cô biết là hắn thích cô, về điểm này thì Vương Kiên thua xa cậu em trai của mình rồi.
"Thật sao? Vậy bây giờ..."
"Chúng ta hẹn hò đi! Anh muốn hiểu về em nhiều hơn, cho nên em hãy chấp nhận hẹn hò với anh nhé!"
Lê Mai còn chưa nói hết câu, Vương Nhất Trì đã lên tiếng nói, hắn có vẻ như còn muốn lấy vợ trước anh trai.
"Được thôi, em cũng muốn hiểu anh nữa!" Cô ngại ngùng đồng ý, gương mặt trắng mịn đã ửng đỏ vì xấu hổ.
Hai người cuối cùng cũng đã làm lành với nhau, cũng giống như các cặp đôi yêu nhau, hai người sẽ bắt đầu tình cảm của mình bằng những buổi hẹn hò lãng mạn.
...
Về phần Vương Kiên, sau khi Nguyệt Tố Song đi rồi, mỗi ngày với anh đều giống như cực hình, nhìn thứ gì cũng chỉ thấy hình ảnh của cô. Anh nhớ cô da diết, chỉ mong được nhìn thấy cô ngay lúc này.
"Song Song, anh nhớ em chết đi được!" Anh nhìn lấy tấm ảnh cô trong điện thoại, vẻ mặt buồn bã nói.
Thật ra thì mỗi ngày Tiểu Nghiêm đều gọi cho anh, thông báo tình hình cho anh biết rõ, cũng như cho anh nói chuyện với Nguyệt Tố Song. Nhưng chỉ như vậy với anh vẫn chưa đủ, anh còn muốn ôm cô, hôn cô nhiều hơn.
...
Mới đó đã hơn một tháng trời, Lâm Tố Như sau khi được đưa ra nước ngoài điều trị, hiện tại bà ấy đã có thể cử động nhiều một chút. Thời gian này Nguyệt Tố Song mỗi ngày đều bên cạnh, chăm sóc bà ấy từng li từng tí.
Không chỉ như vậy, ngay cả Lâm phu nhân cũng đã khoẻ lại, có Tiểu Nghiêm và Gia Khang bầu bạn cùng, nên bà ấy đã không còn u uất như lúc trước.
"Mẹ, chân mẹ hôm nay thấy thế nào rồi? Có phải đã tốt hơn nhiều không?" Nguyệt Tố Song thói quen mỗi ngày đều xoa bóp chân tay cho Lâm Tố Như.
"Ừm, đã tốt hơn rồi! Bây giờ cũng đã trễ, con đi ngủ sớm đi, mẹ ổn mà!" Bà ấy hiện tại nói năng đã lưu loát hơn, kêu cô đi nghỉ sớm.
"Vâng, con làm cho mẹ xong sẽ đi ngủ ngay!" Cô gật đầu đáp, còn cẩn thận đắp chăn cho bà ấy.
Khi cô bước xuống lầu, đã nhìn thấy Lâm Chí Minh đang ngồi ở sofa chờ mình. "Song Song, con mau đến đây ngồi đi, ông ngoại có chuyện muốn nói với con!"
Nguyệt Tố Song đi đến ngồi bên cạnh ông ấy. "Có chuyện gì vậy ông?"
"Song Song, con nghĩ sao về chuyện tìm cho Tiểu Nghiêm và Khang Khang một người cha mới? Ông cũng không biết mình sẽ sống được bao lâu, cho nên ông muốn tìm cho con một người đàn ông làm chỗ dựa! Ông đã chọn ra vài người rồi, ngày kia con đi xem mắt nhé!" Lâm Chí Minh lấy ra một xấp ảnh, đưa cho cô nói.
"Ông ngoại, ba của bọn trẻ là Vương Kiên rồi cơ mà, sao ông lại muốn con đi xem mắt? Con không đồng ý đâu!" Nguyệt Tố Song lập tức từ chối, cô đã yêu Vương Kiên rồi, làm sao có thể đi tìm người đàn ông khác chứ.
"Cậu ta không thể lo cho con, vậy nên ông mới đi tìm người khác tốt hơn! Con nghĩ lại đi, lúc trước con bị Hà Thi mắng chửi như vậy, cậu ta có bảo vệ được con không? Nghe lời ông đi, những người ông chọn đều tốt hơn cậu ta gấp trăm lần!" Lâm Chí Minh vẫn giữ nguyên lập trường của mình nói.
"Ông cố, con không đồng ý đâu! Con chỉ cần daddy thôi, người khác có tốt hơn con cũng không cần!" Lúc này Tiểu Nghiêm ở trên lầu đi xuống, cậu nhóc dụi dụi mắt nói.
"Bảo bối nhỏ, sao con lại xuống đây?" Nguyệt Tố Song vội chạy đến ôm cậu bé vào lòng. "Ông ngoại, chuyện này con không đồng ý đâu, xin ông đừng nhắc đến nữa!" Cô lại quay sang nhìn Lâm Chí Minh nói, rồi ôm Tiểu Nghiêm trở về phòng ngủ.
Ban đêm, khi mọi người đã ngủ hết, bảo bối nhỏ ngồi bật dậy, cậu nhóc lén lút cầm điện thoại đi ra ngoài. Hiện tại cậu muốn thông báo cho Vương Kiên biết chuyện, nếu không ông cố chắc sẽ tìm ba mới cho cậu bé mất.
"Tiểu Nghiêm, tại sao con giờ này còn chưa đi ngủ vậy?" Thấy trời đã khuya mà con trai còn gọi đến, Vương Kiên không hài lòng lên tiếng.
"Daddy, có chuyện khẩn cấp rồi đây! Ông ngoại đang muốn tìm chồng mới cho mẹ xinh đẹp rồi, daddy mà không mau đến đây, thì mất vợ ráng chịu à nha!" Cậu nhóc gấp gáp nói.
"Cái gì hả?" Vương Kiên nghe xong như sét đánh giữa trời quang, anh kinh hãi hét lên.
Hai cha con nói chuyện ở đây, phía sau bức tường, Lâm Chí Minh đang đứng nghe ngóng tình hình, ông ấy liền nhếch môi mỉm cười.
"Tiểu Nghiêm, con cố gắng giữ mẹ cho daddy, ngày mai daddy sẽ bay sang đó! Nhớ rõ chứ? Không được để mẹ đi xem mắt!" Vương Kiên dặn dò con trai cẩn thận.
"Vâng, con sẽ trông chừng mẹ cẩn thận, daddy phải nhanh lên đó.
Tắt điện thoại, anh thức trắng đêm để thu xếp tất cả công việc, để sáng sớm mai có thể lên chuyên cơ đi tìm Nguyệt Tố Song. Sau khi giao lại công việc cho Vương Nhất Trì, anh tự mình lái xe thẳng đến sân bay, mà không cần chuẩn bị gì.
Ở đây, biết được cháu trai đã thông báo tin tức cho Vương Kiên, Lâm Chí Minh đã đẩy nhanh việc xem mắt. Ông ấy đã lừa Nguyệt Tố Song ra ngoài, đến chỗ của đối tượng mà ông hẹn gặp trước đó.