Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 110: Chuyện này quan trọng không?



Tân Thủ Văn thương Tân Túc bao nhiêu, ở đây không ai không biết.

Đừng nói Hạ Phương chỉ là người phụ nữ của Tư Thành, cho dù có là ông cụ Tư ở đây đi nữa, nếu muốn làm hại Tân Túc thì Tân Thủ Văn e là cũng sẽ liều mạng với ông.

Nhưng lúc này khi thấy Hạ Phương đút thuốc cho Tân Túc, ông lại không hề ra tay ngăn cản.

Nguyên nhân lớn nhất là vì ông nhớ đến cảnh Hạ Phương vọt vào hiện trường để cứu người khi trước, vẻ mặt đó vô cùng kiên định.

Video kia Tân Thủ Văn đã xem lại nhiều lần, thậm chí còn phóng to màn hình lên để tỉ mỉ quan sát.

Vẻ mặt lúc đó của Hạ Phương không hề lừa người.

Sự kiên định và quyết đoán đó không phải cô gái nào cũng có thế làm được.

Huồng hồ trước khi cứu bọn họ, Hạ Phương đã nghĩ cách đế ổn định hiện trường tai nạn, cô cắm cờ tai nạn từ xa, giúp các xe khác dừng lại kịp thời, giảm thiếu những sự cố phát sinh khác, ổn thỏa rồi cô mới quả quyết chạy đến cứu bọn họ ra khỏi xe, thời gian gần như là sít sao.

Tân Thủ Văn sống đến từng tuối này, hạng người gì cũng từng gặp qua, kiểu người như Hạ Phương nếu thật sự là phe phản diện thì e là bọn họ đã chẳng có cơ hội để phản kháng rồi.

Hơn nữa Hạ Phương cũng không có động cơ để sát hại Tân Túc.

Tất nhiên Tân Thủ Văn có thể bình tĩnh như thế còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là Tân Kha ở bên cạnh không hề ra tay ngăn cần.

Tân Kha được một tay Tân Thủ Văn bồi dưỡng, không chỉ là vệ sĩ mà còn là một sát thủ mạnh mẽ quyết đoán.

Tân Kha nhìn Tân Túc lớn lên từ nhỏ, còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.

Nếu Tân Túc gặp nguy hiểm, Tân Kha chắc chắn không thế đứng yên bỏ mặc.

Tuy rằng Tân Thủ Văn không hiểu tại sao Tân Kha lại tin tưởng Hạ Phương như thế, có lẽ bởi vì khí chất bình tĩnh và ung dung của cô khiến người ta dề dàng trao lòng tin.

Nghe bác sĩ và Tân Như Sương lên án, ông cũng không kềm được lòng sợ hãi.

Ánh mắt nhìn Hạ Phương cũng trở nên gấp gáp và hồi hộp.

Hạ Phương biết, lúc này mình không cần phải thích gì nữa, mà cũng không giải thích nỗi. Nếu không sẽ dễ dàng gây mất lòng tin của Tân Thủ Văn và Tân Kha đối với mình, có khi còn kéo đến những hiếu lầm lớn hơn.

Trước tiên cô đưa thuốc về cho nữ bác sĩ kia, sau đó nhận lấy điện thoại của Hạ Oanh Oanh từ tay Tân Thủ Văn, nhìn báo cáo kiếm tra kia.

Sau đó nói với Tân Thủ Văn: “ông Tân, ông có để ý tôi công khai tờ báo cáo này lên không?”

Tân Thủ Văn khẽ lắc đầu, ý bảo không sao.

Hạ Phương thao tác vài lần lên điện thoại, tờ báo cáo kia lập tức hiện lên màn hình lớn.

Không ít người tò mò đọc thử bản báo cáo kia, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc

Nhất là trong đó còn có vài người học y, họ càng cảm thấy ngạc nhiên hơn.

“Viên thuốc này rốt cuộc là do ai chế ra?”, có một ông lão kích động hò lên, ánh mắt nóng bỏng rơi vào người Hạ Phương, mấy nếp nhăn trên mặt cũng hơi run, trông vô cùng hưng phấn và vui vẻ.

Hạ Phương không trả lời câu hỏi này, chỉ lạnh lùng nữ bác sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh: “Bác sĩ, cô nhìn ra được thành phân của viên thuốc này có vấn đề gì không?”

Nữ bác sĩ kia không lớn tuổi lắm, chỉ mới hai mươi bây, hai mươi tám, nhưng lại được làm bác sĩ tư cho nhà họ Tân thì chắc chắn lý lịch của cô ta rất xuất sắc.

Cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình, im lặng một lúc rồi cắn môi nói: “Viên thuốc này nếu phân tách ra thì đều làm từ kịch độc, nhưng kết hợp lại thì thuộc tính của chúng lại khắc chế lẫn nhau…”

Nói hơn nửa thì cô ta lại lắc đầu: “Viên thuốc này quá cực đoan, nếu chúng kết hợp với nhau để cho bệnh nhân dùng thì tói cũng không dám kết luận chắc chắn sẽ có hậu quả gì”.

“Nói cách khác, cô không dám khẳng định viên thuốc này là độc dược, đúng không?”, Hạ Phương hỏi.

Nữ bác sĩ nhìn Hạ Phương một lúc, tuy rất không cam lòng, nhưng vẫn không thể không gật đầu: “Đúng vậy, cách phối hợp với sử dụng thuốc Đông y vốn đã kì diệu, dù là hai viên thuốc giống nhau thì tùy vào điều kiện sử dụng cũng sẽ cho ra nhưng tác dụng khác nhau. Trước khi có xét nghiệm cùng kiếm tra chuyên ngành, tôi sẽ

không đưa ra kết luận cảm tính”.

Hạ Phương khẽ gật đ’âu.

Nghe nữ bác sĩ kia nói tiếp: “Nhưng sau khi cậu chủ nhỏ dùng thuốc này thì bệnh tình đã trở xấu, chuyện này đã đủ chứng minh thuốc của cô có vấn đề chưa?”

“Thân thể của cậu chủ nhỏ rất yếu đuối, loại thuốc có tính kích thích bất kỳ nào cũng có thế sẽ hại chết cậu ấy, huống hồ các thành phần trong viên thuốc này của cô lại có tác dụng mạnh như thế…”

Hạ Phương quay đầu nhìn Tân Túc ở bên cạnh rồi nói: “Cô đi kiểm tra lại cậu chủ nhỏ Tân đi”.

Nữ bác sĩ nhìn sang Tân Túc thì phát hiện dáng vẻ thống khổ nhíu mày của cậu ta đã biến mất, thay vào đó là vẽ mặt bình tĩnh và thoải mái, thậm chí khóe miệng còn hơi cong lên đầy thư thái.

Cô ta run lên trong lòng, vội vàng chạy đến kiểm tra cho Tần Túc một phen, sau đó thì phát hiện kỳ tích đã xảy ra, thân thể Tân Túc đã ổn định lại rồi.

Người trước mặt rõ ràng đang trong trạng thái nghìn cân treo sợi tóc, nháy mắt một cái đã khôi phục rồi?

Chuyện này…

Nữ bác sĩ kinh ngạc há to miệng, bỗng chốc không biết phái nói gì.

“Bác sĩ Từ à, A Túc thế nào rồi?”, Tân Thủ Văn cuối cùng cũng không kềm được mà vội vàng hỏi.

Nữ bác sĩ trẻ tuổi tên Từ Tuệ Nhiên không tin nối nên kiểm tra lại cho Tân Túc một lần nữa, phát hiện kết quả vần là thế, lúc này cô ta mới hít sâu một hơi, nói với Tân Thủ Văn: “ông Tân, cậu chủ nhỏ đã ổn định rồi, tạm thời không còn gì đáng ngại cá. Nhưng…”

Cô ta khẽ nói: “Tôi kiến nghị đưa cậu chủ đi bệnh viện đế kiếm tra toàn diện lại một lần nữa”.

Tân Thủ Văn thở ra một hơi dài: “Vậy thì tốt rồi, vậy là tốt rồi”.

Chỉ cần Tân Túc không có chuyện gì thì mọi chuyện đều dễ nói cả.

“Cô bé, cháu còn không chưa nói cho tôi biết viên thuốc này từ đâu đến”, ông lão lúc trước đặt câu hỏi đã kích động đi đến trước mặt Hạ Phương, căng thẳng nắm lấy tay cô.

Ông lão tóc đã bạc trắng, trỏng như tiên nhân ấn sơn, hình như là một bác sĩ?

“SƯ phụ cho tôi”, Hạ Phương không chút biến sắc tránh khỏi tay ông lão, giọng điệu hờ hững.

“Sư phụ cháu? Đây là thuốc tự người đó chế tạo ra sao?”, vẻ mặt ông lão rất kích động.

Hạ Phương nhíu mày: “Chuyện này quan trọng không?”

“Quan trọng, tất nhiên là quan trọng!”, ỏng lão nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì thuốc này hẳn là Thanh Phong Hoàn, được chế thành từ các loại độc dược ác tính, nhưng nếu đế trị loại bệnh của cậu chủ nhỏ thì thứ thuốc này là phù hợp nhất rồi”.

Hạ Phương không ngờ ông lão nhận ra được viên thuốc này, nghi hoặc nhìn sang Tân Thủ Văn.

Tần Thú Văn nói: “Cô Hạ, đây là ông Liêu – thần y của viện Nhân Đức ở Kinh Thành này, tôi từng mời ông ấy đến xem bệnh cho A Túc, cũng chính ông ấy là người cứu sống A Túc lúc còn bé”.

Liêu Đồng Sinh lắc đầu một cái: “Lão phu bỏ ra cả đời cũng không nghiên cứu được loại thuốc có thế kéo dài tình trạng ổn định cho cậu chủ nhỏ, xưng là thần y làm gì chứ, tôi không dám nhận đâu. Phải kế đến sư phụ của cô Hạ đây, người đó có thể có được viên Thanh Phong Hoàn đã thất truyền từ lâu, thật sự khiến lão phu phải bội phục. Không biết cò Hạ sư thừa từ đâu?”

Hạ Phương rất muốn nói đây là thuốc tự cô chế ra, lão Diêu cũng không biết.

“Sư phụ tôi làm việc khiêm tốn, không tiện nói lại cho thần y đây. Nhưng cháu thắc mắc sao ỏng lại biết được Thanh Phong Hoàn này?”

Hạ Phương thành công dời đi sự chú ý của Liêu Đồng Sinh, ông ấy như chìm vào trong hồi ức, lúc lâu sau mới kể: “Tòi từng may mắn mua được một viên trong đại hội giao dịch dược liệu, nhưng tiếc rằng đến nay vẫn không thể nghiên cứu thành công được…”

“Nếu thuốc của cô ấy lợi hại như vậy, vậy tại sao tôi vừa cho cậu nhỏ uống xong thì bệnh tình lập tức chuyến biến xấu hả?”, mắt thấy Hạ Phương trớ thành tiêu điếm của mọi người, chuẩn bị tỏa sáng thì Hạ Oanh Oanh không nhịn được lớn tiếng chất vấn.

Tân Như Sương phụ họa: “Đúng vậy, vừa rồi em trai tòi chí là phát bệnh tạm thời thôi, vừa uống thuốc của cỏ Hạ đây xong là trờ xấu ngay, thuốc cô cho Hạ Oanh Oanh căn bán là thuốc già chứ gì?”

“Cô muốn mượn tay Hạ Oanh Oanh hại chết em trai tỏi?”

Hạ Phương cười nhạt: “Vậy phải tự hỏi lại cô chứ? Cò chủ Tân…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.